Chương 34: Chuẩn bị xuất kích.
Khuôn mặt Trương Kình hết sức khó coi, lại cố rặn ra nụ cười, cầm trên tay bảng danh sách mà khổ sở nói: "Thần Y, chừng này là quá nhiều, thật sự không thể đáp ứng đâu, hay là..."
Trương Kình đang muốn thương lượng lại, bỗng Lâm Thần đứng bật từ trên ghế dậy, khiến lời đã đến họng của gã phải nuốt ngược trở về.
Lâm Thần mặt lạnh không cho sắc thái, hỏi: "Không biết xưng hô với quan nhân đây như thế nào?"
"Tại hạ là Trương Kình."
Ngay khi Trương Kình không biết Lâm Thần sao lại hỏi tên họ của mình làm gì, đột nhiên thấy Lâm Thần với tay tới.
Trong một khoảnh khắc, tim Trương Kình giật thót, nguyên khí điều động tùy thời phòng thủ.
Thế nhưng, thứ Trương Kình thấy là Lâm Thần đang vươn tay vào một khoảng không, mặt ngoảnh đi chỗ khác, trong bộ dáng rất khổ sở.
"Trương đại nhân, là người đã ép Lâm Thần ta đến đây. Giờ đại nhân lại không tin tưởng, làm trái tim ta đâu nhói, lòng muốn nguội lạnh."
"Ngạch..."
Trương Kình đứng hình mất vài giây, còn chưa hoàn hồn Lâm Thần đã xoay đầu sang nhìn gã, tay áp lên ngực mình, tựa hồ bị hà h·iếp mà nấc nghẹn, khó nhọc nói:
"Những thứ trong danh sách, đều là vật liệu cần để trị tận gốc Yêu khí cho thiếu thành chủ. Lâm Thần nào dám ăn bớt phần trong đấy. Sao Trương đại nhân lại ngậm máu phun người, nói ta ăn xén của công chứ?"
Nói đến đây Lâm Thần ngã quỵ xuống đất, mặt hướng lên trời, gầm lên đầy uất hận: "Thật oan uổng mà, thật oan mà!"
Lâm Thần thán oan, Trương Kình cũng thấy mình thật oan, khí nén lại trước ngực, không thể không thốt lên: "Ta không có nói Thần Y ăn bớt, Thần Y có gì nhầm lẫn rồi không?"
Nghe Trương Kình buông lời thanh minh, Lâm Thần liếc mắt nhìn gã.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Thần phán một câu: "Trương đại nhân không nói, nhưng Trương đại nhân nghĩ thế!"
Trương Kình đúng là có ý nghĩ đó, bất quá chỉ là ý nghĩ, có cần làm đến thế không chứ?
Gã bất lực, á khẩu không nói thành lời.
Bỗng, Lâm Thần che miệng kho khan, ho rất dữ dội.
Trương Kình loạn tâm, tay chân luống cuống muốn tiến tới thì bị Lâm Thần khoát tay ra hiệu đừng lại gần.
Ho một hồi, Lâm Thần mới ngưng, xòe bàn tay che miệng kia ra, trong lòng bàn tay ấy đã đẫm máu.
Lâm Thần lén lút nhìn lên, tay dấy máu vội nắm lại, giấu sau lưng, uất ức bảo: "Ta vì thiếu thành chủ mà quên thân mình, thi thuật bị người q·uấy r·ối, cũng không..."
Nói giữa chừng, Lâm Thần lần nữa sặc sụa ho, cả người thoáng chốc uể oải: "Dù có thế nào, thân là lương y, Lâm Thần đâu thể bỏ ngang bệnh nhân mình được. Đó là y đức, thế mà mấy ai hiểu cho nỗi khổ tâm ấy."
Trương Kình trông hết vào mắt, không khỏi giật giật khóe miệng.
Mất lúc lâu gã mới ôm quyền, cúi mình: "Thần Y dụng tâm khổ cực, tại hạ bái phục! Khổ nỗi, những món ngài ghi, có đào ba thước đất Nham thành lên cũng không đào ra đủ!"
Lâm Thần nghe thế đứng dậy khẽ lắc đầu, không nói không rằng chỉ giơ lên một ngón tay.
"Đây là ý gì?" Trương Kình không hiểu.
Lâm Thần thở ra: "Thiếu thành chủ chỉ sống được tối đa một tháng. Qua một tháng, ta có lòng mà chẳng có lực."
Trương Kình nghe xong chấn kinh: "Không phải đâu, Thiếu chủ không phải đã tỉnh lại, bệnh tình còn chuyển biến tốt."
Lâm Thần nghe nhưng không đáp, tay chắp hạ, ngỏ ý lực bất tòng tâm rồi xoay người đi vào buồng trong, để lại Trương Kình chơi vơi một mình ở ngoài.
Trương Kình biết không có chỗ thương lượng, chỉ là vấn đề hệ trọng gã không thể quyết, đành mang theo tờ danh sách, đi tìm Bùi Đức phục mệnh.
Trong buồng, đợi Trương Kình đi hẳn, Bạch Lão Nhân hiện thân.
"Tiểu tử, ngươi diễn lố quá rồi, bình thường nói chuyện không được sao? Phải làm cho mình xấu mặt?"
Bạch Lão Nhân bên trong vòng tay, quan sát chuyển biến ở bên ngoài, mấy lần phải lấy tay che mặt.
Quá ư xấu hổ, chẳng dám nhìn thẳng.
"Không quan trọng, chỉ cần nói đủ ý là được."
Lâm Thần nhếch mép, đầu lưỡi vì cử động này đau rát, hắn phải thẻ lưỡi, tay phủ phủ mới đỡ đau chút ít.
Bạch Lão Nhân trong bất lực, hỏi: "Có cần làm đến thế?"
"Ông không hiểu, đây gọi là đầu tư."
Bạch Lão Nhân chán chường chả muốn nói tiếp.
Tự cắn lưỡi mình lấy máu, đúng là có đầu tư. Có điều, đấy chỉ là đầu tư cho cái khả năng diễn xuất tệ hại, mang đậm tính chất giả trân của ngươi mà thôi!
"Tiềm Liễu Thuật vi sư đưa, đồ nhi luyện tới đâu rồi?"
Bạch Lão Nhân lãng sang vấn đề tu luyện, chứ bám lấy đề tài kia riết, ông sợ mình xấu hổ đến c·hết mất.
Bẵng, không có Bạch Lão Nhân nhắc tới, Lâm Thần xém tí quên mất mình còn một môn tuyệt kỹ cần phải luyện gấp.
Kẻo đâu có biến cố, còn bản sự để chạy nha!
Trong lúc Lâm Thần cùng với Trương Kình thảo luận, một bên khác cũng trong một hồi thảo luận đầy căng thẳng.
Tại đại sảnh thủ thành chủ, Bùi Đức khom lưng trước một vị trung niên nam tử đang giận dữ đùng đùng, ngồi ở hàng ghế cao nhất ở đây.
Đứng bên cạnh trung niên là thiếu nữ tuyệt sắc, nhưng nay sắc mặt lại đượm buồn, làm vơi đi phần nào vẻ đẹp vốn có của nàng.
Người trung niên tên là Vô Lực, một trong bốn vị thống soái Kha quốc. Thiếu nữ kề cận là con gái út của ông, Vô Niệm.
"Phụ thân nguôi giận, nhị thúc hy sinh oanh liệt, chúng ta nên vì thúc ấy mà hãnh diện."
Vô Niệm nói thế, tuy nhiên mắt cô đã ngấn lệ, trực chờ trào dâng.
Vô Lực như không nghe thấy lời con gái an ủi, bàn tay ông chẳng biết từ lúc nào đã bóp chặt thành ghế, trong mắt giờ toàn là tơ máu.
Bùi Đức thấy hai cha con họ Vô như vậy, không dám chen lời, chỉ dám cúi thấp đầu xem mình như là người trong suốt.
Ông biết ngày này sớm muộn cũng đến, Vô Nhất Vệ, thành chủ Bằng Đồng là thân ruột thịt với Vô Lực.
Gã c·hết trong Yêu triều, thống soái Vô Lực khẳng định sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Vô Niệm thấy phụ thân đã bị cơn giận dữ ăn mòn lý trí, hiện tại chỉ có cô còn tỉnh táo gánh vác.
Cô quẹt đi giọt lệ nơi khóe mắt, nhìn Bùi Đức: "Bùi thành chủ, có thể kể lại toàn bộ sự tình ngày hôm đó cho tiểu nữ nghe được tỏ tường không?"
"Ta kể lại sẽ không chi tiết bằng người trong cuộc." Bùi Đức quay sang nhìn về thị vệ canh cửa: "Ngươi dẫn tên kia lên đây."
Theo lệnh của Bùi Đức, thị vệ rời đi, không bao lâu dẫn đến một người vào trong đại sảnh.
Nếu Lâm Thần có mặt ở đây, sẽ nhận ra người bị dắt vào là tên lính dẫn đầu đoàn binh, mang theo Yêu tràn vào trong thôn của y.
Tên lính vào đại sảnh liền quỳ rập xuống, Bùi Đức một bên nghiêm giọng bảo: "Ngươi hãy trình bày lại tất cả, những gì đã diễn ra hôm Yêu triều t·ấn c·ông Bằng Đồng thành đi!"
Người lính nhớ lại sự tình hôm ấy, cơ thể không khỏi run lên từng hồi.
Hôm ấy như bao ngày bình thường. Thế nhưng đến tờ mờ sáng, binh lực cũ đi, lính mới còn chưa thay vào kịp thì sắc trời đột nhiên nổi lên mây mù.
Tuy nhiên, mây này không phải mây bình thường, chúng là tập hợp vô số Yêu tụ lại thành hình.
Bằng Đồng thành thiếu phòng bị, căn bản không làm gì được trước thế t·ấn c·ông mạnh mẽ đó.
Gió bão thổi qua, thành trì thất thủ.
Trước sức mạnh của Yêu, Vô Nhất Vệ dẫn theo thân binh chống trả quyết liệt.
Dẫu vậy, thế cục đã định, mọi nỗ lực chỉ là vô bổ. Cùng lắm câu thêm chút thời gian, chứ chẳng thể làm gì khác hơn.
Biết mình không thể xoay chuyển được cục diện, Vô Nhất Vệ sai gã chạy về hướng đông, tìm đến thôn trang nhỏ cầu viện trợ, còn bản thân sẽ ở lại chặn hậu cho gã thoát vòng vây.
Một màn sau đó không cần phải nói, chính là một trận bạch y nam tử từ trên cao hạ xuống, nhẹ nhàng nhấc tay liền tiêu diệt toàn bộ số Yêu bám theo sau.
"Tiền bối đã đồng ý cứu giúp, ti chức cưỡi ngựa trở về lại. Khi ti chức về thì tường thành Bằng Đồng đã sập hơn phân nửa, cảnh tượng bên trong vô cùng thê lương, nhưng không thấy đầu Yêu nào cả."
" Ti chức lo sợ Yêu sẽ lần nữa vây công, nên dẫn theo người dân may mắn sống sót, cấp tốc rời đi."
Nói lại đầu đuôi sự tình, tên lính cúi đầu càng thấp.
Vô Niệm nghe xong, mắt nhắm nghiền, mất một lúc lâu cô mở mắt ra, nhìn Bùi Đức hỏi: "Tình hình Bằng Đồng thành hiện nay thế nào rồi?"
"Xung quanh có rất nhiều Yêu du động, bên trong thành thì không rõ. Đã cho người vào thám thính, lại chẳng một ai sống trở ra. Dù có dùng đến phù âm truyền tin cũng vô dụng, không có một lời được truyền về."
Bùi Đức ảm đạm, trần thuật lại tin tình báo ông nhận được những ngày này.
"Như vậy mới đúng!" Vô Niệm tràn đầy tự tin nói ra ý nghĩa trong đầu: "Theo tiểu nữ suy đoán, khu vực Bằng Đồng hiện tại không có một đầu Yêu nào thực lực trên Tẩy Tủy cảnh. Đây chính là thời cơ tốt nhất dẫn động binh lực, toàn quân xuất kích, giành lại những gì đã mất."