Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 43: Khách nhân không mời.

Chương 43: Khách nhân không mời.


Tự dưng chặn mất cửa ra vào của hầm mỏ người ta, nghe thế nào cũng thật vô lý.

Nhưng nghĩ lại mới thấy, nếu không có Hồng Y đài trấn giữ, cổng phụ vì thế được gia cố thêm, có khi trước cơn dư chấn cũng sập mất như cổng chính rồi.

Tính ra, vị quốc sư 'anh minh' kia cũng đúng là anh minh thật!

"Hồng Y đài không thể nói phá là phá, phải xin lệnh từ quốc quân. Chỉ là không biết những người mắc kẹt trong đó, có chờ được đến khi lệnh trao xuống hay không?" Trương Kình bất mãn nói.

Lâm Thần nghe thế, hỏi lại: "Nếu bên trên... không cho tháo dỡ thì sao?"

Ba ngàn dân mỏ với một tượng đài, theo Lâm Thần thì mạng người quan trọng hơn.

Tuy nhiên hệ tư tưởng ở đây khác biệt, nơi đụng vào một cái là đồ thành, nhắc nhẹ tay liền diệt sát trăm ngàn nhân mạng.

So ra, với vài ba ngàn thợ mỏ quá là không đáng giá.

Vấn đề duy nhất ở đây, có lẽ là sợ dân biến.

Ngặt nỗi nếu có người gánh hết tội trạng thay, đem đi bêu đầu thị chúng, làm dịu đi lòng dân thì vấn đề sẽ không còn là vấn đề nữa.

Trương Kình một bên không muốn trả lời, xoay người đi ra ngoài, ngầm cho Lâm Thần tự hiểu.

Một khi có lệnh không cho phá Hồng Y đài, những gì cần làm chính là đập xuống, xây lên một ngôi mộ tập thể, chứ còn làm gì được hơn.

...

Lại nói đến bạo dân ở bên ngoài, bọn họ muốn bức ép thành chủ nên không chịu rời đi.

Hiện trạng người quỳ, kẻ ngồi, người đứng trông rất loạn.

Trong đám bạo dân ấy, có một thiếu nữ mặt mày lấm lem, mắt đảo lấc láo. Khi thấy không ai chú ý tới mình thì lén lút, lấy một chiếc bình sứ đã mở sẵn nắp để trên mặt đất, rồi toan chuồn êm.

Cô gái muốn làm đến thần quỷ không hay, tiếc thay lúc tẩu thoát lại bị một vị thiếu phụ ngoắc ngoắc kêu lại.

Chỉ nghe thiếu phụ đó, bảo: "Tiểu cô nương, để quên đồ này."

Cô gái chột dạ, vì không để cho người khác phát hiện dị thường, chỉ đành đi lại, kéo mặt ra một nụ cười, hắng giọng nói: "Đa tạ tẩu nương, cái bình rơi ra lúc nào thế, suýt nữa là mất rồi."

Tay cô gái giấu trong ống áo, siết chặt thành đấm. Cả người cô tỏ ra thản nhiên, nhưng trong thâm lại khẩn trương vô cùng.

Theo sự khẩn trương của cô, thiếu phụ chất phác trả bình sứ, còn ân cần dặn dò: "Ai da, ở đây phức tạp, phải cẩn thận nếu không mất đồ như chơi đó."

Cô gái nói lời cảm ơn, sau đó muốn trốn.

Thế nhưng, cô gái vẫn bị người thiếu phụ níu giữ, hỏi cô sao lại gia nhập vào đoàn người này.

Nghe hỏi, cô gái chỉ biết cười trừ, tóm ý ngắn gọn đáp rằng, cha cô bị trận động đất làm cho bị thương, nên muốn tới đây đòi lại công đạo cho ông ấy.

Lời nói của cô gái vừa dứt, Lê Nguyên đang ở một xó nào đó ngoài Nham thành, gặm gặm miếng thịt bỗng hắt xì hơi, mắt nhìn ngó nghiêng, tựa hồ cảm ứng được có người đang nói xấu mình.

Kẻ nói xấu Lê Nguyên kia, sau khi kể lể về người cha xấu số bị trọng thương hấp hối, đã thành công lấy được nước mắt của thiếu phụ.

Thiếu phụ như gặp được tri giao, bèn kể lể.

Hóa ra, chồng của thiếu phụ là thợ mỏ, nay không biết sống c·h·ế·t, lòng đau như cắt.

Lý trí của thiếu phụ gần như đã mất sạch, tức giận đến nỗi để lại con thơ trong nhà cho đằng ngoại trông. Còn mình đến đây, muốn đòi cho chồng một cái công đạo.

Cô gái và thiếu phụ nói ra hoàn cảnh của bản thân. Những cô gái chung quanh nghe được cũng bắt đầu nói về hoàn cảnh của chính họ.

Một người nói, hai người kể, ba người thêm vào. Chẳng mấy chốc quanh cô gái toàn là nữ nhân u uất, bàn ra bàn vào tội ác của Lâm Thần.

Một hồi thoáng qua, cả đám phụ nữ đằng đằng sát khí mắng Lâm Thần đến hăng say.

Có người còn độc địa muốn Lâm Thần c·h·ế·t không toàn thây, trong tay lăm le con dao bầu múa loạn.

Cô gái một bên mộng, sự việc diễn biến có phần lệch nhịp.

Chỉ là bị tình thế bủa vây, cô gái phải hòa nhập theo đám đông, bèn nói hùa: "Tên đó thật đáng c·h·ế·t, phải băm vằm thành vạn mảnh cho c·h·ó ăn mới hả dạ."

Lời ấy của cô gái được mọi người rất tán đồng, có người còn vỗ vào vai cô hưởng ứng.

Đánh lên mọi người nhốn nháo, cô gái ấy vậy không có từ bỏ dự định ban đầu.

Cô lần nữa ném bình sứ xuống đất. May mắn sao, lần này thành công, thần phật đều không có phát giác ra.

Bình sứ lẳng lặng nằm dưới đất, bị người đạp qua đá lại.

Thế nhưng không một ai chú ý tới, miệng bình phà ra hơi mỏng tựa sương du dương, lan tỏa, bay vào trong ngục giam.

Giữa khuya, trăng lên tới đỉnh đầu, mọi vật đều theo đó mà chìm vào trong tĩnh lặng.

Trước ngục giam, người người từ lâu đã chìm vào sâu vào giấc ngủ. Từ náo dân gây loạn, đến binh lính canh phòng đều đã say giấc nồng.

Khi này, một bóng đen vụt qua, thuận lợi chạy vào bên trong.

Trong nhà ngục, lính canh cùng phạm nhân đã trúng mê dược ngất lịm, duy chỉ Lâm Thần là còn tỉnh táo.

Âm thanh nặng nề đổ gục, cùng với sau đó là sự im lặng đủ để làm người ta sợ hãi.

Lâm Thần cũng chẳng ngoại lệ, hắn cũng sợ.

Không biết kẻ đến là muốn cứu người, hay g·i·ế·t người đây?

Xen lẫn với sợ hãi, trong lòng Lâm Thần có chút gì đó phấn khích, cùng mong chờ.

Lần đầu ngồi tù gặp phải tràng cảnh cướp ngục, chỉ trong phim truyền hình mới có, một thoáng kích thích là không thể tránh được.

Trong lòng Lâm Thần đan xen xúc cảm. Đột ngột, hắn nghe thấy một tiếng hô đầy kinh ngạc: "Sao ngươi vẫn còn tỉnh?"

Âm thanh quen tai, khiến khóe miệng Lâm Thần khẽ vung lên, nhìn sang người đến là ai?

Không ngoài sở liệu, chính là Lê Liễu Thiền.

"Cô điên rồi! Lại dám cướp ngục."

Đây là câu đầu tiên Lâm Thần thốt ra, sau khi trông thấy Lê Liễu Thiền đứng bên ngưỡng cửa phòng giam.

"Đừng nói nhiều, mau trốn thôi!"

Lê Liễu Thiền chẳng muốn phí công sức lý sự với hắn.

Tốn không ích thủ đoạn mới đánh được thuốc mê, không thể vì cãi vã mà làm trễ nải mất thời gian.

Lê Liễu Thiền có ý giục, song Lâm Thần vẫn ngồi bất động, khó hiểu cất tiếng hỏi: "Cô không nghĩ đến hậu quả sao?"

"Hậu quả cái gì, chạy trước hẵng tính sau."

Lê Liễu Thiền lòng nóng như lửa đốt, đi lại kéo tay Lâm Thần.

Có điều, cô có dùng hết lực cũng không kéo hắn dậy được.

Lâm Thần thở dài, hất tay Lê Liễu Thiền ra, miệng cố nặng lên nụ cười, nhỏ giọng thì thào: "Thật xin lỗi!"

Lời vừa dứt, thân ảnh Lâm Thần trước mắt Lê Liễu Thiền bất thình lình biến mất.

Sau đó, phần gáy Lê Liễu Thiền nhói lên, mắt nhòe đi, cả người ngã nhào về trước.

Lâm Thần đỡ Lê Liễu Thiền, không cho cô ngã xuống mặt đất dơ bẩn, lại nhẹ nhàng bế cô vào lòng, rảo bước rời đi.

...

Thủ phủ Nham thành đã chẳng còn một mảnh, Bùi Đức chỉ có thể chiếm tạm một chỗ tương đối khang trang trong thành làm nhà riêng.

Ngay trong một gian phòng, Bùi Đức và Bùi Tuấn đang ngồi thảo luận về chuyện khu mỏ.

Theo Bùi Tuấn, việc phá một cái đài tưởng niệm cứu người là rất đáng.

Chỉ cần cứu người ra, sau đó xây lại mất mấy hồi đâu.

Thế nhưng, tiếp lời cho ý kiến của Bùi Tuấn là một câu: "Quốc quân khẳng định sẽ hạ chỉ... không cho cứu người."

Bùi Tuấn trợn tròn mắt, không tin nổi: "Bệ hạ muốn làm quyết liệt đến thế sao?"

"Vấn đề không phải là quyết liệt hay không. Mấu chốt ở chỗ phá vỡ Hồng Y đài, Tự An vương sẽ có cái cớ để làm phản."

Bùi Đức cũng muốn cứu người, hận thay lực bất tòng tâm.

Khả năng quốc quân hạ chỉ phá Hồng Y đài quá thấp, nên lúc nãy ông mới không nói rõ sự tình cho Lâm Thần nghe.

Nói ra chỉ khiến người càng thêm sầu mà thôi!

Ngay tại thời điểm Bùi Tuấn định xin cha giúp đỡ cho Lâm Thần, gã biết những người kia c·h·ế·t thì sẽ có kết cục gì.

Nhưng lời còn tại cửa miệng, Bùi Đức đã giơ ngón tay lên miệng, ra hiệu cho Bùi Tuấn giữ yên lặng, mắt dè dặt nhìn về một hướng.

Hai cha con bọn họ không lên tiếng, kẻ ở ngoài tự biết bản thân đã bị phát hiện, bèn dứt khoát đẩy cửa vào trong.

Người tới không ai khác, chính là Lâm Thần.

Nhìn thấy thân ảnh Lâm Thần, Bùi Đức một mặt khó coi.

Cuối cùng ông đứng lên như có điều muốn nói, lại bị Lâm Thần vung tay tranh lời trước: "Ra ngoài đi!"

Bùi Đức nghe đặng, chấp tay trước ngực, cúi người thật sâu cảm tạ, sau đó mới bước ra ngoài.

Ở ngoài, Bùi Đức thấp thỏm không yên.

Chuyện đến nước này ông sợ Lâm Thần sẽ làm liều, tổn thương đến Bùi Tuấn.

Ngặt nỗi, Yêu khí trên người đứa nhỏ chỉ có mỗi mình người này chữa được.

Chờ nửa ngày, Bùi Đức trông sắc trời mà lòng càng thêm lo lắng, bên trong phòng lúc đầu còn có động tĩnh, giờ thì im bặt.

Đắn đo chốc lát, Bùi Đức thử đẩy cửa ra.

Thấy người bên trong không lên tiếng ngăn cản, ông liền mạnh dạn đẩy mạnh một cái, theo đó toàn cảnh hiện rõ trong tầm mắt.

Trong đây, ngoài Bùi Tuấn đã ngất, cả người ngã trên sàn nhà. Cùng với đó là ô cửa sổ khép hờ, lùa vào từng cơn gió lạnh ra thì chẳng còn ai khác.

---

Đêm dài phủ tầng mờ ảo, biển trời lấp lánh ánh sao chiếu rọi. Hồng Y đài hiện lên trước mắt như một điểm sáng hòa lẫn vào trong sự rực rỡ ấy.

Hồng Y đài được xây dựng tráng lệ, đài tưởng nhớ Hồng Y đại thống soái nổi bật giữa trời đêm.

Với kiến trúc hoành tráng, đèn đuốc rực sáng chưa từng được nghỉ ngơi lan tỏa. Làm nổi bật ánh hồng ngọc bố trí xung quanh, điểm tô cho họa tiết bức tượng hùng vĩ, khắc họa một vị dũng tướng uy nghiêm.

Vị tướng mặc giáp bóng đỏ rực, mắt ánh cương liệt, đứng cao kiêu hãnh giương kiếm chỉ về thiên khung.

Quy mô của Hồng Y đài rất lớn, một vẻ đẹp vừa vĩ đại, vừa tôn nghiêm.

Các tầng lớp của đài xếp chồng lên nhau, mỗi tầng được chạm khắc tỉ mỉ với những họa tiết phức tạp, cầu kỳ.

Bề mặt đài khắc ghi các câu chuyện lịch sử, những chiến công vĩ đại của đại thống soái, tạo nên một bức tranh quá khứ hãi hùng.

Lâm Thần nhìn tổn- thể Hồng Y đài, lòng cảm thán độ chịu chơi của quốc quân Kha quốc.

Bất quá, thứ hắn quan tâm nhiều hơn là nơi đây canh phòng quá lỏng lẻo rồi.

Hắn chẳng tốn bao công sức, đã thuận lợi đột nhập thành công.

Hiển nhiên, Lâm Thần có nghi ngờ.

Nhưng khi hắn quyết định đến đây, tất cả không còn quan trọng nữa.

Chỉ thấy tay Lâm Thần nấm lại thành quyền, hướng bức tượng Hồng Y kia mà lao tới.

Chương 43: Khách nhân không mời.