Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 48: Lệnh truy nã.
Khương Thiên quyết định tìm cách cứu Lâm Thần.
Có điều, lóng ngóng một đống đồ mình mang theo, cô chỉ biết ảo não đỡ trán.
Huyết văn trên người Lâm Thần chưa thành, còn cứu được. Chỉ là, hiện tại không mang theo vật dụng cần thiết.
Cô bây giờ có lòng mà không có lực, đành bỏ mặt hắn nằm đó, còn mình tìm cách thoát thân.
Con dao nhỏ khỏi cần phải nói, đã là phế phẩm, Huyết Lân kiếm khi nãy thì bị dính chặt ở khối đá trên cao.
Nay cô không có bất kỳ vật dụng gì để leo lên nữa, mà nhìn xuống tay mình đầy vết trầy xước....
Khương Thiên thở dài, giờ muốn bằng tay không leo trèo, đúng là chuyện viển vong.
Cô cứ thế hết nhìn lại ngó, hết ngồi rồi lại nằm, vẫn không tìm được cách gì ra khỏi đây.
Thế là cô bèn cầm viên dạ minh châu, mượn nhờ ánh sáng của nó thăm dò chốn này.
Đi qua lớp đất đá lộn xộn, Khương Thiên tiến về phía trước, đột nhiên dưới chân cô dậm phải thứ gì đó rất giòn, dời mắt xuống dưới mới thấy đấy là một cái đầu lâu.
Khương Thiên rợn hết cả da gà, vội nhấc cái chân dẫm đầu lâu kia lên khỏi mặt đất.
Vừa hay, dưới ánh sáng dạ minh châu phảng phất lên một dãy hài cốt trắng xóa, trải dài không thấy đầu cuối.
Nhìn một mớ hài cốt ấy, Khương Thiên kinh hồn bạt vía. Cô sợ hãi chạy vào trong đống đất đá ngổn ngang, tới bên cạnh Lâm Thần, tìm cho mình hơi ấm người sống,... nửa người sống cũng được.
Dẫu thế, khi biết ở đây có nhiều hài cốt đến vậy, tâm tình của Khương Thiên không bình lặng nổi nữa, ánh mắt cứ trông về hướng xa, đâu đó bên tai cứ như văng vẳng tiếng kêu đầy u oán.
Đó có lẽ chỉ là ảo giác, Khương Thiên cũng ý thức được. Song, không có nghĩa là cô không sợ.
Dưới nỗi sợ chất chứa, Khương Thiên đến bên Lâm Thần, vỗ vỗ vào mặt y, mong sao người tỉnh lại.
Tuy nhiên, Lâm Thần ngất đến chẳng biết trời trăng mây gió, sao tỉnh lại ngay được.
Thấy Lâm Thần không tỉnh, Khương Thiên nắm lấy hai vai hắn lay lay. Nhưng, không có khác biệt, người vẫn nhắm nghiền mắt.
Khương Thiên sợ hết cả người, càng thêm điên cuồng ra sức lay. Sau đó cô lại chuyển sang mạnh bạo, lắc người hắn lên xuống càng hăng say.
Trước sự lấn át của nỗi sợ, Khương Thiên không chú ý tới nhiều, hoàn toàn không chú ý tới bả vai Lâm Thần bị lắc, đầu hắn cũng đung đưa lên xuống theo, gõ bon bon vào cục đá to tướng bên dưới.
Khi Khương Thiên chú ý tới phía sau đầu Lâm Thần có cục đá, cô càng thêm hoảng.
Xem xét thấy không có máu chảy, cô mới thở phào một hơi dài, theo đó tâm trạng dần lắng xuống.
Khương Thiên không dám lắc Lâm Thần thêm, sợ lắc c·h·ế·t người này.
Cô càng là không dám thăm dò nơi đây, cũng không có cách lên trên.
Rầu rĩ một hồi, cô ngả người lên ngực người đàn ông trước mặt, lấy đó làm gối chìm vào giấc ngủ.
Một ngày vất vả, hết tính kế rồi đến bị ám sát, còn trầy da tróc vảy leo lên, ngã xuống. Từ tinh thần đến thể xác của Khương Thiên đã tới cực hạn, chẳng mấy chốc ngủ say như c·h·ế·t.
Không rõ Khương Thiên đã ngủ bao lâu, vừa mới thoát khỏi giấc ngủ sâu cô lớ mớ nghe được có người gọi mình, loáng thoáng hai tiếng 'vương gia' quanh quẩn bên tai.
Khương Thiên còn tưởng đâu là mình mớ ngủ. Sau khi dụi mắt cho tỉnh táo, cô mới nhận ra âm thanh từ bên trên truyền đến.
Âm thanh nghe khá quen tai, hẳn là Tiểu Bì.
Khương Thiên vui lắm, hớn hở dùng hết khí lực hô hào: "Bổn vương ở đây, ở đây này."
Sợ rằng người bên trên không nghe thấy, Khương Thiên bèn bắn pháo tín hiệu.
Quyết định bắn pháo tín hiệu của Khương Thiên rất đúng đắn, âm thanh ở đây chỉ có thể vọng xuống, không vọng lên được.
Tiểu Bì bên trên tìm người, không nghe được Khương Thiên hô hào. Thậm chí chút ít ánh sáng từ dạ châu, ở khoảng cách quá xa cũng không tài nào nhìn thấy.
Thế nhưng, pháo tín hiệu rực đỏ cả một mảng không gian hoàn toàn khác biệt, chói lóa như thế tự nhiên Tiểu Bì thấy rất rõ.
Biết chắc chủ thượng đang ở bên dưới, Tiểu Bì thúc giục đám cận vệ đi xuống.
Chỉ là dưới vực sâu đến thế, xuống bằng cách nào?
Tiểu Bì nảy lên chủ kiến, bảo mọi người đi chặt dây leo, tước vỏ cây buộc lại với nhau, làm thành dây thừng leo xuống.
Ngặt nỗi vực sâu ngàn trượng, sợi dây quá dài sẽ dễ bị đứt. Thế là Tiểu Bì sai người làm thành nhiều đoạn dây khác nhau, leo xuống một đoạn sẽ dùng kiếm đâm vào vách đá, tạo thành điểm nối tiếp. Cứ thế nối dây vào cán kiếm, rồi tiếp tục hành trình.
Tiểu Bì làm tiên phong, luân phiên đổi qua gần trăm sợi dây, cuối cùng xuống tới được bên dưới.
Khương Thiên thấy Tiểu Bì thì mừng rỡ, chạy lại ôm chầm vào đối phương, nước mắt giàn giụa.
Tiểu Bì vỗ vỗ vào lưng, an ủi Khương Thiên.
Mất một lúc Tiểu Bì tách chủ thượng ra, nhìn trên xuống dưới một lượt, thấy không có vết thương nào nghiêm trọng mới yên tâm.
Thế nhưng ngay khi Tiểu Bì muốn mang Khương Thiên lên trên, bỗng Khương Thiên chỉ chỉ về Lâm Thần chợt nói: "Hắn là người cứu ta, mang hắn theo lên cùng."
Tiểu Bì giờ mới chú ý đến Lâm Thần, thấy vết thương Đoạn Hồn trên ngực hắn, mắt không khỏi híp lại, vô thức rút kiếm ra.
Tuy nhiên, kiếm rút đến một nửa đã bị Khương Thiên chặn ngang.
Khương Thiên nắm lấy cổ tay Tiểu Bì, khẩn trương nói: "Hắn là ân nhân cứu mạng của bổn vương."
"Chủ thượng, người này rất đáng nghi, lại trúng Đoạn Hồn thương, là địch không phải bạn đâu."
Nghe đến đây, Khương Thiên thoáng trầm mặc, hỏi: "Vậy ngươi là địch, hay là bạn?"
Khương Thiên sau một phen hoảng loạn, giờ đã lấy được phong thái của một vị vương gia nên có.
Lời cô sắc bén, chất giọng uy nghiêm khiến người nghe không giám sinh ra phản kháng.
"Chủ thượng, người nói gì vậy, người nghi ngờ em sao?"
Khương Thiên không có trả lời, chỉ là ánh mắt đó đã nói rõ tâm tư nghi kỵ của cô lúc này.
Tiểu Bì thấy đặng cũng trầm mặc xuống.
Mất một lúc lâu, Khương Thiên là người lên tiếng trước, chỉ nghe cô hỏi: "Sao ngươi lại đến đây?"
Khương Thiên nhớ mình không mang Tiểu Bì theo, đáng lý Tiểu Bì phải ở lại trong vương phủ mới đúng.
Tiểu Bì biết hôm nay không nói rõ, giữa chủ tớ hai người họ sẽ sinh ra rạn nứt, bèn cắt nghĩa thưa:
"Lúc trưa em có chuyện cần tìm Phúc bá lấy sổ sách, nhưng không tìm thấy người. Nhớ tới lời chủ thượng nói tới trước lúc xuất hành, cảm thấy không bình thường, nên cho người đi tìm. Kết quả tìm thấy được một cái xác không rõ mặt mũi, chỉ có thể từ hình dáng cùng y phục đoán chừng là ông ta."
Trước lúc xuất hành, Khương Thiên có nhắc đến đã nhờ Phúc bá làm một chuyện gì đó.
Dẫu Tiểu Bì không rõ sự tình bên trong, song với linh cảm nhạy bén của người phụ nữ, cô đoán được ít nhiều.
Khi thấy Phúc bá c·h·ế·t, Tiểu Bì biết đại sự không ổn, liền điều động binh mã tức tốc tới cứu giá.
Khi đến chỗ cánh rừng, cô bắt gặp đám cận vệ, từ trong lời bọn họ biết được chủ thượng đã mất tích.
Sau đó, Tiểu Bì cho người đi tìm, lấy vị trí gặp đám thích khách mở rộng tìm kiếm.
May sao, tìm được con ngựa Khương Thiên cưỡi lúc trước ở gần khu này, lại phát hiện vách đá bị sạt, Tiểu Bì mới nghi ngờ Khương Thiên đã bị rơi xuống phía dưới.
Sự tình tiếp theo không cần phải nói, Khương Thiên tự biết rõ.
Tiểu Bì đem mọi chuyện kể đến hợp lý, Khương Thiên không thấy điểm nào khả nghi, nên tạm tin vào lời Tiểu Bì nói.
Từ khi Khương Thiên còn nhỏ, Phúc bá đã theo hầu bên cạnh cô. Khương Thiên đã xem thúc ấy như người trong nhà.
Không ngờ rằng, Phúc bá lại phản bội cô như vậy.
Trong lòng Khương Thiên đầy hỗn tạp, không tin tưởng vào bất kỳ ai nữa.
Khương Thiên đi lại chỗ Lâm Thần, kéo áo y lên, nhìn sang Tiểu Bì, ra lệnh: "Ngươi mang hắn lên trước, không được tiết lộ bất cứ thứ gì ngươi thấy ở dưới này, hiểu không?"
"Chủ thượng..."
"Hắn là ân nhân của ta!" Khương Thiên lặp lại, ánh mắt trở nên lạnh tanh.
Tiểu Bì biết không thể thay đổi ý Khương Thiên, chỉ đành phục mệnh làm theo, đem Lâm Thần cột vào người rồi leo lên.
Không lâu sau, Khương Thiên cũng leo lên.
Cứ vậy, hai người Khương Thiên và Lâm Thần bỏ lại vực thẳm sau lưng.
Khương Thiên viện cớ bị thương hồi phủ, bất quá cô lại không cho Tiểu Bì theo mình, mà bắt Tiểu Bì đi đến Nham thành, làm thay cô vài việc.
Tiểu Bì biết bản thân bị Phúc bá liên lụy, chủ thượng không tin lời cô, muốn quay về trước tra rõ sự tình.
Đây cũng là một hồi thăm dò cô, xem có lợi dụng lúc này để chạy trốn hay không.
Dẫu bị Khương Thiên nghi ngờ, Tiểu Bì có hơi tủi thân, song cô nguyện dùng thời gian chứng minh mình trong sạch, chứng minh lòng trung với chủ thượng.
Tiểu Bì theo lệnh rời khỏi đoàn người, Khương Thiên liền giục giã cho binh lính gấp rút trở về.
Đến trưa Khương Thiên an toàn về tới phủ đệ.
Sau đó cô cho giới nghiêm toàn bộ Tự An vương phủ, lấy lý do dưỡng thương không ra ngoài.
Đồng thời Khương Thiên triệu thái y tới trị thương cho mình, kỳ thực là chữa Đoạn Hồn thương cho Lâm Thần.
Huyết văn trên người Lâm Thần chưa thành hình, không khó trị. Nhưng hiện tại chỉ có thể tạm thời áp chế, không thể trị dứt.
Bởi lẽ, chỉ Vô gia mới có phương pháp trị tận gốc.
Đến tối muộn cùng ngày, Tiểu Bì trở về phục mệnh.
Trong thư phòng, Khương Thiên nhìn Tiểu Bì ôm quyền hành lễ mà kinh ngạc, tốc độ tra thông tin của Tiểu Bì từ khi nào tinh thông đến thế?
"Ngươi tra rõ phía bên Vô gia rồi chứ?" Khương Thiên lên tiếng hỏi.
"Đã tra rõ, Vô Lực dù có ý giấu giếm, nhưng khẳng định lão ta đang bị thương, khí tức Ngọc Hồn Diệp trên người lão ta rất nồng, chắc hẳn bị thương không nhẹ."
"Ngọc Hồn Diệp?" Khương Thiên kinh nghi: "Vô Lực dùng Ngọc Hồn Diệp, vậy tên Bùi Tuấn kia c·h·ế·t rồi sao?"
"Theo thần tra được, Bùi Tuấn chưa c·h·ế·t, hơn nữa Yêu khí trong người đã được hút ra hết. Nghe đâu, được một vị Thần Y xuất thủ cứu. Còn về Thần Y ấy là ai, thần không tra được... Bùi Đức đã trước thần một bước xóa bỏ mọi dấu vết, những người tiếp xúc với Thần Y đều đồng loạt vô cớ biến mất, không rõ nguyên do."
Thực ra những thông tin này không cần tốn công sức để tra, trên dưới Nham thành đều biết.
Đến cả chuyện Vô Lực bị thương, bên ngoài tỏ ra muốn che giấu, bên trong lại làm đến rất khoa trương, như sợ người ta không biết ông ta bị trọng thương hay gì ấy.
Sao gọi là khoa trương?
Chính là Vô Lực miệng nói ta rất khỏe mà cái cái bản mặt thì nhợt nhạt, lâu lâu còn khụ khụ ho ra máu.
Quá đáng nhất, ông ta mang theo thảm trạng đi ra ngoài diễu hành, cho bàn dân thiên hạ trông chơi.
Dù là kẻ ngốc cũng nhận ra ông ta chẳng ổn, chỉ không biết làm đến thế rốt cục có mục đích gì?
Tiểu Bì nói rõ cho Khương Thiên về hành động lạ thường của Vô Lực.
Nghe xong, Khương Thiên liền phán: "Là ả Vô Niệm bày trò."
Nhắc đến Vô Niệm, Khương Thiên bày một bộ mặt chán ghét.
Vô Niệm và Khương Thiên trạc tuổi nhau, hồi nhỏ có xích mích, đến tận bây giờ đôi bên vẫn thù hằn chuyện cũ.
Tiểu Bì biết chuyện xưa của hai người họ, nên chỉ biết đứng yên. Thật ra cô cũng cho là Vô Niệm bên trong âm thầm làm ra.
Nói đến đây, Khương Thiên lại nhớ tới Lâm Thần mà hỏi: "Ngươi tra được thông tin của hắn chưa?"
Dù Khương Thiên không nói rõ 'hắn' là ai, song nhiệm vụ chính của cô lần này là tra thông tin về tên đó, tự nhiên hiểu rõ.
Chỉ thấy Tiểu Bì lấy trong người một tờ lệnh truy nã, bẩm: "Hắn tên Lâm Thần, là tôn ma của Hắc Án Phường, hiện tại đang bị truy nã gắt gao trên toàn quốc."