Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 51: Thất bại

Chương 51: Thất bại


Vì để lại tẩm cung cho Lâm Thần, Khương Thiên đêm nay vất vưởng ở lại thư phòng.

A hoàn Tố Nhu bên cạnh, vừa bóp vai cho cô, vừa báo lại tình hình.

Theo những gì Tố Nhu tường thuật, không khác mấy với lời của Tiểu Bì đã nói lúc trước.

Thế nhưng, lòng nghi ngờ của Khương Thiên với Tiểu Bì không giảm, trái lại càng tăng.

Tố Nhu như biết được ý nghĩ của Khương Thiên, bèn nói vào: "Chủ thượng đa nghi quá rồi, Bì tỷ cùng ngài lớn lên, cùng ngài uống chung một bầu sữa, sao có thể phản ngài được."

"Qua chuyện hôm nay, ta thấy chẳng chuyện gì là không thể cả. Phúc bá còn phản được, nói gì đến muội ấy."

"Haiz, vậy ngài sẽ không nghi ngờ Tố Nhu chứ, Tố Nhu cũng có khả năng phản ngài đó." Tố Nhu không vui, bên trong lời nói có ý hờn trách.

"Ngươi không thể."

Lời vừa dứt, Khương Thiên xoay sang khẽ vuốt nhẹ cầm của Tố Nhu, còn nháy mắt một cái.

Tố Nhu đỏ mặt, thẹn thùng quay đầu đi chỗ khác, tránh đi ma trảo từ chủ thượng.

Thấy thế Khương Thiên cười lớn, đợi một lúc mới thu lại tâm tình mà nói: "Hôm nay, người Tiểu Bì dẫn đến không một ai có thực lực Hóa Ảnh. Ngươi bảo xem, nếu ba tên sát thủ vẫn còn ở đó, chừng ấy người gộp vào có đủ cho bọn họ g·i·ế·t hay không?"

Nói đến chính sự, Tố Nhi nghiêm túc lại, phân tích: " Có thể Bì tỷ quá nôn nóng nên mới sơ sẩy, hoặc là..."

"Hoặc là, cô ta không có ý muốn cứu bổn vương, chỉ muốn đến xác nhận bổn vương c·h·ế·t hay chưa mà thôi." Khương Thiên chen ngang vào.

"Em thấy khả năng này không lớn, hẳn là Bì tỷ quá lo cho người, nên mới thế..."

Lời này nói ra, Tố Nhu có chút lưỡng lự.

Hôm nay, Tiểu Bì một hai muốn tìm Phúc bá, biểu hiện rất lạ. Khi dẫn binh lại vội vàng, không giống tác phong thường ngày của tỷ ấy.

"Thôi, chuyện Tiểu Bì, bổn vương tự có tính toán, ngươi lui xuống trước đi."

"Ngạch... người không cần Tố Nhu ở lại hầu hạ sao?"

Tố Nhu cắn khẽ lấy môi dưới, đáy mắt óng ánh gợi tình, ngón tay thướt tha cởi bỏ xuống lớp áo ngoài, để lộ ra hai con thỏ trắng căng đầy.

Làm đến thế rồi, Tố Nhu ngượng muốn chín mặt, nhưng ai bảo chủ thượng trêu ghẹo người ta trước, đây chỉ là thuận nước đẩy thuyền.

Tố Nhu bạo gan, áp bờ ngực vào lưng Khương Thiên, còn đẩy nhẹ một cái, miệng thở hơi nóng đầy khiêu gợi bên tai ngài ấy.

Khương Thiên bị sự chủ động của Tố Nhu, làm cho một mặt biến ảo: "Ngươi... làm cái gì thế?"

"Cái gì?" Tố Nhu nũng nịu: "Tố Nhu chỉ muốn hầu hạ chủ thượng thôi."

"Ngươi hôm nay chủ động quá rồi đấy." Khương Thiên gần như muốn hét ầm lên.

Việc Tố Nhu thèm khát cơ thể cô có thừa, cô biết rõ chứ. Chỉ là xưa nay, không có lần nào chủ động đến vậy.

Nhìn xem, ánh mắt kia như muốn đem cô nuốt trọn vào trong bụng vậy.

Tô Nhu tỏ ra ủ rũ, lấy tay dặm dặm lên khóe mắt, vốn chẳng có một giọt lệ kia, nói: "Tiểu Nhu sợ hãi, sợ chủ thượng xảy ra chuyện, hương hỏa Khương gia sẽ đoạn tuyệt."

Nói đến đây, Tô Nhu lay lay người người Khương Thiên, vào vấn đề vấn: "Qua nguy cơ hôm nay, chủ thượng có nên suy xét lại việc sinh hạ một tiểu bảo bảo cho Khương gia?"

Khương Thiên trầm mặc, cô muốn có tiểu bảo bảo thì tự có thể sinh được. Không cần ngươi góp vốn vào đâu!

Mà ngươi có góp vào, cũng chẳng làm ăn được gì.

Nói tới, Khương Thiên khổ tâm muốn c·h·ế·t.

Thân phận cô là nam, chỉ có vài người biết. Tố Nhu không nằm trong số đó, nên luôn mơ tưởng tới chức vương phi. Lại chẳng biết rằng, chức vị này sẽ không bao giờ giành tới được.

Trước sự tấn công cuồng dã từ Tô Nhu, Khương Thiên lắc đầu lấy cớ: "Bổn vương hôm nay mệt lắm, hôm khác đi."

"Người có khi nào không mệt cơ chứ! Hay bằng đêm nay làm tới luôn, Tố Nhu sẽ hầu hạ người chu đáo."

"Bổn vương bảo, hôm khác lại nói!"

Mắt Khương Thiên dần lạnh xuống, ghì giọng cất tiếng, trong lời còn ẩn mấy phần ý tức giận.

Tố Nhu thấy ánh mắt của chủ thượng thì không dám lấn tới, làm quá lên nữa.

Cô chỉ chu môi lên tỏ thái độ, sau mặc lên áo ngoài, giẫm mạnh chân bực tức, dùng dằng đi ra ngoài.

Thấy bóng dáng Tố Nhu đã khuất dạng sau cánh cửa, Khương Thiên thở ra, tay bất giác đặt lên ngực mình xoa xoa, thở than: "Thật đáng ghen tị."

Quay lại với Lâm Thần, đêm nay hắn khó ngủ, ý niệm muốn g·i·ế·t Khương Thiên ngày càng lớn, tuôn trào không kiềm chế được.

Sáng sớm, Lâm Thần còn thiu thiu ngủ đã có người tới gọi cửa.

Người đến còn ai ngoài Khương Thiên.

Khương Thiên đến, đương nhiên muốn cùng Lâm Thần đàm luận nhân sinh.

Nói trắng ra, muốn tiếp tục màn lừa gạt hôm qua còn đang dang dở.

Lâm Thần nhìn Tự An vương trước mặt đang cầm một miếng ngọc bội, đầu hắn không khỏi nổi lên chấm hỏi.

Mới vào liền móc ra ngọc bội đưa cho hắn thế kia, là có ý gì?

"Đây là ngọc bội gia truyền của Khương gia, lúc trước đệ đệ đấu với đám sát thủ làm rớt, bổn vương mang trả lại cho đệ."

Lâm Thần bày ra một mặt tươi cười đón lấy ngọc bội, sau đó Khương Thiên đưa cho hắn tờ lệnh truy nã.

Nhìn khuôn mặt của mình chình ình trên tờ lệnh, cùng với đề danh Lâm Thần phía dưới.

Lâm Thần lâm vào hồi nghi thì được nghe Khương Thiên giải thích, bản thân bị người hãm hại, còn họ Lâm là trước kia theo họ mẹ nên mới thế.

Giải thích xong, Khương Thiên bảo Lâm Thần cứ an tâm, bản thân hắn là con trai của Khương Mặc Tử, Khương gia nguyện bảo vệ hắn tới cùng.

Đồng thời, cô đưa qua Lâm Thần một tấm mặt nạ nửa viền răng cưa, mang màu ánh kim, dặn dò Lâm Thần sau này ra ngoài nhớ đeo vào.

Nói đến hồi lâu, Khương Thiên giục Lâm Thần đeo mặt nạ lên, cô còn muốn dẫn hắn đến gặp tổ mẫu cùng em gái của mình.

Lâm Thần làm theo ý Khương Thiên, loay hoay một hồi mới gắn mặt nạ lên. Sau đó, hắn nối gót theo Khương Thiên ra ngoài.

Thời điểm Khương Thiên chuẩn bị đẩy cửa, Lâm Thần ở phía sau rút trong người một con dao nhọn.

Hôm qua, hắn tịch thu hai con dao, một con đã bị bẻ, một con vẫn luôn giấu trong người, chính là chờ thời khắc này.

Chỉ thấy con dao trong tay Lâm Thần vung lên cao, thế nhưng chưa kịp hạ xuống cánh cửa đã mở toang, phía bên ngoài có một cô gái đang nhìn chằm vào.

Tố Nhu luôn đứng chờ ở ngoài, lúc lâu chủ thượng mới đi ra, lại bắt gặp một màn Lâm Thần đang vung đao.

Cô chấn kinh, tức tốc di chuyển tới bên người chủ thượng. Thân ảnh cô như gió lướt qua, trực tiếp bắt lấy cổ tay kẻ cuồng đồ.

Khương Thiên xoay sang, thấy con dao trong tay Lâm Thần thì lùi người, kinh nghi bất định truy hỏi: "Ngươi làm gì thế?"

"Ta..."

Lâm Thần lật bàn tay kia lên, một trái táo nằm gọn trong lòng bàn tay ấy.

Hắn nhìn Tố Nhu, oan uổng bảo: "Ta gọt trái cây thôi."

Dẫu Lâm Thần đã giải thích, Tố Nhu lại không có ý buông tay.

Lâm Thần chỉ đành nhìn sang Khương Thiên, cầu cứu.

Khương Thiên thấy thế đánh mắt với Tố Nhu, bảo cô thả ra.

Cứ như vậy, ba người đi dọc hành lang, rời khỏi An Lạc viện.

Trên đường, Lâm Thần vừa ngoạm miếng táo, vừa nhớ tới thân thủ Tố Nhu mà phát khiếp.

Tốc độ đó thật nhanh!

Càng đáng sợ hơn, khi thân hình mỏng manh kia lại ẩn chứa lực lượng khổng lồ, bàn tay nho nhỏ bắt tới liền khiến hắn không tài nào nhúc nhích.

Hiện tại không có cơ hội để ra tay, Tố Nhu kè kè bên người, mắt chăm nhìn vào mình như thế thì hành sự sao được.

Lâm Thần ngoan ngoãn theo sau, chẳng bao lâu ba người Lâm Thần đã tới phòng tổ mẫu.

Tổ mẫu là người hiền hòa, cởi mở. Đối với hắn nhiệt tình, không vì thân phận con hoang mà làm ra hành động bài xích.

Duy chỉ người gọi Khương Dịu Nhi rất khó ưa, từ đầu tới cuối không cho hắn lấy một ánh nhìn.

Kỳ thực, cũng không phải chỉ có mình có hắn.

Vị tỷ tỷ này hoàn toàn không để ai vào trong mắt, bơ mọi người toàn tập.

Bởi lẽ, nàng ta chỉ chăm chú săm soi mình trong gương, hết đưa tay vuốt ve tóc mái, rồi chuyển sang mân mê mặt mình, lâu lâu mở miệng cảm thán: "Ai ải ai kia, trong gương sao có mỹ nhân thế này!"

Đoạn, cô còn tủm tỉm cười.

Một bộ tự sướng như thế, Lâm Thần nhìn vào cũng muốn ngại thay.

Tuy nhiên, mọi người ở đây không nói gì với thái độ đó của Dịu Nhi, tựa hồ với cảnh tượng này rất quen thuộc.

Ra mắt tổ mẫu và người chị gái kỳ lạ xong, Khương Thiên dẫn Lâm Thần đến từ đường thắp hương bái liệt tổ liệt tông.

Tiếp đó, Khương Thiên ghi tên hắn vào gia phả, chiếu cáo thiên hạ.

Một ngày này, Khương Thiên bận tới tấp mặt mày, Lâm Thần cũng chẳng nhàn, đi tiếp kiến với họ hàng thân thích cũng đuối sức lắm.

Đến tối, Lâm Thần mới về lại An Lạc viện, theo cùng là Tố Nhu.

Khương Thiên sau khi nói với Lâm Thần: "Từ nay Tố Nhu sẽ theo hầu bên đệ, cô ấy đáng tin... Sẵn tiện bổn vương nhắc nhẹ, tự lo liệu cho tốt!"

Để lại một câu đầy thâm ý, Khương Thiên liền tốc hành bỏ đi, để lại củ khoai nóng mang tên Tố Nhu cho Lâm Thần giải quyết.

Lâm Thần ban đầu không hiểu 'tự lo liệu' trong lời của Khương Thiên là gì, chỉ khi thấy nữ nhân ngồi trên đùi mình, tay lả lướt quàng qua cổ, ánh mắt cụp xuống một nửa, ẩn hiện ý tình ôn nhu, hắn mới vỡ lẽ...

Nữ nhân này có vấn đề, vấn đề còn rất lớn!

Tố Nhu nhu mì như nước, nhẹ nhàng chuyển từ quàng tay ở cổ chuyển sang vuốt ve lên ngực hắn, miệng nhoẻn cười: "Chậc, chậc, tam gia đây thật tuấn tú, lại còn rất lực lưỡng nha."

Lâm Thần nghiêm nghị ngồi thẳng người.

Không nghiêm nghị, hắn sợ tiểu đệ bên dưới sẽ làm phản, gây thêm chuyện.

Ngặt nỗi, trước thế dụ hoặc đầy mị lực từ Tố Nhu, yết hầu Lâm Thần không khỏi nhấp nhô lên xuống.

"Bất quá,..."

Tố Nhu úp mở một nửa, tay bỗng chuyển hướng, bóp lấy cổ Lâm Thần, ánh mắt nhu tình bỗng hóa thành lạnh thấu xương.

Ngón tay Tố Nhu bóp vào cổ Lâm Thần tăng thêm phần lực, âm trầm cảnh cáo: "Nếu tam gia có ý đồ xấu với chủ thượng, Tố Nhu không ngại tiễn tam gia về miền cực lạc đâu."

Nói xong, Tố Nhi thu tay, dựng thẳng người dậy, lườm Lâm Thần một cái trước khi rảo bước bỏ đi.

Cả quá trình, Lâm Thần không có phản ứng, bởi hắn biết Tố Nhu sẽ không g·i·ế·t mình.

Có điều, cô ta đã có nghi ngờ, về sau hành động cẩn trọng hơn mới được.

Đêm khuya, Lâm Thần dù mệt mỏi vẫn lê thân thể đến chỗ tủ, thông qua mật đạo, đến tụ họp với hai người Vu Sinh và Viên Tưởng.

Ba người trong đêm trao đổi, lập nên kế hoạch g·i·ế·t Khương Thiên.

Bàn qua tính lại, mất một đêm mới lập ra được từng bước hành động cụ thể.

Thế nhưng, người tính không bằng trời tính.

Hôm sau, Tố Nhu đến đưa cho Lâm Thần một bộ lễ phục bắt hắn thay ngay, còn bảo phải chuẩn bị đi đón một vị khách nhân quan trọng.

Chương 51: Thất bại