Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 52: Tân Tự An Vương
Trong đêm tối, không gian bao trùm sự im lặng. Ánh trăng leo lẻo chiếu qua các tán lá, tạo ra những vệt sáng lờ mờ.
Viên Tưởng và Vu Sinh, sau khi bàn bạc kế hoặc á·m s·át Tự An vương với Lâm Thần, muốn quay về đi đánh một giấc nồng thì bỗng nhận được tín hiệu đặc biệt từ 'đại nhân'.
Lợi dụng đêm tối mịt mùng, hai bóng người âm thầm lướt qua những dãy hành lang tối tăm của Tự An vương phủ.
Viên Tưởng và Vu Sinh nhận được tín hiệu ngầm từ đại nhân, không dám chậm trễ, lập tức tìm đến một lối kín đáo đã được sắp đặt từ trước.
Không gian đêm, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng lá cây rì rào trong gió.
Cánh cửa nhỏ mở ra, trước mắt họ là một bóng người khoác áo bào dài, che kín từ đầu đến chân.
Áo bào đen tuyền như hòa lẫn vào bóng đêm, khiến hình dáng của người đến trở nên bí ẩn, khó mà phân biệt được là nam hay nữ.
Chỉ có, một đôi mắt sắc lạnh lóe lên từ dưới mũ trùm đầu, khiến ai nhìn vào cũng phải rùng mình.
Giọng nói trầm đục vang lên, không có sự phân biệt âm vực, lại chứa đầy âm khí: "Viên Tưởng, Vu Sinh, các ngươi theo ta nhiều năm, phụng sự không ít. Đêm nay, ta đến đây để tiễn các ngươi một đoạn đường cuối cùng."
Hai người không khỏi giật mình, cúi đầu thật sâu, cố nén sự lo sợ trong lòng.
Vu Sinh nín thở, trong lòng đã bắt đầu nặng trĩu sự bất an.
Viên Tưởng cũng cảm nhận được điều gì đó không đúng.
Vu Sinh là người lên tiếng trước, cẩn trọng nói: "Đại nhân, chúng thuộc hạ đã cống hiến hết sức mình vì ngài, chỉ cầu tiếp tục được theo hầu."
Đại nhân không đáp lại ngay. Người đó từ từ bước tới gần hơn, tay áo bào dài quét qua sàn đá lạnh lẽo, âm thanh nhẹ nhàng nhưng đầy sự u ám.
"Phụng sự... Đúng vậy! Các ngươi đã phụng sự đủ rồi."
Ngay lập tức, không gian như đông cứng lại.
Một bàn tay từ trong áo bào vươn ra, nhanh như chớp, siết chặt lấy cổ Vu Sinh.
Vu Sinh không kịp phản ứng, chỉ có thể thốt lên những tiếng thở gấp nghẹn lại.
"Đại... nhân..."
Cơ thể gã run rẩy, tay chân vùng vẫy nhưng vô ích.
Bên này, Viên Tưởng còn chưa kịp định thần, đã cảm thấy cổ mình cũng bị bóp nghẹt, không khí xung quanh như bị hút cạn.
'Đại nhân' siết chặt hơn, không một chút cảm xúc, cho đến khi cả hai nằm lặng trên mặt đất lạnh lẽo.
"Các ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi."
Người áo bào đen lặng lẽ quay lưng, bóng dáng chìm dần trong bóng tối, để lại hai thi thể vô hồn dưới ánh trăng mờ nhạt.
...
Sáng hôm sau, đối với việc mất tích của hai tên người làm không ai để ý tới.
Đến cả Lâm Thần, cũng chẳng có thời gian để bận tâm.
Hôm nay, vùng lãnh địa rộng lớn của Tự An vương, tràn ngập không khí chờ đợi và khẩn trương.
Binh lính đứng thành hàng dài hai bên đường, áo giáp sáng loáng dưới ánh mặt trời.
Bọn họ chuẩn bị kỹ càng, để đón tiếp đoàn sứ giả từ đế đô đến.
Trong không gian hùng vĩ, Lâm Thần cùng Khương Thiên đứng ngang hàng tại vị trí chính diện.
Khương Thiên, vị Tự An vương đầy quyền uy, đứng cạnh Lâm Thần một thanh niên trẻ tuổi với dung mạo tuấn tú.
Nhưng trong mắt người dân ở đây, Lâm Thần vẫn còn rất xa lạ.
Không ai biết rõ về Lâm Thần, thậm chí ngay cả những người thân cận nhất trong Tự An vương cũng chỉ mới nghe nói đến hắn vào ngày hôm qua.
Từ phía xa, đoàn sứ giả tiến vào lãnh địa.
Đôi mắt Khương Thiên sắc sảo ẩn sau cặp lông mày thanh tú, dáng vẻ thanh mảnh ẩn dưới bộ y phục vương gia.
Khương Thiên không làm gì, đứng đó tự uy, chấn khiếp khí thế của sứ đoàn.
Phía trước, đoàn sứ giả từ đế đô tiến dần vào lãnh địa Tự An.
Đoàn kiệu xa hoa, được trang trí lộng lẫy với vàng bạc và ngọc ngà sáng lóa dưới ánh mặt trời, nổi bật giữa đội ngũ hộ vệ đông đảo.
Bên trong đoàn, chiếc kiệu chính giữa của Liễu Linh công chúa, càng là thu hút sự chú ý hơn cả.
Chiếc kiệu được phủ rèm lụa mịn màng, rực rỡ với những hoa văn tinh tế khắc lên trên, tựa như một tòa cung điện thu nhỏ di động.
Liễu Linh công chúa ngồi bên trong, che mặt dưới một tấm mạng lụa mỏng màu ngọc bích, thân hình mảnh mai, uyển chuyển hiện lên qua lớp rèm mỏng.
Liễu Linh công chúa, đệ nhất mỹ nhân của Kha quốc, nổi tiếng thần bí trong triều đình.
Tuy nhiên, cô chưa từng bước chân ra ngoài cung cấm, cũng chưa bao giờ gặp gỡ nhiều người.
Nghe đồn từ lúc sinh ra, công chúa đã có thể chất yếu ớt, không thể chịu nổi gió bụi, cứ dăm ba ngày là lại mắc bệnh.
Những câu chuyện về cô, càng khiến dân gian thêu dệt thêm bao nhiêu điều bí ẩn.
Nhưng hôm nay, cô xuất hiện nơi đây để thực hiện một sứ mệnh quan trọng.
Về phần Lâm Thần, hắn nhìn về phía chiếc kiệu, ánh mắt đầy tò mò.
Khương Thiên bên này thì đứng yên, mắt không động loạn, giữ nguyên vẻ uy nghiêm thường ngày.
Khi đoàn sứ giả đến gần, tất cả mọi người chuẩn bị đón tiếp, thì vị sứ giả từ đế đô đứng lên phía trước, rút ra một cuộn chiếu chỉ bằng vàng, giọng đọc vang vọng:
“Chiếu chỉ của quốc quân Kha quốc! Để bù đắp tổn thất của Tự An vương phủ, bù đắp Hồng Y đài bị cuồng nhân phá hủy. Quốc quân quyết định gả thất công chúa Liễu Linh, đến làm vương phi...”
Lời chiếu chỉ vừa vang lên, đám đông xung quanh bắt đầu xôn xao.
Những tiếng xì xào bàn tán, khẽ vang lên từ phía quần chúng.
“Một người yếu ớt như Liễu Linh công chúa, sao có thể làm vương phi?”
“Cả đời nàng ta ở trong cung, không biết thế sự, lại hay ốm đau, làm sao có thể quản lý cả vương phủ lớn thế này?”
“Một người mảnh mai, yếu đuối thế kia, sao có thể đảm đương trọng trách của một vương phi chứ?”
Sự phản đối ngày càng rõ ràng hơn, không khí bắt đầu trở nên nặng nề.
Khương Thiên vẫn giữ thái độ bình thản, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua đám đông, tuy nhiên chẳng nói một lời.
Lâm Thần đứng bên cạnh, cảm nhận rõ ràng những sự nghi hoặc và bất mãn từ phía mọi người.
Hắn cũng bất giác nhìn Khương Thiên, chờ đợi đối phương phản ứng.
Thế nhưng khi sứ giả chuẩn bị tiếp tục đọc chiếu chỉ, Khương Thiên đột ngột bước lên phía trước.
Khương Thiên giơ tay ra hiệu cho sứ giả ngừng lại, rồi bằng giọng nói uy nghiêm mà thốt lên: “Các vị hãy bình tĩnh. Hôm nay, bổn vương có một điều cần công bố."
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Khương Thiên.
Khương Thiên đưa mắt nhìn quanh, từ từ bước ra giữa đám đông.
Không gian lẳng lặng như tờ, mọi người đều chờ đợi lời nói tiếp theo của Tự An vương.
Khương Thiên từ tốn, giọng nói vang lên đầy mạnh mẽ: “Từ nay, Tự An vương không còn là bổn vương nữa.”
Lời này như một cú sét đánh ngang tai, đám đông xung quanh lập tức nhốn nháo.
Mọi người đều sững sờ, nhìn nhau đầy kinh ngạc. Ngay cả Lâm Thần, cũng không khỏi ngạc nhiên.
Lâm Thần quay sang nhìn Khương Thiên, không hiểu điều gì đang diễn ra.
Khương Thiên lúc này cũng nhìn thẳng vào Lâm Thần, đôi mắt sâu thẳm, chứa đựng sự quyết đoán đã được nung nấu từ lâu.
Thấy ánh mắt này, Lâm Thần bỗng thấy có điềm không lành.
Y như rằng, Khương Thiên quay lại nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, nở một nụ cười hiếm hoi, rồi quay về phía mọi người, giọng nói vang lên lần nữa:
“Bắt đầu từ hôm nay, Tự An vương phủ sẽ có người kế nhiệm... Người kế vị Tự An vương, chính là Khương Thần đây.”
Không gian dường như ngưng đọng trong khoảnh khắc. Sự sửng sốt hiện rõ trên khuôn mặt mọi người.
Những tiếng bàn tán, xì xào bỗng im bặt, thay vào đó là sự ngạc nhiên và nghi hoặc.
Không gian dường như ngưng đọng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía người được Khương Thiên vỗ vai kia.
Người mà chỉ mới hôm qua thôi, còn là một cái tên xa lạ, không ai biết tới.
Những tiếng xì xào bàn tán nhanh chóng dâng lên, ai nấy đều không tin nổi vào tai mình.
“Khương Thần là ai? Sao chưa từng nghe danh người này trước đây?”
“Mới hôm qua vừa được nhận lại tổ quy tông, giờ lại trở thành Tự An vương sao?”
“Tại sao lại là người này, liệu hắn có đủ năng lực để gánh vác trọng trách của Tự An vương hay không?”
Lâm Thần đứng đó, bối rối trước tình thế bất ngờ.
Ánh mắt hắn dừng lại ở Khương Thiên, mấp máy môi muốn nói gì đó.
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc ấy, Lâm Thần cảm nhận được sức nặng to lớn đang đè lên vai mình, cùng với ánh nhìn thâm trầm và khó lường của Khương Thiên đối diện.
Bị tính kế rồi! - Lâm Thần thầm nghĩ.
Khương Thiên bên này không để sự hoài nghi kéo dài quá lâu, giọng nói vẫn uy nghi nhưng có phần trầm tĩnh.
“Bổn vương đã dẫn dắt Tự An vương phủ trong nhiều năm qua. Nay bổn vương trọng thương, thời gian không còn nhiều nữa. Tin rằng Khương Thần, người huynh đệ cùng chung huyết thống Hồng Y, mà bổn vương vừa tìm lại được đây, sẽ tiếp tục con đường này tốt hơn cả bổn vương."
Đoạn, Khương Thiên hô lớn: "Từ hôm nay, hắn chính là tân Tự An vương.”
Lời nói của Khương Thiên mang sức nặng lớn lao, khiến đám đông không thể không lặng người nghe.
Khương Thiên thấy sự đại sự đã xong, liền bước về phía sau, nhường lại vị trí trung tâm cho Lâm Thần.
Lâm Thần dù còn nhiều băn khoăn, nhưng đã không thể từ chối số phận mới này.
Hắn gần như đã bị ép trở thành tân Tự An vương, trong khi không thể nói lên được lời nào.