Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 55: Hạt giống thù hận

Chương 55: Hạt giống thù hận


Lâm Thần đứng trước cửa tư viện của Liễu Linh, đôi mắt đục ngầu nhìn thẳng vào nữ nhân trong góc phòng.

Hắn cười khẩy, môi nhếch lên một nụ cười gian xảo, sự tham lam ánh lên trong đôi mắt lờ đờ vì men rượu.

“Công chúa...” Lâm Thần chậm rãi lên tiếng, giọng hắn đầy sự cợt nhả: “Ngày mai ngươi sẽ là vương phi của ta. Chi bằng,... đêm nay chúng ta ân ái trước, xem như là... khởi đầu cho hôn lễ?”

Lâm Thần vừa nói, vừa lảo đảo bước về phía Liễu Linh, đôi tay vẫn giữ chắc bầu rượu.

“Dù gì thì ngày mai cũng là ngày bái đường, có khác biệt gì so với bây giờ đâu, phải không?"

Thấy Lâm Thần không biết liêm sỉ như vậy, Liễu Linh hoảng sợ, đôi mắt mở to, từng bước lùi lại về phía sau.

Trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, tay nắm chặt tấm lụa quấn quanh người.

Phảng phất dưới mạn che, là khuôn mặt khinh miệt của Liễu Linh dành cho Lâm Thần. Cô hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh, giọng run rẩy nhưng kiên quyết: “Vương gia, chúng ta... vẫn chưa bái đường, xin ngài giữ cho trọn lễ nghĩa. Mong vương gia hãy rời đi, ngày mai chúng ta sẽ gặp lại trong lễ thành thân.”

Lời nói của Liễu Linh, như đổ thêm dầu vào ngọn lửa d·ụ·c vọng trong lòng Lâm Thần. Hắn cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng tĩnh mịch, lấp đầy không gian với âm thanh thô tục.

Rồi hắn nâng bầu rượu lên, ngửa đầu uống một ngụm lớn, dòng rượu chảy ra từ khóe miệng, đổ xuống bộ y phục nhăn nhúm bên dưới.

“Lễ nghi ư?” Lâm Thần bước tới gần hơn, đôi mắt lóe lên sự tà ác: “Ngươi thật biết cách làm cho người khác thêm thèm muốn mà, công chúa! Chẳng phải ngày mai ngươi cũng sẽ là của ta thôi sao? Hà cớ gì mà phải đợi chứ?”

Hắn cười khẩy, bước thêm một bước, đôi tay đã sẵn sàng vươn về phía Liễu Linh, như muốn ép người vào trong góc tối để hành sự.

“Đến đây nào...”

Liễu Linh kinh hãi, tay cô vô thức nắm chặt con dao nhỏ giấu trong ống tay áo, sẵn sàng chống cự.

Nhưng ngay lúc đó, từ phía sau Lâm Thần, một giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy khôn khéo vang lên.

“Vương gia, đừng nóng vội.”

Tố Nhu nhẹ nhàng, giọng cô ngọt ngào lên tiếng: “Tại sao ngài không vui vẻ với nô gia đêm nay? Ngày mai ngài sẽ có cả công chúa... Nhưng đêm nay, hãy để nô gia cùng ngài...”

Nghe thấy tiếng Tố Nhu, Lâm Thần dừng lại trong thoáng chốc.

Hắn quay đầu nhìn nữ nhân bên cạnh, ánh mắt thèm khát dần tan biến thành nụ cười đầy tà ý.

Cứ thế, Lâm Thần không còn ép sát Liễu Linh nữa, thay vào đó hắn bước lùi lại, mắt nhìn Tố Nhu với vẻ thích thú.

“Ha ha, Tố Nhu! Ngươi biết cách làm hài lòng ta đấy." Lâm Thần lẩm bẩm: “Được rồi, đêm nay ngươi sẽ thay công chúa... Chúng ta vui vẻ trước, ngày mai... hahaha!"

Tố Nhu giữ nguyên nụ cười nhu mì, cô tiến tới gần Lâm Thần, rồi khẽ dìu hắn ra khỏi phòng.

“Vương gia, hãy trở về An Lạc viện, chúng ta sẽ cùng vui vẻ, không cần phải gấp gáp như vậy.”

Liễu Linh nhìn theo bóng lưng Tố Nhu, cảm thấy như được giải thoát, nhưng lòng cô vẫn nặng trĩu sự hoang mang và sợ hãi.

Tay Liễu Linh vẫn nắm chặt con dao trong tay áo, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Bên này, Tố Nhu dìu Lâm Thần quay về An Lạc viện, cẩn thận từng bước đưa hắn vào trong căn phòng riêng.

Hơi thở của Lâm Thần nặng nề vì men rượu, bước chân hắn loạng choạng, nhưng trên miệng vẫn treo lên nụ cười bỉ ổi.

Khi trở về phòng, Tố Nhu đuổi hết những vũ nữ còn nán lại ra ngoài, để không còn ai làm phiền.

Sau đó, cô cẩn thận đặt Lâm Thần lên giường, thân hình hắn đổ gục xuống như một cái xác không hồn.

Tố Nhu đứng nhìn hắn một lát, đôi mắt cô bỗng hiện lên tia tức giận.

Cô giơ tay lên, đánh mạnh vào người hắn mấy cái, cơn bực tức dồn nén trong lòng trào ra theo từng cú đấm này.

Bất quá, chỉ là những cú đánh bình thường. Cô không có điều động đến nguyên khí.

Sau đó, cô thở dài, quay người rời khỏi phòng.

Tuy nhiên, khi Tố Nhu vừa rời đi không bao lâu, Lâm Thần từ từ mở mắt.

Hắn khẽ cười khẩy, ánh mắt đầy tỉnh táo, khác hẳn vẻ say xỉn lúc nãy.

Lâm Thần chậm rãi ngồi dậy, lảo đảo bước tới trước gương, soi mình trong đó.

Bỗng, hắn kéo áo mình ra, để lộ trước ngực có một vết thương dài mờ nhạt.

Từ miệng vết thương, những tơ máu nhỏ li ti hiện lên, tạo thành hình dạng như một phù văn.

Tuy nhiên, phù văn này chưa kịp thành hình, thì những tia sét nhỏ trong cơ thể hắn đã bùng lên, phá hủy chúng.

Những tia sét nhỏ di chuyển bên dưới lớp da, nuốt trọn phù văn, làm cho vết thương trên ngực dần dần nhỏ đi, như bị ăn mòn.

Dưới lực lượng sấm sét mạnh mẽ, vết thương từ từ co lại, đến khi chỉ còn lại dấu vết mờ như một cái móng tay.

Sau đó, Lâm Thần cảm nhận được luồng năng lượng sấm sét kia đang lớn mạnh hơn trong cơ thể mình, trước khi nó quay về đan điền, hòa cùng với các luồng năng lượng khác trong người.

...

Sau khi rời khỏi An Lạc viện, Tố Nhu nhanh chóng tiến tới nơi ở của Khương Thiên.

Bước chân cô nhẹ nhàng, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng.

Gặp Khương Thiên, cô cúi đầu cung kính, rồi lên tiếng báo cáo tình hình của Lâm Thần những ngày nay.

“Vương gia..." Tố Nhu nói với giọng âm trầm: “Lâm Thần công tử vẫn chìm đắm trong ăn chơi sa đọa, chẳng hề quan tâm đến lễ đăng cơ ngày mai. Thần thiếp lo rằng, nếu cứ như vậy, hắn sẽ không xứng đáng làm Tự An vương.”

Khương Thiên nghe thấy lời Tố Nhu, chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt không hề biểu lộ cảm xúc: “Đừng lo lắng, mọi chuyện đã được bổn vương căn nhắc kỹ lưỡng rồi.”

Nghe vậy, Tố Nhu cúi đầu lui ra, lòng đầy bất an, nhưng không dám hỏi thêm.

Tiểu Bì xuất hiện ngay sau khi Tố Nhu rời đi. Bước chân cô nhẹ nhàng nhưng gấp gáp, lại không tạo ra tiếng động.

Không cần được mời, Tiểu Bì đã bước thẳng vào phòng của Khương Thiên, nhanh chóng quỳ xuống trước mặt chủ thượng của mình, vẻ mặt đầy lo âu và khẩn khoản.

Mái tóc dài Tiểu Bì buông xõa, đôi mắt chứa đầy nỗi lo lắng. Nhưng trong ánh mắt ấy, lại không thể che giấu được sự kiên quyết.

“Chủ thượng.” Giọng Tiểu Bì trầm thấp xuống hẳn: “Xin người hãy suy xét lại! Thuộc hạ cầu xin người hãy hủy bỏ lễ đăng cơ của tên kia. Hắn không xứng đáng ngồi lên ngôi vị Tự An vương. Nếu để hắn đăng cơ, hậu quả sẽ không thể lường trước được.”

Khương Thiên ngồi trên ghế, đôi mắt sắc bén như diều hâu nhìn thẳng vào Tiểu Bì.

Tuy nhiên, Khương Thiên không có trả lời ngay, chỉ lặng lẽ quan sát kẻ quỳ bên dưới một lúc lâu.

Không khí trong phòng

dần trở nên ngột ngạt.

Im lặng kéo dài, khiến Tiểu Bì cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Cô cúi đầu thấp hơn, đôi bàn tay siết chặt vào nhau.

Cuối cùng, Khương Thiên lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo như băng: “Ai là chủ ở đây, Tiểu Bì? Ngươi nghĩ mình có quyền ra lệnh cho bổn vương hay sao?”

Tiểu Bì giật mình, cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lời nói của người trước mặt.

Bất quá, hiện tại cô không thể từ bỏ được...

Tiểu Bì ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy sự van xin, cố gắng thuyết phục: “Chủ thượng, thuộc hạ không có ý đó. Nhưng... Lâm Thần không phải là người đáng tin. Hắn sa đọa, chỉ biết hưởng lạc. Nếu để hắn lên ngôi, e rằng cả Tự An sẽ rơi vào hỗn loạn...”

Ấy thế, Tiểu Bì chưa kịp nói hết câu, Khương Thiên đã đứng bật dậy, bước thẳng đến trước mặt cô.

Đôi mắt Khương Thiên lạnh lẽo, chứa đầy uy nghiêm: “Ngươi nghi ngờ quyết định của bổn vương? Hay ngươi có mưu đồ gì khác?”

Tiểu Bì lòng đau quặn thắt, khi nghe lời buộc tội vô căn cứ đó.

Cô cúi gằm đầu xuống, giọng nói run run: “Chủ thượng, thuộc hạ không dám phản bội. Thuộc hạ chỉ lo lắng cho tương lai của Tự An phủ mà thôi. Xin người đừng nghi ngờ sự trung thành của thuộc hạ.”

Đôi mắt Khương Thiên vẫn không bớt sắc lạnh, ánh nhìn như soi thấu từng suy nghĩ của Tiểu Bì.

Rồi bỗng, Khương Thiên nở nụ cười mỉa mai.

Trong nụ cười đó, ẩn chứa sự tàn nhẫn...

“Ngươi trung thành? Ngươi nghĩ rằng chỉ cần nói vài lời sẽ khiến bổn vương tin tưởng ngươi sao? Hay ngươi thực sự là nội gián, muốn phá hỏng kế hoạch của bổn vương?”

Trước lời buộc tội, Tiểu Bì không thể kiềm chế được cảm xúc. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt đẫm vì nỗi ấm ức.

Cô đã luôn trung thành, luôn ở bên Khương Thiên, không hề có ý định phản bội.

Lòng trung thành của cô bị nghi ngờ, điều đó khiến cô cảm thấy đau đớn tột cùng, như ngàn đao cứa qua trái tim vậy

Vô cùng đau đớn...

“Chủ thượng, thuộc hạ thề với tính mạng của mình, chưa bao giờ phản bội ngài. Thuộc hạ đã luôn tận tụy, vì người mà sẵn sàng làm tất cả. Xin đừng nghi ngờ lòng trung thành của thuộc hạ.”

Khương Thiên không mảy may động lòng trước lời thề ấy, chỉ phất tay, giọng nói đầy khinh miệt: “Đi đi! Ta không muốn nghe thêm bất kỳ lời bào chữa nào nữa. Đừng để ta phải nghi ngờ thêm về ngươi.”

Nghe được những lời vô tình, Tiểu Bì cố nén nỗi đau trong lòng, cúi đầu chào rồi từ từ đứng dậy, lặng lẽ bước ra khỏi phòng.

Khi Tiểu Bì đi ra ngoài, ánh mắt đầy căm phẫn vô thức nhìn về hướng An Lạc viện.

Trong lòng cô, một ngọn lửa thù hận bắt đầu bùng cháy. Ánh mắt cô lóe lên tia tàn độc, trước khi cả người hòa vào bóng tối, biến mất không để lại giấu vết.

Chương 55: Hạt giống thù hận