Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 07: Trò đùa ngây dại
Lâm Thần mang chén thuốc, lấm la lấm lét đi lên nhà trên.
Bước chân hắn rốn rén, như trẻ vừa mới phạm lỗi sợ bị phát hiện.
Ấy thế chưa tới được phòng đưa thuốc cho Phượng Chu Thiên, giữa đường đã bị Nguyệt Nương đón đầu.
Thấy Nguyệt Nương, tay Lâm Thần khẽ run run, xém tí nữa đem chén thuốc trong tay tuột mất. May mà hắn kịp ghì chặt các đốt ngón tay, mới giữ chén thuốc lại được.
Nguyệt Nương gặp Lâm Thần, bảo hắn ở nhà chăm Phượng Chu Thiên. Còn nàng phải vào thành trì mua thêm một số thảo dược trị thương, sẵn tiện bán số Bạch Dương Đầu hồi hôm Chu Thiên 'liều mạng' đem về.
Trong khi căn dặn, Nguyệt Nương khịt mũi, nhìn chén thuốc trong tay Lâm Thần mà nheo mắt.
Cái khịt mũi của Nguyệt Nương làm Lâm Thần hơi hụt tay.
Hắn cứ ngỡ lại được nghe bài ca đằm thắm, cùng lời chỉ trích đầy ân cần từ người mẹ dấu yêu. Nào ngờ, Nguyệt Nương lại không có nhắc đến nửa câu về chuyện hắn nấu hỏng thuốc.
Dặn dò xong, Nguyệt Nương chỉ nhắc khéo với hắn: "Con lớn rồi, sau này làm gì cũng phải chuyên tâm, biết chưa?"
Nhắc đến đây, Nguyệt Nương rời đi không một lần ngoảnh lại.
Lâm Thần thấy ngờ ngợ, Nguyệt Nương hôm nay lạ quá xá, làm hắn không quen.
Tuy nhiên, không bị ăn chửi coi như gặp may. Hắn không quá để tâm, mang theo chén thuốc vào phòng, trao tới tận tay Phượng Chu Thiên.
Phượng Chu Thiên ngồi trên giường, chẳng tình nguyện, nhưng vẫn cố nâng chén lên nhấp môi.
Cái vị đăng đắng, lẫn cái mùi khét lẹt khiến nàng không chịu được muốn nhổ ra ngay lập tức.
Ngặt nỗi, hàng lông mày của Lâm Thần theo từng hành động của cô mà cau lại, làm Phượng Chu Thiên không dám nhổ, chỉ đành ấm ức nuốt vào.
Mặt mày Chu Thiên nhăn hết cả lên, mắt phủ một tầng mỏng chất lỏng trong suốt, tỏ vẻ tủi thân nhìn Lâm Thần, trông rất tội nghiệp.
Thế mà Lâm Thần, vẫn nghiêm nghị đứng đó, khó chịu nói: "Ở đây không có kẹo ngọt dỗ con nít đâu."
Phượng Chu Thiên nghe hắn nói thì thương tâm. Nhẫn nhịn bịt mũi, nhắm tịt mắt, uống một hơi hết số thuốc còn lại trong chén.
Sau đó cô lè lưỡi, tay phũ phũ, tựa hồ muốn thổi bay hết cái vị kinh khủng trong khoang họng.
Trông Phượng Chu Thiên thế này, Lâm Thần cảm thấy cô cũng rất đáng yêu, lông mày không khỏi giãn ra, lấy từ trong ống tay áo một trái dại chín mộng, vừa hái được sau vườn đưa sang cho cô.
Phượng Chu Thiên như người c·hết đ·uối với được cọc, không nghĩ ngợi nhận lấy ngoạm một miếng.
Ai dè, trái dại ngoài đỏ, nhìn như rất ngọt lại cay đến xé lưỡi. Chu Thiên lập tức khạc nhổ, miệng chu lên hít hà từng hơi thở, mắt lườm Lâm Thần chất chứa đầy căm phẫn.
Lâm Thần cười lên xảo trá. Trêu đùa con gái nhà lành thú vị làm sao, nhất là nữ nhân càng đẹp, càng tăng thêm phần hứng thú.
Hắn đâu hay biết, vì mấy trò vô duyên như thế nên kiếp trước đã hai mấy tuổi đầu cũng chẳng có nổi bạn gái.
Kiếp này, nếu không có gì đổi thay, sợ rằng cả đời cũng chẳng tìm được một cô đạo lữ cho riêng mình.
Cái cảm giác cay rát làm chất lỏng đang chực chờ khóe mắt Phượng Chu Thiên chảy ra. Cô bực bội, ném trái ớt trong tay lên người Lâm Thần.
'Hẳn' là do dùng lực quá đà, động tới thương thế mà Phượng Chu Thiên ư lên một tiếng đau đớn, tay ấn lên v·ết t·hương ở vai.
Lâm Thần trông mà sốt sắng lại gần, vươn tay muốn xem v·ết t·hương của Phượng Chu Thiên, nhưng tay còn chưa kịp chạm vào đã bị cô gạt mất.
Cái gạt đó, càng làm cho v·ết t·hương thêm trở nặng. Mặt Phượng Chu Thiên nhăn nhó hết lên, mồ hôi ứ nhỏ giọt.
Lâm Thần khó chịu, lần nữa muốn bắt lấy tay Chu Thiên, cũng là lần nữa Phượng Chu Thiên muốn hất tay hắn, song bị hắn quát: "Đừng rộn!"
Tiếng hét của Lâm Thần làm Phượng Chu Thiên khựng tay.
Lợi dụng khoảng trống, Lâm Thần nắm đoạn cánh tay sát nách của cô. Chỗ ấy vừa mềm mại vừa mát mẻ đầy cả lòng bàn tay.
Tuy nhiên, Lâm Thần chả tâm tư đâu nổi lên tà niệm. Hắn chỉ nhẹ vén vai áo sang một bên, bất chấp gương mặt của Chu Thiên đã ửng hồng, vành tai đỏ chót.
Có lẽ, vì trái ớt vừa rồi làm cô nóng bừng. Cũng có lẽ, vì quá ngượng ngùng...
Lâm Thần như kẻ vô tâm, không đếm xỉa đến cảm xúc của Phượng Chu Thiên. Mắt hắn dán chằm vào chỗ bả vai, nơi máu đỏ đã đẫm ướt một phần băng gạc, nơi v·ết t·hương đang rỉ máu trở lại.
Thương thế bị động cần phải cầm máu. Lâm Thần bèn chuẩn bị tháo băng thì Phượng Chu Thiên ngượng ngùng lắc người, muốn tránh khỏi hắn. Mắt hơi cụp, nhỏ giọng bảo: "Muội tự làm được."
Hiển nhiên, Lâm Thần không chịu buông, ngược lại giữ tay Phượng Chu Thiên càng chặt.
"Chỉ là vai thôi, có phải chưa thấy qua đâu, rộn lên cái gì." Lâm Thần lãnh đạm nói.
Tư tưởng Lâm Thần rất thoáng, dù kiếp trước chưa có vợ. Bất quá, chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy.
Đừng nói là vai, mấy chỗ thầm kín khác hắn thấy nhan nhản đầy ra đó, chứ lạ lẫm gì đâu mà ái với ngại.
Mặc dù, so với nhìn qua màn hình lạnh tanh, nhìn trực tiếp khác biệt rất lớn. Nhưng nhìn mỗi cái vai máu me nhễ nhãi, chả nhẽ hắn hứng lên nổi ư?
Hắn chưa vả đến thế đâu.
Lâm Thần cương quyết mở băng ra, tìm hộp thuốc trên đầu giường, lấy ra chiếc khăn sạch, ân cần lau đi chỗ máu mới chảy, rắc bột thuốc lên cầm máu, thay băng cho Phượng Chu Thiên.
Phượng Chu Thiên dù có e dè, nhiều lần nhích người, lại không có lần nào thật muốn né đi, chỉ nhích nhẹ theo phản xạ mà thôi.
Sau khi thay băng mới, Lâm Thần đặt hộp thuốc lên đầu giường, sau đó lấy ra trong ống tay áo một trái cây khác, đặt bên cạnh Phượng Chu Thiên, nói nhỏ: "Nó ngọt lắm, ăn thử đi!"
Dứt lời, Lâm Thần xoay người, đến bên cửa thì ngoái đầu ngước mắt nhìn Phượng Chu Thiên lần cuối, trước khi rời đi.
Phượng Chu Thiên chần chừ cầm trái cây ấy lên, nó quả nhiên khác với trái vừa nãy. Tuy nhiên, ám ảnh bị chơi khăm làm nàng chỉ muốn ném nó đi chỗ khác.
Tần ngần trong phút chốc, nàng thay đổi ý định, đưa nó lên môi, nhẹ cắn một miếng nhỏ. Vị ngọt lịm lập tức trào dâng, phá tan cái the thé cùng vị cay nồng trên đầu lưỡi.
Cô cắn thêm một miếng lớn, ăn rất ngon lành.
Vốn cô cứ nghĩ ăn uống là điều không cần thiết, giờ lại thấy có gì đó ngòn ngọt trong miệng cũng thật khoan khoái.
Ghét thay, tên kia không hiểu phong tình, bằng không vị ngọt này đã đậm thanh hơn rất nhiều.
Nhưng cũng chả sao, bước đầu kế hoạch đã thành công, cô đã khiến hắn chú ý tới mình, giai đoạn tiếp theo phải sớm bắt đầu thôi!
Trong căn bếp, Lâm Thần chuẩn bị trổ tay nghề nấu nướng. Nói cho hoa vẻ, kì thực hắn chỉ vo gạo, nấu chút cháo cho Phượng Chu Thiên ăn tạm.
Dẫu sao cô ta đang b·ị t·hương nặng, ăn cháo vừa dễ ăn, vừa nhẹ đường tiêu hóa.
Lâm Thần đứng bên cạnh lò, tay nắm chặt thìa gỗ, khuấy đều nồi cháo trên lửa nhỏ, sợ như vừa rồi lại cháy hỏng thì toang.
Tiếng tí tách yếu ớt từ lò lửa vang vọng, kèm theo đó là khói bếp trắng ngà tỏa ra, tạo thành một tầng lắng động mịt mù. Trong cái mờ mịt ấy, một bóng dáng nhòe nhòe xuất hiện ở bên ngoài.
Lâm Thần như cảm ứng được, quay đầu sang nhìn, chỉ thấy Phượng Chu Thiên đang đứng tại ngưỡng cửa.
Dưới ánh sáng mặt trời từ phía sau, cùng làn khói chu du trước mắt tạo thành một khối hoàn mỹ, khiến Lâm Thần cứ ngỡ đâu tiên nữ giá lâm.
Phượng Chu Thiên vốn đã xinh đẹp ngời ngời, nay phối thêm cảnh sắc, Lâm Thần lập tức gục đổ, thẫn người nhìn mê đắm.
Đến khi Chu Thiên bước vào trong, Lâm Thần mới vội thu tầm mắt, nhìn vào nồi cháo phía dưới.
Hắn không nói một lời, rõ ràng vẫn bị hình ảnh vừa rồi làm cho ngây dại.
Trong căn bếp nhỏ, một nam một nữ chẳng ai chịu bắt chuyện. Cả hai lẳng lặng một lúc lâu.
Khi bầu không khí ngột ngạt đến cực điểm, Lâm Thần là người không chịu được trước tiên, bèn hỏi: "Chuyện gì thế? Sao không ở trong phòng nằm dưỡng thương mà ra đây làm gì?"
Phượng Chu Thiên không trả lời, giọng khẽ run, hỏi lại: "Có phải huynh đã thấy hết rồi phải không?"