Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 08: Lâm Thần xấu xa.
Thấy cái gì?
Lâm Thần không hiểu, nhưng không ngăn được hắn đáp: "Không thấy!"
Dù ý của Phượng Chu Thiên là gì đi chăng nữa, trước tiên cứ nói không với tất cả câu hỏi, kẻo lại bị gài.
Thấy Lâm Thần dửng dưng phủ nhận, Phượng Chu Thiên nhíu mày, tay hơi bấu lại, trong lòng dâng lên xúc động muốn bóp c·hết gã trước mặt.
Cô thở ra một hơi dài, tỏ vẻ ảo não, bảo: "Đêm hôm trước muội đã thấy huynh lấp ló bên cửa sổ."
"Ồ!" Lâm Thần gục đầu, lươn lẹo sửa lại: "Có thấy."
Sau đó, Lâm Thần tiếp tục khuấy nồi cháo, mắt nhìn mũi, không nói gì thêm.
Bên này, Phượng Chu Thiên đứng đợi đến mỏi mòn cũng chẳng nghe hắn hỏi mình, khóe miệng không khỏi khẽ giật.
"Huynh không muốn hỏi, vì sao muội lại..."
"Ta không có thoái quen tọc mạch chuyện của người khác." Lâm Thần c·ướp lời, bình thản chen ngang vào.
Thật ra hắn cũng hiếu kì, nhưng đôi khi phải biết giấu đi sự tò mò mới yên ổn sống được.
Cái gì cũng hỏi, cái gì cũng tọc mạch sẽ chẳng đem lại ích lợi, đa phần chỉ đem tới phiền toái.
Nếu muốn nói, tự khắc đối phương sẽ nói cho mà nghe, cần đâu hỏi làm gì cho mắc công.
Phượng Chu Thiên nhìn Lâm Thần, chán chả buồn mở miệng, muốn rời quách đi cho đỡ bực.
Ngặt nỗi vì nhiệm vụ, cô thầm nhủ 'nhẫn' một tiếng, rồi lấy cái ghế thấp gần đống củi trong bếp, tự nhiên ngồi xuống.
Không cần Lâm Thần phải hỏi han, Phượng Chu Thiên đã bắt đầu thở than: "Muội ở đây là vì trốn một người..."
Qua một hồi câu thông, Lâm Thần coi như hiểu được đại khái vấn đề của Phượng Chu Thiên.
Nguyên lai, nhà của Phượng Chu Thiên làm ăn thất bại, nên toan tính gả con gái cho người khác, muốn nhờ đó vực dậy gia tộc.
Hiển nhiên, Phượng Chu Thiên không chịu, thế là cô trốn nhà.
Bát quá cô là tiểu thư hào môn, xưa nay mọi chuyện đều có người làm thay, có bao giờ động đến tay chân.
Rời nhà, cô liền lẻ loi, mọi thứ đều mới lạ làm cô choáng ngộp.
Dù thế, Phượng Chu Thiên vẫn cố vượt qua tất cả.
Nhưng xã hội phức tạp, một người con gái ít va vấp và trải sự đời lại lăn lộn ở ngoài, sẽ không ngạc nhiên khi trở thành đối tượng cho mấy tên lừa gạt nhắm đến.
Và rồi, chút ít tư trang Phượng Chu Thiên mang theo chẳng bao lâu đã bị lừa sạch.
Phượng Chu Thiên không biết tiếp theo sống thế nào đây?
Bỗng, cô nhớ tới lời căn dặn trước khi mẹ cô lâm chung có từng nói, cô từ trước khi sinh ra đã được định sẵn hôn ước với người khác.
Nghĩ đặng, nhà đằng trai cũng ở khá gần, cứ thế Chu Thiên hiến thân, tìm tới cửa.
Phượng Chu Thiên kể về cuộc đời lận đận của mình, cô nói rất nhiều, rất nhiều, sau đó lủi thủi quẹt đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má.
Ánh mắt cô dời sang, nhìn vào cái vòng đeo trên cổ tay.
Ngón tay ngọc ngà nhẹ nhàng sờ vào từng đường nét gồ ghề được chạm nổi trên đó. Buồn bã thoáng hiện rõ trên nét mặt. Cô nói: "Đây là tín vật của hai nhà, là tín vật định ước của đôi ta."
Không gian trong gian bếp nhỏ hẹp, ngỡ đâu vì câu chuyện của Phượng Chu Thiên mà trở nên đau thương. Ngỡ đâu ai đó đứng ở kia sẽ thương cảm, nhưng không...
Lâm Thần đột nhiên phì cười, dù rất nhỏ lại không giấu được đôi tai cực thính của Phượng Chu Thiên.
Cô ngửa mặt nhìn lên, đập vào mắt là bản mặt đáng ghét đó của gã đang nhăn nhó, cánh môi mím chặt, ngăn không cho cười ra thành tiếng.
Thấy thế, đầu Phượng Chu Thiên không khỏi lệch sang một bên, nghi ngờ cất tiếng chất vấn: "Huynh đang cười cái gì?"
Cô là kể chuyện buồn, sao gã lại cười, hay là để lộ cái gì không nên nói rồi?
Trái tim Phượng Chu Thiên nhảy vọt, nghĩ mình mà làm hỏng chuyện của nương thì không khỏi rét run.
Mặc cho nương đối với cô rất tốt, nhưng ám ảnh tâm lý thuở trẻ thơ về một người phụ nữ uy quyền, sát phạt vẫn còn ám ảnh trong thâm tâm cô đến tận hiện tại.
Nhớ hồi còn nhỏ, nương qua nhà cô chơi, người hầu trong phủ rót rượu sơ ý làm đổ. Nương khi đó không nói một lời, đến cả một ánh mắt cũng chẳng thèm nhìn, chỉ khẽ phất tay.
Cứ thế, người hầu ấy tan thành cát bụi, thần hồn nát vụn, vĩnh thế bất nhập luân hồi.
Ký ức đó, cô mãi chẳng thể nào quên.
Giờ làm hư chuyện, nương có hay không lại hướng cô phất tay?
Chắc không đâu, dù gì cô cũng là con gái độc tôn của thân hữu nương mà!
Trong lúc Phượng Chu Thiên hồi tưởng quá khứ, Lâm Thần đã nhịn xuống ý cười, không có ý giải thích, chỉ hỏi: "Cô đang khoe mẻ về nhà mình giàu như thế nào, sống trong nhung lụa ra sao, đó à?"
Lời của Lâm Thần đánh thức Phượng Chu Thiên từ trong hồi ức tỉnh lại, cô nghi hoặc: "Khoe mẻ gì cơ?"
Mất một lúc Phượng Chu Thiên mới hiểu ý của Lâm Thần, thì ra vừa nãy cô có nhắc đến khó khăn và áp lực khi phải sống trong gia tộc quyền thế, chúng tinh phủng nguyệt, được bao thiên kiêu chi tử vây quanh a dua nịnh nọt.
Dĩ nhiên, không phải hoàn toàn là giả dối, trái lại có bảy tám phần chân thật.
Song, cô không ngờ tới gã chỉ nghe có mỗi đoạn đó.
Không phải nên nghe khúc cô trốn nhà đi bụi, bị người lừa gạt đến thảm, rồi sinh ra đồng cảm ư?
Tư duy của gã với cô khác biệt có chút lớn. Cô không bắt kịp, trong nhất thời không biết đáp lời như thế nào.
Lâm Thần không thấy Phượng Chu Thiên trả lời thì đổi qua vấn đề khác: "Sau khi thương thế khôi phục, cô định sẽ làm gì?"
Phượng Chu Thiên chờ mỗi câu này, cô liền khẽ cắn môi dưới, cúi đầu. Ngón tay siết chặt, vờ đáng thương, bảo: "Nếu huynh không muốn muội ở lại, muội sẽ rời khỏi đây."
Nào, hãy giữ ta lại đi!
Cô không tin, với vẻ mặt tội nghiệp lúc này lại không thể làm gã ngủi lòng.
Chu Thiên không tin, gã nhẫn tâm bỏ mặc một cô gái yếu đuối đang cần sự giúp đỡ.
Phượng Chu Thiên không tin. Bất quá, có tin hay không thì vẫn thế, chỉ nghe Lâm Thần bảo: "Sau khi hồi phục rồi hẵng tính."
Mặc dù không có đuổi thẳng, thế nhưng ý tứ cũng không có khác biệt là bao.
Phượng Chu Thiên nhìn lên hắn, ngẩn ra trong chốc lát.
Trong cái chốc lát ấy, nồi cháo trên bếp đã nở ra hết, Lâm Thần chẳng có thời gian đâu quan tâm đến biểu cảm của Phượng Chu Thiên nữa.
Hắn bắt đầu nêm ném, thêm chút muối cho tăng đậm vị. Sau đó, hắn bận bịu dọn cháo lên, càng không có thời gian để tâm tới cô.
Phượng Chu Thiên thấy Lâm Thần loay hoay rồi bỏ đi, tiếng răng ken két vang lên chẳng phải trang.
Cô thật giận, cũng bắt đầu hoài nghi về độ quyến rũ của bản thân.
Có khi nào từ thần giới xuống đây, độ hấp dẫn bị tụt xuống theo luôn hay không?
Chứ sao, tên kia lại không có phản ứng, dửng dưng đến thế cho được?
Phượng Chu Thiên không tin tà, trên bàn ăn cô vừa nhắc thìa liền buông xuống, mặt ê ẩm, tỏ ra đau ở vai không thể cử động, mắt như vạn ánh sao lấp lánh nhìn Lâm Thần.
Ấy vậy mà Lâm Thần lại hững hờ đặt thìa sang bàn tay khác cho cô, còn làm cái động tác cố gắng, động viên Phượng Chu Thiên tự lực cánh sinh.
Tất nhiên, Phượng Chu Thiên không hiểu cái động tác đó có nghĩa lý gì, nhưng cô hiểu được mình lại bị từ chối.
Dù vậy, Chu Thiên không bỏ cuộc, tay kia cô nâng thìa làm bộ cực kỳ vụng về, khiến cháo chưa đưa tới được cửa miệng đã đổ ra hết tám chín phần mười.
Phượng Chu Thiên bất chấp hình tượng, thể hiện ra mình là một đứa con gái hậu đậu, Chu Thiên không tin gã trước mặt lại tiếp khước từ.
Và lần này, Phượng Chu Thiên thắng!
Lâm Thần không chịu nổi, dời ghế tới ngồi cạnh, thay Phượng Chu Thiên múc từng thìa cháo một.
Thiếu điều, Phượng Chu Thiên thấy thế còn chưa đủ, một ngụm cháo đầu tiên cô lập tức xuýt xoa bảo cháo nóng, bắt Lâm Thần phải thổi cho mình ăn cơ.
Lâm Thần không cho ý kiến làm theo, chỉ là hàng chân mày của hắn thêm phần cau có.
Mặc dù thế Phượng Chu Thiên vẫn thấy rất vui, cô đã chứng minh được thủ đoạn của mình vẫn hữu dụng với gã.
Đút cho Phượng Chu Thiên ăn xong, Lâm Thần cũng ăn nốt phần mình, sau đó chuẩn bị dọn dẹp.
Dọn được phân nửa, Lâm Thần ân cần nhắc nhở Phượng Chu Thiên quay về phòng tịnh dưỡng cho mau hồi sức.
Phượng Chu Thiên thắng được một màn liền vui vẻ, hí hửng nghe lời Lâm Thần vào phòng nằm nghỉ.
Khi này, khóe miệng Lâm Thần bỗng nhếch lên, như thể có một chủ ý xấu xa len lỏi trong đầu y.