Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Nguyên Phối Của Hầu Gia

Mạn Bộ Trường An

Chương 43

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43


Hầu gia còn nói muộn một chút trong cung còn có người tới dạy nàng lễ nghi, nàng nghĩ đến đây, thở ra một hơi thật dài. Sinh tồn ở cổ đại không dễ, thứ phải học thật là nhiều.

Thật ra Thành Thái hậu không biết, trong lòng nàng rất căng thẳng, trong lòng bàn tay đều đang đổ mồ hôi. Nhưng nàng đến cùng cũng không phải là nữ tử cổ đại chân chính trời sinh trời nuôi, ở hiện đại cũng đã gặp không ít cảnh tượng hoành tráng. Tuy là có căng thẳng nhưng không đến mức sợ hãi.

Nàng ta dường như có một cỗ xúc động, bàn tay nhỏ rút khăn gấm ra, đè khóe mắt: “Dáng vẻ này của Từ muội, thần thiếp thấy, còn tưởng rằng nhìn thấy đại tỷ…”

Trời màu xám tro, lúc rửa mặt mặc đồ trang điểm xong một phen, trời cũng mới sáng hơn một chút.

Lúc này, bên ngoài cửa điện xuất hiện một bóng dáng màu vàng sáng. Thái giám canh giữ ở bên ngoài cửa điện đang muốn hô lên, bị Chính Khang Đế ngăn cản. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thành Thái Hậu với An phi nương nương sẽ không làm khó dễ nàng, những người khác nhìn mặt mũi bọn họ, ít nhất ở bên ngoài sẽ không để nàng khó khăn. Còn lễ nghi trong cung, đợi lát nữa trong cung chắc là sẽ phái người nhắc nhở nàng.”

Nói mấy câu ngắn ngủi, nàng đã nghe ra được mấy tầng ý tứ. Một là thân thể của Thái hậu không tồi, hai là bệ hạ rất hiếu thuận người mẹ cả này, ba là quan hệ giữa An phi nương nương với Thái hậu rất tốt.”

Ngũ quan của hắn góc cạnh rõ ràng, mặt mày như khắc họa. Nam tử như vậy, núi non rừng cây, vách núi cheo leo thẳng đứng. Trong lòng nàng hốt hoảng, nếu hắn thật sự là trượng phu của mình, cũng là lợi cho nàng rồi.

“Thái hậu nương nương, thần phụ không cảm thấy khổ. Mẫu thân của thần phụ ở trên trời nhìn, chắc chắn sẽ phù hộ thần phụ.”

Ánh mắt hắn nhìn liếc quá, nhẹ hều hều rồi lại cực kỳ tối nghĩa.

Ngồi trên cỗ kiệu, phố xá còn rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có đôi lời tiếng người, có lẽ là thương hộ làm ăn. Nàng khẽ than, nghĩ đến mình dù sao cũng là ngoại tôn nữ của Thành gia, từ từ bình tĩnh lại.

“Thành thái hậu là vợ cả của tiên đế, phủ Thành Quốc Công là một trong tứ đại phủ Quốc Công đứng đầu, Thành thái hậu là đích trưởng nữ của phủ Quốc công, từ nhỏ đã được Thái Hoàng thái hậu định là Thái tử phi. Thái Hoàng thái hậu cũng là con gái Thành gia, là cô ruột của Thành Thái hậu. Nhưng tiên đế giống với bệ hạ, đều không con vợ cả của trung cung.”

Phụ nhân tuổi chừng ba mươi lăm ba mươi sáu, một thân bối tử* màu xanh đậm. Tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, tướng mạo cũng không xuất chúng, thế nhưng dáng vẻ lúc bước đi có sự đẹp mắt không nói nên lời.

(*) Gia ta: Nô gia nhưng vẫn là một kiểu tự xưng cao hơn.

Về phần Lương phi, đương nhiên là vẫn còn bệnh, chỉ sợ trong thời gian ngắn cũng không khỏi được. Trừ phi chuyện mất mặt kia bị người ta chậm rãi lãng quên, nàng ta mới dám ra ngoài gặp người khác.

Bất quá trong chốc lát, ánh mắt của hắn liền dời đi.

Hoàng hậu và Đức phi cũng như vậy, Úc Vân Từ theo sau bọn họ, quỳ xuống.

Nàng không dám nghỉ ngơi, lệnh cho Thải Thanh chuẩn bị bút mực, trải giấy tuyên ra bắt đầu mô phỏng bảng chữ mẫu.

Đây nhất định chính là ma ma đến dạy mình cung quy lễ nghi, nàng nghĩ, liền tiến lên nghiên đón.

Úc Vân Từ vội vã trở về phòng mình, ngồi trên ghế, uống một chén trà mới cảm thấy thả lỏng.

“Đa tạ công công bẩm báo.”

Chỉ là tùy ý nghiêng ánh mắt như thế, cũng đẹp không nói nên lời. Nàng thầm nghĩ, chẳng trách người người đều muốn làm Hoàng đế. Làm Hoàng đế rồi thì có thể hưởng hết mỹ nhân trong thiên hạ.

Lại thấy nàng tuổi không lớn lắm, tính tình lại trầm ổn.

Chỗ ngồi của nàng, vừa vặn ở bên cạnh An phi.

Một giọng nói dễ nghe truyền đến, trong sự uy nghiêm lộ ra sự bình thản.

Nàng lập tức khôi phục lý trí, thầm mắng mình bị mặt trời chiếu cho váng đầu.

“Hầu gia, lần đầu tiên ta tiến cung, không rõ trong lòng, có điều gì phải kiêng kị không?”

Thành Thái hậu âm thầm gật đầu, đêm qua sau khi Trương ma ma hồi cung cũng nói lễ nghi của Từ muội không tốt, nhưng tính tình vô cùng tốt. Bản thân nghĩ đến có lẽ là Phương thị cố ý lơ là, không tận tâm với Từ muội. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn híp mắt, nhìn bóng lưng nàng. Nàng đi rất nhanh, trong tư thế bước đi bất tri bất giác liền mang theo thói quen trước kia. Bước chân rất lớn, dáng vẻ cũng không quá đoan trang.

Ngoại trừ Đức phi, người đang ngồi còn có Hoàng hậu và An phi.

Hôm nay gặp, động tác mặc dù không hoàn mỹ nhưng cũng có thể tính là không có trở ngại.

Nàng quỳ xuống, hành đại lễ theo tư thế mà Trương ma ma dạy.

“Ừm, mới vừa rồi Phúc công công tron cung Thành thái hậu tới truyền ý chỉ của Thái hậu, nói là ngày mai Thái hậu triệu ta tiến cung. Lòng ta còn thấp thỏm, đang muốn hỏi xin hầu gia một chủ ý.”

Ông ta gật đầu, trầm giọng nói: “Trẫm nhớ rõ, Cẩm An hầu phu nhân là cháu gái của ái phi?”

Mày kiếm của hắn nhíu lại, ánh mắt dừng ở trên quần áo của nàng.

“Hầu gia, hôm nay ta gặp được vị dì nhỏ bên phủ Quốc công. Ta cảm thấy giữa dì nhỏ và mẹ đẻ của ta có xích mích, nàng giống như cực kỳ không thích ta……”

Úc Vân Từ để ý, trong cung điện còn có mấy vị nữ tử đang ngồi, có lẽ là các loại cung phi.

“Hầu gia, ta không có nghi vấn gì khác, cáo từ trước.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng nhớ thân phận của mình, mông chỉ dám nhè nhẹ ngồi ở rìa ghế đẩu, không dám ngồi hẳn lên.

Mặt trời dần lặn về phía Tây, ánh nắng chiều tà chiếu lên trên người hắn, giống như là dát lên một lớp kim quang, thần thánh uy nghiêm.

Trong tầm mắt là gạch dưới chân. Mỗi miếng gạch đều có kích cỡ giống nhau như đúc, có hình tứ phương. Hoa cỏ hai bên đường chậm rãi lùi lại trong khóe mắt nàng, như quang ảnh chiếu chậm.

“Hồi bệ hạ, đúng vậy.” An phi cung kính đáp.

Ngón tay của Phúc công công mài mài chén trà, khoé miệng mỉm cười rồi đứng lên.

Úc Vân Từ hỏi, thầm nghĩ chẳng lẽ tầm mắt của Phúc công công quá cao, chướng mắt hai trăm lương của kẻ nghèo hèn như nàng?

“Nô tỳ bái kiến Cảnh phu nhân, nô tỳ họ Trương, người hầu trong cung Thái hậu.

Hắn giống như cũng nhìn thấy nàng, chuyển bước chân một cái liền đi qua bên này.

Tường cung cao mà nặng nề, nàng cũng tính là mệnh phụ, có thể từ cửa phía Đông vào cung. Trên đường đi, nàng nhớ kỹ quy củ mà Trương ma ma nói qua, đầu hơi thấp xuống, không dám ngẩng đầu nhìn kỹ.

An phi nói, mỉm cười với nàng.

“Theo lời ta nói, bọn họ rất ít khi gặp nhau, có lẽ là không có quan hệ gì. Có lẽ là trong lòng Thành thất cô nương có oán giận, cảm thấy tất cả mọi người của Thành gia nợ nàng ta. Những người khác nàng ta không dám làm càn, nàng là nữ khác học, cho nên nàng ta ở trước mặt nàng sẽ biểu lộ một hai.”

“Là Cẩm An hầu phu nhân.”

Úc Vân Từ nghe thấy giọng nói của Chính Khang Đế, theo lời ngẩng đầu.

Nguyên chủ không để lại bản chép tay gì, nàng cũng không biết bút tích của nguyên chủ. Nghĩ đến cho dù bút tích không giống nhau, nàng liền dùng kiểu chữ mới học bưng bít cho qua.

Nàng đi theo bước qua bậc cửa của cửa cung, đi vào bên trong, lại đi theo bước chân của cung nhân, vào đại điện.

“Nàng ấy cũng là hài tử đáng thương, Tịch Nhan mất sớm, những năm này nàng ấy đã chịu không ít đau khổ. Vẫn cứ tính tình bướng bỉnh, chuyện gì cũng tự mình chịu trách nhiệm, ngẫm lại đều khiến người ta đau lòng.”

Cách đó không xa có một người bước nhanh đi tới, bước chân như bay, đúng là Cảnh Tu Huyền. Vẫn là mái tóc đen bóng như mực, thân tráng thể cao như cây tùng, thần sắc lạnh băng.

“Nếu như vậy thì tạm thời bỏ qua đi.”

Vừa mới nói xong, nàng liền bước nhanh xoay người, ra hiệu với Thải Thanh, chủ tớ hai người nhanh chóng rời đi.

Đức phi và Lương phi đứng dậy, nhìn hắn ta đi về phía trên điện, lúc đi ngang qua bên người Úc Vân Từ, bước chân ngừng lại một chút: “Vị này là…”

Không cần ngẩng đầu, chỉ từ dư quang của khóe mắt, nàng liền có thể nhìn thấy An phi.

Từ xưa đế vương vô tình, bọn họ cần ngoại thích mạnh mẽ để duy trì, rồi lại sợ ngoại thích chuyên quyền cầm giữ triều chính. Vì vậy hai đời Thành hoàng hậu đều không thể sinh hạ một đứa con.

Đôi giày màu vàng sáng kia dừng lại trước mặt Hoàng hậu, đích thân đỡ Hoàng hậu dậy. Sau đó nói với hai vị phi tử phía sau: “Bình thân đi.”

Ánh mắt của Thành Thái hậu cố định trên người nàng, sau khi thấy nàng đứng dậy, nói: “Ngẩng đầu lên, để ai gia nhìn xem, có phải ngươi lớn lên giống nha đầu Tịch Nhan kia không?”

“Vậy thì ta biết rồi, về sau nhìn thấy nàng ta ta sẽ cố gắng đi đường vòng.”

Cũng may là nàng lớn lên dưới tay kế mẫu, mọi việc đều có thể vu vạ trên đầu Phương thị. Người khác cho dù nhìn ra cử chỉ của nàng có chút không ổn thì cũng sẽ cho là kế mẫu không dụng tâm dạy dỗ.

“Ngẩng đầu lên!”

Nàng vội đứng lên theo, sau đó đưa cho Thải Thanh một ánh mắt. Lúc Thải Thanh tiễn Phúc công công ra cửa, liền lén nhét cho ông một tấm ngân phiếu hai trăm lượng. Phúc công công cũng âm thầm từ chối, nói nhỏ vài câu, thần sắc tự nhiên mà đi ra ngoài.

Nghe hắn nói như vậy, Úc Vân Từ liền yên tâm rồi. Nếu Thành Thái Hậu và An phi không khó xử nàng, chuyện tiến cung liền tạm gác ở một bên đi.

“Các ngươi nhìn xem, tướng mạo của Cẩm An hầu phu nhân, thật là giống An phi. An phi cực kỳ giống đại tỷ số khổ của nàng ta…” Thành Thái hậu nói, vẻ mặt thương cảm.

Theo lý thuyết, Đại Tư Mã hiện tại đã quyền cao chức trọng, vì sao Trình Hoàng Hậu có thể đẻ được hai vị con vợ cả, Đại hoàng tử sớm được phong là Thái Tử?

“Mới vừa rồi ta ở trên đường có nhìn thấy cỗ kiệu trong cung.”

Con ngươi u ám của Chính Khang Đế hơi co lại, rất nhanh khôi phục lại bình thường, hững hờ nhìn thoáng qua An phi: “Quả nhiên dáng dấp rất giống ái phi.”

Hắn cụp mắt, giống như là kéo khóe miệng một cái.

An phi nghe vậy, nhìn về phía Úc Vân Từ, trong thần sắc đều là sự hoài niệm.

Chính Khang đế tiến vào đại điện, ánh mắt liền rời vào hai khuôn mặt có dung nhan cực kỳ giống nhau kia.

Thành Thái hậu thương cảm, sai người ban thưởng ghế ngồi cho Úc Vân Từ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói là uống trà, đương nhiên không phải là thật. Mà là nàng nhân cơ hội nói lời khách sao, muốn nghe được chút tính tình của Thái hậu cùng với An phi để ngày mai ứng đối cho tốt.

“Mọi người nhìn xem, An phi muội muội và Cẩm An hầu phu nhân ở cùng với nhau, giống như là tỷ muội song sinh vậy.” Đức phi nói, che miệng cười lên.

Nàng cũng mỉm cười đáp lại, mang theo sự ngượng ngùng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thần phụ tham kiến Hoàng Thái hậu, Thái hậu nương nương vạn phúc kim an.”

Hoa cỏ trong vườn sức sống tràn đầy, nhìn căng tràn mọng nước. Những cây lá thời gian trước bị héo tàn cũng lại một lần nữa tươi tốt lên, lười biếng mà treo ở đầu cành lay động theo gió.

Thải Thanh hiểu chuyện tự thối lui sang một bên, yên tĩnh chờ bọn họ phân phó.

Lúc Thải Thanh trở về, trong tay còn nắm tấm ngân phiếu kia.

Úc Vân Từ cúi đầu suy nghĩ, cảm thấy gia đình đế vương thật là phức tạp.

Vừa giải thích như thế, giống như đã nói thông suốt. Thành Băng Lan là đích nữ của Quốc công phủ, bởi vì coi bói nói gì mà bát tự không tốt, khắc phụ khắc mẫu liền bị đưa đến đạo quán, vừa nuôi liền nuôi hai mươi lăm năm, tính cách không vặn vẹo mới là lạ.

Luyện chữ một hồi, quả nhiên liền nghe thấy ngoài cửa có giọng nói xa lạ.

“Không có ạ, công công nói với nô tỳ, ngài là chắt gái ngoại của Thái hậu, lại là cháu gái ngoại của An phi nương nương. Ông ấy thu bạc của ai cũng không thể thu của phu nhân ngài.”

“Thân thể của Thái hậu có tốt không?”

Váy áo màu trăng non cũng không hợp với nàng, thật ra váy áo trong tủ quần áo của nàng thì màu ngà, màu xanh nhạt cùng với màu trắng là nhiều nhất. Nghĩ tới nguyên chủ trước kia ở dưới sự dạy dỗ của Phương thị mà thẩm mỹ cũng nghiêng về phía mẹ con Phương thị, yêu thích kiểu trang điểm của bạch liên hoa.

Sắc mặt An phi cứng lại, thu lại nụ cười, vội vàng đứng dậy nghênh giá.

“Phúc công công nhận chưa?”

“Gia ta(*) cảm tạ trà của Cảnh phu nhân, hiện tại phải hồi cung đi phục mệnh rồi.”

Một canh giờ sau, Trương ma ma liền rời đi, lúc đi lông mày cũng chưa giãn ra.

“Phu nhân thật là khách khí quá mức, nô tài cung kính không bằng tuân mệnh.” Phúc công công nhận lấy trà mà Thải Thanh đưa lên, sau đó thật sự uống một ngụm. Thật ra cũng chỉ là nhấp nhẹ một chút rồi buông xuống thôi.

Trương ma ma bất động thanh sắc quan sát cử chỉ của nàng, ở giữa hàng lông mày có một chút gợn sóng.

Thành Thái hậu kinh hãi, quả nhiên là giống Tịch Nhan!

Úc Vân Từ đứng ở trước một bụi hoa cỏ, không khỏi nhớ tới bụi hoa phượng tiên ở phủ Thành Quốc công, lông mày nàng nhăn lại.

Ráng chống đỡ thân thể dùng cơm tối, sau khi rửa mặt liền lên giường nghỉ ngơi. Nhắc tới cũng lạ, rõ ràng là trong lòng vô cùng căng thẳng, bởi vì thân thể vô cùng mệt mỏi, nàng lại ngủ một giấc đến giờ Mão.

Dáng dấp An phi rất đẹp, cả người nhã nhặn dịu hiền, lộ ra một cỗ tiên khí. Quan trọng là, An phi và nàng quả thật giống nhau, chẳng trách ngoại tổ mẫu vừa nghĩ tới thân mẫu của nguyên chủ liền tiến cung nhìn An phi nương nương.

Một ngày này, từ sáng sớm đến tối, một màn nối tiếp một màn, nàng đều suýt chút nữa chưa hoàn hồn lại.

Chương 43

Không biết đi được bao lâu, chỉ nghe thấy cung nhân trước mặt nói: “Cảnh phu nhân, đến Tường Ninh cũng rồi.”

“Ôi, Thái hậu nương nương nói phải. Dáng vẻ này của Cẩm An hầu phu nhân, không phải là giống An phi muội muội sao.” Người nói chuyện chính là Đức phi.

Úc Vân Từ ngồi ở phía dưới cùng, cảm thấy tự tại hơn một chút. Vừa rồi một mình nàng đứng trong điện, nghe lời nói của bọn họ, giống như là đồ vật đợi người ta thưởng thức, cảm giác cực kỳ không thoải mái.

“Thật là một đứa trẻ hiểu chuyện.”

Phúc công công có thể nói như vậy thì chứng minh đứa chắt ngoại của Thái hậu như nàng vẫn có chút phân lượng. Trong lòng nàng yên ổn một ít, ít nhất không cần lo lắng sau khi vào cung sẽ bị bắt nạt. Chủ tớ hai người đi ra khỏi phòng, hiện tại thời tiết không nóng gắt như vậy, vì sắp vào thu rồi nên tiết trời cũng mát mẻ hơn.

Nàng làm theo, đầu nâng lên, đôi mắt không dám nhìn thẳng.

“Chớ có sợ hãi, ta là Lục di của con.”

“Là Từ muội?”

*Bối tử: Một loại Hán phục bắt đầu từ thời nhà Tùy.

“Nhọc Cảnh phu nhân thương nhớ, Thái hậu nương nương thiên tuế kim an, thân thể vẫn luôn khoẻ mạnh. Mấy ngày trước ngẫu nhiên bị nhiễm phong hàn, có ho một chút, bệ hạ cũng cực kỳ lo lắng, lệnh ngự y tuỳ thời hầu hạ. An phi nương nương vẫn luôn hầu bệnh ở trước giường nên hiện tại đã khỏi hẳn rồi.”

Sau khi Phúc công công đi theo Úc Vân Từ tiến vào hầu phủ, được an bài ở thính đường tiền viện.

Lông mày của Thành Thái hậu giãn ra, nở nụ cười.

Một hai canh giờ thì có thể dạy ra cái gì?

Trương ma ma chỉ tới để chỉ điểm cho nàng, trọng điểm là những kiêng kị và lễ nghi cơ bản trong cung. Cũng may mặc dù nàng làm không tính là hoàn mỹ, nhưng đúng quy đúng củ.

Cung nhân kia lui ra bên ngoài, nàng đi về phía trước mấy bước. Gạch trong điện lại không giống như bên ngoài, gạch bên ngoài dày nặng kiên cố, mà gạch trong cung điện thì sáng loáng giống như ngọc thạch.

Nàng tự cho là mình liếc trộm không lộ ra dấu vết, không nghĩ tới ánh mắt của An phi vừa nghiêng qua, đối diện với nàng.

“Hóa ra là Trương ma ma, mau mau, mời vào.”

“Còn không phải sao, quả thật lớn lên giống Úc phu nhân.” Hoàng hậu cũng cảm khái theo.

Phía dưới bụi hoa, một đám kiến đen đang dọn nhà. Hắn nhớ tới lời nữ tử kia từng nói, ngẩng đầu nhìn mặt trời lặn về Tây một cái, thầm nghĩ chẳng lẽ gần đây lại sắp mưa?

“Mau mau đứng dậy.”

Bà ta vừa đi, Úc Vân Từ liền ngồi phịch lên giường, nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, đầu cũng căng ra rồi.

Có lẽ là trong mắt nàng hiện ra sự say mê, mặt mày hắn trầm xuống, liếc xéo nàng, hừ lạnh một tiếng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43