Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 2 Chương 22: Phân chia bảo vật
Còn về phần bản thân, trong lòng quyết chí, cụ thể là gì thì chỉ mình hắn biết được, lại hỏi tiếp:
Giới Học giả cho rằng, điều đó là do sự dung hòa quy tắc giữa nội rương cùng bên ngoài, trong nháy mắt khi mở rương đó, các quy tắc do chưa đạt đến điểm đối xứng đều sẽ hiện hữu để người thường có thể nhìn thấy được, tạo nên cái gọi là quang mang.
Việc chọn đã xong, cũng không còn lý do gì phải để đám đồ kia ở trên mặt đất nữa, Lê Thanh Vũ phất nhẹ tay áo, lập tức thu hồi vào bên trong giới chỉ, nhưng từ góc độ của Lập Bản thì chỉ cảm thấy giống như đồ vật đều đi vào trong Thần chi Nhãn.
Chỉ là cũng có một số âm thanh phản đối, nói lời như vậy thực sự chưa thấu đáo cần phải đào sâu nghiên cứu, phân rõ sự khác biệt giữa đặc tính dung hợp rốt cuộc đến từ phương diện nào, lĩnh vực nào mới có thể làm được tổng quan nhất.
“Không nhất thiết, đủ để qua kiểm tra là được. Nhưng cá nhân ta cho rằng đi làm nghề tiếp xúc với bảo vật này mà nhãn quang không đủ cay độc thì thực sự chẳng khác nào tự đoạn một cánh tay. Lại nói kiến thức là luôn cần thiết dù là ngươi có làm gì, muốn học khi nào cũng được, có thể chưa được mối lớn, tích tiểu thành đại thực sự cũng có thể có được thành tựu nhất định, cũng không cần phải trở thành Học giả đi nghiên cứu, biết là đủ.”
“Thời gian, liệu có phải độc không?”
Còn hắn Lê Thanh Vũ, còn phải quay về cảng một chuyến để xử lý chút tư vụ, trước đó còn cần trả lại nốt chút ủy thác của Hiệp hội, tiện thể làm việc với bên mua bán đồ cổ cùng rương, vụ trả giá cò kè hẳn cũng sẽ mất chút thời gian, sau đó hắn sẽ bắt đầu mở rộng phạm vi hoạt động ra tiện đường đi thám hiểm địa giới đôi chút, khi hai người gặp lại không biết sẽ là bao giờ.
Hắn ồ lên một tiếng hâm mộ:
Quan Nguyên chi Nhãn, tên như ý nghĩa, nhìn được Bản Nguyên, không có nghĩa là nhìn được quy tắc, hai thứ này thậm chí trên một ý nghĩa nào đó còn nằm ở mức đối lập, đương nhiên quy tắc khi dao động cũng sẽ ảnh hưởng tới bản nguyên xung quanh, nhưng này vốn không phải là bản thân quy tắc.
“Ở trong bước loại trừ tạp chất kia, thì Trúc Cơ đan chính là nguyên liệu không thể thiếu, trừ bỏ tạp chất, bồi bổ Linh Khí, cường kiện kinh mạch, khai thông khí huyết, công dụng đa dạng.”
Còn thế nào nữa? Không phải hơi ảo sao?
“Lý huynh đệ nhớ bảo trọng, ăn nhiều một chút cho có cơ có thịt, nam nhi cũng không thể chỉ như thế kia được.” Lập Bản bùi ngùi nói giây phút chia ly.
“Độc dược vốn vô hình thể, này vốn không cần là độc dược cũng được. Câu hỏi này không có đáp án, nói đúng hơn là đáp án đã có sẵn trong bài.”
“Vậy câu hỏi kia liền không chuẩn. Câu hỏi đúng phải là:...”
Lê Thanh Vũ nhún vai:
“Vậy sao.” Lập Bản gật gù khẽ, có được tâm thái như này, chẳng trách dù chỉ là Sơ Đảng cũng lợi hại như vậy, sau này người này tuyệt đối sẽ thăng tiến xa, dù có như nào thì giao hảo cũng nên làm.
“Còn Trúc Cơ đan... Nếu như ngươi biết đến cảnh giới tu hành của Huyền gia, liền sẽ rõ ràng Trúc Cơ đan là vật gì, thường không thể thiếu khi đột phá....? Ngươi có làm sao không? Có còn nghe được không vậy?”
Dưới ánh mắt của Lê Thanh Vũ, việc quy tắc dung hợp là có thực, hắn như lờ mờ nhận ra thứ gì đó. Chỉ là cũng không rõ ràng, cũng chỉ là một loại cảm nhận trực quan biến đổi trong quan sát, nhìn được không nhiều.
“Mặt dây chuyền kia hệ Hỏa, Tinh phẩm, mang trên người liền có mức hộ thân sơ bộ nhất định, do chí cương chí dương tự nhiên tránh được âm tà chi khí, lại không e ngại vùng hàn vực, cụ thể tới mức nào còn cần xem xét.”
Lập Bản gật đầu, ánh mắt quyết ý thể hiện bản thân đã có lựa chọn, chỉ là hắn vẫn còn hơi do dự:
Chỉ là so với rất nhiều thứ còn có thể đào móc được sâu hơn, các đặc tính của Rương liên quan rất rõ ràng nhưng đến giờ lại vẫn còn tồn tại một số lượng lớn ẩn số cho nguyên do hoạt động, lý giải cho quang mang này cũng vậy.
“Sinh Vũ đan tên hơi huyền hoặc, nhưng tác dụng của nó liền là giúp ngươi hấp thụ thiên địa linh khí, hay còn được gọi là Nguyên Tố tăng lên trong thời gian nhất định, ta không biết được thời gian cụ thể.”
Lập Bản đứng tại chỗ một hồi ngắn, dường như hơi ngẩn ngơ, có chút chưa quen với ánh mặt trời lúc hoàng hôn sau hai tháng bị nhút trong hang động làm xà bần.
Lập Bản nghe đến đấy liền hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thôi - nếu đã vậy ta liền chọn một món vậy, không biết Lý huynh đệ ngươi có thể đưa ra chút kiến nghị một hai?”
Nhưng cũng biết làm thế nào, chỉ có thể hừ một tiếng, lại phất tay chào xong xoay người bước đi, liền có vẻ dứt khoát, lại có đâu đó mấy phần hảo sảng.
“Ngươi có thể lấy một, dù sao chúng ta vào được đây ngươi không có công lao cũng có khổ lao, nát bét cả ngực kia kìa. Cho ngươi chọn trước.”
Ở đằng xa, Lê Thanh Vũ nghe được lời này, hơi giật mình, xong cũng phản ứng rất nhanh, khóe miệng khẽ nhếch, không gào đáp trả, lại thi triển Chân Khí Truyền Âm, nói:
Lê Thanh Vũ dù thế nào cũng không nghĩ đến được mình thuận miệng một câu đùa liền quyết định hình tượng cả đời của người ta về sau, thầm nghĩ trước khi nói cần uốn lưỡi bảy tấc quả đúng không sai.
Lê Thanh Vũ nâng mắt lên, thực sự suy nghĩ về vấn đề này:
“Chỉ giáo cho?”
“Ngươi bắt được trọng điểm rất nhanh.” Lê Thanh Vũ tán thưởng: “Phục dụng Trúc Cơ đan, không khác gì được một bậc tiền bối Võ Đạo Thượng Thừa đích thân ra tay vì ngươi tẩy kinh phạt tủy, hoặc là tu luyện một số loại công pháp công dụng tương tự, tư chất sẽ được tăng lên, tuy nói hiệu quả không phải vĩnh cửu mà chỉ như một lần đại thanh tẩy, nếu ngươi đồi phế thì còn có thể sẽ dẫn tới tình trạng tệ hơn, nhưng để đột phá cảnh giới thấp, chẳng hạn như Võ Giả cảnh, liền là một lựa chọn rất không tồi.”
Đương nhiên, đại đa số các thế lực đủ đẳng cấp cũng không chỉ dựa hoàn toàn vào rương, cũng đều có các vật phẩm liên quan tới Không gian của bản thân, ví dụ như Huyền gia có nạp giới, giới chỉ, động thiên phúc địa; Tiên gia có Động Tiên, thậm chí Tiểu Thế giới; ngay cả Hiệp Hội cũng có mấy thứ như Lữ Hành kiếm được phát cho Tinh Anh Mạo Hiểm gia,...
Tứ Phương Thủy Diện trận lúc hắn đi ngang qua thiết môn cũng đã thu hồi chỉ bằng một cái phất tay áo rồi. Không thể không nói, võ nghệ cao làm gì cũng liền dễ dàng, còn vô cùng có phong cách, Lập Bản cũng rất hâm mộ trò vẩy tay áo của hắn, thậm chí còn không chú ý đến việc có trận pháp vừa được thu hồi.
“Viên hạt giống thú thực ta cũng không biết là gì, xin lỗi. Còn kia là ba viên đan dược, đều là Cao phẩm, phân biệt là Đề Thần đan, Sinh Vũ đan cùng Trúc Cơ đan.”
Lập Bản nghe vậy đang định nâng tay sờ sờ gáy, nhưng đau quá đành thôi:
Cũng không phải đám người này rảnh rỗi liền đi làm chuyện nhàm chán, đây vốn chính là thái độ phổ thông của học thuật, rất nhiều hệ thống lý luận không có loại tư duy này liền không thể hình thành nổi.
Nói xong cất tiếng cười to bỏ đi, thanh bào sau lưng trong gió khẽ nâng lên tiêu sái.
Chỉ là nhìn bóng hình đối phương đang khuất xa dần, bỗng giống như nhớ ra cái gì, hắn đột ngột gào to lên:
Quy tắc dung hợp ở mức độ thấp thì kỳ thực sẽ rất đơn giản không hề phức tạp, nên quá trình này sẽ rất nhanh mà qua, quang mang cũng chỉ là chợt hiện rồi biến mất, đây vốn chính là lời giải thích của đại đa số Học giả với hiện tượng này.
Quay lại chuyện chính, ánh sáng qua đi, mở ra bên trong hắn liền thấy được một mảnh không gian nhỏ phảng phất một căn phòng, có không ít đồ vật đang được bày biện, đây chính là bảo vật được tên tu sĩ kia cất giấu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cách chế tạo rương được phổ cập trên toàn đại lục, gần như toàn bộ thế lực dù chỉ hơi có danh tiếng chút thôi cũng đều biết được, nhưng đến nay vẫn chưa rõ ràng ai là người đã nghĩ ra cách chế tạo cái thứ này, chỉ là do vì tiện dụng nên mọi người vẫn thường hay sử dụng.
“Sao có thể thế được? Là Lý huynh đệ ngươi cứu ta, cảm ân còn chưa đủ, làm gì có chuyện –“
“Định giá khảo cố nếu là do ta đưa ra mức giá sẽ xoay quanh từ 50.000 Mora đổ lên đến 500.000 Mora là căng hết cỡ nếu như ngươi tìm được nhà sưu tầm thực sự có hứng thú với mấy món này, tại lĩnh vực khảo cổ đội giá gấp mười là chuyện bình thường, này liền nhìn lựa chọn của ngươi.”
Tốn một chút công sức cùng Lập Bản chèo xuống lấy đồ, cùng một chút thời gian tán thán không gian bên trong rương, lại đi lên thì bắt đầu tổng hợp những món lấy được: (đọc tại Qidian-VP.com)
....
“Này, Lý huynh đệ, rốt cuộc câu trả lời cho câu hỏi liên quan tới độc dược kia là gì?"
“Là thời gian. Là thời gian làm biến chất tất cả, có thể hơn mà cũng có thể kém.”
“Ta biết rồi! Ta sẽ đeo sau lưng một cái sạp hàng, bên trong chất đầy đủ thứ ly kỳ, mọi người về sau sẽ gọi ta là Thương Nhân Bách Hóa Kỳ Hóa Lập Bản! Lý huynh đệ thấy thế nào?”
Dù sao cũng là có dính dáng tới Giả Kim thuật cùng Cơ Quan thuật, phương thức chế tạo thì có đó, nhưng đọc hiểu được hay không cũng đã là vấn đề với đại đa số mọi người rồi.
“Mùi vẫn không tệ, xem ra chưa đến nỗi hỏng, Trúc Cơ đan vốn khó tán dược hiệu, lại được bảo quản khá tốt, tuy chất lượng không phải tuyệt phẩm nhưng vẫn có thể được đánh giá là nhập lưu.”
Lê Thanh Vũ gật đầu, ánh mắt lại đưa lên đám đồ bày trên mặt đất, nói:
“Ừm, vậy ngươi thử trả lời cho ta, có một bình độc dược, hạn sử dụng tám tháng. Khi đã ngoài tám tháng, tức là hết hạn sử dụng, vậy bình này sẽ độc hơn do thành phần bị biến đổi, hay ít độc hơn do hết hạn?”
“Huyền gia Trúc Cơ liền như Võ Giả chúng ta sinh ra Chân Khí, pháp môn cụ thể ra sao ta không biết nhưng đại khái đối nguyên lý cũng có chỗ hiểu. Trước tiên loại trừ tạp chất trong cơ thể, sau đó tiếp dẫn Linh Khí trong khí hải đi xung quanh kinh mạch cuối cùng lại hội tụ vào đan điền hình thành nên Linh lực, cũng khá tương tự ba bước Dung Mạch, Bão Nguyên, Xung Khí của chúng ta.”
“Huyền gia tu luyện chi Đạo, cao hơn thì ta không biết, nhưng ở dưới thấp thì hình như là Luyện Thể, Luyện Khí, Linh Động, Trúc Cơ, Nguyên Anh, Kim Đan các loại đúng không?”
Hai người sau đó lại sóng bước đi ra phía ngoài động phủ, chỗ Cơ Quan Đĩa Áp Lực vẫn chưa bị di động, Lê Thanh Vũ liền thu hồi lại cơ quan chế tạo chướng nhãn pháp.
Chi phí gia công không quá mức đắt đỏ, lại đáp ứng được nhu cầu tồn trữ đồ vật, bảo hộ đồ vật, thậm chí còn có thể làm thêm chút bảo hiểm bên ngoài giống như khóa két sắt ở thế giới cũ của Lê Thanh Vũ, dẫn đến việc thứ lai lịch bất minh này vẫn được đón nhận, thậm chí cung không đủ cầu.
Đến ngày nào Lê Thanh Vũ nhìn ra được Bản Nguyên của Quy Tắc, hoặc của Pháp Tắc, thì tức là ngày đó hắn đã thấy được Đại Đạo. Còn hiện tại vẫn còn cách ngày đấy xa lắm.
“Ừm, số lượng cùng tên gọi chính xác, chỉ là thứ tự hơi lệch, Trúc Cơ trước Linh Động, Kim Đan trước Nguyên Anh, nhưng như này cũng đủ tốt rồi.”
“Ồ, ý kiến hay đấy! Không, nhưng ta quyết chí làm thương nhân kia mà, vậy thì không thể đeo túi được mà phải là...” Lập Bản lại thực sự suy nghĩ nghiêm túc:
“Hình tượng cũng không tệ, chỉ là cái tên... Nói thế nào nhỉ, nên rút ngắn lại đi chút, đấy cũng lặp từ... Hay là gọi Thiên Kỳ Vạn Hóa Lập Bản thử xem, tuy không chính quy nhưng lại đặc biệt.”
Lập Bản nghe vậy liền trầm tư, sau một hồi trên mặt càng sáng sủa, cuối cùng gật đầu liên tục:
“Đề Thần đan tên như ý nghĩa, có thể đề tỉnh tinh thần trong thời gian phục dụng đan dược, không biết dài ngắn cùng hiệu quả rõ ràng nhưng đối với Võ Đồ viên mãn như ngươi ta ước lượng chừng 6 canh giờ, gấp ba lần tinh thần... Này là con số hơi quá, có lẽ chỉ tầm hai lần rưỡi.”
Đưa lên mũi ngửi.
Hai người đặt mười món ở trước mặt xem xét một hồi, Lê Thanh Vũ bỗng nói:
Lê Thanh Vũ trợn mắt, dáng vẻ này vốn là do để không làm người liên tưởng đến hình dáng thực sự của hắn nên hắn mới cố tình chọn tương phản, chứ nếu như trong Mộng cảnh, vốn là hình dáng trưởng thành thực sự của hắn, thì hắn trông còn đô hơn đối phương không ít, đương nhiên không phải về hình mà là về chất.
Lập Bản bị trò cười này chọc cho cười mấy tiếng ho khan, sau lại lắc đầu:
Chói mù mắt ***.
Đó là vì, kỳ thực cách chế tạo Rương không phải là của thời kỳ hiện đại, mà vốn là từ thời Thái Cổ thậm chí Viễn Cổ truyền thừa!
Không thể trách Lê Thanh Vũ đột nhiên dừng lại, bởi vì ở phía đối diện trông lập Bản đã thực sự vô cùng thẫn thờ. Hắn lờ đờ hỏi:
“Mang theo một cái túi sau lưng, chẳng phải giống nhau sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn gật đầu, sau đó lại đưa cho đối phương. Lập Bản nghe vậy không biết vì choáng ngợp với kiến thức và bản sự mà thanh bào thiếu niên đã thể hiện, hoặc là bị cảm phục bởi sự tự tin ấy, liền quyết đoán nhận lấy đan dược.
Tổng là mười món.
Lê Thanh Vũ thở phào một tiếng.
“Ta nói là ngươi có thể lấy một tức là ngươi có thể lấy một, khách sáo nhiều làm gì! Cũng giống như ngươi tặng ta cái kính này là coi như có chỗ quen biết, mà đã quen biết thì cũng không thể để ngươi tay không mà về đi.”
“Tên hay, tên hay! Quả nhiên để người có học đặt có khác, sau này ta cũng phải đi học lỏm,... nhầm, quan sát và nghiên cứu chút học thức mới được, dù sao làm thương nhân là không thể không biết hàng.”
Bỏ mặc đối phương tự đau đầu với câu hỏi đánh đố nhau này, Lê Thanh Vũ bước về phía trước, cầm lấy viên đan dược kia, sau đó...
“Như thế có nghĩa là nó đối với võ giả cũng có chỗ hữu dụng đúng không?”
Thứ ánh sáng phát ra kia không phải do bên trong có bảo vật hay gì, mà là bản chất của bất kỳ cái rương nào cũng đều sẽ có hiện tượng như vậy khi mở rương.
“Thanh tiểu kiếm kia cũng là Tinh phẩm, đã có chút linh áp, vậy là Tinh phẩm Linh cấp, cũng không tồi. Không có thuộc tính, lại do nhỏ gọn dễ ẩn tàng, duệ mang nội liễm, thích hợp cho việc đánh lén cùng á·m s·át.”
Quyển 2 Chương 22: Phân chia bảo vật
“Òa, đi đâu cũng như mang theo một chiếc túi nhỏ bên người, lúc cần có thể dễ dàng thu được đồ vật, có Thần chi Nhãn đúng là tiện thật.”
“Mạo Hiểm gia nào cũng phải có kiến thức sâu rộng mới làm được à? Những gì ngươi nói, mặc dù rất giản gọn, nhưng nếu không có khối lượng kiến thức khổng lồ làm cơ sở chèo chống tuyệt đối không thể phát ngôn được như vậy?”
Lần đầu tiên mở rương, Lê Thanh Vũ đã được cảm nhận mấy từ này.
4 chiếc bình cổ có họa tiết thú vị khác biệt xem ra là hàng sưu tầm; 3 viên dược hoàn nhìn qua không rõ hạn sử dụng, một thanh tiểu kiếm Tinh phẩm không có thuộc tính; một mặt dây chuyền khá là ấm bên trên chuyền đến chút cảm nhận Hỏa nguyên tố, Tinh phẩm; một chiếc túi vải bên trong chứa một viên hạt giống kỳ lạ không rõ danh tính.
Đẩy đi viên đá trên đĩa, lối vào động phủ cũng được đóng lại, cũng đã đến lúc chia tay. Lập Bản cần phải về thôn để dưỡng thương, sau đó tranh thủ đột phá lên Võ Giả cảnh.
Chỉ là đ·ạ·n đã phát ra, không thể thu hồi, lời cũng như vậy, hắn không có cách nào khác đành phải làm ra bộ suy tư, sau đó đáp:
“Ngươi cũng có thể làm được.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nhưng... đan dược này cũng đã được hơn mấy trăm năm rồi đấy, phục dụng liệu có ổn không? Không phải dân gian thường hay nói đan thành bảy phần đan ba phần độc sao?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.