Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 100: Tiệc rượu

Chương 100: Tiệc rượu


Tế lễ xong xuôi, tế sư cũng đã phân phó, mọi người bắt đầu dọn đồ ăn ra, Lý Dương cũng bắt đầu chia rượu ra từng cái bình, rót đủ mỗi bàn một bình. Thừa ra Lý Dương cũng để gọn vào một bình, chỗ này coi như là để các đại lão đi chúc rượu từng bàn.


Dọn cỗ xong xuôi, mọi người bắt đầu ai ngồi vào bàn đó. Không đợi mọi người bắt đầu động đũa, tế sư lập tức lên tiếng phát biểu.


" Hôm nay, bộ lạc tổ chức tộc hội, cũng chính là buổi liên hoan tập thể của cả bộ lạc, là cơ hội gần gũi cũng là minh chứng cho sự đi lên của bộ lạc chúng ta.


Mặc dù đây đã là lần thứ hai bộ lạc chúng ta tổ chức tộc hội, nhưng lần trước chỉ coi như là nổi hứng nhất thời, mọi người cũng không có mặt đông đủ. Vậy nên lần này mới coi như là chính thức tổ chức tộc hội.


Ở đây ta cũng tuyên bố, từ nay trở đi, tộc hội trở thành một sự kiện truyền thống của bộ lạc, được tổ chức hai lần trong năm, một lần vào đầu năm, một lần vào cuối năm.


Quy trình hoạt động của buổi tộc hội sẽ bắt đầu từ việc tế tổ, tiếp đó sẽ tổng kết hoạt động của bộ lạc trong một năm và cuối cùng là tổ chức tiệc rượu.


Tiệc rượu là gì thì lát nữa lại nói, bây giờ trước tiên chúng ta tổng kết những gì chúng ta đã làm trong năm qua.


Đồ ăn cũng đã bày ra, vậy nên ta cũng sẽ không dài dòng, chỉ nói sơ qua một chút, dù sao có chuyện gì mọi người cũng đều đã biết.


Một năm qua, bộ lạc chúng ta đã có sự thay đổi rất lớn, chủ yếu là thu hoạch khi đi săn đã tăng lên rất nhiều, thiệt hại khi đi săn cũng giảm xuống rõ rệt. Đặc biệt là đợt thu săn năm nay, không chỉ có thu hoạch đột xuất, mà còn không có một người t·hương v·ong, đây chắc chắn là kỳ tích số một của bộ lạc từ trước tới nay.


Không chỉ thế, năm nay bộ lạc chúng ta cũng đã tìm ra một nguồn thu mới, đó chính là thủy quái. Từ khi lão tổ tông chúng ta di chuyển đến đây, có thể coi đây là lần đầu tiên chúng ta có thể coi thủy quái dưới sông là nguồn thức ăn của mình.


Mà những thay đổi này có sự đóng góp rất lớn từ một người, đó chính là a Dương, chúng ta cùng vỗ tay khen ngợi."


Mọi người nghe vậy thì tất cả cùng vỗ tay, reo hò tên của Lý Dương. Trước đó có thể có người không biết Lý Dương là ai, nhưng kể từ đầu năm nay, không ai là không biết đến Lý Dương.


Lý Dương thấy thế thì rất là xấu hổ, hắn cũng không ngờ một người không có chút văn hóa nào như tế sư lại có thể đứng lên phát biểu như thế.


Sau khi mọi người vỗ tay xong, tế sư cũng kết thúc lời phát biểu của mình.


" Ta cũng chỉ nói những thứ này, mong rằng năm sau các ngươi càng cố gắng để bộ lạc chúng ta càng trở nên tốt hơn.


Bây giờ là thời điểm chúng ta bắt đầu tiệc rượu. Mà vì sao lại gọi là tiệc rượu là vì bữa tiệc hôm nay cũng không chỉ có đồ ăn ngon mà còn có thêm một thứ, đó chính là bình rượu ở trên bàn của các ngươi.


Gọi là rượu khả năng các ngươi cũng không biết là thứ gì, nhưng các ngươi hẳn là cũng đều biết tổ tiên có một loại đồ uống gọi là linh nhưỡng, được ủ chế ra từ các loại linh quả. Loại đồ uống này được tổ tiên gọi là tinh hoa dưới đất, tinh túy trên trời, uống vào thậm chí có thể thấy được cả cõi cực lạc.


Chúng ta mặc dù còn không có linh quả để ủ chế ra linh nhưỡng, nhưng a Dương đã dựa theo phương pháp tổ tiên ủ chế linh nhưỡng, để ủ chế trái cây bình thường tạo ra loại rượu này. Có lẽ rượu còn không có so sánh được với linh nhưỡng, nhưng hương vị thì chắc chắn sẽ khiến cho các ngươi thỏa mãn.


Nhân dịp hôm nay là ngày vui của bộ lạc, a Dương đã cống hiến ra số lượng ít ỏi rượu mà hắn ủ chế thành công, các ngươi còn không mau cảm ơn a Dương."


Mọi người nghe tế sư giới thiệu loại rượu này như thế, thì ai cũng tò mò cùng háo hức muốn nếm thử loại rượu này. Có người to gan thậm chí đã mở nút bình rượu trên bàn của bọn họ, khiến cho mùi rượu bắt đầu lan tỏa ra. Mùi rượu hấp dẫn khiến cho bọn họ cảm thấy say mê. Chỉ là tế sư vẫn còn chưa nói xong nên không ai dám tự ý nếm thử.


Thấy tế sư nói cần cảm ơn Lý Dương, bọn họ bắt đầu thi nhau cảm ơn Lý Dương, nhiều người như vậy nói cũng không thống nhất khiến cho không khí rất là ồn ào, náo động.


Bắt lấy thời điểm không khí sôi trào này, tế sư rót rượu vào chén của mình rồi giơ lên cao hô to.


" Bây giờ tất cả chúng ta cùng uống một chén, để bắt đầu buổi tiệc rượu ngày hôm nay.


Các ngươi hãy rót rượu vào chén của mình, rồi đứng lên cùng ta hô khẩu hiệu."


Nghe tiếng hô của tế sư, mọi người đang vui vẻ ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh. Sau đó bọn họ theo như lời của tế sư bắt đầu thi nhau rót rượu vào chén của mình, bọn họ đã sớm mong chờ giây phút này. Mặc dù vậy nhưng bọn họ cũng đều rất cẩn thận, không để rớt mất dù là một giọt.


Sau khi rót xong, bọn họ cũng bắt đầu cầm theo chén rượu của mình đứng lên, tất cả cũng đều nhìn về phía tế sư.


Tế sư thấy vậy thì học theo Lý Dương hôm qua, bắt đầu bắt nhịp cho mọi người hô.


" Bây giờ mọi người theo ta hô khẩu hiệu.


Một... Hai... Ba... Dzô! Hai... Ba... Dzô! Hai... Ba... Uống!"


Mọi người nghe vậy thì lập tức hô theo, chỉ là không có quen thuộc, vậy nên người trước người sau, người to người nhỏ không đều. Tuy vậy nhưng mà số lượng đông đảo nên vẫn tạo ra động tĩnh to lớn như là sơn hô hải khiếu.


Chỉ là tế sư vẫn không vừa lòng, vậy nên lão muốn mọi người hô lại một lần nữa. Chỉ thấy lão tế sư mặc dù nhìn có vẻ già nhưng giọng nói to lớn hữu lực.


" Yên tĩnh! Hô khẩu hiệu phải to, rõ, dứt khoát! Các ngươi lại hô kiểu ồn ào nhốn nháo như vậy là không được. Hô lại một lần nữa!


Chuẩn bị!


Một... Hai... Ba... Dzô! Hai, ba, dzô! Hai, ba, uống!"


Nghe vậy, đám người bắt đầu vận sức lấy hơi, gần như là đồng thanh hô theo, mấy trăm đồ đằng chiến sĩ cùng hô, thanh thế to lớn hạo đãng, âm thanh vang vọng như là có cự thú gầm rú, từng luồng sóng âm truyền ra ngoài cửa hang.


Bên trong hang, nơi các chi mạch tổ chức ăn tiệc bị động tĩnh to lớn đó làm cho giật mình. Mặc dù cũng biết động tĩnh này là do đám đồ đằng chiến sĩ phát ra, nhưng bọn họ vẫn không tránh khỏi bị động tĩnh làm cho kh·iếp vía.


Bên kia, trên tế đàn, khi đám người hô khẩu hiệu, ngọn lửa cũng bắt đầu không ngừng lay động, không biết là do bị không khí trào dâng của đám người bên dưới ảnh hưởng, còn là do sóng âm tác động tới. Chỉ là đây cũng không phải ngọn lửa bình thường, cho dù là sóng âm sợ rằng cũng khó mà làm ảnh hưởng một chút.


Đương nhiên, đám người bên dưới cũng không có ai phát hiện ra chuyện này, bọn họ đang bị chính mình làm cho nhiệt huyết sôi trào, không thể tự kiềm chế, không khí bữa tiệc cũng vì thế mà bị đốt cháy lên.


Tế sư rất vừa lòng với hiệu quả như vậy, thế là hô to.


" Cạn chén!"


Hô xong tế sư lập tức ngửa cổ uống cạn chén rượu của mình. Những người khác cũng lập tức làm theo, ngửa cổ làm một hơi cạn sạch.


Tế sư thấy thế thì phẩy tay nói.


" Được rồi, mọi người ăn uống tự nhiên đi!"


Mọi người nghe thấy thế thì vội vàng ngồi xuống, bọn họ sớm đã chờ không kịp rồi. Vốn dĩ cái bụng của bọn họ đã ồn ào nãy giờ, bây giờ được chén rượu vào, nó lại càng nhịn không được mà mãnh liệt b·iểu t·ình.


Chỉ là một bên là mỹ thực, còn một bên là mỹ tửu, nhiều người còn đang phân vân không biết nên ưu tiên cái nào trước. Bọn họ đều sợ trước thưởng thức mỹ thực để thỏa mãn cái bụng trước, thì ngẩng lên mỹ tửu đã bị những người khác xử lý hết rồi. Dù sao số lượng cũng có hạn, bị uống hết rồi không biết khi nào mới lại được uống.


Bên kia, tế sư nói xong cũng lập tức ngồi xuống, lão đã sớm không nhịn được, muốn nếm thử món ăn trên bàn có mùi vị gì.


Những người khác ngồi bàn này tâm lý cũng không khác biệt lắm, cho dù là đã thưởng thức qua món thịt quay như là tộc trưởng, Lý Chiến, hay vẫn là chưa có được nếm thử như là lão hắc.


Nhưng là khi bọn họ đang định động đũa nếm thử thì Lý Dương lại lôi ra thêm một bình rượu nữa, chỉ thấy hắn cười tủm tỉm nói với đám người tộc trưởng.


" Ha ha! Không phải hôm qua các ngươi đòi được ưu tiên sao? Vừa vặn hồi nãy chia rượu còn thừa ra một bình, vậy nên ta quyết định giữ lại cho các ngươi.


Như thế nào? Có thấy vui không?"


Nhìn thấy lại có thêm một bình rượu, làm sao bọn họ không vui cho được? Thế là cả đám vừa tươi cười vừa liên miệng nói.


" Vui! Vui! Vui!"


Tộc trưởng cũng đưa tay muốn đón lấy bình rượu từ tay Lý Dương.


Lý Dương thấy vậy thì thu tay lại và nói.


" Bình tĩnh! Bình rượu này cũng không phải là để các ngươi tự uống với nhau."


Thấy Lý Dương không đưa rượu cho mình, lại còn nói là không phải để cho đám người mình uống với nhau, tộc trưởng rất là khó hiểu, cảm giác như là Lý Dương đang đùa nghịch bọn họ vậy. Thế là tộc trưởng mặt đen thui hỏi.


" A Dương, ngươi là đang đùa nghịch chúng ta à?!!!"


Lý Dương đương nhiên là đang đùa nghịch bọn họ, chỉ là cũng không phải không muốn đưa rượu cho bọn họ, mà là có ý đồ khác. Chỉ thấy Lý Dương mỉm cười nói.


" Ta đã nói là bình tĩnh cơ mà. Yên tâm, rượu này là chắc chắn sẽ đưa cho các ngươi.


Không phải là ta thấy bàn này và cả bàn bên cạnh nữa, các ngươi đều là đội trưởng đội săn hay sao? Chẳng lẽ các ngươi không cần đi mời các anh em huynh đệ của mình một chén? Đặc biệt là ngươi, tộc trưởng! Ngươi thân làm tộc trưởng, chẳng lẽ không định đi mời những đồ đằng chiến sĩ khác một chén."


Chưa đợi tộc trưởng nói gì, mấy người ở bàn bên cạnh thấy đám người mình cũng có phần thì lập tức nhảy ra.


" Đúng vậy! Đúng vậy! Chúng ta là đội trưởng hẳn là phải làm như thế. A Dương ngươi thật là chu đáo!!!"


Nói xong, Lý Dương cũng đưa bình rượu cho tộc trưởng. Tộc trưởng thấy vậy cũng đưa tay đón lấy, nhưng ông ta vẫn cảm thấy khá là ngờ vực, cũng không có nguyên nhân gì, chỉ là cảm giác của bản thân mà thôi.


Ông ta cũng cố tìm ra lý do khiến cho bản thân mình có cảm giác như vậy, ánh mắt đảo một vòng, cuối cùng dừng lại ở một bình rượu khác đặt trên bàn. Thế là ông ta quay qua Lý Dương, ánh mắt nghi ngờ hỏi.


" A Dương, không phải ngươi định dụ dỗ chúng ta đi rồi, còn các ngươi ở lại uống hết bình rượu kia chứ?!!!"


Lý Dương hết hồn, hắn không nghĩ tới tộc trưởng còn rất n·hạy c·ảm, giác quan như này cũng thật là độc đáo, thiếu chút thì đoán đúng ý đồ của hắn rồi, chỉ là vẫn bị lệch một chút. Vậy nên Lý Dương cười tủm tỉm nói.


" Tộc trưởng, ngươi nghĩ cái gì kỳ quái đâu? Rượu này cũng đều là của ta, ta muốn uống còn phải làm như vậy sao?"


Tộc trưởng nghe xong cảm thấy cũng đúng, rượu đều là của a Dương, căn bản cũng không cần làm nhiều chuyện như vậy. Thế là ông ta cũng yên tâm cầm bình rượu, dẫn theo đám đội trưởng bắt đầu đi mời rượu các bàn khác.


Thấy vậy, trên mặt Lý Dương nở một nụ cười đắc ý. Tế sư và lão hắc ngồi bên cạnh nhìn thấy thì nghi hoặc hỏi.


" A Dương, không lẽ ngươi thực sự muốn nhân dịp bọn chúng ra ngoài để uống hết rượu?"


Lý Dương nghe hai người họ hỏi như vậy thì ngó qua đám người tộc trưởng, xem họ có chú ý bên này hay không. Thấy bọn họ cũng không để ý bên này, hắn mới tươi cười nói với tế sư và lão hắc.


" Ha ha! Hai người nghĩ cái gì đâu? Không phải ta vừa nói rồi sao? Rượu cũng chính là của ta, ta muốn uống còn cần phải làm như vậy? Ở nhà ta còn đang ủ một đống kia, chờ được rồi ta cho các ngươi uống đủ!"


Nghe vậy hai người này càng thêm khó hiểu, đã không có ý đồ gì, làm sao lại biểu hiện ra như vậy. Thế là bọn họ lại hỏi.


" Đã không phải như vậy, thế sao ngươi lại...?!!!"


Thấy vẻ mặt khó hiểu của hai người họ, Lý Dương cười càng tươi hơn.


" Các ngươi đều đã hiểu sai vấn đề! Rượu này cũng không tính là gì quý giá, nói cho cùng thì nó cũng chỉ là làm từ quả dại mà thôi, đối với chúng ta mà nói, ích lợi không lớn, uống vào cũng chỉ là cho thoải mái nhất thời. Nhưng những món ăn này lại khác nha, chúng đều là hung thú thịt, đều là tài nguyên, các ngươi đừng thấy dạo này thu hoạch được nhiều mà coi thường. Các ngươi không nhớ lần trước tộc hội là cái tình cảnh gì? Còn không phải giành nhau ăn từng miếng một?!!!"


Tế sư và lão hắc nghe xong chợt ngớ người ra, đúng vậy a, rượu đúng là đã làm bọn họ quên mất, hung thú thịt mới là căn bản, ăn hung thú thịt mới có thể tăng lên tu vi, chứ uống rượu chỉ là sảng khoái nhất thời mà thôi. Mặc dù tộc hội có thể ăn hung thú thịt thoải mái, nhưng cũng có giới hạn nha, không ăn nhanh thì cũng hết.


Thấy hai lão vẫn còn đang ngớ người ở đó, Lý Dương liền nhắc nhở.


" Còn không ăn, không lẽ chờ bọn họ trở về!"


Hai lão nghe thấy vậy thì bừng tỉnh, nhìn nhau một cái, rồi đắc ý cười. Đương nhiên cũng chỉ cười thầm mà thôi, bọn họ cũng không muốn để mấy tên kia phát hiện.


Thế là ba người bọn họ bắt đầu càn quét cái bàn này, món đầu tiên bọn họ nhắm đến là thịt thổ trư quay, dù sao tế sư và lão hắc cũng chưa được ăn qua, nhìn nó lại rất hấp dẫn.


Vừa nếm thử một miếng, hai người đã không nhịn được mà khen.


" Ừm!!! Rất là ngon nha!


-Đúng vậy! Đúng vậy! Thịt thổ trư ta cũng ăn không ít lần, nhưng không nghĩ ra nó lại có thể ngon như này!"


Nói nhảm bọn họ cũng không nói nhiều, đã ngon đương nhiên là phải tiếp tục vùi đầu vào ăn.


Trong lúc ba người bọn họ đang ăn lấy ăn để, thì đám người tộc trưởng lại đang tranh cãi xem nên làm thế nào. Tộc trưởng thì lấy cớ, là tộc trưởng cần phải trước tiên đi mời rượu các bàn. Trong khi những người khác thì sợ rượu không đủ nên muốn trước tiên để bọn họ đi mời đội viên của mình trước.


Dù sao xung quanh cũng bao nhiêu là người, bọn họ cũng không muốn ở đây cãi nhau làm trò cười cho những người khác, thế nên nhanh chóng nhất trí, bọn họ cùng một lúc đi chúc rượu các bàn.


Thấy bọn họ chọn phương án mời rượu tập thể như vậy, chắc chắn là sẽ tốn càng ít thời gian hơn, thế là đám ba người Lý Dương ăn uống càng ra sức. Cũng may bây giờ tu vi đã có gia tăng, lại thêm mấy lần nhận được tổ linh chúc phúc, vậy nên tốc độ luyện hóa năng lượng của bọn họ đã tăng lên không ít. Đồ ăn cũng đều chỉ là mãnh thú thịt, bọn họ tạm thời cũng không phải tạm ngừng việc ăn uống vì nguyên nhân không kịp tiêu hóa.


Chờ đám người tộc trưởng đi mời rượu một vòng trở về, đồ ăn trên bàn đã đi mất một nửa. Không kịp để đám người nhận ra vấn đề, Lý Dương đã lập tức đứng lên nói.


" Nào, nào, nào! Bọn họ đã trở về, bàn chúng ta cùng uống một chén.


Sợ các ngươi nói chúng ta uống hết rượu, nãy giờ chúng ta còn chưa động một giọt. Cũng chỉ có thể nhẫn nhịn dùng tạm đồ ăn để đè ép cơn thèm rượu, chờ các ngươi trở lại.


Không tin các ngươi có thể kiểm tra, bằng không sau đó lại nói chúng ta nói điêu."


Vừa nói, Lý Dương vừa cầm bình rượu đưa ra cho tộc trưởng mấy người kiểm tra. Thấy Lý Dương biểu diễn, tế sư và lão hắc cũng vội vàng nuốt nốt miếng thịt trong miệng, lau đi dầu mỡ trên môi, đứng lên hưởng ứng lời nói của Lý Dương.


" Đúng vậy! Đúng vậy! Các ngươi kiểm tra xem..."


Đám người tộc trưởng vốn đã có chút men trong người, lại vừa mới trở về đã bị Lý Dương phủ đầu như vậy, thì lập tức sự chú ý đều dồn hết vào bình rượu trong tay Lý Dương.


Thế là, đám người mặc dù rất tin tưởng lời nói của Lý Dương, nhưng vẫn hứng thú cầm lấy bình rượu kiểm tra. Sau khi kiểm tra, bọn họ lại càng không có chút nghi ngờ nào.


Thấy đám người kiểm tra xong Lý Dương lập tức đón lấy bình rượu nói.


" Nào, nào, nào! Để ta rót rượu cho các ngươi, chúng ta cùng nhau uống một chén. Chúng ta đã phải nhịn nãy giờ!"


Thấy thế, đám người tộc trưởng vui vẻ như nhặt được của hời, thi nhau đưa ra chén rượu của mình.


Tế sư và lão hắc nhìn nhau, không nhịn được cười vui vẻ.


Mà rót rượu cho mọi người xong, Lý Dương cầm lên chén rượu của mình nói.


" Nào! Chúng ta cùng chạm chén, hô một lượt khẩu hiệu cho không khí nó tưng bừng lên. Vốn dĩ bàn chúng ta phải là khí thế nhất buổi tiệc rượu ngày hôm nay, nhưng các ngươi không ở khiến cho bàn chúng ta nãy giờ là hơi bị nguội lạnh.


Nào!


Một... Hai... Ba... Dzô! Hai... Ba... Dzô!... Hai... Ba... Uống!"


Đám người nghe Lý Dương nói thì hừng hực khí thế hô theo, không khí bàn bọn họ đột nhiên cháy nhất toàn trường.


Chờ mọi người hô xong, Lý Dương hô to.


" Cạn!!!" Rồi lập tức ngửa cổ uống cạn chén rượu của mình.


Những người khác cũng không thua kém, đồng loạt làm theo.


Những bàn khác thấy vậy cũng học theo bọn họ, nhất thời toàn trường nhiệt náo, tiếng hô vang rền khắp nơi.


Mà Lý Dương, sau khi uống xong chén rượu thì lại tiếp tục rót một chén nữa, lập tức hướng về phía tộc trưởng mời rượu.


Những người khác thấy thế cũng như là sợ thua thiệt, lập tức rót rượu mời nhau, thậm chí ăn cũng đều quên. Có khi từ nãy tới giờ, mấy người này ngay cả một miếng cũng chưa có vào bụng.


Mà Lý Dương cũng chỉ là dẫn dắt bọn họ vậy thôi, sau khi thấy đám người mải miết chén chú chén anh, hắn lại tiếp tục công việc ăn uống của mình.


Về phần hai lão già tế sư và lão hắc cũng không kém bao nhiêu, thấy Lý Dương tiếp tục gắp ăn, bọn họ cũng chỉ uống rượu đối phó, tâm tư cũng dồn hết vào bàn đồ ăn.


Chẳng được bao lâu, ba người bọn họ đều đã đạt tới giới hạn, đành phải ra ngoài tập thể dục một chút cho tiêu cơm. Đám người tộc trưởng thấy thế thì ngầm vui vẻ, đám bọn họ bụng đói uống rượu nên có vẻ là đã ngấm men, không hề có cảm giác gì không đúng, vẫn còn đang chăm chú vào cái bình rượu đâu. Bọn họ muốn tranh thủ lúc Lý Dương bọn hắn ra ngoài, thì làm thêm mấy chén.


Thế là bọn họ liên tục dzô lấy dzô để, không hề biết Lý Dương bọn hắn cũng chỉ chú ý tới đồ ăn trên bàn, cho dù đi ra ngoài ánh mắt bọn họ vẫn chăm chăm vào đó.


Chờ Lý Dương bọn hắn quay trở lại, mấy người bọn tộc trưởng đều có vẻ đã say, nhưng Lý Dương cũng chỉ để ý bàn thức ăn. Thấy bàn thức ăn gần như vẫn không có thay đổi gì, hắn giả vờ tức giận trách cứ.


" Mấy người các ngươi cũng phải biết ăn uống điều độ chứ, chỉ uống thôi không ăn rất dễ bị say đó!!!"


Đám người tộc trưởng trong lòng rất là đắc ý, còn tưởng là Lý Dương thực sự tức giận vì bọn họ uống hết rượu mà không chờ mình. Tộc trưởng cố tỏ ra là xấu hổ đứng lên xin lỗi.


" Ha ha... Cha,... a Dương,... thật... thật sự là có lỗi... Ha ha... Chúng... Chúng ta mải uống... uống quá, quên...quên mất!!! Các ngươi chớ...chớ trách!!!


Hay... Hay vẫn là...để chúng ta... Uống một chén...coi như xin lỗi!!!"


Những người khác nghe thấy tộc trưởng nói vậy cũng lập tức hưởng ứng.


" Đúng vậy! Uống... Uống một chén! Xin lỗi!"


Tế sư thấy tộc trưởng như vậy thì không biết là nên tức giận hay là nên buồn cười nữa. Này không biết là ai sinh ra mà lại ngu ngốc như vậy chứ!!!


Mà Lý Dương nghe xong thì giả vờ không muốn, từ chối.


" Này! Không cần đâu!"


Cũng không đợi Lý Dương nói tiếp cái gì, tộc trưởng lập tức chốt.


" Cờ... Cần! Nhất... Định cần!


Nào! Chúng ta uống... một chén... Xin lỗi!"


Lý Dương cũng không tiếp tục ngăn cản, trong lòng còn thật buồn cười, đám người này còn học thật nhanh, nhưng đều dùng vào nhầm chỗ.


Thế là ba người bọn họ ngồi xuống ăn, nhìn mấy người này biểu diễn. Chờ rượu đã uống xong, đám bọn họ cũng bắt đầu nhắm tới đồ ăn. Chỉ là lúc này có vẻ như đã khá say, bọn họ ngay cả gắp thức ăn cũng thành một vấn đề.


Tộc trưởng liên tục gắp trượt, chẳng khác nào đang khều miếng thịt, chọc chọc miếng thịt mãi không được, còn khiến nó chạy từ chỗ này qua chỗ khác.


Thế là tộc trưởng ngạc nhiên nói.


" A! Miếng thịt này... vậy... vậy mà có thể chạy!!!


A... A Dương a, ngươi... ngươi như thế nào... Nấu... Nấu thịt còn sống vậy!!!"


Lý Chiến thì đỡ hơn được một chút, còn có thể gắp trúng miếng thịt. Chỉ là ông ta cũng không gắp chặt được, vừa nâng lên liền rơi xuống. Thấy tộc trưởng nói miếng thịt của mình có thể chạy thì lập tức quay sang nói.


" Của... Của ngươi có thể chạy, của... của ta nó... nó còn có thể nhảy... nhảy cơ!!!"


Dương Trấn thậm chí so với hai người này còn kém hơn, chỉ thấy ông ta liên tục gắp trượt, ngay cả miếng thịt cũng không đụng phải. Thế là lập tức than thở.


" Hây!!! Thịt... Thịt của... của ta...ta...ta, nó còn biết né... né tránh!!!"


Lý Dương, tế sư và lão hắc thấy mấy người này tấu hài thì suýt chút nữa cười phọt cơm trong miệng ra.


Thấy bọn họ say tới ngay cả gắp đồ ăn cũng không xong, Lý Dương cũng không đến nỗi bỏ mặc bọn họ đi ăn tộc hội cũng không được miếng nào vào bụng. Thế là hắn đi múc cho bọn họ bát cháo nóng, dù sao cháo cũng nấu rất nhiều, đảm bảo thoải mái ăn.


Trở lại bàn, hắn múc cho mỗi người một bát cháo, cũng không dám múc nhiều sợ bọn họ cầm không vững đổ hết ra.


May mắn, bọn họ cầm đũa không xong chứ bưng bát thì vẫn tạm ổn, chỉ có hơi lung lay chút thôi.


Có cháo nóng vào miệng, bọn họ uống thẳng một hơi. Uống xong thì cũng không quan tâm cái gì thịt cá, tiếp tục múc thêm bát nữa.


Thấy thế Lý Dương mỉm cười hỏi.


" Các


Chương 100: Tiệc rượu