Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nguyên Thủy Thế Giới
Unknown
Chương 84: Tuyết hùng
Sau khi bắt được một đầu thổ trư đạt tới cấp man thú, đám người Lý Dương cảm thấy, bọn hắn đã lựa chọn trúng một cái phương hướng tốt. Thế là sau khi mang con mồi trở về cất giữ, đám người lại một lần nữa theo phương hướng đó tiến lên.
Hẳn là thổ trư cũng có phân chia địa bàn, vậy nên lần này, sau khi vượt qua cái hang thổ trư to lớn vừa rồi một khoảng cách, bọn họ vẫn chưa tìm thấy cái hang nào.
Trên đường đi, đám người bọn hắn vẫn không ngừng phải để ý tình huống trên bầu trời, cũng như động tĩnh xung quanh. Mặc dù bọn họ còn chưa phát hiện có động tĩnh nào phía dưới mặt đất, nhưng xa xa trên bầu trời, số lượng hung cầm bay lượn lại ra tăng.
Cũng may, bọn chúng đều xuất hiện ở sâu trong thảo nguyên, phía ngoài rìa này còn chưa có rơi vào tầm ngắm của chúng. Thế nên đám bọn họ còn có thể tiếp tục tìm kiếm con mồi.
Tốn thêm chút thời gian tiến lên phía trước, đám người cuối cùng cũng tìm thấy một cái hang thổ trư. Chỉ là cái hang này cũng không phải rất lớn, tổng cộng hai mươi lăm cái cửa ra.
Mặc dù số lượng như vậy cũng đã không tệ rồi, nhưng đám người vẫn có chút thất vọng.
Lý Chiến thở dài nói:
" Hây!!! Có lẽ đạt được một đầu thổ trư cấp man thú đã là cực hạn rồi. Có thể đi tiếp thu hoạch sẽ không tệ, nhưng tiến lên quá xa cũng sẽ càng nguy hiểm hơn. Nếu như thu hoạch không được bao nhiêu đã đành, nhưng chúng ta cũng chỉ là đi săn nốt ngày hôm nay, thu hoạch cũng đã rất nhiều rồi, không nên mạo hiểm như vậy. Lần này trở về thì chuyển qua phương hướng khác đi, kiếm thêm chút thổ trư nữa là được rồi."
Đám người mặc dù rất muốn lại như trước đó, kiếm thêm một đầu man thú cấp nữa, nhưng Lý Chiến nói cũng đúng, thu hoạch đã đủ nhiều, không cần quá mạo hiểm. Thế là mọi người cũng gật đầu đồng ý, sau khi thu hoạch cái hang này thì trở về đổi qua một phương hướng khác, kiếm thêm chút thổ trư nữa chờ ngày mai trở về là được rồi.
Cái hang này cũng không có gì đặc biệt, chắc chắn là không có bất ngờ gì bên trong rồi, bọn họ dễ dàng bắt được toàn bộ thổ trư ở trong hang, tổng cộng vừa bằng số lượng cửa hang, cũng đều là cấp bậc mãnh thú.
Bọn họ nhanh chóng trói hết chúng lại, lên đường quay trở về căn cứ. Chỉ là còn chưa đi được mấy bước, bọn họ chợt nghe được một tiếng gầm to lớn.
Đám người vội vàng lao lên gò đất ở cửa hang thổ trư, tìm kiếm nguồn gốc của tiếng gầm đó. Chợt Lý Dương nhìn thấy một sinh vật to lớn, so với mấy đầu tuyết trư ngày hôm qua bắt được còn to lớn hơn nhiều, chiều dài thân thể ước chừng có gần mười mét.
Lý Dương kinh ngạc thốt lên.
" Là băng sương cự hùng!!!
Nhưng không phải theo như trong truyền thừa, băng sương cự hùng kích thước rất khổng lồ sao, như thế nào lại nhỏ như vậy? Mà cũng yếu như vậy?"
Đúng vậy, mặc dù đầu hung thú này có vẻ rất to lớn, nhưng theo như truyền thừa, băng sương cự hùng kích thước rất khổng lồ, mới sinh ra thân hình có lẽ đã to lớn hơn đầu gấu này rồi, trưởng thành càng là lớn hơn gấp nhiều lần đầu gấu này. Mà băng sương cự hùng sinh ra ít nhất cũng đã là cấp hung thú, trưởng thành cũng ít nhất đạt tới thú vương, đây chính là thánh thú tộc đàn, có tiềm lực trở thành thần thú. Nhưng đầu gấu này không giống như là mới được sinh ra, làm sao lại nhỏ yếu như vậy.
Lý Chiến và tộc trưởng đứng bên cạnh lập tức phủ nhận.
Tộc trưởng trước tiên nói.
" Không phải băng sương cự hùng."
Lý Chiến cũng trực tiếp thêm vào.
" Đúng vậy, đây chỉ là tuyết hùng mà thôi, có một chút băng sương cự hùng huyết mạch, nên có bộ lông màu trắng giống với băng sương cự hùng. Nhưng tuyết hùng so với băng sương cự hùng yếu hơn nhiều, cả về kích thước, sức mạnh, lẫn bản mệnh thần thông.
Mặc dù tuyết hùng thừa hưởng bản mệnh thần thông của băng sương cự hùng là băng sương lĩnh vực, nhưng còn kém vài thứ bậc, cả về phạm vi lẫn cường độ đều kém xa."
Nhìn thấy đầu tuyết hùng này chính là đang di chuyển về phía bọn họ, có lẽ là bị đám khói của bọn họ thu hút, tộc trưởng kiêng kỵ nói.
" Cho dù thế nào kém băng sương cự hùng, vậy cũng là một đầu cấp bậc hung thú tuyết hùng, vậy cũng là lĩnh vực loại thần thông, còn không mau chạy đi thì chờ c·hết cả lũ à?"
Trái ngược với tộc trưởng, Lý Chiến lại nhìn về phía đầu tuyết hùng với ánh mắt đầy tham lam nói.
" Ta nghe nói tuyết hùng loại này hung thú tốc độ rất chậm chạp, với lại mới thức tỉnh thần thông, phạm vi của băng sương lĩnh vực cũng chỉ có bán kính mấy chục mét!!!"
Lý Dương nghe thấy Lý Chiến nói thế thì mắt chợt sáng lên, dò hỏi Lý Chiến.
" Thập bát gia, không lẽ ngươi muốn săn bắt đầu tuyết hùng này? Nhưng ta chỉ sợ cũng không dễ dàng. Mặc dù kích thước nó thua kém băng sương cự hùng rất nhiều, nhưng cũng đã rất to lớn, cho dù dùng cách nào cũng rất khó làm gục ngã nó."
Lý Chiến nghe vậy thì nhăn mày, hỏi.
" Chẳng lẽ dùng mê hồn hoa còn không thể độc hôn mê nó?"
Lý Dương cũng nhăn mày trả lời.
" Có thì khẳng định là có thể, nhưng cần tốn bao nhiêu mới có thể độc ngã nó thì không chắc chắn được, lỡ như tiêu tốn toàn bộ mê hồn hoa mà vẫn chưa làm nó nằm xuống được thì không xong."
Hai người bắt đầu rơi vào trầm tư, không biết có nên làm vố lớn này không.
Mà tộc trưởng nghe hai người họ bàn luận về việc săn bắt đầu tuyết hùng thì chợt động tâm, vừa rồi là theo bản năng mà ông ta liền muốn né tránh đầu hung thú đó.
Nhưng bây giờ ông ta nghĩ đến việc, ngày hôm qua bọn người Lý Chiến thu hoạch được mấy đầu man thú, ông ta lại suy nghĩ, mình làm sao có thể nhát gan hơn a Chiến tên này được.
Mà nếu như có thể săn bắt được đầu tuyết hùng này, thì mấy đầu man thú mà đám người Lý Chiến bắt được ngày hôm qua thì tính là gì chứ. Thế là ánh mắt tộc trưởng sáng rực nhìn về phía đầu tuyết hùng.
Chợt tộc trưởng nắm chặt nắm đấm nói:
" Còn phải suy nghĩ cái gì, không phải chúng ta còn có hoàng yên thảo sao, dùng cả khói hoàng yên thảo và mê hồn hoa, ta không tin là còn không độc ngã được nó. Mà cho dù còn không độc ngã được nó, thì chắc chắn cũng đã độc nó không hề nhẹ rồi, đảm bảo với tốc độ của nó, lại còn bị độc không nhẹ, là sẽ không thể làm gì được chúng ta, không cần phải lo lắng độ an toàn."
Nghe tộc trưởng nói như thế, hai người Lý Dương và Lý Chiến cũng không tiếp tục do dự nữa, bọn họ nhìn nhau gật đầu, quyết định làm vố lớn này.
Thế là ba người bọn họ đi xuống thông báo việc này cho mọi người. Nghe xong, đám người nửa là lo lắng, nửa là hưng phấn, nhưng bọn họ khẳng định là không thay đổi được gì, cũng chỉ có thể nghe theo, bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó với tuyết hùng, nhưng chủ yếu thì vẫn là sẵn sàng để chạy là chính.
Mặc dù nói tuyết hùng tốc độ chậm, nhưng dù gì cũng là một đầu hung thú cấp, tốc độ cũng sẽ không chênh lệch với bọn họ bao nhiêu. Đừng nói là để nó đuổi kịp, chỉ cần để nó lại gần, với thần thông băng sương lĩnh vực của nó, đám người bọn họ cũng đừng mong chạy thoát.
Mọi người chuẩn bị sẵn những bó đuốc và mê hồn hoa, chờ đợi hiệu lệnh. Tộc trưởng thì đứng ở trên gò đất quan sát, tay cầm theo mê hồn hoa, chỉ chờ tuyết hùng lại gần, ông ta sẽ vứt ra mê hồn hoa. Nếu như tuyết hùng mắc bẫy ăn vào mê hồn hoa, vậy thì bọn họ sẽ bắt đầu kế hoạch săn bắt tuyết hùng.
Còn nếu như tuyết hùng thông minh tới mức có thể nhận biết được mê hồn hoa không đúng, không có ăn vào, vậy đám người bọn họ cũng chỉ có thể sớm một chút chạy trốn thì tốt hơn.
Tuyết hùng có lẽ là đã phát hiện ra tộc trưởng, vậy nên nó bắt đầu tăng tốc tiến về phía đám người.
Nhìn thấy tốc độ của tuyết hùng, tộc trưởng càng thêm yên tâm. Mặc dù đây có lẽ còn chưa phải tốc độ cực hạn của nó, nhưng cho dù nhanh hơn chút nữa, bọn họ vẫn còn có thể chạy được, không phải vấn đề lớn.
Lý Dương nhìn thấy tộc trưởng định chờ tuyết hùng lại gần thì ném ra mê hồn hoa, như vậy thì hơi nguy hiểm, dù sao mê hồn hoa cũng là thân dây leo, khó mà ném ra xa được. Nếu như ném xong, tuyết hùng không ăn mà lao thẳng tới, không phải là sẽ không kịp phản ứng sao. Thế là Lý Dương liền đề nghị với tộc trưởng.
" Tộc trưởng, ta cảm thấy ngươi vẫn là trói gốc mê hồn hoa đó vào đoản mâu, rồi ném về phía tuyết hùng thì tốt hơn. Như vậy thì cho dù nó có ăn hay không, chúng ta cũng có thể làm ra phản ứng sớm hơn. Chứ chờ nó lại gần quá, khi đó lại có nguy cơ gặp nguy hiểm."
Tộc trưởng cảm thấy rất có lý, thế là lập tức lấy ra một cây đoản mâu, trói buộc cây mê hồn hoa vào cán, rồi dùng sức ném về phía đầu tuyết hùng.
Đây cũng không phải là để công kích tuyết hùng, vậy nên tộc trưởng chỉ ném đoản mâu tới vị trí trước mặt con gấu, như vậy đảm bảo con gấu sẽ thấy được gốc mê hồn hoa đó.
Nhưng thực ra làm như vậy cũng chỉ là để cho chắc chắn mà thôi, chứ mê hồn hoa mặc dù đã bị nhổ lên, nhưng vẫn không ngừng phát ra mùi hương của linh vật, bình thường bọn họ cất giữ thì không sao, chứ vứt tới khoảng cách gần như vậy, làm sao hung thú có thể không phát hiện được.
Vậy nên, tộc trưởng vừa ném cây đoản mâu rơi xuống, thì đầu tuyết hùng này đã dùng mũi hít hà không khí. Sau đó, nó tiến tới bên cạnh cây đoản mâu, lại không ngừng ngửi lấy ngửi để, có lẽ là nó cũng đã ngửi thấy mùi hương mà mê hồn hoa phát ra.
Tộc trưởng thì chằm chằm vào động tĩnh của tuyết hùng, trong lòng không ngừng cầu nguyện cho tuyết hùng sẽ ăn vào mê hồn hoa.
Và cuối cùng, tuyết hùng cũng theo như tộc trưởng ước nguyện, ăn vào gốc mê hồn hoa mà tộc trưởng ném ra. Dù sao nó cũng chưa thấy qua mê hồn hoa bao giờ, đương nhiên là không thể phát hiện ra mê hồn hoa có vấn đề gì.
Với lại, thực c·hất đ·ộc của mê hồn hoa và cả khói độc của hoàng yên thảo cũng không tính là độc tố, chúng chỉ có thể coi là chất gây mê tự nhiên, hoặc cũng như là bia rượu như vậy, là một loại c·hất k·ích t·hích, nên không khiến cho hung thú cảnh giác, thậm chí còn làm một số loại hung thú bị kích thích, giống như hôm qua đám tuyết trư, hít xong khói độc, thì chẳng khác nào mấy kẻ say rượu.
Cũng bởi vì như thế, đồ đằng chiến sĩ mới cũng chịu ảnh hưởng khi gặp phải loại độc như thế này. Chứ nếu như độc tố bình thường, bọn họ cũng không e ngại, bởi vì độc tố bình thường, khi tiến vào thân thể bọn họ, linh hoả sẽ lập tức thiêu đốt, rồi dần dần loại bỏ sạch sẽ.
Nhìn thấy đầu tuyết hùng ăn vào mê hồn hoa, tộc trưởng rất là vui mừng, ánh mắt ông ta vẫn chằm chằm vào tuyết hùng, xem nó sẽ có phản ứng như thế nào.
Một gốc mê hồn hoa này cũng đã làm cho tuyết hùng có chút ảnh hưởng, tộc trưởng nhìn thấy nó hơi loạng choạng, xuýt chút nữa thì cắm đầu xuống đất, nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi, nó lập tức nhìn về phía tộc trưởng, rồi lao tới.
Như mấy đầu man thú hôm qua bọn hắn bắt được, chỉ cần một gốc mê hồn hoa là đã đủ để làm cho chúng hôn mê một thời gian rồi. Nhưng đầu tuyết hùng này không chỉ là cấp bậc hung thú, thân hình lại to lớn gấp mấy lần những đầu man thú kia. Đầu tuyết hùng này ăn vào gốc mê hồn hoa đó, chẳng khác nào một người ăn vào một cọng giá đỗ, căn bản không thấm.
Dù sao, cho dù là thuốc mê, thì cũng phải đủ liều lượng mới phát huy được hiệu lực, nhìn tình hình như vậy, chỉ sợ không có dễ dàng mê gục đầu tuyết hùng này được.
Tuyết hùng có vẻ như càng ưa thích mê hồn hoa hơn là đám đồ đằng chiến sĩ. Bởi vì khi tộc trưởng lấy ra một nắm mê hồn hoa nữa, thì nó càng háo hức lao tới hơn.
Có lẽ là tác dụng của mê hồn hoa cũng không chỉ có chút biểu hiện vừa rồi, vậy nên tốc độ của tuyết hùng cũng chậm hơn so với trước khi ăn vào mê hồn hoa một chút. Với lại, thỉnh thoảng nó cũng hơi trao đảo một cái, không biết là do choáng váng, còn là vì thân thể nặng nề của nó.
Chờ tới khi đầu tuyết hùng này lại gần một chút, tộc trưởng lập tức thả nắm mê hồn hoa xuống đất, rồi ra hiệu cho mọi người bỏ chạy. Đương nhiên đám người cũng bắt đầu đốt những bó đuốc được làm từ hoàng yên thảo.
Làn khói màu vàng nhạt bắt đầu bay ra, đám người cũng bắt đầu bỏ chạy. Vừa chạy, bọn họ cũng vừa ngoảnh đầu lại theo dõi phản ứng của tuyết hùng.
Tuyết hùng nhìn thấy tộc trưởng vứt xuống mê hồn hoa thì nhào tới ngoạm lấy, nhai ngấu nghiến như thể mỹ vị. Mắt của nó trở nên lờ đờ một chút, nhưng nhìn càng giống như là nó đang phê pha, chứ không phải là cảm giác khó chịu. Ăn xong, nó lại ngước mắt lên theo dõi đám người đang bỏ chạy, rồi tiếp tục đuổi theo, nhìn nó lúc này cảm giác thật sự ngáo ngơ, giống như là đang đuổi theo tìm kiếm thứ đồ yêu thích, chứ không giống như là săn đuổi con mồi.
Lý Dương cảm thấy, mê hồn hoa hay là hoàng yên thảo có lẽ là chứa c·hất k·ích t·hích, hoặc là gây nghiện, chứ cũng không hoàn toàn là chất gây mê. Trước đó có lẽ con mồi thể chất đều yếu nhược một chút, vậy nên không chịu đựng được mà b·ất t·ỉnh. Còn như tuyết trư, hay đầu này tuyết hùng, thể chất càng tốt hơn, khả năng chống chịu càng mạnh mẽ, khiến cho chúng có thể thử ra tác dụng thật sự của hai loại thực vật này.
Nhưng dù sao thì bọn họ vẫn phải chạy cái đã.
Vì là đầu tuyết hùng mục tiêu nhắm tới cũng không phải là đám người bọn hắn, mà là mê hồn hoa. Vậy nên bọn họ cũng không cố gắng chạy hết sức, ngược lại thì họ vừa từ từ chạy, vừa thả lại mê hồn hoa dọc đường.
Làm như vậy vừa là để có thể nắm bắt động tĩnh của tuyết hùng, cũng có thể tốt khiến cho tuyết hùng hít vào càng nhiều khói độc.
Đầu tuyết hùng này chẳng khác nào một con nghiện, không ngừng tìm đến các gốc mê hồn hoa. Có lẽ, đồ ăn đối với nó mà nói cũng không khó kiếm, chỉ có thứ tạo cho nó cảm giác phê pha này mới có thể làm nó không kiềm chế được.
Con gấu như đang chìm đắm trong một thế giới nào đó, quên hết đây là thế giới nào, còn có rất nhiều nguy hiểm vây quanh nó đâu.
Nhìn con gấu to lớn với ánh mắt lờ đờ, nụ cười ngờ nghệch, bước đi nặng nề loạng choạng, Lý Dương lại nhớ đến kiếp trước, ở một nơi nào đó, loài gấu cũng ưa thích uống rượu với c·hất k·ích t·hích như thế này, nhìn chúng còn rất ngáo ngơ và thân thiện.
Chỉ tiếc, ở nơi này, mối quan hệ của nhân loại và hung thú cũng không thể gần gũi được như vậy, sơ sẩy một cái là bọn họ sẽ trở thành phân của chúng ngay. Thế nên, Lý Dương vẫn là phải suy nghĩ thực tế một chút, tính toán xem nên xử lý đầu tuyết hùng này như thế nào.
Đầu tuyết hùng này còn thực sự là rất dai, đã ăn vào rất nhiều mê hồn hoa, cũng đã hít phải không ít khói của hoàng yên thảo, vậy mà nó còn chưa có đổ xuống. Nhưng bước đi liêu xiêu chậm chạp của nó đã biểu hiện rằng, nó cũng đã sắp sửa tới cực hạn rồi.
Lúc này bọn họ cũng đã lui về tới chỗ cái hang thổ trư to lớn, mà trước đó bọn họ đã bắt được đầu man thú cấp thổ trư. Bọn họ quyết định dừng lại ở đây, bởi vì con gấu đã không thể đi tiếp được nữa, ngay cả mê hồn hoa vứt dưới mặt đất, nó cũng không thể chính xác ngoạm lấy, lúc thì lệch bên phải, lúc thì lệch bên trái, người cũng lung lay như sắp đổ, đôi mắt như sắp sửa nhắm tịt lại. Có lẽ bây giờ trong mắt nó, cây mê hồn hoa đã trở thành mấy cái bóng chồng chất lên nhau rồi.
Lý Dương cảm thấy, bây giờ chỉ cần tiến lại gần, đẩy nó một cái thì chắc chắn là nó sẽ lăn quay ra, mặc bọn họ làm gì thì làm. Thế là hắn định liều một phen, tiến lại gần con hung thú.
Chỉ là lập tức gặp phải sự ngăn cản của mọi người xung quanh. Lý Chiến cau mày hỏi.
" A Dương, ngươi định làm cái gì đó?"
Lý Dương thấy thế thì thành thật trả lời.
" Ta cảm thấy bây giờ đầu tuyết hùng này cũng không còn chống đỡ nổi nữa. Vậy nên định nếm thử tiến lại gần nó, đẩy cho nó ngã xuống. Nếu như nó còn chưa có b·ất t·ỉnh, chúng ta cũng có thể hòa mê hồn hoa với nước, trực tiếp đổ vào miệng nó, chứ các ngươi nhìn, nó cũng đã không thể tự ăn mê hồn hoa nữa rồi."
Mặc dù Lý Dương nói rất đúng, nhưng Lý Chiến vẫn không thể để Lý Dương mạo hiểm như vậy được, lỡ như có gì ngoài ý muốn xảy ra thì sao. Thế là ông ta đẩy Lý Dương về phía sau, vừa tiến lên vừa nói.
" Chuyện này vẫn là để ta, ngươi đứng đây chờ."
Tộc trưởng thấy vậy cũng không chịu thua kém tiến lên theo, cũng vừa đi vừa nói.
" Đúng vậy a Dương, các ngươi chờ ở đây, ta và a Chiến đi lên xem thế nào."
Lý Chiến thấy vậy thì lườm tộc trưởng một cái, nhưng cũng không nói gì.
Bọn họ mặc dù vừa rồi nói thoải mái, nhưng càng tiến lại gần tuyết hùng, bọn họ lại càng tỏ ra cẩn trọng, không ngừng chăm chú vào phản ứng của tuyết hùng, sợ nó đột ngột công kích.
Mà những người còn lại cũng đang nín thở theo dõi, một mặt bọn họ vẫn đang quạt khói về phía tuyết hùng, một mặt bọn họ đã lấy ra v·ũ k·hí, sẵn sàng công kích nếu như tuyết hùng có cử động bất thường gì.
Chỉ là biểu hiện của tuyết hùng cũng không phải giả bộ, vậy nên khi hai người bọn họ tiến lại bên cạnh nó, tuyết hùng cũng vẫn giữ nguyên trạng thái mò mẫm gốc mê hồn hoa ở dưới mặt đất, thân thể thì loạng chà loạng choạng. Thậm chí khi hai người bọn họ lấy tay sờ lên lớp lông trắng mượt của nó, nó cũng không hề có phản ứng.
Thế là hai người định hợp lực, đẩy ngã đầu tuyết hùng này xuống đất. Chỉ là còn chưa dùng tới bao nhiêu lực lượng, thì đầu tuyết hùng này đã nằm ngã ra đất, mặc dù nó chưa có b·ất t·ỉnh, nhưng đã phê pha không còn biết gì rồi.
Đám người thấy thế thì lập tức tiến lại gần xem xét, mọi người thi nhau muốn chạm vào bộ lông trắng muốt của tuyết hùng.
Nhưng đâu có nhiều thời gian để bọn họ sờ mó như vậy, tộc trưởng lập tức ra lệnh cho họ tránh ra, còn cần phải làm cho nó b·ất t·ỉnh hoàn toàn đâu.
Thế là, người thì tiếp tục hun khói, người thì đi pha chế nước thuốc cho tuyết hùng uống vào, còn mấy người tộc trưởng, Lý Chiến thì lấy gân mãng xà trói thân thể của tuyết hùng lại.
Đột nhiên, Lý Dương phát hiện có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, vội vàng hô lên.
" Cẩn thận!!!!!"
...
Cách chương.