Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nguyên Thủy Thế Giới
Unknown
Chương 87: Mê hồn hoa kinh khủng
Càng ngày, đám người điều khiển đám thổ trư di chuyển càng thuận lợi, thế nên tốc độ di chuyển của bọn họ cũng càng nhanh chóng.
Chỉ là Lý Dương tính toán, với tốc độ hiện tại của bọn họ thì phải đến khi trời tối, mới có thể đi tới được vị trí mê hồn hoa mọc. Mà khi trời tối thì việc thu hoạch mê hồn hoa cũng không quá dễ dàng, rễ của mê hồn hoa lúc đó có thể chui lên khỏi mặt đất để công kích.
Mặc dù những cái rễ này lực công kích cũng không mạnh, nhưng số lượng chắc chắn là rất nhiều, và quan trọng nhất là những cái rễ đó có c·hất đ·ộc có tính ăn mòn, không cẩn thận để những cái rễ đó chui vào trong người thì chỉ có xác định mà thôi.
Đó là còn chưa kể đến, trời tối thì có lẽ chỉ có thể thu hoạch phần thân cây mà thôi, chứ củ thì khó mà thu hoạch được, cho dù đốt lửa để chiếu sáng thì cũng không nhìn rõ được, mà giữ cho những cái củ có thể lành lặn.
Thế là Lý Dương đề nghị với tộc trưởng.
" Tộc trưởng, ta cảm thấy chúng ta cần cử ra mấy người nhanh chóng chạy đi trước, thế mới có thể kịp trở lại chỗ mọc của mê hồn hoa để thu hoạch một chút, bằng không sợ là sẽ không có đủ mê hồn hoa, để gây mê đám hung thú này cho tới ngày mai."
Lúc ban đầu bọn họ đào mê hồn hoa chủ yếu là để lấy củ, nhưng củ thì không dùng hết bao nhiêu, phần thân của mê hồn hoa vốn dĩ chỉ là vật đi kèm thì lại trở thành vật hữu dụng, không cả đủ dùng.
Nghe thấy Lý Dương đề nghị, tộc trưởng làm sao có thể từ chối, không có mê hồn hoa để gây mê đám hung thú này, để chúng tỉnh lại không phải bọn họ liền tới số.
Cuối cùng, tộc trưởng cử ra mười người đi theo Lý Dương chạy đi trước, mười người kia cũng đều là những người nhanh nhẹn, trong đó tu vi cao nhất chính là Lý Tĩnh, những người khác cũng đều tu vi tôi thể năm, sáu tầng.
Còn Lý Dương cũng ở trong nhóm người là vì việc này là việc quan trọng, có Lý Dương đi cùng để đảm bảo không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra. Nếu không, lỡ như bọn họ không lấy được thêm mê hồn hoa, vậy thì đám con mồi này phải làm sao bây giờ.
Mười một người bọn hắn ngoại trừ binh khí cũng không mang theo cái gì, thậm chí binh khí cũng chỉ mang theo những binh khí nhẹ như là cung tên hay đoản đao. Làm như vậy là để bọn hắn có thể chạy đi nhanh nhất có thể.
Thực ra vị trí của đám mê hồn hoa cũng không quá xa với thảo nguyên, lúc đi từ đó tới thảo nguyên, đoàn người bọn họ cũng chỉ mất khoảng hơn hai giờ. Chỉ là bây giờ nếu như phải mất hơn hai giờ thì có lẽ trời cũng đã tối.
Nhưng dù sao lúc đó cũng là cả đoàn người, với lại lúc đi bọn họ cũng mang theo rất nhiều đồ đạc, như là đồ ăn thức uống, như là hoàng yên thảo, các loại binh khí. Còn bây giờ mọi thứ đều bị bỏ lại cho người khác, bọn hắn chỉ người nhẹ chạy đi nên tốc độ cũng nhanh hơn một chút.
Sau khoảng hai giờ thì đám người Lý Dương đã tới được vị trí có mê hồn hoa. Chỉ là thời gian cũng không còn nhiều nữa, mặt trời đã sắp sửa lặn rồi, bọn hắn phải nhanh chóng thu hoạch mê hồn hoa mới được.
Nhưng cho dù có gấp gáp, công việc đảm bảo an toàn vẫn rất cần thiết. Không chỉ đeo khẩu trang, Lý Dương còn để mọi người dùng dây buộc vào thắt lưng, sau đó cho một người ở phía trên canh chừng, chỉ có hắn và chín người khác đi xuống thu thập mê hồn hoa.
Làm như vậy, khi bọn hắn đi xuống thu thập mê hồn hoa mà lỡ có xảy ra chuyện gì, thì người canh chừng ở phía trên cũng có thể ứng cứu.
Thế là mười người nhanh chóng đào từng gốc mê hồn hoa, mặc dù bọn hắn vẫn muốn đào được cả phần củ, nhưng tinh cũng chỉ là cố gắng thôi, nếu có lỡ làm tổn hại một hai cái củ bọn họ cũng chấp nhận.
Chỉ là mới đào được một lúc thì bọn họ đã phải dừng lại, lúc này mặt trời cũng còn chưa lặn, mỗi người bọn họ cũng mới đào được chừng ba cây mà thôi. Nhưng chiến sĩ làm nhiệm vụ canh chừng ở phía trên lại tụt xuống thông báo, anh ta phát hiện có một bầy hôi lang đang tiến lại phía này, số lượng ước chừng khoảng hai mươi con.
Hôi lang là loại hung thú thường xuất hiện ở khu vực đồng cỏ này, chúng cũng không tính là hung thú lợi hại gì, hầu hết đều là cấp bậc mãnh thú, nhưng số lượng cũng không ít, thường tụ tập thành bầy đàn từ hơn chục con tới mấy chục con.
Trước đó để người này canh chừng, Lý Dương cũng chưa từng nghĩ đến việc để cho anh ta canh chừng phía bên ngoài. Cũng là hắn quên mất, đây chính là bãi mê hồn hoa, nếu như không có nguồn thức ăn dồi dào, làm sao mê hồn hoa có thể mọc ra nhiều như này.
Mà mê hồn hoa thường xuyên thu hút con mồi tới, lần trước không gặp phải đó không có nghĩa là bây giờ không gặp phải. Thế mà hắn lại quên mất việc đề phòng hung thú lại đây, còn may người anh em này có thể phát hiện ra. Nếu như anh ta chỉ chăm chú vào bọn họ dưới này, chờ đám hung thú kia bất ngờ tới gần, vậy thì nguy hiểm.
Lý Dương lập tức hỏi người chiến sĩ này.
" A Lương ca, chúng còn cách chúng ta có xa không?"
Người chiến sĩ này chính là một thành viên trong đội săn của tộc trưởng, tên là Vân Lương, nhiều hơn Lý Dương hơn chục tuổi.
Vân Lương nghe thấy giọng nói gấp gáp của Lý Dương thì cũng nhanh chóng trả lời.
" Chúng cũng phải còn một chút thời gian nữa mới tới đây, ta thấy bọn chúng cũng di chuyển không nhanh, vừa đi còn vừa cố gắng hít hà như đang tìm kiếm đồ vật."
Nghe thấy vậy, Lý Dương lập tức nói với mọi người.
" Chúng ta cũng không còn có thời gian nữa, bây giờ không cần để ý tới phần củ, trực tiếp nhổ. Chúng ta cần phải nhổ đủ lượng mê hồn hoa để gây mê đám hung thú tới ngày mai. Còn lại thì chờ sáng mai chúng ta có thể tiếp tục nhổ thêm.
A Lương ca, ngươi để ý xem, khi nào chúng sắp tới đây thì thông báo."
Thế là bọn hắn lập tức nhổ, nhưng đây cũng đều tính là yêu đằng, rễ chúng mặc dù không tính là v·ũ k·hí mạnh mẽ, nhưng bám chắc thì khỏi phải nói, vậy nên cho dù trực tiếp nhổ cũng không dễ dàng, thậm chí còn càng khó.
Cuối cùng Lý Dương đành để mọi người dùng đao trực tiếp cắt lấy phần thân của nó. Dù sao thân, lá cái gì đều được, bọn hắn cũng chỉ cần c·hất đ·ộc của nó mà thôi, cũng không phải như phần củ mà cần nguyên vẹn.
Mới cắt được thêm chừng ba mươi cây thì Vân Lương đã xuống thông báo, đám hôi lang kia đã sắp tới.
Lý Dương lập tức để mọi người mang theo những cây mê hồn hoa mà bọn họ thu hoạch được, đi vòng qua cái khe giữa hai mô đất bên cạnh. Nơi này có bốn cái mô đất nằm cạnh nhau, cũng tạo thành bốn cái khe, mặc dù cũng không sâu, nhưng đủ để che lấp tầm nhìn của đám hôi lang.
Còn mùi vị, vậy cũng không cần lo lắng, nơi này không chỉ có mùi hương của mê hồn hoa che lấp. Mà đám hôi lang tới đây cũng chỉ có một nguyên nhân, đó là bị mê hồn hoa thu hút tới. Chờ chúng đi vào khu vực này, chúng thì tự thân cũng lo không xong, còn có thể để ý được bọn hắn.
Sau khi chui vào cái khe, Lý Dương để cho mọi người dừng lại, chứ không tiếp tục di chuyển rời đi.
Vân Lương thấy Lý Dương để mọi người dừng lại ở đây thì lập tức nói.
" A Dương, đám hôi lang từ bên kia đi tới, chúng ta đi ra từ bên này, bọn chúng chắc chắn là không thấy được, không cần phải trốn ở đây đâu."
Lý Dương còn chưa nói gì, Lý Tĩnh đã phì cười, nói với Vân Lương.
" A Lương a, ngươi không nhớ a Dương nói là làm gì cũng cần phải suy nghĩ sao?
Ngươi thử nghĩ xem, đám hôi lang đó đến đây là để làm gì?"
Lý Dương nghe Lý Tĩnh nói vậy, lại nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, thấy hầu hết bọn họ đều tỏ ra thản nhiên thì rất là vui mừng. Đây là biểu hiện của việc mọi người đã hiểu được ý đồ của hắn, chứng tỏ bọn họ cũng đã biết suy nghĩ tính toán để sử lý những tình huống mình gặp phải, chứ không còn chỉ biết chạy trốn nữa.
Vân Lương nghe thấy Lý Tĩnh nói vậy thì có chút xấu hổ, sau đó cũng cẩn thận suy nghĩ. Chợt mắt Vân Lương sáng lên rồi buột miệng nói ra.
" Này không lẽ ngươi định chờ bọn chúng bị độc hôn mê, rồi bắt lấy chúng!!!"
Những người khác thấy phản ứng của Vân lương thì mỉm cười lắc đầu, phản ứng này cũng quá chậm đi.
Mà Lý Dương lại nhìn về phía mặt trời đang lặn, tỏ ra suy tư. Sau một thoáng thì hắn nhẹ nhàng nói.
" Ta đúng là tính toán như vậy, nhưng không biết có kịp không, mặt trời cũng đã sắp lặn rồi. Nếu như đám hôi lang kia chậm một chút, vậy chúng ta cũng không có cơ hội đó."
Lý Tĩnh nghe thấy thế thì thắc mắc.
" Không đến nỗi chứ, chẳng lẽ không thể dùng đồ vật kéo chúng ra?"
Lý Dương thở dài trả lời.
" Ta cũng không biết, chỉ là hai lần tới đây, các ngươi có thấy một chút xác thú nào không?"
Đám người nghe vậy thì ngớ người. Vốn dĩ bọn họ còn vô thức cho là gần đây cũng không có con mồi nào bị sa bẫy của mê hồn hoa. Vậy nên chắc hẳn là con mồi đều đã bị tiêu hóa hết từ lâu, nhiều lắm cũng chỉ còn lại xương cốt.
Nhưng nghe a Dương nói vậy, không lẽ không phải là như thế, lẽ nào đám mê hồn hoa này tiêu hóa con mồi nhanh như vậy.
Lý Tĩnh cũng tò mò hỏi.
" A Dương, không lẽ đám mê hồn hoa này tiêu hóa con mồi rất nhanh sao?"
Lý Dương thở dài.
" Cho dù không nhanh, chỉ cần bị chúng tiêm c·hất đ·ộc vào thân thể, thì con mồi đó chúng ta cũng đâu còn dùng được, đúng không?"
Mọi người nghe vậy cũng thở dài, đúng vậy, con mồi bị tiêm c·hất đ·ộc ăn mòn vào thì cho dù còn chưa bị tiêu hoá hết, bọn họ cũng không lấy làm gì được. Này cũng không phải chất gây mê, cũng không phải c·hất đ·ộc thông thường. Mà cũng chẳng cần nói đến việc sử dụng con mồi đó, chỉ sợ mang đi cũng thành vấn đề, bị dính độc đó rồi, nó không nhanh thì chậm cũng sẽ thối rữa, trở thành chất dịch.
Bây giờ cũng chỉ có cầu mong đám hôi lang này nhanh một chút, vậy thì bọn họ mới có chút cơ hội.
Lý Dương cũng không định ngồi đó chờ, hắn ra hiệu cho mọi người đi theo mình. Rồi hắn dẫn mọi người vòng qua mô đất, định tới gần hơn theo dõi đám hôi lang. Chờ đám hôi lang sa bẫy của mê hồn hoa thì lập tức lao tới đoạt đi con mồi, chứ chờ ở chỗ đó, khoảng cách tương đối xa, thời gian thì không có nhiều, bỏ lỡ cơ hội thì lại hối tiếc.
Mặc dù muốn tới gần để theo dõi đám hôi lang, nhưng đám người Lý Dương cũng phải rất cẩn thận, bởi vì đám hôi lang bây giờ cũng chưa có bị làm sao, chẳng may để chúng phát hiện thì không xong.
Cũng không dám tới quá gần, chỉ thấy được vị trí của đám bọn chúng thì mấy người bọn hắn liền rụt lại, chờ chúng đi khuất mới lại theo lên.
Đi tới vị trí gò đất, đám hôi lang cũng đã phát hiện ra vị trí của mê hồn hoa, thế là bọn chúng không tiếp tục tìm kiếm mà trực tiếp lao tới.
Mặc dù biểu cảm của loài sói cũng không giống con người, nhưng bọn người Lý Dương rõ ràng cảm nhận được những đầu hôi lang đó hưng phấn. Bọn hắn không khỏi lắc đầu, thực sự là đáng thương, bọn chúng đâu biết, dưới vỏ bọc mê hoặc chính là cạm bẫy c·hết người.
Những tưởng bọn này hung thú sau khi phát hiện ra mê hồn hoa thì lập tức lao vào cắn nuốt. Nhưng không nghĩ tới, có lẽ là do tác dụng mà độc của mê hồn hoa gây ra, bọn chúng bắt đầu trở nên điên cuồng.
Bọn người Lý Dương cảm thấy mấy con sói này đang vui sướng đến phát điên, cùng biểu lộ của một đám người khi phát hiện ra một cái kho báu cũng không khác nhau chút nào. Con thì nhe răng cười ngờ nghệch, con thì tung tăng nhảy như bị ngáo, nhìn hết sức buồn cười.
Nhưng đám người Lý Dương cũng không có tâm trạng cười, bọn họ rất là sốt ruột, cầu mong cho đám hôi lang này nhanh chóng một chút gục xuống, bởi vì những tia nắng cuối cùng trong ngày đã chuẩn bị tắt rồi.
Cũng may, đám hôi lang này tương đối nhỏ yếu, khả năng chống chịu thấp, vậy nên rất nhanh thì bọn chúng đã chống đỡ không được mà đều đổ xuống.
Chỉ là lúc này trời đã bắt đầu tối, mọi người định lao xuống thu hoạch đám hôi lang thì lập tức bị Lý Dương ngăn cản, bây giờ đi xuống quá nguy hiểm. Nếu như địa hình bằng phẳng gặp phải nguy hiểm còn có thể bỏ chạy, chứ địa hình dốc như vậy, bỏ chạy sẽ khó khăn hơn nhiều.
Lý Dương nhanh chóng nói.
" Đừng đi xuống, quá nguy hiểm, bây giờ chúng ta lấy dây buộc vào đuôi mũi tên, sau đó bắn vào lũ sói, dùng dây kéo lên. Không thu hoạch được đám sói này thì thôi, không thể vì mấy đầu hôi lang này mà tự đẩy mình vào nguy hiểm được."
Đám người nghe vậy cũng lập tức lấy ra mũi tên buộc dây vào. Khoảng cách cũng tương đối gần, vậy nên mỗi người bắn mũi tên vào một con sói, rồi bắt đầu kéo. Bọn họ cũng đều nhắm vào phần không mấy nguy hiểm, vì sợ làm bọn chúng c·hết.
Thấy bên dưới vẫn không có động tĩnh gì, đám người còn kéo rất cẩn thận, sợ mũi tên bị tuột ra. Nhưng Lý Dương không quá yên tâm, lập tức hô.
" Kéo nhanh lên, cẩn thận lại không thu hoạch được gì!!!"
Đám người nghe vậy thì cũng dùng sức kéo, cố gắng nhanh chóng kéo con mồi của mình đi lên. Con mồi nhanh chóng được kéo đi lên, đám người phấn khởi định túm lấy con mồi.
Chỉ là còn chưa kịp chạm tới con mồi thì bọn họ thấy được một cảnh tượng kinh khủng. Bên dưới lòng chảo, nơi sinh trưởng đám mê hồn hoa, từng sợi rễ nhỏ như những sợi chỉ màu trắng bắt đầu chui từ dưới đất đi lên, số lượng rất nhiều. Chúng bay múa như là có sự sống vậy.
Từng sợi rễ như là có mắt tìm đến các con mồi đang nằm b·ất t·ỉnh ở phía dưới, sau đó trực tiếp cắm thẳng vào thân thể chúng. Số lượng sợi rễ nhiều tới mức che phủ luôn cả thân thể của các đầu hôi lang.
Đám người trợn mắt nhìn trân trối, họ không nghĩ đám mê hồn hoa bình thường bọn hắn đào, thậm chí là trực tiếp nhổ, lại kinh khủng như vậy. Những sợi rễ nhỏ bé, khi thu hoạch mê hồn hoa, bọn họ tiện tay cắt bỏ lại lợi hại như thế này. Nếu như bọn chúng có thể chui lên vào ban ngày, hoặc là bọn họ còn ở bên dưới vào lúc này, không biết kết quả của bọn họ sẽ như thế nào, có lẽ là sẽ như mấy đầu hôi lang xấu số kia đi.
Trong khi đám người còn đang ngơ ngác nhìn cảnh tượng bên dưới, thì Lý Dương vội vàng hô to.
" Mau!!! Lui lại!!!"
Vừa hô, hắn cũng vội vàng lui lại, đồng thời một tay kéo theo sợi dây vừa rồi kéo con mồi, một tay thì kéo theo Vân Lương ở bên cạnh, Vân Lương người này vẫn còn chưa thoát khỏi trạng thái kinh ngạc.
Những người khác nghe thấy Lý Dương hô thì cũng lập tức kéo theo con mồi của mình lui lại. Đúng lúc này, từng sợi rễ mê hồn hoa từ bên dưới lao lên, t·ấn c·ông về phía bọn họ, số lượng không ít, tốc độ cực nhanh.
Vừa rồi khi những sợi rễ mê hồn hoa chui ra, công kích những đầu hôi lang bên dưới, Lý Dương đã phát hiện, kích thước những sợi rễ này rất dài. Rễ của những cây mê hồn hoa ở tận đầu bên kia của lòng trảo, cũng có thể phóng sang tận đầu bên này để cắm vào thân thể hôi lang.
Mà cái lòng chảo đó đường kính ít nhất cũng có mấy chục mét, vậy thì rễ của những cây mê hồn hoa ở đầu bên này cũng có thể kéo dài tới chỗ này của bọn hắn rồi.
May mắn, Lý Dương kịp nhắc nhở, vậy nên đám người tránh thoát kịp lúc, những sợi rễ đó vẫn là chậm một chút. Chỉ là chúng vẫn kịp cắm vào thân của ba con hôi lang trong số hôi lang mà bọn người Lý Dương kéo lên được.
Một con trong đó chính là của Vân Lương, dù sao không có Lý Dương kéo, chỉ sợ ngay cả thân thể anh ta cũng bị những sợi rễ đó cắm vào ấy chứ.
Mà Vân Lương được một phen hú hồn hú vía, xuýt chút đái ra quần. Cũng không hoàn toàn là vì xuýt chút thì xong đời, mà còn vì anh ta là người duy nhất thấy được kết quả của đám hôi lang bên dưới lòng chảo. Thực sự là có chút kinh khủng, khi những sợi rễ thu hồi lại thì những đầu hôi lang đó đã không thấy hình bóng, có lẽ là vẫn còn lại chút xương vụn, nhưng trời hơi tối, Vân Lương không nhìn thấy mà thôi.
Tốc độ như này cũng quá nhanh, nếu như anh ta bị những sợi rễ này cắm chúng thì kết quả còn phải nói.
Đám người thoát khỏi phạm vi công kích của những sợi rễ thì nhanh chóng hợp sức kéo lại ba đầu hôi lang bị những sợi rễ đâm vào kia. Những sợi rễ này mặc dù kinh khủng, nhưng sức mạnh cũng không ra sao, gặp phải lực kéo của đám người thì vội vàng từ bỏ, rút về.
Chỉ là bọn họ kéo lại được ba đầu hôi lang này cũng đã có dấu hiệu thối rữa, thực sự là c·hất đ·ộc ăn mòn này hiệu quả cũng quá nhanh, nếu như dính phải thì cho dù có thuốc chữa cũng không kịp cứu. Ai mà ngờ được cái cây nho nhỏ như vậy mà lại đáng sợ thế.
Vân Lương thấy thảm cảnh của ba đầu hôi lang, lại nhớ lại cảnh tượng phía dưới lòng chảo thì cả người rùng mình, vội vàng quay ra cảm ơn Lý Dương. Vừa ôm lấy tay Lý Dương, vừa khóc lóc. Nước mắt nước mũi chảy tùm lum ra.
Lý Dương vội vàng lùi lại, đồng thời xua tay nói.
" Không cần cảm ơn! Không cần cảm ơn! Đều là huynh đệ trong bộ lạc, trợ giúp nhau là điều nên làm."
Hắn cũng không muốn trên thân dính đầy nước của người huynh đệ này.
Thấy Lý Dương nói vậy, Vân Lương càng thêm cảm động, nói:
" A Dương huynh đệ thật tốt quá, không có ngươi có lẽ ta ngay cả xác cũng không còn. Ta vẫn là phải cảm ơn ngươi một cái mới được."
Vừa nói còn vừa định tiếp tục lao tới thân mật cọ xát Lý Dương một cái. Thấy thế, Lý Dương vội vàng nghiêm giọng nói.
" Ta đã nói là không cần cảm ơn, cũng không có thời gian để làm những việc đó bây giờ, chúng ta còn nhiều việc phải làm đâu.
Ba đầu hôi lang này là không dùng được rồi, vứt xuống dưới coi như để nuôi dưỡng mê hồn hoa.
Sau đó chúng ta cần kiếm một vị trí để cả đoàn nghỉ chân lại, tối nay mọi người sẽ phải nghỉ lại đây một đêm. Ngày mai chúng ta sẽ phải thu hoạch thêm mê hồn hoa, thì mới có thể đủ mê hồn hoa, gây mê cho đám hung thú tới khi trở về bộ lạc."
Vân Lương nghe thấy lời của Lý Dương thì cũng dừng lại, không tiếp tục lao tới nữa. Lý Dương thấy thế thì nhẹ nhàng thở ra, hắn âm thầm nhìn nước mắt nước mũi dính trên mặt Vân Lương, thậm chí còn liếc xuống đũng quần của anh ta, trong lòng thầm nghĩ, không biết vừa rồi có sợ quá đái ra quần không nữa, dù sao trời đã khá tối, không có thấy được.
Những người khác nghe Lý Dương nói thì hợp sức, ném ba đầu hôi lang đã trúng độc từ rễ cây mê hồn hoa qua mô đất, để chúng rơi lại vào bên trong đám mê hồn hoa đi.
Ném xong, bọn họ vác theo tám đầu hôi lang còn lại, cùng với đám mê hồn hoa thu được, rời khỏi vị trí này, đi tìm một vị trí khác thích hợp để nghỉ tạm một đêm.
...
Cách chương.