Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 88: Hội hợp

Chương 88: Hội hợp


Đám người Lý Dương nhanh chóng kiếm được một vị trí để đoàn người có thể nghỉ tạm một đêm. Nơi này cách vị trí mọc ra mê hồn hoa không xa, chỗ này có hai gò đất nằm cạnh nhau tạo thành một khu vực tương đối kín gió. Chờ sau đó bỏ hai đầu hung thú to lớn ở hai bên nữa là sẽ tạo thành bốn bức tường kín đáo rồi.

Nếu như có hung thú đột kích, bọn hắn cũng có thể leo l·ên đ·ỉnh mô đất tạo thành lợi thế địa hình, cản trở bước tiến của hung thú. Nhưng theo Lý Dương nghĩ, đã ra khỏi khu vực thảo nguyên rồi, thì cũng chẳng có đám hung thú nào ở khu vực đồng cỏ này dám rình rập đoàn người bọn hắn.

Khi đi đã không có, bây giờ đoàn người bọn hắn còn có thêm rất nhiều hung thú nữa, cũng đều là hung thú còn sống. Với khí tức của bọn chúng phát ra, chắc phải không may lắm thì bọn hắn mới gặp phải cái loại hung thú mà có lá gan này.

Đám người tộc trưởng còn chưa có về tới đây, thế là Lý Dương quyết định làm một chút chuẩn bị trước khi bọn họ về tới.

Lý Dương để một nửa người đi kiếm củi, quanh đây củi cũng không thiếu, nhất là mùa này, vậy nên bọn họ cũng không cần phải đi xa để tìm.

Trong khi đó, mấy người ở lại thì đào mấy cái hầm vào trong mô đất, một số để bọn họ nghỉ ngơi, còn một số thì để làm lò đốt củi sưởi ấm.

Lý Dương cũng để người làm thịt ba đầu hôi lang để làm bữa tối cho mọi người. Hắn cũng không hề lo lắng sẽ thu hút tới cái gì hung thú, chờ một chút nữa tộc trưởng bọn họ về tới, bọn hắn sẽ không phải ngại bất kỳ loại hung thú nào trong khu vực đồng cỏ này. Hắn còn chỉ sợ không có con hung thú nào dám tới gần đây ấy chứ.

Vì là điều kiện không cho phép, vậy nên Lý Dương cũng không định làm cái gì cầu kỳ, hắn dự định trực tiếp cho thịt sói lên nướng, thế là để cho mấy đồ đằng chiến sĩ trực tiếp lột bỏ da, đồng thời bỏ hết n·ộ·i· ·t·ạ·n·g.

Mấy cái hầm dự định sử dụng làm lò đốt củi thì được Lý Dương làm thêm một cửa thông lên trên để làm ống thông khói. Chờ mọi người kiếm củi trở về thì trực tiếp bỏ củi vào đó đốt, dù sao trời tối, nhiệt độ cũng rất thấp, đốt lên để sưởi ấm. Vả lại, chờ đốt có than rồi, bọn họ cũng có thể dùng than để nướng thịt. Nhưng chủ yếu nhất vẫn là Lý Dương muốn dùng ánh lửa làm dấu hiệu, để đoàn người bọn tộc trưởng có thể phát hiện ra vị trí này, bằng không trời đã tối, bọn họ cũng rất khó có thể tìm thấy nhau.

Bốn góc, bốn cái bếp lò rực lửa, mỗi bếp lò lại tạo ra một cái cột khói. Ánh sáng của bếp lửa cùng với cột khói bay lên dưới trời tối còn khá là dễ thấy.

Người dò đường của đoàn người bọn tộc trưởng khi trở về tới khu vực này, thì lập tức phát hiện ra ánh sáng mà bếp lửa phát ra. Cái thứ này thì có lẽ cũng chỉ có nhân loại bọn họ mới sử dụng, chứ sinh vật khác hầu hết ăn sống uống tươi, cho dù có thể tạo ra lửa, vậy cũng là dùng để chiến đấu.

Thế là người dò đường lập tức tiến lên thăm dò, dù đã là mười chắc chín, nhưng cẩn thận vẫn là điều cần thiết.

Sau khi đã xác nhận là đám người Lý Dương ở đó, chiến sĩ này lập tức quay trở lại báo cho đoàn người, để bọn họ tiến lên hội hợp với Lý Dương bọn hắn.

Vừa gặp được Lý Dương, tộc trưởng liền hỏi.

" A Dương, như thế nào? Các ngươi có lấy được mê hồn hoa hay không?

Mê hồn hoa đều đã bị chúng ta dùng hết. Trên đường đi, đầu tuyết hùng có dấu hiệu tỉnh lại, vậy nên chúng ta đã phải dùng hết số mê hồn hoa còn lại, nhưng chỉ sợ cũng không kéo dài được bao lâu. Đầu tuyết hùng này quả thật sức chống chịu mạnh mẽ, không giống như những đầu hung thú còn lại."

Thấy tộc trưởng như vậy gấp gáp, Lý Dương cũng hiểu được nỗi lo lắng của tộc trưởng, dù sao bản thân hắn cũng rất lo lắng a, không có mê hồn hoa kiềm chế, đầu tuyết hùng kia tỉnh lại thì bọn hắn ngược lại sẽ trở thành con mồi.

Nhưng còn may, bọn hắn vẫn là kiếm được một chút mê hồn hoa, chắc chắn là đủ dùng cho đến ngày mai, còn lại thì chờ tới trời sáng bọn họ lại có thể thu thập thêm.

Thấy tộc trưởng và mọi người rất là quan tâm vấn đề này, Lý Dương cũng không chậm trễ kể lại cho họ tình hình mấy người bọn hắn thu hoạch mê hồn hoa.

" Tộc trưởng, đám người chúng ta lúc chạy tới đây thì may mắn mặt trời vẫn chưa lặn, thế là chúng ta cũng có thể kịp thu hoạch được mê hồn hoa.

Chỉ là đang thu hoạch thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn..."

Vừa nghe thấy Lý Dương nói có ngoài ý muốn, tộc trưởng lập tức tỏ ra cực kỳ lo lắng hỏi thăm.

"Như thế nào? Chuyện gì xảy ra? Thế cuối cùng có lấy được mê hồn hoa hay không?"

Không hỏi chút nào về đám người Lý Dương, cũng không phải là tộc trưởng không quan tâm gì tới bọn họ, chủ yếu là mười một người đều đông đủ, vậy nên tộc trưởng càng quan tâm hơn vấn đề còn lại.

Những người khác cũng đều rất quan tâm vấn đề này, vẻ mặt ai cũng rõ ràng tỏ ra lo lắng.

Lý Dương thấy bọn họ phản ứng như vậy thì vội vàng xua tay.

" Yên tâm! Yên tâm! Mặc dù chúng ta không thu được nhiều mê hồn hoa lắm, nhưng cũng đủ để dùng đến ngày mai. Chờ đến sáng mai chúng ta lại lấy thêm cũng được."

Nghe thấy vậy thì hầu hết mọi người đều đã yên lòng, nhưng vẫn có người không quá yên tâm. Ví như Trần Thiên Quân, ông ta lập tức đề nghị.

" Hay là bây giờ chúng ta đi lấy thêm một chút cho chắc, lỡ như không đủ, không phải là nguy hiểm, dù sao đầu tuyết hùng này cũng yêu cầu rất nhiều mê hồn hoa để giữ cho nó không tỉnh lại."

Nghe thấy vậy, đám người Lý Dương liền xanh mặt, vội vàng xua tay. Đặc biệt là đồng chí Vân Lương, nghe thấy đề nghị này của Trần Thiên Quân thì giật mình hô lên.

" Không thể!!!"

Những người khác thấy phản ứng của đám người Lý Dương như thế thì kinh ngạc, không biết là chuyện gì xảy ra mà mấy người bọn hắn phản ứng lớn như vậy.

Trần Thiên Quân khó hiểu hỏi.

" Vì sao????"

Mà tộc trưởng cũng tò mò hỏi thăm.

" Truyện gì xảy ra???"

Vân Lương sau khi hô lên xong thì cảm thấy vừa rồi là mình thất thố, thế là xấu hổ ấp úng.

" Cái này... Cái này..."

Mọi người thấy hắn "cái này" nửa ngày cũng không nói được ra cái gì thì rất là sốt ruột. Nhìn cảnh này, Lý Dương không khỏi lắc đầu, trả lời câu hỏi của mọi người.

" Bây giờ không thể thu lấy mê hồn hoa được, rất nguy hiểm. Cái này liên quan đến truyện ngoài ý muốn chúng ta gặp phải, ta vốn dĩ muốn kể nhưng các ngươi cứ cuống cuồng lên..."

Nói rồi, Lý Dương bắt đầu kể lại tình hình khi bọn hắn thu hoạch mê hồn hoa. Đám người tộc trưởng cũng không còn dám chen ngang Lý Dương nói nữa.

Sau khi Lý Dương kể xong, đám người tuyệt luôn suy nghĩ buổi tối đi đến gần nơi mọc mê hồn hoa. Trước đó, bọn họ cũng chưa từng nghĩ, mê hồn hoa lại kinh khủng như vậy. Mà sau khi biết số lượng mê hồn hoa đám người Lý Dương đã lấy được, bọn họ cũng cảm thấy đã đủ dùng đến ngày mai rồi, bọn họ lại càng không cần phải đi kiếm thêm vào lúc này nữa.

Thay vào đó, bọn họ lại ngạc nhiên khi biết được, đám người Lý Dương lại có thu thêm được con mồi. Mặc dù không nhiều, nhưng dù sao cũng là thu hoạch, bình thường bọn họ muốn kiếm mấy đầu mãnh thú như vậy cũng không hề dễ dàng.

Đã không còn phải lo lắng vấn đề mê hồn hoa, thế là đám người bắt đầu sắp xếp con mồi xuống dưới, Lý Dương để mọi người sắp xếp hai đầu hung thú kích thước lớn ở hai bên để chắn gió.

Sau khi đã sắp xếp xong xuôi đám con mồi, Lý Dương cũng đã thấy được mấy đầu thổ trư bị bọn hắn coi là công cụ vận chuyển kia, cả nửa ngày kéo theo những con thổ trư khác, chúng đã mệt thở ra. Thế là hắn lấy mê hồn hoa ra, cho mọi người đi pha chế một chút nước thuốc, thưởng cho những con thổ trư này, để chúng có thể thoải mái nghỉ ngơi một đêm.

Tiện thể, tộc trưởng cũng muốn tiếp thêm một chút cho những đầu hung thú khác, nhất là tuyết hùng, ông ấy lo lắng mấy đầu hung thú này có thể sắp sửa tỉnh dậy.

Sau khi đã nạp năng lượng xong cho lũ hung thú, đám người cũng muốn nạp một chút năng lượng cho chính mình, dù sao cũng đã vất vả cả chặng đường dài.

Lý Dương cũng thấy được sự mệt mỏi của đám người tộc trưởng, liền để họ nghỉ ngơi chờ một chút, để hắn đi chuẩn bị cho họ đồ ăn. Trước đó hắn đã cắt thịt ra thành từng tảng và ướp gia vị, bây giờ chỉ cần cho vào lò nướng là được.

Sau khi đốt củi một hồi, các cái lò lửa bây giờ đã có một lượt than đỏ, Lý Dương bỏ những khúc củi còn chưa có cháy hết ra, chỉ giữ lại lượt than đỏ đó. Dùng thạch mâu xuyên ngang làm giá, sau đó đặt từng tảng thịt lên trên, dựa vào nhiệt độ cao của than tỏa ra để nướng thịt.

Vì có làm mấy cái bếp lò, vậy nên Lý Dương đều tận dụng bọn chúng để nướng thịt cho nhanh. Hắn phụ trách một cái bếp, trong khi đó hắn giao mấy cái còn lại cho những người khác, dù sao thịt cũng đã ướp tốt gia vị, còn việc nướng thịt thì đám đồ đằng chiến sĩ này rất thạo.

Thỉnh thoảng Lý Dương lại lật những miếng thịt một chút cho thịt nhanh chín và đều lửa. Chỉ một lúc, những giọt mỡ từ trong thịt chảy ra, nhỏ xuống lớp than bên dưới tạo thành âm thanh "xèo xèo".

Mùi thịt thơm lừng cũng bắt đầu tỏa ra, kích thích cái bụng đang đói cồn cào của đám người.

Phát hiện mùi thịt càng ngày càng thơm, Lý Chiến để Lý Tĩnh dẫn thêm mấy người đi lên trên gò đất canh chừng, lỡ như mùi thơm này dẫn dụ đến hung thú thì bọn họ còn kịp thời phát hiện.

Lý Tĩnh mặc dù có chút lưu luyến những miếng thịt nướng thơm lừng trong lò, nhưng dù sao cũng không khả năng thiếu phần của mình, thế nên Lý Tĩnh cũng nhanh chóng cùng mấy người khác đi thực hiện cái nhiệm vụ canh gác này.

Đám người vừa rồi còn ngồi dựa vào chỗ này chỗ kia, thậm chí trực tiếp nằm xuống đất để nghỉ ngơi. Thì bây giờ, không biết có phải là do mấy cái lò lửa tỏa ra nhiệt độ ấm áp hay không, mà đám người thi nhau quây quanh mấy cái bếp lò.

Nhưng không biết ấm áp có thể làm cho người ta chảy nước bọt không. Thậm chí chắc chắn là do ấm áp khiến bọn họ mệt mỏi cũng quên, vậy nên bây giờ có một số người còn dư thừa sức lực, đòi thay thế người ta nướng thịt.

Chỉ là nướng thay được một lúc thì mấy người này lập tức trả công việc trở lại cho người ta, bởi vì lượt thịt đầu tiên này đã chín. Bọn họ lấy binh khí xuyên lấy một khối thịt vừa chín rồi đi ra, bỏ lại công việc nướng thịt để mấy huynh đệ trước đó tiếp tục nướng.

Có được một khối thịt ngon lành rồi, thì bọn họ gặm lấy gặm để, không quản cái gì có nóng hay không. Nóng gì chứ, không thấy những người chưa được còn phải đang nhỏ nước bọt theo dõi bọn họ sao.

Được cái nướng thịt như vậy cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc thì mọi người đều đã có được phần của mình. Mỗi người xuyên một khối thịt, vừa thổi vừa gặm, rất là thích ý.

Lý Dương cũng cầm một khối thịt để gặm. Nhưng nướng xong hắn cũng không nghỉ ngơi giống như mọi người, mà lấy nồi ra nấu một nồi canh nóng, bỏ một chút thịt băm vào, chờ chín thì đổ ra bát. Thế là Lý Dương một tay cầm thịt nướng, một tay cầm bát canh thịt nóng, vừa cắn vừa húp, trời tối lạnh giá ở giữa đồng cỏ hưu quạnh này cũng trở nên ấm áp lạ thường.

Đám người tộc trưởng thấy Lý Dương nấu canh nóng cũng đến lấy một bát. Nhưng cái nồi này cũng không quá lớn, không đủ cho tất cả mọi người, những người chậm chân cũng chỉ có thể đi nấu một nồi khác, dù sao thịt cũng vẫn còn, chỉ cần đun nước sôi lên, rồi bỏ thịt vào là được.

Ăn uống no đủ, đám người bắt đầu tổ chức nghỉ ngơi, những cái hầm đã được đào sẵn chính là chỗ nghỉ ngơi lý tưởng của họ. Mà những cái lò lại được bỏ thêm củi vào để sưởi ấm cho mọi người. Bọn hắn cũng không quên cắt cử người canh gác, tránh trường hợp bọn họ đang nghỉ ngơi thì bị hung thú đột kích. Đồng thời cũng là để canh chừng con mồi, nếu như cần thiết thì cho chúng ăn mê hồn hoa, không để cho chúng có cơ hội tỉnh lại.

Có lẽ là do có khí tức của đám con mồi phát ra, khiến hung thú khác không dám bén mảng lại gần, đám người Lý Dương có được một đêm bình yên. Chỉ là bọn họ cũng không thể ngủ ngon cho tới trời sáng. Bởi vì tới gần sáng thì củi đều đã bị đốt hết, không còn củi sưởi ấm, bọn họ rét quá, không thể ngủ tiếp được nữa.

Thế là đám người cũng không tiếp tục ngủ, mà dậy để chuẩn bị lên đường. Thực ra cũng không có thứ gì cần chuẩn bị, con mồi cũng vẫn để nguyên như ngày hôm qua, không có tháo ra, vậy nên lúc lên đường chỉ cần làm cho mấy đầu thổ trư tỉnh lại là được.

Cũng chỉ có chuẩn bị bữa sáng để mọi người đầy đủ năng lượng lên đường mà thôi. Đám người rủ nhau đi kiếm thêm chút củi đốt, trời đã tờ mờ sáng, củi khô lại nhiều, nên công việc này cũng không khó khăn.

Những người còn lại thì làm thịt thêm mấy đầu hôi lang, chờ có củi thì cho lên nướng. Lần này mọi người thực sự là xúm lại gần lò lửa để sưởi ấm, càng gần sáng không khí lại càng rét lạnh, chỉ sợ chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa thì mùa đông sẽ bắt đầu. Lần này sau khi trở về có lẽ mọi người cũng phải bắt tay vào chuẩn bị vật tư cho mùa đông rồi.

Ăn uống xong xuôi, mọi người bắt đầu di chuyển, cũng không phải trực tiếp trở về mà là đi tới vị trí mọc mê hồn hoa. Bọn hắn muốn trước khi trở về thu hoạch thêm mê hồn hoa, chủ yếu là để duy trì trạng thái hôn mê của con mồi. Mà Lý Dương cũng muốn lấy dư ra một chút để sau đó có thể dùng, hắn cảm thấy loại thực vật này rất là hữu ích.

Nếu như trước đó thì có lẽ chỉ cần trời sáng là mọi người liền tiến lên thu thập mê hồn hoa. Nhưng sau khi thấy được sự đáng sợ của mê hồn hoa, bọn họ phải càng thêm cẩn thận, kiên trì chờ đến khi mặt trời lên mới dám tiến vào phạm vi khu vực lòng chảo. Thậm chí trước khi tiến lên, Lý Dương còn để mọi người ném một đầu hôi lang vào thăm dò, không có động tĩnh gì bọn hắn mới tiến lên.

Cảnh tượng trong lòng chảo lúc này chẳng khác nào lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy. Có khác cũng chỉ là một ít mê hồn hoa bị bọn hắn nhổ đi mà thôi. Về phần đám hôi lang ngày hôm qua thì đã không còn một chút dấu tích, ngay cả ba đầu về sau bị bọn hắn ném vào cũng vậy. Có lẽ cũng chỉ còn lại một vài mẩu xương vụn còn xót lại, nhưng chúng cũng đã lẫn vào với những mẩu xương vụn khác, vậy nên nếu như không phải ngày hôm qua thấy được, bọn hắn cũng không thể biết vừa mới tối qua đã có một bầy hôi lang tới đây.

Có lẽ cũng không chỉ là bầy hôi lang đó, sau khi bọn hắn rời đi, nếu như lại có hung thú ngã xuống nơi này, chỉ sợ cũng đã không còn xót lại được mấy mẩu xương.

Nhưng dù sao bây giờ, những sợi rễ đáng sợ đó cũng không có động tĩnh gì, bọn hắn có thể yên tâm thu hoạch mê hồn hoa.

Để cho nhanh chóng, tộc trưởng để cho một nửa số người đi xuống thu hoạch. Dù sao, bọn họ cũng đã xác nhận, ngoại trừ buổi tối ra, chỉ cần đeo tốt khẩu trang là bọn họ có thể an toàn thu hoạch mê hồn hoa. Mà nếu không nhanh chóng một chút, bọn họ sẽ không kịp thời gian trở về.

Lý Dương cũng đề nghị.

" Tộc trưởng, số lượng củ hoa vẫn còn không ít, ta cảm thấy chúng ta chỉ nên thu hoạch thêm một chút củ hoa thôi, còn lại thì có thể trực tiếp cắt lấy phần thân của mê hồn hoa. Làm như vậy vừa nhanh chóng, mà lại có thể thu thập nhiều thêm một chút mê hồn hoa cũng không sao.

Dù gì mê hồn hoa cũng là thực vật, sức sống lại rất mạnh mẽ, chỉ cần giữ lại phần gốc rễ và củ, nó chắc chắn là có thể nhanh chóng mọc lại. Như vậy thì cho dù chúng ta có thu hoạch nhiều một chút cũng sẽ không ảnh hưởng gì nhiều tới mảnh mê hồn hoa này.

Chờ khi cần chúng ta lại có thể tới đây thu hoạch."

Nghe thấy Lý Dương nói vậy, tộc trưởng cũng không do dự để mọi người làm như thế. Bởi vì ông ta cũng cảm thấy mê hồn hoa này đúng là một thứ đồ tốt. Nếu như có thể vẫn luôn thu hoạch được nó thì cũng không cần tham lam nhất thời đám củ hoa.

Mọi người cũng không ai phản đối, lập tức đi xuống dưới thu hoạch mê hồn hoa. Cũng chỉ có một người là không dám đi xuống, đó chính là Vân Lương. Đồng chí này có vẻ như đã bị tình cảnh ngày hôm qua ám ảnh, vậy nên ngay cả tiến lại gần cũng không dám, thậm chí còn bắt đầu lui lại, mặt mũi cũng đều tái mét.

Tộc trưởng thấy thế thì lập tức tức giận đuổi Vân Lương ra sau.

" Mau! Cút về phía sau! Ngươi làm mất hết mặt mũi họ Vân chúng ta!"

Nào chỉ là tộc trưởng, những người họ Vân khác cũng tỏ ra rất là xấu hổ. Trong khi đó mấy người ngày hôm qua đi cùng với Vân Lương như là Lý Dương thì hết sức đồng cảm. Không chỉ thấy qua cảnh vô số sợi rễ chi chít cắm vào cắn nuốt con mồi, còn xuýt chút nữa thì cũng trở thành con mồi, bị những sợi rễ đó chui vào, tâm lý yếu một chút bị ám ảnh, sợ hãi cũng là chuyện bình thường thôi.

Vân Lương mặc dù cũng rất là xấu hổ, mặt chuyển từ tái mét sang thành đỏ bừng, nhưng cũng thành thật lui về sau, dù sao không phải đi xuống dưới đó là tốt rồi. Bây giờ chỉ cần lại gần nơi đó, trong đầu vô thức lại cảm thấy như là có vô số sợi rễ nhỏ bé chui vào trong da thịt hắn, cảm giác rất là ghê rợn.

...

Cách chương.

Chương 88: Hội hợp