Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nguyên Thủy Thế Giới
Unknown
Chương 91: Băng cầu
Lão hắc rời đi rồi, tộc trưởng lại tiếp tục công việc cưa xương của mình. Sau một hồi dùng sức cưa, cuối cùng cái hộp sọ cũng được tách đôi ra.
Chỉ là đập vào mắt mọi người cũng không có cái gì bảo tài, mà là một khối óc không có gì khác thường. Điều này làm mọi người hết sức thất vọng, nhất là tộc trưởng vì ông ta đã tốn không ít công sức để cắt cái hộp sọ này ra.
Tộc trưởng đang định quay đầu lại hỏi thăm một chút Lý Dương thì đã thấy hắn tiến lên. Lý Dương cũng không tin tưởng trong cái hộp sọ này không có bảo tài, vì vậy lập tức tiến lên kiểm tra. Hắn cầm lấy đoản đao của mình, chọc vào bên trong khối óc.
Đột nhiên, hắn cảm nhận được đầu mũi đao v·a c·hạm vào một vật cứng, đây rõ ràng cũng không phải là v·a c·hạm vào xương sọ. Thế là hắn dùng tay, trực tiếp thọc vào bên trong tìm kiếm, cuối cùng thì cầm ra được một khối cầu, đường kính ước chừng bằng một gang tay.
Chỉ là vừa lấy được vật thể đó ra, Lý Dương đã phải vội vàng thả nó xuống, bởi vì thứ này thực sự rất là lạnh giá, so với cầm một khối băng càng lạnh hơn gấp nhiều lần.
Mọi người thấy Lý Dương lấy từ trong óc của tuyết hùng một vật thể như vậy thì cực kỳ kinh ngạc, ai cũng muốn lại gần xem đó là thứ gì.
Đương nhiên, nó còn có thể là thứ gì nữa, đây rõ ràng là bảo tài của tuyết hùng. Sau khi lau sạch những thứ dính bên ngoài, khối bảo tài này mới rõ ràng hiện ra trước mắt mọi người. Đây là một khối cầu hoàn toàn trong suốt, chẳng khác nào một quả cầu bằng băng.
Khối bảo tài này đúng là rất khác biệt với những khối bảo tài thông thường khác. Không chỉ là về vấn đề bề ngoài, mà nó còn không ngừng tỏa ra hơi lạnh. Đừng nói là cầm nắm, ngay cả lại gần nó cũng không chịu đựng được bao lâu, đám người cảm thấy lạnh quá đều phải lui lại.
Tìm thấy được bảo tài, mọi người đều rất vui mừng, chỉ là trước đó đã không biết phải làm gì với thứ này, bây giờ thì họ lại càng không biết nên dùng nó làm gì cả. Lại gần còn khó huống hồ là cầm nó sử dụng.
Tộc trưởng thấy như vậy thì buông lời trêu chọc mấy vị đội trưởng.
" Ha ha ha! Như thế nào? Mấy vị còn ai muốn thứ này không?"
" Không! Không! Không!"
Mấy ông đội trưởng vội vàng xua tay, ngu gì mà lấy thứ này a, cầm thứ này có mà bị tội chứ có làm được gì.
Mọi người thấy thế thì lại được một trận cười vui vẻ. Chỉ là bọn họ đang cười thì chợt nghe thấy tiếng nói.
" Các ngươi đều không muốn vậy thì cho ta đi, cứ coi như ta giúp bộ lạc giữ cũng được."
Nghe thấy câu nói này, mọi người vội vàng quay đầu lại nhìn, nhưng là nhìn khối bảo tài, chứ không phải nhìn xem là ai nói. Bởi vì vừa nghe, mọi người liền biết là a Dương đứa trẻ kia nói rồi, nhưng cũng chính vì thế mà bọn họ rất kinh ngạc, không biết khối bảo tài này có gì đặc biệt, mà a Dương lại muốn lấy.
A Dương đã mở miệng muốn lấy, chắc chắn là thứ này hữu dụng, chỉ là nhìn kiểu gì thì họ vẫn không thể biết được vì sao a Dương muốn lấy nó. Đến cuối cùng, vẫn là phải tộc trưởng mở miệng hỏi.
" A Dương a, thứ này đã như thế, ngươi còn muốn nó để làm gì, mới lấy ra một lúc, mà nhiệt độ quanh đây đã hạ xuống rất nhiều rồi, ngươi lấy về đừng nói là dùng, chỉ sợ để không ở đó thì cũng khó mà chịu đựng được đi."
Lý Dương đương nhiên là sẽ không trực tiếp nói ra mục đích của mình, mà hỏi lại.
" Như thế nào? Rốt cuộc có thể cho ta không đây?"
Thấy Lý Dương không chịu nói, mọi người cũng không có cách nào, dù sao bọn họ cũng không thể dùng được thứ này, thế là cuối cùng mọi người cũng đồng ý đưa nó cho Lý Dương, đương nhiên danh nghĩa chỉ là để Lý Dương giữ, cần thiết thì sẽ phải đưa ra cho bộ lạc.
Mặc dù đồng ý đưa cho Lý Dương, nhưng mọi người vẫn là có một điều kiện, đó chính là hắn phải nói ra là hắn lấy khối bảo tài này dùng làm gì.
Lý Dương có thể lấy được khối bảo tài này thì rất là vui sướng, cũng không từ chối yêu cầu của bọn họ. Hắn vừa cười vừa nói với mọi người.
" Ha ha! Cũng không có làm gì, không phải là nó có thể tỏa ra nhiệt độ thấp sao, vậy nên ta định lấy nó để làm nước đá."
Nếu như lão hắc còn ở đây thì chắc chắn sẽ lập tức hiểu được ý đồ của Lý Dương, còn những người này thì không thể hiểu được. Thấy Lý Dương trả lời như vậy thì bọn họ nghĩ là hắn không muốn trả lời thật lòng, mà chỉ đang trêu đùa bọn họ, điều này khiến cho bọn họ rất là không vui.
Tộc trưởng cũng bực tức hỏi.
" A Dương, ngươi đang trêu đùa chúng ta sao? Mùa đông đã đến tới nơi, ngươi còn cần làm nước đá? Mà nước đá thì để làm cái gì được, mùa đông ngươi muốn bao nhiêu mà không có?!!!"
Nghe thấy thế, Lý Dương liền nói.
" Đúng là mùa đông không thiếu nước đá, nhưng mùa hè thì sao a? Tộc trưởng ngươi cũng biết ta có một cái hầm đá đi, mặc dù bây giờ hầm đá vẫn còn nước đá, nhưng đó là chúng ta sử dụng tiết kiệm, chứ nếu không đã hết từ lâu.
Các ngươi thử nghĩ xem, nếu như thời điểm khí trời nắng nóng mà có một cốc nước mát lạnh để uống thì cỡ nào thoải mái, chắc chắn là các ngươi còn chưa được hưởng qua tư vị kia, ta đảm bảo với các ngươi, so với ăn bất cứ loại mỹ vị nào cũng tốt hơn."
Đám người tộc trưởng mới đầu nghe Lý Dương nói còn không có cảm giác gì, chờ hắn nói đến nửa sau thì bắt đầu tưởng tượng tới cảm giác mà Lý Dương nói, rồi bắt đầu chảy nước bọt. Mặc dù chưa có thử qua như là Lý Dương nói vậy, nhưng mùa nóng họ cũng uống qua nước từ trong suối chảy ra, đúng là rất thoải mái, nếu như càng mát lạnh, vậy còn có thể thoải mái tới mức nào.
Thế là bọn họ bắt đầu hối hận vì đã đồng ý đưa khối bảo tài cho Lý Dương. Nhưng cũng không thể nuốt lời được, vậy nên bọn họ lại đưa ra một điều kiện, đó là để Lý Dương chia sẻ nước đá với mọi người.
Lý Dương cũng không từ chối, dù sao có khối bảo tài này, muốn làm bao nhiêu nước đá mà không được. Chỉ là nhiều người như vậy đến tìm hắn muốn nước đá cũng quá phiền, thế là hắn đề nghị.
" Hay vẫn là chúng ta xây dựng một cái hầm đá chung, sau đó bỏ nước vào đó để làm nước đá, ai cần thì tới lấy. Dù sao ta cũng chỉ cần nước đá, nếu như các ngươi đều đến tìm ta muốn nước đá, vậy cũng quá phiền."
Mọi người nghe Lý Dương đề nghị như vậy thì cảm thấy rất tốt, lập tức đồng ý. Chỉ là làm hầm đá như thế nào thì bọn họ cũng không biết, cuối cùng vẫn là phải hỏi đến Lý Dương.
Lý Dương cũng không giấu giếm, trực tiếp hướng dẫn bọn họ, dù sao hắn cũng không muốn tộc trưởng bắt mình phụ trách làm.
" Làm hầm đá cũng không có gì khó, chỉ cần chế tạo một không gian kín là được, cửa thì cần có cánh cửa bịt kín, không được để một khe hở nào, nếu như các ngươi muốn xây dựng hầm đá riêng thì cũng có thể làm như vậy.
Nhưng hầm đá chung này cần làm rộng một chút, cũng cần chế tạo rất nhiều vật chứa để chứa nước làm đá, như vậy mới tiện cho mọi người lấy nước đá."
Đúng là việc này cũng không có cái gì khó khăn, vậy nên nghe qua Lý Dương hướng dẫn thì mọi người lập tức đã hiểu. Chỉ là việc này vẫn là để sau đó tộc trưởng cắt cử người làm. Còn bây giờ việc phân chia thịt hung thú càng thêm quan trọng hơn.
Tộc trưởng lập tức nói với Lý Dương.
" A Dương, đã như vậy thì khối bảo tài này vẫn là để ở đây đi, chờ sau đó ta để người xây dựng hầm làm đá, ngươi cũng cần qua xem một chút, tránh người ta làm không tốt."
Lý Dương nghe thế thì đề nghị.
" Dù sao cũng chưa dùng tới, hay vẫn là để ta mang về cất vào hầm đá của ta đi, chứ để ở đây cũng rất là lạnh a."
Tộc trưởng nghe vậy thì hơi sững sờ, nhưng vẫn là đồng ý.
" Này!!! Vậy cũng được, ngươi mau cầm đi đi."
Thực sự thứ này đúng là rất lạnh, càng để lâu ở đây, nhiệt độ xung quanh lại ngày càng xuống thấp, mọi người cũng sắp không chịu đựng được rồi.
Lý Dương mang theo viên băng cầu rời đi, hơi lạnh cũng theo đó giảm bớt, mọi người cũng dần dễ chịu hơn.
Tộc trưởng bắt đầu bàn bạc với mọi người về việc để lại bao nhiêu thịt để tổ chức tộc hội.
" Các ngươi cảm thấy nên để lại loại thịt nào để làm tộc hội và để lại bao nhiêu. Sau khi quyết định chúng ta còn phải chia thịt, đã mất quá nhiều thời gian rồi."
Sau khi tộc trưởng mở lời, mọi người cũng bàn tán sôi nổi, muốn đưa ra một ý kiến thống nhất, chỉ là nhiều người như vậy, cũng không có một ý kiến thống nhất nào. Cuối cùng vẫn là phải tộc trưởng lên tiếng.
" Các ngươi cảm thấy món thổ trư quay của a Dương thế nào? Ta cảm thấy vẫn là dùng món này làm món ăn cho tộc hội đi."
Nghe tộc trưởng đề nghị, Lý Chiến lập tức đồng ý, dù sao hai người bọn họ vẫn còn thèm thuồng món này, trước đó vẫn còn chưa được thỏa mãn.
Những người đã được ăn khác cũng tỏ vẻ đồng ý, trong khi những người chưa được ăn thì lại lập tức phản đối. Dù sao lần này có nhiều nguyên liệu như vậy, không chỉ có thịt các loại mãnh thú, còn có cả thịt hung thú tuyết hùng. Chưa biết những loại nguyên liệu này chất lượng như thế nào, nhưng cấp bậc cao hơn, lại chưa có cơ hội được ăn nên được họ ưu tiên hơn là thịt thổ trư. Dù sao thịt thổ trư bọn họ cũng đã được ăn không ít lần rồi.
Cuối cùng, đa số thắng thiểu số, lại có tộc trưởng và Lý Chiến hai người cầm đầu, bọn họ vẫn là quyết định dùng thổ trư quay làm món ăn trong ngày tộc hội. Chỉ là tộc trưởng bọn họ cũng phải đồng ý với những người còn lại, trong phần phân chia của họ phải có đầy đủ các loại thịt.
Đương nhiên, mặc dù quyết định như vậy, nhưng vẫn cần có sự đồng ý của Lý Dương, dù sao không có Lý Dương chế biến, bọn họ có quyết định cũng vô ích.
Thế là chờ Lý Dương quay trở lại, tộc trưởng lập tức nói chuyện này cho Lý Dương.
Lý Dương nghe xong tộc trưởng nói thì do dự, bọn họ định làm tận mấy chục con lợn quay, vậy cũng quá là nhiều, đồng ý thì cũng quá là vất vả chứ.
Vậy là Lý Dương lại đề nghị.
" Tộc trưởng, hay vẫn là làm nồi lẩu đi, dù sao thời tiết như bây giờ, ăn lẩu rất phù hợp nha, đã thế lại nhanh, chứ quay nhiều thổ trư như vậy rất là tốn công a."
Tộc trưởng nghe vậy thì lập tức không đồng ý, dù sao muốn ăn lẩu, tự mình cũng làm được, cần gì phải Lý Dương. Đề nghị món thịt quay này một phần là muốn ăn món tự tay Lý Dương làm, một phần là ông ta cũng muốn học làm món này để khi muốn ăn có thể tự làm.
Biết là Lý Dương ngại tốn công, thế là tộc trưởng liền nói.
" A Dương ngươi yên tâm, cũng không phải đều bắt ngươi làm, dù sao nhiều người như vậy hỗ trợ ngươi, ngươi căn bản chỉ cần phối chế gia vị tẩm ướp cùng với hướng dẫn mọi người làm mà thôi. Có rảnh thì phụ trách quay mấy con là được.
Ngươi cảm thấy như thế nào?"
Tộc trưởng đã nói như vậy, Lý Dương cũng không tiếp tục từ chối, dù sao biết nhiều thì phải chịu vất vả, hắn cũng đành cam chịu.
Chỉ là đồng ý chuyện này, Lý Dương cũng đưa ra điều kiện, đó là hắn có thể chọn phần thịt được chia của mình. Có yêu cầu như vậy là vì trong thu hoạch lần này có mấy nguyên liệu hắn muốn nếm thử, này đều là nguyên liệu trong truyền thuyết, hắn muốn biết là chúng có mỹ vị như người ta nói không.
Nghe thấy yêu cầu của Lý Dương thì tộc trưởng lập tức do dự, bởi vì ông ta biết, Lý Dương chính là người biết nhìn hàng, thứ hắn lựa chọn cũng đều là thứ tốt mà thôi.
Nhưng cuối cùng tộc trưởng vẫn là đồng ý, dù sao Lý Dương biết không có nghĩa là mọi người biết, không cho Lý Dương chọn, bọn họ cũng không biết những thứ đó có cái gì tốt.
Chỉ là trước khi đồng ý, tộc trưởng cũng tiến lại gần Lý Dương nói nhỏ mặc cả, dù sao rút kinh nghiệm lần trước vụ càng thủy quái, để mọi người biết thì ông ta cũng không có chỗ tốt gì.
" A Dương, có thứ tốt gì cũng không thể quên ta nha, cùng lắm thì sau đó ta san sẻ bớt phần của ta cho ngươi, như thế nào đây."
Lý Dương đương nhiên là đồng ý, dù sao bộ phận hắn chọn có thể sẽ mỹ vị, nhưng chưa chắc đã chứa đựng nhiều năng lượng bằng thứ khác.
Nhìn thấy tộc trưởng có hành động mập mờ như vậy, Lý Chiến cũng lập tức đoán được là chuyện gì, cũng không chịu thua kém thầm thì với Lý Dương vài câu.
Còn có một người nữa biết được hành động mờ ám của hai người này, đó chính là tế sư, nhưng lão cũng không bắt trước làm như vậy, dù sao nếu như tộc trưởng được ăn, lão cũng chắc chắn có phần, không cần phải lo lắng.
Đã đồng ý cho Lý Dương tự chọn phần thịt chia của mình, lại là người có công lớn nhất, Lý Dương đương nhiên trở thành người được chia thịt đầu tiên.
Nhưng thực ra, Lý Dương muốn tự chọn phần cũng chỉ vì hai thứ, một là bàn chân gấu, hai là cánh chim ưng, chứ phần còn lại cũng không quan trọng gì, tùy mọi người chia.
Theo như truyền thuyết, món tay gấu này rất là mỹ vị, chỉ là cũng không phải tùy tiện chọn cái tay gấu nào cũng được, mà chỉ có một bàn tay gấu là phù hợp để làm món này, đó là bàn tay con gấu thường dùng để lấy mật ong. Còn những bàn tay khác nghe nói rất hôi, ăn không ngon.
Nhưng đó là kiếp trước, chứ đầu tuyết hùng này chính là hung thú, đã thế lại sống ở vùng đất lạnh giá, thân có thần thông, chắc chắn là không hôi, vậy nên Lý Dương lấy đi cả bốn bàn chân của tuyết hùng.
Còn về phần cánh chim ưng, đó là vì kiếp trước hắn cũng rất thích ăn cánh gà, nhưng cánh gà nào có thể so sánh với cặp cánh khổng lồ này của thiết trảo ưng được.
Thực ra món chân gà Lý Dương cũng rất ưa thích, chỉ là chân của đầu thiết trảo ưng này rất là cứng rắn, hắn sợ là răng của mình chịu không nổi.
Vốn dĩ thấy Lý Dương muốn tự chọn phần thịt chia cho mình, mọi người cảm thấy có chút nghi ngờ. Nhưng thấy Lý Dương chọn cũng đều là chân với cánh, mọi người ngược lại thì tỏ ra vui mừng, dù sao chân cánh cái gì cũng không có bao nhiêu thịt, đối với bọn họ cũng không quá quan trọng.
Phần thịt còn lại thì Lý Dương mặc cho mọi người phân chia, chia cho được thêm gì nữa hắn cũng mặc kệ.
Mà tộc trưởng và Lý Chiến lấy cớ là Lý Dương chọn đều là chân với cánh thì hơi thua thiệt, vậy nên dùng một phần được chia của mình đền bù cho Lý Dương.
Những người khác cũng không có bị ảnh hưởng gì, đương nhiên là sẽ không có ý kiến.
Chờ chia thịt xong, còn lại thú huyết và tài liệu như da lông thì mọi người cũng phân phối nốt. Lý Dương thấy phần lông của tuyết trư rất dài và mềm mại, phù hợp để chế tạo vải làm quần áo, chất lượng thì rất tốt, nếu như làm áo mặc vào mùa nào cũng phù hợp, mùa hè thoáng mát, mà mùa đông cũng chắc chắn giữ ấm tốt, không như là da thú.
Thế là hắn đổi lấy nhiều một chút, dự định sau đó nhờ người đan cho một tấm vải làm áo. Phụ nữ trong bộ lạc cũng biết đan vải, chỉ là công cụ rất thô sơ, dù sao trong bộ lạc vải thô cũng không được dùng phổ biến, nên việc dệt vải cũng không được phát triển. Có lẽ sau đó hắn cần giúp họ sửa đổi một chút công cụ dệt vải.
Phức tạp thì hắn không biết chứ một cái máy dệt tay đơn giản thì hắn vẫn có thể làm được. Dù sao thì nó thực sự là đơn giản, cũng chính là một cái khung gỗ mà thôi, nhiều lắm thì thêm mấy cái dụng cụ. Nhưng so với mấy thứ công cụ mà người trong bộ lạc chế tạo ra thì hiệu quả hơn nhiều.
Chỉ là chuyện này vẫn là để sau, bây giờ đã chia con mồi xong, hắn còn có rất nhiều việc phải làm.
Đầu tiên đó chính là bàn lại với tộc trưởng về việc tổ chức tộc hội như thế nào, như là khi nào tổ chức, cần chuẩn bị những thứ gì. Cũng phải để tâm tới đồ ăn của những tộc nhân bình thường nữa, chứ chỉ quyết định xem đám người bọn họ ăn gì thì cũng quá là sơ sài.
Theo như đề nghị của Lý Dương thì làm tiệc cho người thường càng phải thêm phong phú, dù sao nguyên liệu để làm tiệc cho họ cũng đều là thịt dã thú và bình thường thủy quái, một chuyến đi săn và một buổi câu cá là xong. Với lại bọn hắn cũng chỉ cần chuẩn bị nguyên liệu là được rồi, còn nấu nướng thì có thể để người của các chi mạch tự túc.
Về phần nguyên liệu để làm gia vị thì cũng không cần chuẩn bị gì nhiều, dù sao cũng đều là sản vật của mùa này, các loại quả mọng chín nhà nào cũng thu thập rất nhiều, kể cả bột hương đằng và mật đằng cũng vậy. Trước đó cũng không có ai sử dụng bột hương đằng thứ này, nhưng từ khi thấy Lý Dương dùng nó làm hương liệu, mọi người cũng bắt đầu thu thập hương đằng về dùng.
Cuối cùng, bọn hắn quyết định sau hai ngày nữa thì tổ chức tộc hội, chủ yếu vẫn là để thời gian đi kiếm nguyên liệu cho tộc nhân bình thường nấu ăn.
Sau khi đã nhất trí, Lý Dương cũng mang theo phần thịt chia của mình trở về, số lượng nhiều quá nên hắn phải gọi thêm mấy thằng đệ tới trợ giúp.
Mang thịt trở về thì Lý Dương cũng đều cất giữ vào trong hầm đá. Nếu như với lượng nước đá trước đó, có lẽ nhiều thịt như thế này sẽ không thể bảo quản được, cũng chỉ có thể tạm thời để đó chờ mùa đông tới mà thôi. Nhưng bây giờ đã có khối bảo tài của tuyết hùng, với viên băng cầu này, cái hầm băng của hắn đã được hồi sinh trở lại.
Khi để khối băng cầu vào hầm đá, Lý Dương cũng đã để mấy thằng đệ lấy thêm mấy thùng nước để vào cùng, dù sao thì sau đó cũng phải trả lại băng cầu. Bây giờ những thùng nước mới để vào đã có giấu hiệu đóng băng, có lẽ chỉ cần đến ngày mai thì chúng sẽ đều đóng thành những thùng băng.
Ngoại trừ huyết nhục, Lý Dương còn được chia không ít tài liệu, vậy nên hắn cũng cần phải cất giữ, dù sao tạm thời hắn cũng chưa dùng tới. Chỉ là bây giờ hắn cũng chưa có một cái kho dùng để chứa riêng những vật này, hai cái nhà kho mùa này đều phải dùng để chứa vật tư chuẩn bị cho mùa đông, vậy nên hắn cũng chỉ có thể để tạm những vật này ở trong phòng tu luyện. Sau đó có lẽ hắn cũng cần phải xây dựng thêm một cái nhà kho nữa, dùng để chứa đựng các loại tài liệu như thế này.
Ngày hôm nay công việc phân chia con mồi đã tốn quá nhiều thời gian, cũng chẳng còn thời gian để làm việc gì khác nữa. Trước khi chuẩn bị bữa tối, Lý Dương cũng chỉ có thể kiểm tra một lượt những vại rượu của mình.
Tình trạng những vại rượu này vẫn rất tốt, đặc biệt là những vại được ủ đầu tiên, Lý Dương cảm thấy những vại này đã được ủ thành công, có thể dùng uống.
Chỉ là nguyên liệu để ủ của những vại rượu này có tới năm loại, vậy nên hương vị của chúng cũng không giống nhau, trong đó đúng là có những vại hương vị không tệ có thể dùng làm rượu uống.
Nhưng những vại rượu còn lại mặc dù là thơm hương hoa quả, nhưng vị thì khó mà nói, dù sao hắn cảm thấy mấy cái vạy này cũng chỉ thích hợp làm rượu nấu hoặc là cho thêm giấm cái vào để làm giấm mà thôi.
...
Cách chương.