Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 96: Kết thúc

Chương 96: Kết thúc


Đám người nhận được hướng dẫn của Lý Chiến thì cũng bắt đầu nếm thử câu. Bọn họ cũng nghe theo Lý Chiến, cẩn thận cảm nhận từng chút một động tĩnh dây câu truyền tới.


Đa số bọn họ cũng đều có thể cảm nhận được động tĩnh giống như Lý Chiến miêu tả, chỉ là đúng là lần đầu, chưa có kinh nghiệm, cũng không nắm bắt tốt thời cơ, vậy nên không có câu được cá.


Nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ, ví dụ như Trần Thiên Quân. Ông ta vì là vẫn còn canh cánh trong lòng việc mất đi bảo tài, dẫn tới tâm phù khí táo, ngay cả cái thời cơ mà Lý Chiến nói cũng vẫn chưa cảm thấy được.


Mà trái ngược với Trần Thiên Quân, Mặc Hà lại so với người khác càng bình tĩnh, nên càng dễ dàng cảm nhận được thời cơ và nắm bắt thành công. Mới lần đầu tiên nếm thử mà ông ta đã có thể câu được cá.


Điều này khiến cho không chỉ mọi người mà cả Lý Chiến, Lý Dương và lão hắc, những người có kinh nghiệm này cũng ngạc nhiên không thôi. Bọn họ không nghĩ tới Mặc Hà ngay lần đầu tiên nếm thử đã có thu hoạch.


Mặc Hà kéo lên được một con cá nhưng cũng không hề tỏ ra đắc ý cái gì, vẫn rất bình tĩnh tiếp tục câu.


Trong khi đó những người xung quanh thấy vậy thì như được cổ vũ, quyết tâm muốn có thể thu hoạch nhiều một chút con mồi, bù đắp cho việc mất đi bảo tài. Nhất là Trần Thiên Quân, ông ta như là đã chấp nhận sự thật mất đi bảo tài, muốn cố gắng kiếm lại một chút, không thể không công mất đi bảo bối được.


Chỉ là Trần Thiên Quân ngay cả thời cơ giật dây cũng còn chưa cảm nhận được, tính cách lại không có bình tĩnh như Mặc Hà, vậy nên đương nhiên lần thứ hai này cũng không có thể thu hoạch được gì.


Được cái mặc dù như vậy nhưng ông ta cũng không nản chí, cũng hiểu được nguyên nhân thất bại của mình ở đâu, vậy nên không vội vã tiếp tục thả câu mà cố gắng để mình càng thêm thoải mái tinh thần.


Trong khi đó, lần thả câu thứ hai này đã có thêm những người khác câu lên thành công thủy quái. Chỉ là mọi người càng để ý tới Mặc Hà, bởi vì ông ta tiếp tục lại có thể câu lên một con cá nữa, đầu cá này đã thế còn không nhỏ.


Thấy vậy mọi người rất là khâm phục, vừa mới biết được bí quyết mà ông ta đã có thể liên tục câu được cá, vậy chắc chắn cũng không phải cái gì may mắn có thể làm được, rõ ràng là ông ta chớp lấy thời cơ rất chuẩn xác, cảm giác cũng đủ nhạy bén.


Lý Chiến thấy cảnh này thì trong lòng may mắn không thôi, may mắn là Mặc Hà hắn không có sớm biết được bí quyết câu loại cá này, bằng không chỉ sợ ông ta cũng không có được cơ hội chiến thắng.


Có sự thành công của Mặc Hà, lại cũng không ít người cũng đã dựa vào bí quyết của Lý Chiến câu lên được cá, hoặc ít nhất là cũng cảm nhận được thời cơ mà Lý Chiến nói, vậy nên không ai có nghi ngờ là bí quyết giả. Vậy nên mọi người đều tập trung vào việc câu cá, dù sao bọn họ cũng muốn kiếm nhiều một chút để an ủi nỗi đau sót của bản thân.


Bầy cá bên dưới chỗ bọn họ câu có vẻ như số lượng thật sự nhiều, vậy nên bọn họ câu cho tới khi trời tối, số lượng cá cắn câu vẫn không hề giảm bớt chút nào.


Chỉ có điều, trời bắt đầu tối rồi, đám người bọn họ cũng không thể tiếp tục câu cá được. Mặc dù vẫn còn tiếc nuối không thôi, nhưng cũng đành chịu, cũng không thể vì tham lam mà mạo hiểm được. Chưa kể trời tối bọn họ cũng có thấy gì đâu mà câu.


Được cái đến lúc này thu hoạch của bọn họ cũng đã rất nhiều, chỉ riêng loại cá mỏ này bọn họ cũng đã thu hoạch được chừng tám mươi con, trong đó có hơn một nửa là thu hoạch của Lý Dương và lão hắc.


Chỉ là đáng tiếc vì có khoảng non nửa cá mỏ là loại nhỏ, chưa có trở thành mãnh ngư. Nhưng dù sao đây cũng đã là thu hoạch không nhỏ rồi.


Mọi người đều vui mừng, cũng chỉ có mấy ông đội trưởng là vui mừng không nổi, bởi vì bây giờ cũng đã tới lúc bọn họ phải đem bảo tài của mình cho Lý Chiến. Đến lúc này, cho dù là bình thường vẫn luôn bình tĩnh như Mặc Hà thì cũng không tránh khỏi tỏ ra mất mát.


Lý Chiến thấy biểu hiện của bọn họ thì tỏ ra đắc ý nói với họ.


" Ha ha ha! Như thế nào? Bây giờ có phải hay không cảm thấy rất hối hận? Ai bảo các ngươi không biết giữ mồm giữ miệng? Ai bảo các ngươi tham lam! Làm gì cũng phải biết dùng đầu óc, các ngươi nghĩ ta không có chút chắc chắn, thực sự sẽ mang bảo khí của mình ra đánh cược với đám nửa bước bảo tài của các ngươi sao?"


Đám người nghe thấy Lý Chiến nói vậy thì cho dù tốt tính cũng không tránh khỏi khó chịu. Trần Thiên Quân thậm chí không nhịn được mà tỏ ra tức giận nói.


" Lý Chiến, ngươi đừng có mà quá đáng, thu được chỗ tốt rồi còn đòi dạy đời chúng ta, đừng tưởng tu vi hơn chúng ta một chút mà cảm thấy tài giỏi, có tin hay không chúng ta hợp sức đánh ngươi."


Những người khác vốn dĩ còn khá là khó chịu, nhưng sau khi nghe xong Trần Thiên Quân nói thì xấu hổ không thôi, làm sao bọn họ có cảm giác, mình chính là cái đám trẻ con, sau khi chơi thua thì không chịu nhận, còn dọa lại người thắng sẽ hợp lại đánh hắn đây. Đang có rất nhiều người trong bộ lạc nhìn đâu, thậm chí có cả con cháu của họ, về sau còn có cần mặt mũi hay không.


Thế là mọi người liền kéo Trần Thiên Quân lại, không để cho ông ta nói gì tiếp, nóng tính lên không biết còn có thể nói ra cái gì nữa.


Còn Lý Chiến sau khi nghe Trần Thiên Quân nói vậy thì cũng không hề tức giận, chỉ là mỉm cười bâng quơ nói.


" Ha ha, vốn dĩ còn muốn tha cho các ngươi, các ngươi đã thái độ như vậy, thế thì trở về lấy bảo tài tới đây đi."


Mấy ông đội trưởng nghe thấy lời của Lý Chiến thì sững sờ, chưa kịp hiểu được về ý nghĩa lời nói của Lý Chiến. Nhưng bọn họ rất nhanh thì phản ứng lại, vội vàng đẩy đẩy Trần Thiên Quân.


Trong khi đó, Trần Thiên Quân vì là vẫn còn tức giận mà cũng không có để ý lời nói của Lý Chiến, thấy mọi người đẩy mình thì không hiểu chuyện gì.


Thấy vậy, Nguyễn Chí lập tức nói nhỏ với ông ta.


" A Chiến hắn nói muốn tha cho chúng ta, không cần chúng ta phải đưa cho hắn bảo tài, còn không mau xin lỗi, nếu không hắn sẽ đổi ý."


Trần Thiên Quân vừa nghe không phải mất đi bảo tài, thì lập tức tỏ ra hối lỗi, cười ngượng ngùng nói với Lý Chiến.


" Ha ha, a Chiến, vừa rồi ngươi nói rất đúng, là ta không hiểu được ý tốt của ngươi. Thành ra... Thành ra nói năng lỗ mãng, ngươi cũng đừng chấp nhặt với ta, ha ha..."


Vừa nói, Trần Thiên Quân ánh mắt rất là chột dạ nhìn Lý Chiến, bây giờ ông ta chỉ lo lắng, Lý Chiến khó chịu với mình nên bắt mình phải giao ra bảo tài, trong khi đều tha cho những người khác.


Ông ta cũng không để ý chuyện mình bây giờ làm rất là mất mặt, mặt mũi là cái gì, bảo tài mới là quan trọng.Thực sự là hối hận a, vì sao người khác còn chưa lên tiếng gì, bản thân mình lại nhảy ra trước lắm miệng đây.


Thấy Trần Thiên Quân đã trước đứng ra nhận lỗi, những người còn lại cũng không chậm trễ tiến lên, vừa là thể hiện thái độ, vừa là giúp đỡ Trần Thiên Quân nói chuyện, dù sao bây giờ bọn họ cũng coi như là người cùng chung hoạn nạn đi.


Chỉ thấy Nguyễn Chí trước tiên lên tiếng.


" Đúng vậy a Chiến, ngươi vừa rồi nói rất đúng, là chúng ta lúc trước nhìn các ngươi câu cá có chút ngứa tay, vậy nên mới ăn nói linh tinh như vậy, ngươi cũng đừng chấp nhặt với chúng ta.


Còn a Quân hắn có chút nóng nảy, ngươi cũng biết. Bây giờ hắn đã nhận lỗi, ngươi tha thứ cho hắn đi "


Những người khác cũng lập tức cũng lên tiếng nói giúp.


" Đúng vậy! Đúng vậy! A Chiến ngươi tha thứ đi a!!!"


Lý Chiến đương nhiên là sẽ không chấp nhặt với Trần Thiên Quân, càng không định thu lấy bảo tài của họ, thi đấu cũng chỉ vốn định dạy cho đám người này một bài học mà thôi.


Nhưng đương nhiên Lý Chiến cũng không định buông tha bọn họ đơn giản như vậy, thế nên cười tủm tỉm nói.


" Ha ha! Ta xưa nay rộng lượng, chắc chắn là sẽ không chấp nhặt với các ngươi. Chỉ là vốn có ý tốt muốn dạy các ngươi một bài học, nhưng các ngươi có vẻ không quá vui lòng.


Bây giờ mặc dù ta có thể không thu lấy bảo tài của các ngươi, nhưng ta cũng có cái điều kiện nho nhỏ, chủ yếu là để các ngươi nhớ lâu một chút.


Điều kiện này cũng không có gì to tát, đó chính là lấy số thu hoạch ngày hôm nay của các ngươi ra đổi, như thế nào đây?


A Quân a, lần này thì coi như, ta sẽ không làm khó dễ ngươi, nhưng trở về nhớ tu tâm dưỡng tính, chứ ngươi cứ nóng nảy như vậy, đừng nói là sẽ gây mất lòng mọi người, chủ yếu vẫn là sẽ ảnh hưởng tới việc đi săn."


Mặc dù cũng có chút không muốn, dù sao để thu hoạch được đám thủy quái này cũng không dễ dàng chút nào. Nhưng bọn họ cũng không thể vì mấy đầu thủy quái mà bỏ qua khối bảo tài của mình được.


Nếu như là man ngư, có khả năng cũng có bảo tài không nói, chứ đám thủy quái này nhiều nhất cũng chỉ là mãnh ngư, làm sao có thể so sánh với bảo tài được.


Thế là đám người vội vàng đồng ý, nhất là Trần Thiên Quân, đồng ý rất nhanh. Dù sao ông ta rất là lo lắng, sợ vì thái độ của mình trước đó mà bị đối xử khác với mọi người. Bây giờ Lý Chiến đã không để ý thái độ trước đó của mình, ông ta đương nhiên là phải vội vàng đồng ý.


Chưa kể sau khi Lý Chiến đưa ra cái điều kiện này, ông ta còn thầm cười trộm đâu, bởi vì nếu đổi như vậy, ông ta chính là người có lợi nhất rồi. Bởi vì số lượng thủy quái ông ta câu được chính là ít nhất, có mỗi hai con.


Mặc dù chính là người đầu tiên trong cuộc thi đấu câu lên được cá, nhưng ngoại trừ con cá đó, kể cả sau khi đã được Lý Chiến truyền thụ kinh nghiệm, thì ông ta cũng chỉ có câu thêm được một con mà thôi.


Thấy mọi người đều giao ra thu hoạch, Lý Chiến nhìn đống con mồi tỏ ra rất là khó sử nói.


" Hây! Nhà ta đều đã không còn chỗ chứa thú thịt, lại thêm chỗ này nữa không biết bây giờ nên sử lý thế nào đây? Thôi vẫn là dùng để tổ chức tộc hội đi."


Nghe thấy Lý Chiến nói vậy, những người đứng xem đều hết sức vui mừng, kể cả đồ đằng chiến sĩ lẫn người thường, bởi vì trong đống con mồi đó có cả mãnh ngư lẫn chưa đạt tới mãnh ngư cấp cá mỏ. Nhưng đương nhiên đồ đằng chiến sĩ thì càng vui hơn, bởi vì vốn dĩ họ đã có thể được ăn thoải mái thịt hung thú, bây giờ thì lại có thể ăn càng nhiều. Chắc chắn sau lần tộc hội này sẽ có không ít người đột phá cảnh giới.


Mấy ông đội trưởng thấy vậy thì không biết là nên vui mừng hay là khó chịu. Khó chịu là vì đây cũng đều là thu hoạch của bọn họ a, bây giờ đóng góp cho tộc hội nhưng người được tiếng thơm lại là Lý Chiến. Còn vui mừng là bởi vì Lý Chiến cũng không có ăn một mình đống thu hoạch của bọn họ, vậy nên tới khi tộc hội bọn họ có thể cố gắng ăn nhiều một chút để có thể vớt vát lại chút ít.


Lý Dương vốn dĩ muốn lấy thu hoạch của mình để thêm vào cho buổi tộc hội, bởi vì hầm đá của hắn đều đã chật. Nhưng Lý Chiến đã quyết định như vậy, thì hắn cũng chỉ có thể chịu khó một chút, trở về mở rộng cái hầm đá của mình ra. Dù sao thì hắn cũng đã sớm có cái dự định này, bây giờ vừa vặn là lúc thích hợp.


Ngày hôm nay, chỉ tính cá mỏ Lý Dương đã câu được hơn hai mươi con cả to cả nhỏ, nếu như tính cả các loại cá khác thì chính là hơn ba mươi con.


Thu hoạch của lão hắc thì ít hơn một chút, nhưng cũng khoảng hai mươi con. Ngày hôm qua phân chia thịt hung thú, lão hắc cũng nhận được một phần, mặc dù so với người khác thì không nhiều, nhưng ai bảo số lượng con mồi nhiều đâu, vậy nên thực ra cũng không hề ít. Bây giờ lại thêm đống cá này, lão còn không biết nên cất giữ ở đâu cho được.


Thế là lão quay sang Lý Dương than vãn.


" Hây... Tiểu tử ngươi xem, ta lỡ câu được nhiều cá như vậy, bây giờ còn không biết nên nhét vào chỗ nào đây?!!!"


Lý Dương nghe vậy thì bĩu môi, trêu chọc.


" Sợ nhiều quá không có chỗ chứa thì mang cho bớt đi, ta đảm bảo là mọi người không chê đâu."


Lão hắc nghe vậy thì liếc mắt khinh thường Lý Dương một cái rồi nói.


" Hừ! Ngươi còn chẳng mang cho, lại còn xui ta mang cho người khác. Không phải tiểu tử ngươi đã đồng ý giúp ta xây dựng hầm đá sao? Ngày hôm nay đã từ chối, vậy ngày mai tới làm đi, bằng không còn chờ tới khi nào?"


Vừa vặn Lý Dương cũng định mở rộng hầm đá nhà mình, tiện thể thì qua giúp lão hắc cũng không sao, thế là gật đầu đồng ý, chỉ là vẫn khó hiểu hỏi.


" Mặc dù ngày mai ta còn có việc cần làm, nhưng ta cũng tính mở rộng một chút hầm đá của nhà ta, vậy nên sẽ tiện thể qua giúp ngươi một chút.


Chỉ là cái này làm gì có khó khăn đâu, vì sao ngươi không tự làm đi, cần gì phải xuốt ngày làm phiền ta vậy, ngươi không thấy ta rất nhiều việc sao?"


Lão hắc nghe vậy thì "hừ" một tiếng, không vui nói.


" Ngươi tưởng mình ngươi bận rộn, ngươi không biết tối qua có bao nhiêu người tới nhờ vả ta làm việc, ta đây là cố tình chốn việc một hôm, bằng không bây giờ còn đang cắm đầu giúp bọn hắn mài đao đâu!!!"


Nghe vậy, Lý Dương liền nhớ tới việc ngày hôm qua, vậy nên liền bĩu môi, nói:


" Hừ, còn không phải do ngươi lắm mồm, thích khoe khoang, bây giờ còn kêu ca cái gì?!!!"


Nghe Lý Dương nói vậy, lão hắc cũng không biết nói gì, cũng chỉ có thể hừ một tiếng, rồi quay đi.


Trời cũng đã bắt đầu tối, bọn họ phải nhanh chóng chuyển đám thủy quái câu được trở về.


Trong lúc vận chuyển, Nguyễn Chí cũng nhỏ nhẹ khuyên nhủ Trần Thiên Quân.


" A Quân, ta cảm thấy a Chiến hắn nói rất đúng, ngươi tốt nhất vẫn là nên tu tâm dưỡng tính một chút. Chúng ta cũng đều không còn nhỏ, nóng nảy như vậy đừng nói là ảnh hưởng tới việc đi săn, chỉ sợ sẽ trở thành gương xấu cho con cháu, để chúng nó chê cười."


Trần Thiên Quân nghe thế thì luôn miệng tươi cười đáp ứng.


" Ha ha!!! Đương nhiên! Đương nhiên! Ta nhất định sửa! Nhất định sửa!"


Với tính cách của Trần Thiên Quân, bình thường bị người khác dạy dỗ kiểu này chắc chắn là sẽ không vui, nhưng hôm nay không giống. Không chỉ mất đi mà được lại, có thể giữ được bảo bối của mình không nói, ông ta còn cảm giác mình so với người khác kiếm lời, làm sao ông ta có thể phật lòng bởi mấy lời nói này được.


Trong lòng Trần Thiên Quân đang vui vẻ thầm nghĩ, còn may mình không có câu được nhiều, bằng không chắc chắn sẽ đau lòng c·hết. Như Nguyễn Chí hay Mặc Hà bọn hắn, câu được nhiều gấp mấy lần của mình, bây giờ chắc chắn đang rất là tiếc nuối. Nói mình như vậy có thể chỉ là để cho vơi bớt tiếc nuối mà thôi, không chấp nhặt với hắn.


Mà Nguyễn Chí thấy Trần Thiên Quân thái độ tốt như vậy thì không tiếp tục nói gì nữa.


Thời điểm này, tộc trưởng bọn họ ra ngoài đi săn dã thú cũng trở về. Lần này được Lý Dương chỉ cho mấy phương pháp đi săn dã thú mới, vậy nên bọn họ thu hoạch rất nhiều. Con mồi cũng đủ các loại, trâu, hươu, lợn rừng, dê, kích thước mặc dù thua kém hung thú, nhưng con nào con nấy béo tốt.


Tộc trưởng đang định trở về khoe khoang một chút thành quả lần này. Không ngờ lại phát hiện người ở nhà thu hoạch còn lớn hơn của bọn họ nhiều. Điều này thực sự làm cho tộc trưởng bất ngờ, bọn họ có thể câu được mãnh ngư cũng là chuyện bình thường, nhưng có thể câu lên nhiều mãnh ngư như vậy thì là chuyện rất khó hiểu.


Thế là, vừa nhìn thấy Lý Dương, tộc trưởng liền hỏi.


" A Dương, các ngươi như thế nào câu được nhiều mãnh ngư như vậy?"


Không hỏi người khác là vì theo như tộc trưởng cảm thấy, có thể có kết quả như vậy cũng đều là do a Dương tiểu tử này.


Thấy tộc trưởng hỏi, Lý Dương cười vui vẻ trả lời.


" Ha ha! Tộc trưởng, các ngươi đã trở về rồi sao?!!! Chúng ta ngày hôm nay coi như là may mắn đi! Chúng ta gặp được đàn cá này số lượng rất nhiều, chỉ tội là hơi khó câu một chút, bằng không chỉ sợ sẽ câu được càng nhiều.


Đáng tiếc tộc trưởng ngươi đi săn, bằng không có thể cùng thập bát gia bọn họ thi đấu. Ngươi không biết chứ bọn họ còn lấy bảo tài ra làm vật đánh cược đâu!"


Tộc trưởng nghe vậy thì rất là hứng thú hỏi.


" A! Bọn họ là thi đấu câu cá sao? Thế cuối cùng ai chiến thắng?"


Lý Dương nghe vậy thì tỏ ra buồn cười trả lời.


" Ha ha! Mấy vị đội trưởng kia câu nửa ngày mới được hai con cá, vậy nên cuối cùng vẫn là thập bát gia của ta thắng."


Nghe được kết quả, tộc trưởng rất là ngạc nhiên hỏi.


" Đám người kia thảm như vậy? Làm sao lại chỉ câu được có hai con cá? Thế không phải là bọn họ còn chưa có cầm bảo tài nóng tay đã phải đưa ra hết sao?"


Lý Dương phẩy phẩy tay nói.


" Vừa rồi không phải ta đã nói, loại thủy quái này hơi khó câu, không biết cách câu thì rất khó có thể câu được chúng lên.


Còn về phần bảo tài, thập bát gia cũng không lấy của họ, chỉ là sau đó ông ấy hướng dẫn bọn họ cách câu, còn thu hoạch của bọn họ thì đều phải giao ra.


Mà thôi, ta phải mang con mồi đi hiến tế đây, trời cũng đã muộn rồi."


Nói xong, Lý Dương tiếp tục công việc vận chuyển con mồi của mình.


Thấy thế tộc trưởng cũng đi theo, nhìn thấy đám thủy quái lạ lẫm, rõ ràng là loại thủy quái này lần đầu bộ lạc bọn họ thu được. Tộc trưởng liền hỏi Lý Dương.


" A Dương, đây là loại thủy quái gì?"


Lý Dương làm sao mà biết chúng là loại thủy quái gì, vậy nên cũng chỉ có thể nói cho ông ta biết tên mà mọi người gọi chúng.


" Ta cũng không biết đây là loại thủy quái gì, mọi người gọi chúng là cá mỏ."


Tộc trưởng nghe vậy thì ngạc nhiên, cái tên cũng quá kỳ quái, nhưng nhìn thấy cái miệng dài nhọn của chúng, tộc trưởng lập tức hiểu được vì sao lại gọi chúng như vậy.


Đương nhiên, tộc trưởng hỏi vậy cũng không phải là quan tâm loại thủy quái này tên là gì. Chỉ thấy ông ta tiếp tục tươi cười hỏi.


" Ha ha, a Dương, có thể hay không đổi cho ta một con, ta cũng muốn nếm thử xem loại thủy quái mới này là hương vị gì."


Lý Dương nghe vậy thì buồn cười, vừa mới thu được không ít loại thịt hung thú mới, không biết đã nếm thử qua hết chưa, mà bây giờ đã lại có hứng thú với loại thịt mới nữa rồi.


Lý Dương cảm thấy, đổi một con cũng không vấn đề gì, nhưng dù sao thập bát gia cũng đã bỏ ra không ít để thêm vào tổ chức tộc hội, đến lúc đó còn sợ không được nếm thử sao. Vậy nên Lý Dương cũng nói cho tộc trưởng biết chuyện này.


Tộc trưởng biết được thì suy nghĩ một hồi rồi cũng không tiếp tục đòi trao đổi nữa, dù sao ở nhà cũng còn nhiều hung thú thịt, cũng đều cao cấp hơn loại thịt thủy quái này, muốn trao đổi cũng thực sự chỉ là vì muốn nếm thử mùi vị. Mà tộc hội cũng có cơ hội nếm thử thì cũng không cần phải mất công đổi cho mệt.


Vận chuyển con mồi tới tế đàn thì bọn họ bắt đầu tế lễ. Gần đây tế phẩm dồi dào nên tổ linh có vẻ linh động dị thường, mỗi khi thức tỉnh đều cho người ta cảm giác như là đang vui vẻ nhảy nhót vậy.


Chỉ là hôm nay tổ linh cũng không có ban phúc, có lẽ là vì hôm qua mới ban phúc xong, hoặc cũng có thể là do tế phẩm ngày hôm nay đều là mãnh ngư, cho dù số lượng không ít và có thêm mấy đầu còn sống, nhưng năng lượng thu được không nhiều nên mới như vậy.


...


Cách chương.


Chương 96: Kết thúc