Vu Không bắt Ý La ngồi nghỉ, cô ta mới chịu nghỉ. Bằng không, cô ta còn tiếp tục làm nữa. Cô ta không sợ cực nhưng hắn lại sợ cô ta mệt. Làm việc gắng sức đến như vậy, đổ bệnh ra, một mình hắn lo không nổi cho hai cha con họ đâu.
- Uống miếng nước, ngồi nghỉ tí đi. Ta biết là cô muốn báo thù cho cha mình nhưng không cần phải gắng sức như vậy. Kẻo người ta lại nói ta bốc lột cô nữa, phiền lắm!- Vu Không quan tâm nhưng không kém phần trách móc đối phương.
- Không phải... Em chỉ muốn giúp đỡ một chút thôi. Anh tốt với cha em như vậy, đây cũng là điều nên làm!- Ý La líu ríu mà nói, ngại ngùng mà hơi cúi mặt xuống.
- Tốt gì chứ, đều là quan hệ lợi ích cả! Mà cô đấy, sao lại để tóc tai bù xù thế? Con gái con lứa, vén tóc cao lên có phải tốt không!- Vu Không muốn đưa tay vén lấy mái tóc của đối phương nhưng cô ta lại vội tránh, không cho hắn chạm vào.
- Đừng!- Ý La lấy tay giữ chặt tóc trước mặt của mình, tránh né sang một bên. Như thể, cô ta có điều gì che dấu vậy.
- Làm gì ghê vậy, ta có ăn thịt ăn cá gì cô đâu?- Thấy phản ứng thái quá đó của đối phương, Vu Không cũng không dám manh động thêm nữa. Lại thấy Tả đang nhìn mình bằng ánh mắt dè bỉu, hắn liền trút giận sang thằng nhỏ.- Còn ngươi nữa, nhìn gì, lo mà làm việc đi. Ta trừ lương giờ!
Đến chiều, công việc đã xong xuôi. Ai về nhà nấy thì Vu Không lại tìm đến Y Lan, đưa cho cô ta một cặp gà rừng. Đây xem như một chút lòng thành của hắn vậy. Dù sao Màu b·ị t·hương, phần trách nhiệm này hắn cũng không tránh khỏi liên can.
- Nè, cầm lấy đi. Về mà bồi bổ cho cha cô!- Vu Không cầm tay, cứ thế nhét cho đối phương.
- Cái này em không thể nhận được, Tộc trưởng có quy định...- Ý La xua tay, dè dặt không dám nhận lấy.
- Cứ cầm lấy đi, Tộc trưởng có trách tội xuống thì ta gánh. Cha cô là làm cho ta mới bị như thế, ta lẽ nào không quan tâm tới được sao?- Mặc cho đối phương chối từ, Vu Không vẫn là quyết theo ý mình.
Theo đó, ba ngày vất vả qua đi. Những cái bẫy mà Vu Không sắp đặt cũng dần hoàn thiện. Giờ là lúc, hắn thay Màu trả thù. Bốn người bọn họ, hắn, Văn, Tả, Ý La. Mỗi người cẩn thận mà núp ở một góc, chờ đợi mục tiêu xuất hiện.
Chỉ thấy một con Tinh Tinh có bộ lông bạc, thân cao hơn 3m, cân nặng có đến 300 kí, to lớn như một cái cột đình lù lù bước tới. Toàn thân đều là cơ bắp, hàm răng vàng khè, lõm chõm từng cây. Nhưng cặp răng nanh kia, lại to lớn đến lạ, như hai cây đinh sắt khổng lồ chỉa thẳng lên trời vậy. Khuôn mặt của nó, càng là dữ tợn.
- Cuối cùng cũng tới, có biết là ta chờ ngươi lâu lắm không hả?!- Vu Không dõi mắt nhìn theo từng bước chân của nó, âm thầm mà cầm chắc sợi dây trong tay.
Nó mon men mà lại gần nải chuối rừng được đặt sẵn trên một tảng đá. Đó chính là mồi nhử mà Vu Không dùng để đặt bẫy. Dựa theo những gì mà Màu miêu tả, Vu Không sớm đã sắp đặt một loạt bẫy chờ đợi nó.
Trở lại ngày hôm đó, sau khi Vu sư chữa trị cho Màu. Vu Không cùng với Tả và Văn, ba người bọn họ liền đưa đối phương về nơi ở. Thuận thế, hắn liền hỏi một số chuyện. Chủ yếu vẫn là, tại sao đối phương lại bị t·ấn c·ông.
- Ngươi nói, ngươi là bị một con Tinh Tinh bạc t·ấn c·ông sao? Kì lạ vậy, sao nó lại t·ấn c·ông ngươi?- Vu Không cau mày, khó hiểu mà hỏi.
- Đúng vậy, lúc ta đi thăm bẫy thì nó bất ngờ từ bụi rậm xông ra, t·ấn c·ông ta. Ta không biết vì sao, trông nó lại rất là điên cuồng?!- Màu gắng gượng, đem sự tình nói rõ.
- Điên cuồng sao? Điên cuồng thì có làm sao chứ? Nó, ta săn chắc rồi!- Vu Không cao giọng mà nói, bởi vì kế hoạch đã có sẵn trong đầu hắn rồi. Tinh Tinh, loài này vừa thông minh lại khỏe. Không có kế hoạch kĩ càng thì khó mà có thể giải quyết được nó.
Lại nói đến hiện tại, đợi cho nó vừa vào tầm. Cầm lấy nải chuối, còn chưa kịp ăn, Vu Không đã giật dây. Theo đó, là một cái lồng từ trên không rơi xuống, bắt trọn lấy nó. Nó đứng như trời trồng tại đó, ngơ ngác mà không biết gì vừa xảy ra với nó.
- Ha, bắt được ngươi rồi. Tưởng như nào, hóa ra cũng chỉ như này!- Vu Không từ trong bụi cây nhảy ra, phấn khích mà vỗ tay *Bốp* một cái thật mạnh ăn mừng.
- Cẩn thận!- Văn thấy hắn lỗ mãng như vậy, vội cất tiếng mà nhắc nhở lấy.
- Nó làm được gì ta mà cẩn thận? Không lẽ, nó phá được cái lồng này sao? Đùa nhau chắc!- Vu Không tự tin dâng tràn, nào đâu có để lời đó vào tai.
- Nhìn gì, móc mắt giờ! Dám làm anh em của ta b·ị t·hương, ngươi tới số rồi!- Vu Không đi đến trước mặt con Tinh Tinh đó, làm phách làm lối.
Nào ngờ, lời hắn vừa dứt. Tinh Tinh chỉ cần dùng lực, đã nhẹ nhàng mà phá nát cái bẫy hắn kì công sắp đặt. Bước đến trước mặt hắn, nhe ra hàm răng 'vàng kim' của mình. Hống lên một tiếng thật lớn: 'Gừuuu!'
Nó liên tục đập ngực *bịch bịch bịch* điên cuồng mà hú hét. Biểu thị sức mạnh của mình. Thanh âm vang vọng núi rừng, chim chóc bị nó doạ cho bay tán loạn. Đừng nói đến là chim, Vu Không còn bị nó doạ cho c·hết đứng đây này.
- Ơ, anh ơi cho em xin lỗi. Em lỡ dại, anh tha lỗi cho em!- Vu Không bật chế độ hèn, sợ tái mặt mà rối rít xin lỗi đối phương một cách chân thành nhất có thể.
Nó vung một đấm xuống, mặt đất nứt hết cả ra. Cũng mai là hắn nghiêng người tránh được. Bằng không chịu phải một đòn đó, hắn không c·hết cũng liệm. Sự hình này, đã vượt quá mức độ nguy hiểm mà hắn tưởng tượng ra rồi.
- Chạy đi, còn nhìn gì nữa!- Vu Không quay người về sau, chạy như chưa từng được chạy, còn không quên hét lớn cảnh báo lấy mọi người.
Tức thì, đám đông liền được giải tán, mạnh ai nấy chạy, không chạy thì núp. Tả và Văn, mỗi người một hướng. Còn Ý La thì sợ hãi mà núp vào một góc gần đó. Con Tinh Tinh bạc kia, cũng quá là đáng sợ đi.
- Ai ngươi không đuổi, sao cứ đuổi theo ta hoài vậy, ta đắc tội gì ngươi à?- Vu Không càng mắng nhiếc, Tinh Tinh càng đuổi ráo riết. Không quan tâm đến ai cả, chỉ để ý đến mình hắn thôi. Quyết không c·hết không thôi với hắn.
- CỨU CON MÁ ƠI! Xem như ta chưa nói gì đi, tha cho ta đi mà!- Vu Không vắt chân lên cổ mà chạy, thiết tha nài nỉ.
Mặc cho hắn có kêu gào như nào, Tinh Tinh cũng không quan tâm tới. Dí sát ngay sau lưng hắn, liên tục vung tay đấm tới. Mỗi một đấm, đều lướt qua người hắn. Thiếu một chút nữa thôi, là lấy cái mạng của hắn rồi.
Vu Không trượt một đường dài, cầm lấy một sợi dây leo mà giật mạnh. Theo đó là một cái bẫy lưới từ dưới đất mà bật lên, bắt trọn lấy Tinh Tinh bạc. Treo lủng lẳng giữa không trung, đung đưa qua lại. Đây, là cái bẫy thứ hai mà hắn dành tặng cho nó.
- Còn không bắt được ngươi sao?- Vu Không lấy đó làm đắc chí, nào đâu có nhớ chuyện gì vừa xảy ra ban nãy.
Chưa được ba giây, Tinh Tinh đã xé rách cái bẫy lưới đó. Đáp xuống mặt đất, đứng sừng sững trước mặt hắn. Vẫn là cái dáng vẻ doạ người đó, vẫn là cái khuôn mặt bặm trợn đó. Vu Không như c·hết lặng tại chỗ.
- Way, vừa vừa phải phải thôi chứ, phá game à? Ai mà chơi lại ngươi!- Vu Không quay người về sau, chạy trước rồi tính. Còn không quên mắng nhiếc vài câu cho bỏ tức.
0