Lại một lần nữa, Vu Không chạy thục mạng. Hắn dùng hết sức bình sinh mà chạy. Chạy mà không nhanh thì cái mạng này của hắn, cũng khó mà bảo toàn cho được. Sự tình này, hình như là có chút vượt ngoài tầm kiểm soát rồi.
Hắn chạy vòng vòng, dùng đến biết bao nhiêu là cái bẫy. Nhưng mỗi lần bắt được nó, là nó lại dễ dàng thoát khỏi. Như thể, những cái bẫy mà hắn đặt ra trước đó. Chẳng có tính uy h·iếp nào với nó cả, như những món đồ chơi vậy, tùy ý nó chơi đùa.
- Grừuuuuu!- *Bịch bịch bịch* Nó rống lên một tiếng thật lớn, vỗ ngực từng cái thật mạnh rồi lao nhanh như tên bắn mà xông đến chỗ hắn.
- Chạy hết nổi rồi, mệt c·hết đi được. Ngươi có g·iết thì g·iết đi, tới đây!- Vu Không dựa lưng vào một tảng đá, thở không ra hơi mà nói. Ngồi đó, khiêu khích lấy nó.
- Vu Không, ngươi không sao chứ?- Ngay lúc Tinh Tinh vung cao nắm đấm, t·ấn c·ông lấy hắn thì Ha Lô lại xuất hiện. Bắt lấy hai tay nó, chặn đứng một đòn t·ấn c·ông đó.
- Là ngươi, ai mượn ngươi cứu ta vậy?- Vu Không đang cầm một sợi dây trong tay, định kéo mạnh. Thấy đối phương xuất hiện, hắn cũng đành dừng tay lại.
- Ta nghe bọn họ nói, ngươi bị dã thú truy đuổi. Nên mới vội vã đến đây, cũng mai là kịp lúc đấy!- Ha Lô quay đầu lại, khó khăn mà nói nhưng nét mặt lại lộ ra vẻ vui mừng không đáng có.
Ha Lô giao sức với Tinh Tinh bạc, chẳng chút nào là thua kém cả. Thực lực này, càng là khiến cho Vu Không kinh ngạc. Hai bên đẩy qua đẩy lại, nhất thời khó mà phân ra thắng bại. Nhưng đây lại không phải là những gì mà hắn muốn.
Vốn dĩ, trên tảng đá mà Vu Không dựa vào này, còn có một tảng đá lớn khác. Chỉ cần kéo dây, tảng đá lớn đó sẽ lăn xuống mà đè lấy Tinh Tinh. Theo kế hoạch thì như thế nhưng nào ngờ. Giữa chừng Ha Lô lại xuất hiện, hoàn toàn phá hỏng kế hoạch của hắn.
- C·hết tiệt, phải làm sao đây? Có nên ra tay luôn đi không?- Vu Không đắn đo, do dự không quyết. Chỉ cần hắn kéo dây một cái, thì vừa trả được thù vừa giải quyết được tình địch. Nhưng lương tâm lại không cho phép hắn làm điều đó.
Sau một hồi đọ sức, Ha Lô nhăn hết cả mặt. Sức người làm sao so với sức thú, dần dà bị nó lấn lướt. Từng bước từng bước đẩy lui về sau nhưng y vẫn là gắng gượng lấy, quyết không chịu khuất phục trước nó.
- Ha Lô, tránh ra!- Thấy thế, Vu Không hét lên.
- Không được, ta không thể tránh. Ta tránh rồi, ngươi phải làm sao đây?- Ha Lô nghiến chặt răng, gân xanh nổi đầy mặt. Gần như là chịu không nổi nữa nhưng vẫn không chịu tránh đi.
- Ngươi quay nó lại đây đi, ta có cách giải quyết nó. Nhanh lên, ngươi không chịu được nữa đâu! Tin ta!- Vu Không ra sức hối thúc, đối phương mới miễn cưỡng mà nghe theo.
Ha Lô dồn lực, lấy chân làm trụ. Xê dịch từng chút một, đổi ngược vị trí lại với Tinh Tinh bạc. Vu Không chờ cho lưng nó hướng về phía mình, lập tức giật dây, tảng đá lăn xuống. 'Rầm' một tiếng, tảng đá đó đập thẳng vào lưng nó, đè lấy nó, nghiền ép nó. Nó đau đớn mà rống lên một tiếng thật lớn. Còn chưa kịp để nó phản ứng lại, Vu Không và Ha Lô đã cùng nhau tung đòn cuối, đập thẳng vào đầu nó. Một người dùng tay, một người dùng đá.
Sau một hồi vật vã, cuối cùng cũng xem như là giải quyết được nó. Ha Lô mệt lừ cả người, ngồi bệt xuống đất. Cánh tay của y, từng cơn đau nhức nhưng y như tỏa ra như không có gì, chỉ nhẹ đem nó giấu sau lưng.
- Ha Lô, ta muốn thách đấu ngươi!- Vu Không lúc này, hít lấy một hơi dài, mặt đối mặt với đối phương, nghiêm túc mà nói.
- Thách đấu, đó là cái gì?- Ha Lô thì đơ cái mặt ra, không rõ ý của hắn là gì.
- Thách đấu, chính là ta và ngươi cùng nhau thi săn. Xem ai trong chúng ta sẽ săn được Sói Nanh Trắng!- Vu Không chấp hai giữa ngực, mạnh miệng mà thách thức.
- Thi săn sao? Sao lại thi săn rồi? Ta và ngươi, có gì để mà thi săn chứ?- Nghe thấy đối phương muốn thi săn với mình, Ha Lô lấy làm bất ngờ.
- Còn phải nói nữa sao, ta chính là không muốn thua kém ngươi. Đừng nói nhiều nữa, thi săn đi!- Vu Không vì muốn đánh bại đối phương, hơn hết thảy là muốn chứng minh bản thân, liền hạ lời khiêu chiến.
Thi săn giữa Vu Không và Ha Lô là một cuộc thi săn khác xa hoàn toàn với những cuộc thi săn của hắn trước đây. Bởi vì mục tiêu của bọn họ lần này là Sói Nanh Trắng, một con vật vô cùng nguy hiểm. Xem xem ai giữa hai bọn họ, mới là thợ săn thực thụ, là người có tư cách trở thành kẻ mạnh nhất của bộ tộc.
Một bên khác, trong hang động, Vu sư đang nghiên cứu về Vu thuật. Xung quanh, là từng tia sáng xanh bay chập chờn. Đúng lúc này, Tộc trưởng lại bước vào, vẻ mặt không rõ là vì sao còn là có chút khó chịu.
- Vu sư, chuyện gì đây? Ngươi tại sao lại nhận Vu Không làm Vu đồ? Tộc chúng ta bộ hết người rồi sao?- Tộc trưởng hầm hà tức giận, tìm đến Vu sư chính là để hỏi cho ra lẽ chuyện này.
- Ý ngài là gì?- Trước thái độ bực dọc đó của đối phương, Vu sư không chút nào là nao núng, chậm rãi mà cất tiếng.
- Tộc chúng ta, từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ như vậy. Để một người ngoài kế thừa chức vụ Vu sư, chuyện này ngươi tại sao lại không bàn bạc trước với ta?- Tộc trưởng giờ đây, cảm thấy vị trí của mình đang bị uy h·iếp cực độ.
Tại tộc Ha, vị trí giữa Vu sư và Tộc trưởng vốn dĩ ở thế cân bằng. Nhưng từ ngày có sự xuất hiện của Vu Không, cán cân quyền lực đã bị lay chuyển. Lại thêm thân phận hiện giờ của hắn là Vu đồ. Chuyện này không thể không ngừa.
- Ngài không phải không biết, tộc chúng ta đã lâu rồi không xuất hiện thêm bất kì một Vu đồ nào nữa. Cứ tiếp tục kéo dài thế này, thì vị trí Vu sư của ta ai tiếp quản đây? Ta là không còn cách nào khác, mới nhận hắn làm Vu đồ. Ngài, trách ta sao?!- Vu sư đem nội tình, nói rõ với đối phương. Nghe ra, là phần nào bất đắc dĩ.
- Cái này... Lẽ nào là ý trời sao?- Tộc trưởng mặt nhăn nhúm thành cụm, ngước nhìn trời cao, lòng mang ưu tư.
Lại nói đến Vu Không lúc này, đang nhàn nhã nằm nghỉ trong hang động của mình, có lót rơm ở dưới, thì người hắn không muốn gặp nhất lại đến tìm hắn. Có điều, hắn cũng chẳng mấy là bận tâm về chuyện này nữa rồi.
- Vu Không, ngươi muốn thi săn với Ha Lô?- Theo âm thanh nhìn tới, hóa ra người đến là Y Lan.
- Là cô đó à? Quý hóa quá, còn biết đến tìm ta nữa này!- Vu Không nằm đó, cũng chẳng buồn ngồi dậy mà nhiệt tình tiếp đón như trước nữa.
- Ngươi muốn thi săn với Ha Lô, chuyện này là sao thế?- Y Lan hỏi lại câu hỏi ban nãy, vẻ mặt còn là đôi phần không nỡ.
- Chuyện này là chuyện giữa ta và Ha Lô, liên quan gì đến cô? Nhiều chuyện!- Vu Không hờ hững mà đáp, hắn cũng không thể nói là vì bản thân đố kỵ nên mới thách thức đối phương được.
- Ngươi... Ta chỉ là không muốn ngươi và Ha Lô xảy ra xung đột mà thôi. Xem như lòng tốt của ta đặt không đúng chỗ vậy, tạm biệt!- Y Lan nói rồi, hờn dỗi mà xoay người rời đi. Không thèm nói chuyện với hắn ta nữa.
- Xì, tự nhiên đến rồi đùng đùng bỏ đi hà, thứ gì đâu á!- Vu Không nhìn theo bóng dáng đối phương rời đi, lòng xao xuyến đến lạ. Nhưng vẫn cố tỏa ra là mình ổn.
0