0
Mới qua một đêm, Vu Không đã cảm nhận được cái gì gọi là đêm hoang rừng vắng, sự nguy hiểm của rừng sâu. Nhưng như thế cũng không ngăn cản được quyết tâm của hắn ta. Quyết tâm chứng minh bản thân, quyết tâm trở thành một trùm rừng chính hiệu của hắn.
- Tiếp theo đây, ngươi định làm gì?- Ha Lô nhìn hắn, ngập ngừng rồi hỏi.
- Làm gì là làm gì? Chúng ta là thi săn với nhau đấy, chuyện này ngươi hỏi ta làm gì? Định giở trò với ta à?- Vu Không lườm đối phương một cái, rồi lạnh giọng mà chất vấn.
- Ta không có! Ta không có!- Ha Lô vội vàng phủ nhận, tránh cho hắn ta lại hiểu lầm mình.
- Không có gì chứ, ta thấy ngươi có ý định đó thì có. Tránh xa ta ra một chút đi!- Vu Không vẫn là như cũ, xua đuổi lấy đối phương.
Săn sói, đến sói Vu Không còn chưa gặp nữa là, nói chi đến săn. Nhưng hắn vì không muốn chịu thua kém đối phương, nên mới định ra thách thức này. Phóng lao thì đành đâm lão vậy, ngàn lần không thể rút lui được.
Vẫn là như trước đó, Vu Không bố trí từng cái bẫy một. Còn có bắt được hay không thì còn phải xem ý trời. Vất vả cả ngày, cũng chỉ được mấy cái bẫy. Xem ra muốn bắt được Sói Nanh Trắng, không hề đơn giản như hắn nghĩ.
- Phù, mệt c·hết đi được. Đúng là tự làm khổ mình tự làm khổ người mà!- Vu Không nhân lúc ngồi nghỉ, lấy ra một ít trái dại, là Ý La cho trước đó, ăn từng chút một.
- Tên phiền phức kia đâu rồi nhở? Sáng giờ không thấy đâu, đừng có nói là tự mình đi săn rồi đấy chứ? Kệ vậy, có liên quan gì đến ta!- Vu Không ngồi ngẩn ngơ ra đó, tự mình nói chuyện một mình. Nhưng bất tri bất giác mà cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
- Ta đây!- Bất thình lình, Ha Lô xuất hiện bên cạnh hắn. Dọa cho hắn một phen đứng tim.
- Oa, hết hồn! Ngươi định hù c·hết ta à?- Vu Không giật bắn mình, xém tí nữa là ngã. Cũng mai là đối phương kịp thời đỡ lấy hắn. Nhưng thức ăn thì lại không mai như thế, rơi vãi ra đất.
- Dơ hết rồi, cũng tại ngươi không đấy, làm gì thế không biết nữa!- Vu Không nhặt thức ăn lên, phủi phủi vài cái, rồi bỏ vào miệng mà nhai.
Cứ như thế, hai ngày qua đi, sự chuẩn bị của hai người bọn họ cũng dần trở nên hoàn thiện. Ngày mai, sẽ là ngày Vu Không bắt đầu hành trình săn sói của mình. Nhưng đêm nay, hắn phải nghỉ ngơi trước đã.
- Trăng hôm nay đẹp quá, bao lâu rồi ta chưa được ngắm trăng thế này? Quên mất, lần trước còn bị bọn họ rượt chạy nữa là!- Đêm đến, trăng tròn soi sáng. Vu Không nằm trên một tảng đá to, ngắm nhìn ánh trời sao, lòng xao xuyến đến lạ. Từng cơn gió thổi qua, là bao nhiêu kí ức ùa về. Nhớ lại lần đầu khi hắn đến đây, cũng được ngắm trăng như vậy nhưng mà không được thảnh thơi như này.
- Ngươi làm sao thế?- Ha Lô bước đến, thấy cái dáng vẻ ưu buồn đó của hắn, liền hỏi thăm vài câu.
- Không có gì, chỉ là hơi nhớ nhà một chút thôi. Ngươi đó, chuẩn bị tới đâu rồi? Nói cho ngươi biết, ngày mai ta sẽ hành động đó. Ngươi chuẩn bị đi, không là ta bỏ rơi ngươi đấy!- Vu Không ra vẻ cao ngạo nhưng thực chất, là đang che dấu đi nổi buồn trong lòng. Còn không quên nhắc nhở đối phương một chút.
- Vậy ngài mai ta cũng sẽ đi săn!- Hắn hành động, Ha Lô cũng quyết định hành động theo.
Sáng hôm sau, Vu Không lân la mà đến gần địa phận của Sói Nanh Trắng. Hắn từng bước mà tiếp cận lấy, không chút nào là manh động. Bởi vì hắn biết, manh động là c·hết. Chỉ có từ tốn chậm rãi, mới là lựa chọn an toàn nhất.
- Dùng mồi dụ nó vậy. Dụ đến bẫy của mình, còn không bắt được nó sao!- Vu Không dùng lá cây cắm lên đầu, ngụy trang cẩn thận, tự tin tràn trề.
- À hú!- Bất chợt, lại có tiếng sói tru vang lên.
- Ta còn chưa ra tay mà, các ngươi hú cái gì? Không phải là phát hiện ra ta rồi đấy chứ?- Vu Không đứng yên tại chỗ, hoang mang không thôi. Nhưng điều trước mặt lại càng khiến hắn hoang mang hơn nữa.
Mắt thấy Ha Lô chạy bạc mạng, phía sau là một bầy sói trắng đang điên cuồng truy đuổi lấy đối phương. Cảnh tượng đó, khiến cho hắn ta không khỏi há hốc mồm. Này, cũng quá là liều lĩnh đi. Có khác gì lấy mạng mình ra đùa.
- Wa, chơi gì lớn thế? Đây là đi săn mà ngươi nói đó à?- Vu Không nhìn, nhìn đến ngớ cả người.
Bất chợt, Vu Không lại cảm thấy xương sống mình ớn lạnh. Quay đầu nhìn lại, là một con sói trắng lớn, to gấp hai ba lần những con sói bình thường khác, đang chăm chăm nhìn lấy hắn. Nó oai nghiêm đứng đó, đôi mắt sắc lạnh. Cặp nanh chỉa xuống, sắc bén như lưỡi dao, phần nào tô điểm thêm vẻ oai nghiêm của nó vậy.
- À, ừm,... Xin chào, ngươi khỏe không? Ăn gì chưa? Ta còn có việc, không nói với ngươi nữa. Đi trước đây, lần sau lại gặp!- Vu Không vờ đánh trống lảng, từng bước từng bước mà lui về phía sau.
Hắn dè dặt đến nổi, chỉ dám nhích từng chút một. Cũng mai là nó không có ý định t·ấn c·ông lấy hắn, bằng không hắn muốn chạy cũng chạy không được. Cái ánh mắt ban nãy mà nó nhìn hắn, thật là biết dọa người. Như thể bất kì lúc nào, nó cũng đều có thể g·iết hắn vậy.
- Phù, thoát khỏi! Đáng sợ quá, nổi hết cả da gà đây này!- Vu Không ngồi bệt xuống đất, mặc dù đã thoát khỏi đó nhưng tim hắn vẫn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Mà tên Ha Lô kia, không biết giờ này ra sao rồi? Bị bầy sói đó truy đuổi, không biết có làm sao không?!- Trong vô thức, Vu Không lại nghĩ đến đối phương.
- Ta đây!- Ha Lô đột nhiên xuất hiện, lù lù một đống, doạ cho hắn ta một phen mất mật.
- A, MÁ ƠI! Ngươi đừng có bất thình lình xuất hiện như vậy có được không hả? Muốn dọa c·hết ta sao?- Vu Không hét toáng lên, được phen giật nảy mình.
- Sao ngươi lại bị mấy con sói đó rượt chạy vậy?- Vu Không xoa ngực, bình tĩnh lại. Rồi mới hướng đối phương mà hỏi chuyện.
- Ta muốn tiếp cận bọn chúng, nào ngờ lại bị phát hiện. Nên mới bị chúng rượt, cũng mai là tránh đi được. Nguy hiểm lắm!- Ha Lô đem sự tình, kể rõ lại với hắn.
- Thì ra là vậy? Xem ra muốn săn được Sói Nanh Trắng không dễ rồi! (Những cái bẫy của ta, e là không thể phát huy công dụng rồi. Giờ, phải làm sao đây?)- Vu Không đần mặt ra, không tiếp cận được sói đầu đàn thì những cái bẫy của hắn ta cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi.
- Hay là chúng ta, cùng nhau hợp tác đi!- Ha Lô nhìn hắn một cách chân thành, rồi mới mở lời.
- Hợp tác sao? (Hợp tác, lợi dụng! Hợp tác, lợi dụng!) Vừa hay, ta có kế hoạch đây. 'Hợp tác' vui vẻ nhé! (Là ngươi tự đưa đầu vào, đừng có mà trách ta đấy nhó!)- Trong đầu Vu Không loé lên tia nghĩ, một tia nghĩ xấu xa. Nham hiểm mà mỉm cười với đối phương.
Thế là hai người bọn họ lại mon men mà đến gần địa phận của Sói Nanh Trắng. Núp ở một góc, bàn bạc kế hoạch tác chiến. Một người thì làm mồi nhử, một người thì phụ trách chỉ huy. Nhiệm vụ thật là công bằng mà.
- Chúng ta phải làm sao đây?- Ha Lô quay sang hắn, nhỏ giọng mà hỏi.
- Bây giờ ngươi làm cách nào thì làm, làm sao dụ con đầu đàn lọt vào bẫy mà ta đặt bên kia là được!- Vu Không chỉ tay về phía sau, rồi nghiêm mặt lại mà nói.