0
Sói Nanh Trắng bổ nhào đến He Hé, He tam gia lại kịp thời mà thay tên đó đỡ lấy một đòn này. Tình hình vô cùng nguy cấp, vậy mà tên đó lại không biết sống c·hết là gì, không chịu chạy trốn mà lại đi ôm đùi lão ta. Lằng tà lằng nhằng, cứ dây dưa mãi không dứt.
- Chạy đi, còn ôm gì nữa. Muốn c·hết chung sao?- Trước hành động ngu xuẩn ấy, He tam gia nhăn mặt lại mà mắng.
- Chạy đâu? Chạy trời sao khỏi nắng. Mặc dù săn không được sói nhưng bắt được con trai của kẻ đại thù. Xem như lần thu hoạch này cũng không tệ rồi!- Bất ngờ, Vu Không từ phía sau đi tới. Dùng giáo kề cổ, khống chế lấy He Hé.
- Các ngươi... Thả He Hé ra!- He tam gia thấy bọn họ làm càn đến như vậy. Nhưng bản thân lão ta lại không được rảnh, còn có thể làm được gì. Chỉ có thể trơ mắt ra mà nhìn hắn muốn làm gì thì làm.
- Ông lo giải quyết nó đi kìa, bớt ở đó mà làm phách trước mặt ta đi!- Vu Không cười giễu, khinh thường ra mặt.
He tam gia không nghĩ nhiều được nữa, dùng lực mà hất văng Sói Nanh Trắng ra xa. Lao nhanh đến bọn họ, dù cho có chuyện gì đi chăng nữa, ưu tiên hàng đầu cũng phải là bảo vệ He Hé an toàn. Dùng tay làm đấm, ra tay mà t·ấn c·ông lấy Vu Không.
- A, đau c·hết ta rồi!- Vu Không chịu một đòn của đối phương, liền b·ị đ·ánh mà lăn lóc trên mặt đất.
He tam gia lập tức túm lấy He Hé mà bỏ chạy. Nào ngờ Sói Nanh Trắng lại giơ vuốt mà đánh chặn hai người bọn họ, không cho họ rời đi. Đối diện với loại tình cảnh này, lão ta muốn chạy thì không khó nhưng muốn mang theo một người nữa thì thật không dễ một chút nào cả.
- Con sói đó, cứ nhắm lấy He Hé. Không được, ta phải nghĩ cách mới được!- He tam gia liếc mắt nhìn sang hai người bọn họ, một suy nghĩ xấu xa liền hiện lên trong đầu, đưa tay mà bắt lấy Vu Không đang lom khom đứng dậy.
- Lão già, ông muốn làm gì?- Còn chưa kịp để Vu Không phản ứng lại, đã bị lão ta ném đi.
Ném đâu không ném, liền ném đến trước mặt của Sói Nanh Trắng. He tam gia muốn dùng cây giáo trong tay hắn, đả thương lấy nó. Để nó chuyển dời mục tiêu t·ấn c·ông lên người hắn. Từ đó, hai người lão ta sẽ có cơ hội thoát thân.
- VU KHÔNG!- Ha Lô hốt hoảng mà hét lên.
Nhưng lão ta trăm tính ngàn tính lại không tính tới, Sói Nanh Trắng không hề có ý định t·ấn c·ông lấy hắn, liền đánh bật hắn trở lại. Lúc này, chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra. Cây giáo trong tay hắn, lại đâm thẳng vào người He Hé, xuyên qua giữa ngực. Hại người hại đến cuối cùng lại hại chính mình.
- Ư... Ư ư ư...- He Hé nôn ra một ngụm máu tươi, rồi ngã khụy xuống.
- Ta... Giết người rồi!- Vu Không mười phần kinh hãi, cả người đầy máu, lui bước về sau, vẻ mặt tái nhợt đi phần nào.
- He Hé, không sao chứ? Trả lời ta!!!- He tam gia bị cảnh tượng trước mắt làm cho sốc, c·hết chân tại chỗ, vội vội vàng vàng mà đỡ lấy He Hé.
- Đau... Đau quá... Ta... Ta chưa muốn c·hết...- He Hé nắm chặt lấy áo He tam gia, không can tâm mà c·hết đi như này.
- Ngươi... Đáng c·hết!!!- He tam gia dùng ánh mắt sắc lạnh mà nhìn phía Vu Không, cái ánh mắt đó như muốn g·iết người tới nơi vậy.
He tam gia rút cây giáo trên người He Hé ra, từng bước mà đến gần Vu Không. Hắn, bắt buộc phải đền mạng. Ngay lúc lão ta đâm một giáo tới, Ha Lô lại đứng chặn trước mặt hắn, thay hắn chịu một đòn này. Máu tươi bắn ra, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Chứng kiến một màn này, Vu Không như c·hết lặng tại chỗ. Cú sốc tâm lý kia còn chưa kịp tiêu hóa, nay lại đối mặt với loại chuyện này. Hắn nhất thời ngơ ra, không biết phải làm sao cho phải. Hắn đến cùng, đã cảm nhận được sự hung hiểm của thế giới này rồi.
- Chạy... Chạy đi!- Ha Lô cố hết sức mình, nói ra những lời cuối cùng rồi cứ thế mà ngất dần đi.
- Ha Lô, ngươi không sao chứ? Đừng c·hết, nói cho ta nghe đi? Ngươi có sao không hả?- Vu Không đỡ lấy Ha Lô, hốt hoảng mà hét lớn. Nhưng tuyệt nhiên, không có một lời hồi âm nào cả.
- Lão già, ta liều mạng với ông!- Vu Không như tức điên lên, bất chấp tất cả mà xông tới lão ta.
- Ta còn chưa g·iết được ngươi, ngươi lại muốn liều mạng với ta. Kẻ c·hết, là ngươi mới phải!- He tam gia vung giáo trong tay, quét ngang một đường. Nào ngờ lại bị hắn cúi người tránh được, áp sát lấy lão.
- Nhận lấy đi này!- Vu Không ném viên tròn tròn đen đen trước đó Vu sư cho mình, thẳng vào mặt đối phương. 'Bùm' một tiếng, v·ụ n·ổ kinh trời. Từ trong khói bụi mịt mù là thân ảnh của hắn hiên ngang bước ra.
- Cái gì? Ngươi... Ngươi... Đáng hận a!- He tam gia nằm gục xuống, bỏng hết cả người, hỏng luôn cả một bên mắt.
- Ha Lô, ta đưa ngươi về, đừng có mà c·hết đấy!- Vu Không tạm thời cầm máu, rồi cõng lấy Ha Lô.
Đợi cho hai người bọn họ rời đi, Sói Nanh Trắng lại bước đến. Hướng xác của He Hé và He tam gia, cắn xé thành từng mảnh. Trút ra cơn giận trong lòng, rồi tru lên một tiếng thật dài: 'Àgúuuu!'. Cuối cùng nó cũng báo được thù.
- He Hé, He tam gia... C·hết rồi! Bị ăn rồi!- Thể, người của tộc He, một trong những người tham gia săn sói. Từ đầu cho tới giờ, núp ở một bên mà quan sát. Bị cảnh tượng đó dọa cho sợ hãi, run rẩy mà quay người lại, bỏ chạy thật nhanh.
...
Mất hơn một ngày trời, không quản ngày đêm, Vu Không mới có thể đem Ha Lô về đến địa phận tộc Ha. Hắn lê lết từng bước một, khó khăn mà đi. Mắt thấy đích đến càng ngày càng gần nhưng bước chân của hắn lại càng ngày càng chậm.
- A, Ha Lô về rồi!- Có người trong tộc thấy bọn họ trở về, liền lớn tiếng mà hét lên.
- Cứu người!- Vu Không nói rồi, ngã gục xuống.
Cơ thể hắn gần như đã vượt quá sức chịu đựng. Cõng lấy một người có thể hình to lớn hơn mình, còn phải băng đèo vượt suối. Thật là có chút chịu không nổi. Nhưng ít nhất là, hắn đã đem được người trở về.
Đến khi hắn một lần nữa mở mắt ra, đã là ngày hôm sau. Vu Không mơ mơ màng màng mà tỉnh dậy, cảnh vật trước mắt lại vô cùng quen thuộc. Nhìn kĩ, đây rõ ràng là nơi ở của hắn. Còn làm cách nào hắn ở đây, hắn lại không sao nhớ ra cho được.
- A, anh tỉnh rồi? Anh không sao chứ?- Thanh âm vang lên bên tai, đưa mắt nhìn tới Ý La ở ngay bên cạnh hắn. Nhờ có cô ta săn sóc, hắn mới có thể hồi phục nhanh đến vậy.
- Ý La, là cô! Ta không sao! Ha Lô... Thế nào rồi?- Vu Không chỉ mới vừa tỉnh lại, liền nghĩ ngay đến đối phương.
- Ha Lô, không sao rồi. Cũng mai là Vu sư kịp thời cứu chữa nên mới không có nguy hiểm gì đến tính mạng nhưng cần thời gian để bình phục. Anh không cần phải lo đâu!- Ý La đem sự tình, kể rõ lại với hắn.
- Không sao thì tốt, không sao là tốt! Khụ khụ, sao đau thế này?!- Vu Không muốn ngồi dậy, mơ hồ cảm thấy cơ thể toàn thân đau nhức.
- Vu sư nói, anh lao lực quá độ, cần phải nghỉ ngơi mới được. Anh muốn làm gì, có thể nói em, em làm giúp cho!- Ý La liền muốn đỡ hắn nằm xuống, vẻ mặt thương xót không thôi.
- Không được, ta có chuyện muốn nói với tộc trưởng. Chuyện này quan trọng, không thể chậm trễ!- Vu Không thì lại mặc cho thương tổn vẫn còn, cương quyết đứng dậy. Ý La muốn ngăn cũng ngăn không được, chỉ đành để hắn làm theo ý mình.