0
Trong vô tình, Vu Không trốn vào trong một hang động. Trong vô tình, hắn thấy một viên ngọc quý. Trong vô tình, hắn lại làm mất viên ngọc đó. Nhưng đây là vô tình hay là hữu ý, thì khó mà nói rõ. Chỉ biết, chuyện này không tránh khỏi liên quan đến hắn.
- Ủa, sao lại biến mất rồi? Rõ ràng lúc nãy vẫn còn trên tay ta mà!- Vu Không nhìn bàn tay trống trơn của mình, ngơ ngác mà không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Đó chắc chắn là một viên ngọc quý, hắn lại làm mất nó. Hậu quả, hắn thật là không dám nghĩ tới. Hắn loay hoay nhìn quanh, tìm kiếm kĩ càng một lượt. Từ hòn đá dưới chân cho đến những kẻ hở gần đó, hắn đều không bỏ sót. Qua một hồi lâu, kết quả lại không như ý muốn, chẳng tìm thấy nó đâu.
- Mất... Mất thật rồi, không biết bọn họ sẽ vì chuyện này mà trách ta không nữa. Chắc là không đâu?- Chỉ cần nghĩ thế thôi, Vu Không đã cảm thấy ớn lạnh toàn thân. Kết cục ấy, nghĩ thôi cũng biết nó đáng sợ như nào rồi.
Hắn đứng ngẩn ra đó một lúc, không ai biết hắn nghĩ gì. Chỉ thấy hắn quay người sau, dứt khoát mà đi khỏi nơi này. Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách. Mọi chuyện đều tính sau vậy.
Ngoài cửa hang động, hắn nép mình ở một bên. Ngó trước ngó sau, xác định không có ai. Hắn mới dám đặt bước chân ra ngoài, vội vội vàng vàng mà bỏ chạy. Hắn không dám ở đây thêm bất kì một phút giây nào nữa.
Chạy một hồi, đến khi hắn thấm mệt, không chạy được nữa. Hắn mới dừng bước chân lại, nghỉ mệt đôi chút. Hắn của hiện giờ, sức lực gần như đã cạn kiệt. Cả người thấm đẫm mồ hôi, rũ rượi mà ngồi bệt dưới nền đất lạnh lẽo.
- Chắc là đủ xa rồi, mệt c·hết đi được. Làm mất món bảo vật đó, bọn họ không róc xương lột da ta mới là lạ ấy!- Vu Không đưa tay lao nhanh đi mồ hôi trên trán, bết bát phải biết.
- Mà ở đây, là ở đâu thế? Sao lại là rừng cây thế này?- Nhìn vào khung cảnh xa xăm lạ lẫm này, Vu Không không khỏi cảm thấy bơ vơ lạc lõng.
- Húuuuu huuuuu hùuuu huuuuu!- Tiếng sói tru, tru vang cả rừng núi.
- Sói gì mà nghe hú tật thế? Còn tật hơn cả ta nữa!- Vu Không ban đầu còn cảm thấy sợ sợ, giờ thì thấy hết sợ rồi, hơn thảy là cảm thấy hiếu kì.
Nhưng giờ không phải là lúc quan tâm đến những điều đó, hắn còn có nhiều chuyện quan trọng hơn để tâm tới. Thứ nhất là chổ ngủ, thứ hai là nước uống, thứ ba là thức ăn. Không có những thứ này, hắn nào có hơi sức mà quan tâm đến những thứ khác.
- Rốt cuộc ở đây là đâu thế? Ta muốn ăn gà gán, ta muốn nước ngọt, ta muốn ngủ trên chiếc giường thoải mái của mình... Tại sao lại đưa ta đến nơi quái quỷ này? Để làm gì, mẹ nó!!!- Vu Không mất bình tĩnh mà hết lên. Những chuyện này đối với hắn ta mà nói, đã là quá sức chịu đựng rồi.
Nhưng hét lên là thế hắn cũng không thể nào mà thay đổi được hiện thực này. Trời thì tối, người thì đói. Hắn chỉ đành ngồi co người vào một góc. Chờ đợi cho đêm nay qua đi, mọi chuyện ngày mai sẽ tính sau.
Chật vật cả đêm, cuối cùng trời cũng đã sáng. Hắn lờ mờ mở mắt ra, cả đêm qua hắn gần như không thể chợp mắt được. Côn trùng xung quanh, muỗi, rít, rết,... Cộng với tiếng sói tru, nào đâu có để hắn được yên. Hắn của bây giờ, hai mắt thâm quầng, tàn tạ đi là thấy rõ.
- Còn sống này? Mai mắn thế không biết nữa! Mai mắn cái bíp ấy, đây là đang dày vò ta mà. Ta làm gì nên tội chứ?!- Vu Không một mặt nhăn nhó, cau có khó chịu vô cùng. Trút giận lên những vật xung quanh. Nhưng hắn làm như thế, cũng chỉ đang tự mình h·ành h·ạ lấy mình thôi.
- Khát quá, đói quá!!!- Trút giận một hồi, hắn mệt lừ ra. Vừa đói vừa khát, ngồi bệt dưới đất. Không biết từ đâu, lại có giọt nước rơi xuống mặt hắn. Ngẩng đầu nhìn lên, hoá ra là mù sương đọng lên trên lá cây. Hắn không nghĩ nhiều, lập tức mà liếm lấy giọt sương trên từng chiếc lá. Phần nào giải tỏa cơn khát của bản thân.
Đột nhiên, xa xa lại có tiếng nói truyền đến. Hắn tò mò, liền núp ở một góc mà nghe xem bọn họ nói gì. Mắt thấy, là nhóm người hơn trăm, đang tụ tập lại với nhau. Dẫn đầu là một người vai u bắp thịt, cao gần 2m, sẹo đầy người. Trên đầu quấn lấy một lớp da gấu, trông rõ là dữ dằn.
- Sắp đến gần địa phận bộ Ha rồi, cẩn thận một chút đi. Đêm nay sẽ là đêm có trăng, chúng ta sẽ đánh úp bọn họ!- Tên đó nói với đám thuộc hạ phía sau. Khuôn mặt của gã lộ rõ sự phấn khích.
- Hehe, đến lúc đó, nam thì g·iết, nữ thì bắt làm nô lệ... Hehe, nghĩ thôi, đã thấy hứng thú rồi!
Nghe mang máng được những gì mà bọn họ nói, Vu Không ngệch hết cả mặt: 'Gì vậy nè, bọn họ là ai thế? Nhìn thì giống đám người kia nhưng có chút khác thì phải? Tấn công? Không lẽ là bọn họ định t·ấn c·ông đám người kia sao?'
- Mặc kệ vậy, đáng đời bọn họ. Dám bắt trói ta, bỏ đói ta. Các ngươi tự chịu lấy đi!- Vu Không quay người lại, ý định rời đi, làm lơ chuyện này.
- Không được, đây là chuyện liên quan đến mạng người đấy. Nhưng mà chuyện này liên quan gì đến ta?- Vu Không nửa muốn báo cho bọn họ biết nửa lại không muốn quan tâm tới, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến hắn. Bọn họ lại đối xử với hắn quá tệ. Hắn cần gì phải nhiều chuyện mà xía vào. Nhưng có sự ràng buộc của đạo đức, hắn cũng không thể cứ thế mà bỏ mặc được.
...
- Có chuyện lớn rồi, có chuyện lớn rồi!- Vu Không hốt hoảng chạy tới, hét lớn như cắt tiết. Cuối cùng, hắn vẫn là không bỏ mặc được.
- Là ngươi? Nhanh, chúng ta mau bắt hắn lại!- Bọn họ nhìn thấy hắn, như thợ săn nhìn thấy con rồi vậy, vồ vập mà xông tới.
- Giờ không phải là lúc bắt ta đâu? Đưa ta đến gặp tộc trưởng của các ngươi, nhanh! Có chuyện lớn rồi!- Mặc cho bọn họ muốn làm gì mình thì làm, Vu Không cũng không để tâm tới, gấp gáp mà nói.
- Chuyện lớn, chuyện gì?- Còn bọn họ thì mặc kệ hắn nói gì, trói trước rồi lại tính sau vậy.
- Có người muốn đánh các ngươi kìa. Nam thì g·iết, nữ thì bắt làm nô lệ. Ở đó không lo, lo bắt ta làm gì?- Vu Không nghiêm mặt lại, lạnh giọng mà nói.
Bọn họ thấy hắn như vậy, đều nhìn nhau bán tính bán nghi. Thế là, không bắt trói hắn nữa, đem sự tình này mà bẩm báo lên trên: 'Tộc trưởng đại nhân, mọi chuyện là như vậy, mong người định đoạt!'
- Lời ngươi nói là thật?- Tộc trưởng đại nhân, tuổi tầm 40, cơ thể cường tráng. Nhưng trên người cũng có không ít là v·ết t·hương, đều là do tuổi trẻ để lại.
- Thề luôn, dóc làm chó. Chính tai ta nghe thấy. Bọn họ chính là muốn đánh các người. Nam thì g·iết, nữ thì bắt làm nô lệ. Dữ dằn lắm!- Vu Không đem sự tình, hết thảy mà tường thuật lại.
- Không lẽ là tộc He? Lại dám cả gan đến như vậy, muốn t·ấn c·ông chúng ta. Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ đánh bọn họ ngay bây giờ. Để bọn họ biết, tộc Ha chúng ta không dễ chọc vào!- Tộc trưởng tức giận, liền muốn dẫn người mà đánh đối phương.
- Các người định làm gì? Định liều mạng với bọn họ à? Đối phương còn biết chờ đến trời tối để đánh lén, các ngươi lại trực tiếp giáp lá cà mà đánh. Thông minh thế? Sao không tương kế tựu kế, gài bẫy ngược lại kẻ địch?- Vu Không ngăn bọn họ lại, bày ra sách lược mà tác chiến.
- Tương kế tựu kế? Đó là cái gì?- Tộc trưởng nhìn hắn, nghi hoặc mà hỏi.