Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 10: Huyết Mạch Đan

Chương 10: Huyết Mạch Đan


Trong khi Dạ Trần quan sát Lân Diễm luyện hoá Tẩy Tuỷ Đan. Bên ngoài, đấu giá vẫn đang diễn ra hết sức quyết liệt nhiều người cũng đã mắt đỏ tía tai miệng thở dốc ngồi bệt trên ghế. Ai cũng cố gắng hét giá không muốn đi một chuyến này tay không về nhà,

Quan sát từng kiện vật phẩm được người ta đấu giá mang đi. Thấy mọi người càng ngày càng hưng phấn kích động, Dạ Trần tâm cũng sinh ra kích thích liên tục liên tục đấu giá những vật có thể tăng cường thực lực cho hắn. Mặc dù mấy kiện vật phẩm này tăng cường thấp một chút nhưng có còn hơn không ''muỗi cũng là thịt''. Sau này, hắn thành lập thế lực nhất định phải dùng đến.

Dạ Trần càng thêm sức đấu giá. Tiếng ai oán trong lòng mọi người đều tăng, đấu không nổi hắn. Có vài người bất mãn tăng giá với Dạ Trần liền bị Dạ Trần dùng giá gấp đôi đập lại. Người kia tức giận xì khói cùng bất đắc dĩ, không cam lòng ngồi xuống!

''Có vẻ rất náo nhiệt nha.'' Đằng sau Dạ Trần đột nhiên có tiếng vang lên, là Lân Diễm.

''Ồ, ngươi luyện hóa xong nó rồi sao?'' Dạ Trần nghe thấy đối phương nói liền quay đầu mỉm cười nói với nàng ta.

Lân Diễm gật nhẹ đầu ''ưm'' nhẹ một tiếng, gương mặt xinh đẹp liền đỏ lên!

Dạ Trần thấy vậy không biết làm sao, đành gãi đầu cười hỏi: ''Nó tốt chứ?''

''Rất tốt là đằng khác.'' Lân Diễm giọng nói dịu dàng truyền ra đáp lời Da Trần.

''Mà đâu phải tốt mà là siêu siêu tốt mới đúng, nó giúp bản thân cải thiện thiên phú và thể chất của Lân Hổ Tộc. Lân giáp hư ảnh bây giờ cũng đã mạnh lên gấp bội, nhưng đó chỉ mới là bắt đầu thôi à, không biết sau này sẽ tăng lên bao nhiêu uy lực nữa!!'' Trong đầu đối phương vui sướng thầm nghĩ.

''Như vậy là tốt nhất.''

Dạ Trần gật gù nói ra, dù sao hắn cũng đã đoán chắc từ trước, rồi chuyển nhanh sang đề tài mới: ''Lân Diễm mau qua đây. Ta và ngươi cùng đấu giá, đập dẹp lép bọn khốn không có mắt vừa dám khi dễ ngươi!''

Nghe hắn ta nói vậy, Lân Diễm không khỏi xấu hổ nhưng sâu trong lòng là vui vẻ nhiều biết bao!

Chính nàng cũng muốn như vậy đây! Phải xả ác khí tích tụ bao lâu trong lòng ra chứ!

Rất nhanh, Lân Diễm ngồi xuống bên cạnh Dạ Trần và nhỏ giọng nói ra: ''Để ta giúp thiếu gia người đấu giá!''

Dạ Trần nghe nàng ta nói vậy liền quay sang nhìn chăm chú vào đối phương!

''Trên mặt ta có gì sao?'' Lân Diễm tỏ ra khó hiểu.

Đột nhiên, Dạ Trần chuyển động, sát gần vào tai đối phương thầm nói: ''Lân Diễm, ngươi thật xinh đẹp nha.'' Ngày trước, hắn cũng dùng một chiêu này để Ảnh Nguyệt đối tốt với hắn, nghĩ lại nếu dùng chiêu này với Hổ Nữ trước mắt, đối phương sẽ cam tâm nguyện c·hết vì hắn đi!

Quả nhiên, Lân Diễm hai má chớp mắt đỏ bừng làm cho người ta muốn cắn một cái!

''Thiếu gia là người xấu!'' Lân Diễm ngại ngùng muốn c·hết, thanh âm như muỗi kêu nhẹ truyền ra.

''Ha ha ha.... ta chính là người xấu!'' Mặt dày vô địch thủ, Dạ Trần không chút phật lòng cười sảng khoái, nói to.

''Còn cười nữa.'' Lân Diễm bị không khí vui vẻ của người bên cạnh l·ây n·hiễm liền quay sang đánh Dạ Trần vài cái, tất nhiên sát thương gây ra là không đủ để Dạ Trần kêu đau nhưng đối phương vẫn mở to miệng hét lớn: ''Ai ui... đau quá... nhẹ tay thui, Lân cô nương!!''

Trong khi hai người vui vẻ cười đùa.

''Ồ....'' Toàn trường đột nhiên kinh hô, tỏ rõ sự kinh ngạc hấp dẫn đến hai người nhìn lại.

''Có đồ gì tốt sao?'' Lân Diễm nhìn toàn trường sôi nổi, có chút mơ hồ nói ra.

Dạ Trần bên cạnh thì chăm chú nhìn vật phẩm chuẩn bị đưa lên. Thấy vật phẩm lộ ra một góc, Dạ Trần quay sang nói với đối phương: ''Lân Diễm nhất định phải lấy nó về. Thứ tiếp theo của Tụ Bảo Lâu giúp ích rất nhiều cho chúng ta đó!''

''Thiếu gia, người yên tâm! Lân Diễm quyết lấy nó về!!'' Lân Diễm thấy đối phương nghiêm túc nói như vậy liền gật thật mạnh đầu đáp lại.

Dù sao, người đau túi cũng là thiếu gia thôi! Có liên quan gì đến bản thân nàng đâu! Mạnh mẽ hô lớn một phen cho đám người bên dưới sợ hãi đến thất sắc, không phải là tốt hơn sao? Hi hi hi...!!

Trước dòng suy nghĩ đắc ý của Lân Diễm, ở bên dưới có người giải thích món đồ kế tiếp vừa mới được mở ra cho sự nghi hoặc của chúng nhân hiểu: ''Trời... là Huyết Mạch Đan! Đan dược phụ trợ xếp thứ hai trong bảng ''Đan Dược''. Huyết Mạch Đan thế nhưng có thể làm cho người sử dụng nó tăng cường huyết mạch hoặc thể chất, hai thứ khó khăn trong người được tăng lên. Chỉ tiếc....!!'' Nói đến đây, đối phương liền thở dài: ''Chỉ tiếc là không có tác dụng cho người thường!'' Đây cũng là lí do chính làm do Huyết mạch Đan tác dụng dù nghịch thiên nhưng chỉ được xếp hạng hai.

Mọi người trước nghe vậy mừng rỡ không thôi nhưng nghe đến câu cuối, tất cả liền thở dài cùng nhau: ''Bọn hắn cũng không có huyết mạch hoặc thể chất quý hiếm gì à!''

Phòng khách quý số một.

''Thứ này có tác dụng rất lớn với đại ca ta. Các người nhất định phải đấu về.'' Nhị hoàng tử nói với thuộc hạ bên cạnh.

''Rõ....''

Nghe người bên dưới giải thích, Lân Diễm liền hiểu ra, rồi đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn Dạ Trần mang theo tự hào cùng ngưỡng mộ thầm nghĩ: '' Không biết thiếu gia có huyết mạch hay thể chất gì không nhỉ? Thôi kệ đi, trước đạt đan rồi sau tính!''

Lúc này, Tô Nhu ở bên dưới cười nói: ''Tụ Bảo Lâu mất rất nhiều thời gian mới tìm được một viên Huyết Mạch Đan cao cấp này. Mọi người chắc cũng biết được sự trân quý của nó. Mặc dù đối với nhiều người không có tác dụng nhưng.... có thể mang đi tặng nha.''

''Ha ha ha...!!'' Mọi người hiểu.

Tô Nhu hét lớn: ''Giá khởi điểm năm mươi vạn tử kim.''

''Một trăm vạn tử kim.'' Phòng khách số một truyền ra tiếng đấu giá.

''Trời..!!'' Toàn trường chúng giả không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, không hổ là Hoàng Thất chi một cái là thật mạnh tay.

Mà theo như bọn họ biết được, các Đại Gia Tộc chỉ có thể gom góp bất quá tầm năm trăm vạn tử kim mà thôi, thêm nữa sẽ ảnh hưởng tới căn cơ của Gia tộc. Vậy mà Hoàng Thất hô giá cái liền ngang hai thành của nhà người ta, thật là làm cho nhiều người phải suy nghĩ sâu xa.

Mặt khác, trên lâu cao, Lân Diễm thấy vậy cũng hơi sửng sốt, đời này nàng còn chưa thấy nhiều tử kim như vậy đâu, mà trong túi không gian thiếu gia đưa cho nàng cũng chỉ có trên dưới tám mươi vạn mà thôi, như này sao đấu với người ta đây?

''Thiếu gia...!?'' Đối phương lo lắng quay sang liếc nhìn Dạ Trần bên cạnh.

''Từ từ..!!'' Dạ Trần nhẹ nhàng vỗ vai Lân Diễm, rồi bá đạo nói ra: ''Đập c·hết hắn cho ta. Có gì thiếu gia ngươi chịu trách nghiệm.''

''Hiểu..!!'' Lân Diễm thấy y bá khí như vậy, tâm tình liền phấn khởi cùng kích động không thôi.

Quả không hổ là thiếu gia, nghịch thiên tất cả!

Rất nhanh, Lân Diễm hét lớn vô trận pháp: ''HAI TRĂM VẠN..!!'' Vừa dứt lời, Lân Diễm không hiểu sao toàn thân thoải mái hẳn ra.

Lúc này, Nhị hoàng tử phong số một đang thưởng thúc trà cùng với người bên cạnh còn nói: '' Thạch tướng quân ra giá như vậy. Đại cục tất....'' nhưng đối phương còn chưa nói xong liền nghe thấy tiếng hét giá từ phòng số hai, tách trà trong tay mất lực rơi xuống sàn nhà trong sự ngây dại của chủ nhân tách cầm: ''Choang...!!''

''Huyết Mạch Đan cao cấp bất quá trăm năm mươi vạn mà thôi, thật là...!! C·hết tiệt, tên khốn phòng số hai đó!!'' Nhị hoang tử tức đến giậm chân, mắng to.

Thạch tướng quân bên cạnh y cũng có chút ngây người!

Một người có thể ra giá cao như vậy... sẽ là thần thánh phương nào đây?

''Thế này còn đấu cái rắm!'' Mọi người ở quanh đại sảnh cũng ngây dại nhìn chăm chú phòng số hai, trong lòng ai nấy cũng ai oán không thôi.

''Hắn rốt cuộc giàu đến mức nào? Phá thiên sao?'' Tiếng lòng chung của mọi người không ngừng hiện lên trên khuôn mặt đỏ au.

''Ha ha ha...!!'' Trên lầu, Lân Diễm thấy mọi người bị bản thân mình làm kinh sợ liền thoải mái, quay sang ôm mạnh lấy Dạ Trần một cái.

Quá đã, so với khổ cực trước đây, lúc này vui hơn nhiều!

Đối diện, Dạ Trần cũng chỉ có thể ngồi im chịu trận!

Mẫu thân đại nhân của hắn đã từng dạy đi dạy lại, đắc tội với ai thì đắc nhưng không được đắc tội với nữ nhân bên cạnh, nếu không... khó sống lắm!

Mặt khác, Nhị hoàng tử từ trong tức giận tỉnh lại cũng đ·ã c·hết tâm, liền thở dài nói: ''Bỏ thôi.''

''Rõ..!!'' Người bên cạnh cũng gật đầu đồng ý. Dù sao bọn họ đến là vì vật khác, cũng không nên vì lợi ích nhỏ trước mắt mà làm hỏng mất việc lớn được giao tới đây.

''BỤP BỤP BỤP!''

Trên đài, Tô Nhu thấy vậy cũng liền hạ búa gỗ trong tay kết thúc vật phẩm đang đấu giá.

''Phù..!!'' Nhiều người thấy hết liền thở ra một hơi trọc khí.

Họ thật là mệt mỏi cả tâm hồn lẫn thể xác, cứ chờ dài cả cổ đến vật phẩm tốt là lại bị phòng số hai gõ mạnh đầu một lần, hỏi ai không tiếc hận cho được!

Chỉ tiếc, thủ phạm và tòng phạm đâu có thời gian quan tâm đến cảm xúc của đám người!

Lúc này, Lân Diễm đấu giá xong thấy đại cục đã định, tâm tính thoải mái trước đó liền nhân gấp đôi còn có hứng quay sang trêu ghẹo cả thiếu gia nhà mình. Đau khổ nhất chắc là Dạ Trần đi, tự thân cảm thán, còn phải tự tay xoa xoa chỗ bị bẹo đến mức đỏ au hai vết ngón tay hằn: ''Thật đau.. không hổ là Hổ tộc nhân!''

Chương 10: Huyết Mạch Đan