Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tương Dạ Mộng Nhai
Unknown
Chương 11: Thể chất tái hiện
Huyết Mạch Đan không lâu liền tới tay, Dạ Trần cùng Lân Diễm thể hiện ra vẻ tò mò cùng nhìn bình đan dược nhỏ đựng vật gì trong đó!
''Đây là...!!'' Rất nhanh, đan dược được Dạ Trần lấy ra, không hổ là đan được xếp thứ hai trên bảng, dược khí Huyết Mạch Đan được thả tự do liền mạnh mẽ tỏa ra khắp căn phòng, Dạ Trần không khỏi nheo mắt nhìn kỹ liền thấy, đan dược màu bạch ngọc mang theo quang mang lấp lánh Huyết Hồng Sắc, chỉ cần nhìn vào nó thôi cũng khiến máu trong cơ thể sôi sục cả lên.
Bên cạnh, Lân Diễm hít một hơi thật sâu, nàng cảm nhận được huyết mạch trong người mình đang rục rịch, song cũng thầm nghĩ, chỉ cần hấp thụ đan dược trước mắt, bản thân nàng thực lực nhất định sẽ bước lên một cấp độ mới, bất quá suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ, đó không phải là đồ vật nàng có thể hưởng!
''Thiếu gia mau chóng hấp thụ Huyết Mạch Đan, không cả dược lực sẽ giảm đi mất.'' Lân Diễm thấy đối phương mãi vẫn chưa sử dụng liền vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Đối diện ánh mắt quan tâm, Dạ Trần lắc đầu, cười nói: ''Không sao đâu. Dược lực thấp đi một chút... càng tốt!!'' Dứt lời, đối phương quanh thân sáng lên hai màu trắng và đen huyền ảo.
''Xoẹt..!!'' Dạ Trần chớp lấy thời cơ, điều khiển hào quang hai màu trắng đen từ từ bao phủ lấy Huyết Mạch Đan, rồi biến màu bạch ngọc đang hiện thành sắc trong suốt, dần dần hiện ra cả một bông hoa màu đỏ ẩn bên trong.
''Đây là... thể chất của thiếu gia sao?'' Ở một bên, Lân Diễm kinh ngạc đến không dám tin vào đôi mắt mình nữa.
Nàng thật sự không nghĩ tới, đối phương sẽ có và thể chất sẽ đẹp đến như vậy! Thật là ước ao muốn được như người trước mắt!
''Soạt..!!" Lân Diễm không tự chủ nhẹ đưa cánh tay ra, nàng ta cố vươn đến hào quang phát tán từ phía Dạ Trần mà ngây ngốc mỉm cười nói: ''Thật đẹp!''
Không lâu sau, dưới đôi mắt ngỡ ngàng trong màn ánh sáng lung lung dần dần chuyển sang đan dược nằm trong tay Dạ Trần, Lân Diễm không khỏi sửng sốt, vội lấy lại tinh thần, hai mắt nhìn kỹ lại một lượt nữa liền thất kinh!
Theo hiểu biết của bản thân, đan dược từ màu bạch ngọc chuyển dần thành trong suốt, đó không phải là dấu hiệu dược khí bị tiêu thất sao? Bản thân mặc dù không am hiểu dược đạo cho lắm nhưng qua thời gian buôn trải khổ cực ở Thánh thành, nàng Lân Diễm không ăn qua thịt heo cũng xem qua heo chạy, nhìn viên đan dược quý báu kia dần dần mất đi quang huy so với ban đầu, không phải dược khí giảm mạnh thì còn là cái gì nữa.
''Mà không đúng... Không được!'' Lân Diễm thấy Dạ Trần vẫn cầm trong tay mà không sử dụng liền vội hét lớn nhưng bên kia đã truyền đến thanh âm của Dạ Trần: ''Lân Diễm chuẩn bị tinh thần cho ta!''
''Thiếu gia, chuẩn bị gì?''
Đối phương bị câu nói của Dạ Trần làm cho mơ hồ, nhưng không kịp suy nghĩ cho thấu hiểu đã thấy Dạ Trần thu lại thể chất hiện ra khuôn mặt đã có chút trắng bệch đi!
''Thiếu gia, người...!!'' Lân Diễm thấy vậy, trong lòng sinh ra sợ hãi.
''Há miệng..!!'' Dạ Trần cũng không lo lắng nhiều đến vậy, vội tiến nhanh đến chỗ Lân Diễm thầm hô.
Mặc dù, Lân Diễm không hiểu chuyện gì nhưng cũng rất phối hợp, nghe theo bản năng mách bảo tin tưởng Dạ Trần mà há mở miệng nhỏ: ''A...!''
Dạ Trần thấy vậy liền nhanh chóng đút viên đan dược trong tay vô miệng nàng ta và nói: ''Mau nuốt xuống luyện hóa, mà để ta giúp ngươi một tay luôn..!!'' Nói xong, đối phương dắt tay Tiểu Hổ Nữ ngồi xuống và vội đi ra sau lưng thân ảnh trước mắt ngồi xếp bằng, hai tay thì đặt lên lưng đối phương, lòng bàn tay thì phát tán ra hai màu hào quang trắng đen nhẹ nhàng dung nhập vào trong thân thể đối phương.
Trước mắt, Lân Diễm không phản kháng, tùy tâm để Dạ Trần điều khiển bản thân, cũng như đặt sinh mạng bản thân mình vào trong tay đối phương!
Lân Diễm trong đầu cũng sớm hiểu được một chuyện, thiếu gia vì tài bồi bản thân mình mà hết lòng quan tâm cũng như hi sinh nhiều tâm sức đến như vậy, không chỉ về tài phú mà còn đặt chính bản thân người vào nguy hiểm. Nói, nàng không cảm động là giả, chỉ tiếc không có cơ hội thể hiện tâm can của bản thân thôi!
Mặt khác, Dạ Trần thấy nàng ta vẫn còn ngẩn người như phỗng liền vội nói nhanh: ''Còn suy nghĩ lung tung gì vậy? Mau chóng hấp thụ dược lực à.'' Nói xong, đối phương liền lấy ra nắm nhỏ đan dược hồi ma lực đút thẳng vào miệng mình.
''Rõ rồi, thiếu gia!'' Lân Diễm nghe đối phương nói cũng không dám chậm trễ nữa, liền nhanh chóng hấp thụ dược lực đang bành trướng trong cơ thể. ''Thiếu gia, ta sẽ không phụ ngươi!'' Lần đầu gặp mặt nhau, trúng tiếng sét ái tình là có thật trên đời, nàng Lân Diễm gặp người lần đầu quyết tâm đi theo người dù có phải c·hết cũng là sự thật, mãi sẽ không thay đổi.
''Phù..!!'' Dạ Trần thấy đối phương cuối cùng cũng hấp thụ dược khí trong cơ thể liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng thúc d·ụ·c thể chất đến mức giới hạn giúp cho thân ảnh trước mắt luôn ở trong ranh giới an toàn.
Âm Dương Thể giúp cho trạng thái luôn ở mức cân bằng, với điều đó, khả năng bạo thể do hấp thụ đan được quá mức bản thân có thể chịu đựng là khó có thể xảy ra dù cho người đó chỉ ở trong môi trường trung gian!
Trước đó, phải bỏ đi một chút dược khí của Huyết Mạch Đan, cũng là vì đối phương khác với Tẩy Tủy Đan lấy rèn luyện căn cơ trong thời gian dài làm chủ yếu, còn về Huyết Mạch Đan là lấy bạo phát trong thời gian ngắn làm chủ, nếu hắn không bỏ đi đại giới dược khí, Lân Diễm thực lực yếu kém đang thể hiện mà trực tiếp nuốt nó vào nhất định sẽ bị dược lực bạo phát mạnh mẽ không thể kiềm chế mà đến mức bạo thể vong mạng ấm ức!
Cũng may mắn, hắn có Âm Dương Thể có thể cân bằng mọi thứ vật chất, nên cho dù dược lực giảm đi công hiệu cũng sẽ không bị mất hết ngược lại còn phù hợp với Lân Diễm nhỏ yếu lúc này. Cũng như câu nói, càng nhỏ tuổi dùng đan dược như Huyết Mạch Đan, Tẩy Tủy Đan... càng sớm càng tốt nhưng phải chú ý. Và tập trung xây dựng vững chắc căn cơ từ bây giờ, không gian phát triển sau này cũng sẽ rộng mở hơn. Tất nhiên, lớn lên sử dụng hai loại đan được cũng được thôi, chỉ là trưởng thành căn cơ đã được hình thành do rèn luyện lâu năm, cho dù dùng Huyết Mạch Đan hay Tẩy Tủy Đan phẩm chất hoàn mỹ đi nữa, công hiệu cũng sẽ giảm xuống cực thấp bồi lại cho người dùng, trong khi đó giá đan được cũng không thấp, phải chịu giảm đi công hiệu cũng quá khó để người ta chấp nhận rồi!
Mất một lúc lâu sau, hai người mới tách ra, riêng biệt thở phào nhẹ nhõm: ''PHÙ..!!''
''Cách cách...!!'' Vươn người mệt mỏi một cái, Dạ Trần thoải mái nói ra: ''Xong..!!''
Được một lúc, tự nhiên đối phương ngồi đó cười trong sự khó hiểu: ''Ha ha..!!''
Hắn có chút không hiểu nổi, tại sao bản thân lại đối xử tốt với Lân Diễm như vậy? Dù suy đi nghĩ lại, nghĩ đến to đầu đi nữa, vẫn không thể nhận ra điều gì khác lạ, trong khi chính hắn Dạ Trần lại cảm thấy... không ghét điều đó một chút nào.
Thật là mâu thuẫn!
Bên kia, Lân Diễm được Dạ Trần dùng thể chất giúp đỡ đã hoàn toàn hấp thu Huyết Mạch Đan. So với ma giả ngoài kia, đối phương một ngày hấp thu hai loại đan dược quý hiếm, không biết để người ta hay sẽ ghen tỵ đến mức nào đây?
Ít nhất, công hiệu đan được đem lại so ra hiện tại cũng đã hiện ra một phần, Lân Diễm làn da không những trắng hơn, mà khuôn mặt cũng trở lên xinh đẹp bằng một cách nào đó khó có thể diễn tả, cứ như thay xương hoán cốt, thoát nhiễm bụi trần, làm cho Dạ Trần tâm thanh tịnh khi nhìn vào cũng phải ngây ngốc một hồi mới thoát ra được!
''ỪM... cái mùi này..!!'' Dạ Trần đột nhiên nhíu mày, thầm nói ra.
Lân Diễm nghe đối phương nói liền giật mình.
Nhìn lại chính bản thân mình một lượt, thấy quần áo đã nhem nhuốc do tạp chất bài tiết, còn mang theo mùi khó chịu đến mức cay mũi, Lân Diễm liền gấp vội phóng tầm mắt ra xung quanh phòng khách quý đầy đủ tiện nghi đang ngồi!
''Ha ha ha...!!''Dạ Trần thấy đối phương thành ra như vậy, có chút buồn cười, chỉ tay sang một bên nói: ''Bên phải nha!''
Liếc mắt theo tầm đối phương chỉ điểm, rồi liếc nhìn Dạ Trần một cái, thấy đối phương còn đang cười trộm bản thân, Lân Diễm cười trừ, ánh mắt lóe sáng vội chạy thật nhanh!
Dạ Trần ánh mắt sao tốt, thấy đối phương thần sắc gian xảo hiện ra liền vô danh cảm thấy sợ hãi, vội đưa tay lên nhanh chóng bịt miệng nhỏ mình lại!
Bộ dáng đối phương lúc nãy cứ như đại sắc hổ thành công khi dễ người ta vậy, thật là đáng ghét, cũng quá đáng yêu đi!
Cười một tiếng, bỏ qua suy nghĩ trong đầu sang một bên, Dạ Trần tập trung vào chính sự:
''Không hổ đại hội nửa năm tổ chức một lần, có thật nhiều đồ tốt mang ra đấu giá! Lâu như thế rồi mà vẫn chưa xong!!'' Đối phương lắc đầu thầm nghĩ.
Nhưng người bên dưới không suy nghĩ giống như Dạ Trần. Họ chỉ muốn càng lâu càng tốt, vì đại đa số trong đám người bọn họ còn chưa cầm được món đồ gì về trong lòng bàn tay đã ướt nhẹp vì lo lắng đây!
''Không biết các thế lực lớn đến đây vì vật gì? Đám người ăn to nói lớn này... đang rất tiết chế nha!'' Dạ Trần nhìn quanh các phòng bên cạnh đã được che đi khung cảnh bên trong bởi trận pháp mà trong long suy đoán.
''Các ngươi cầu mong đi! Đừng có là đồ tốt, nếu không... đừng có trách ta mạnh tay!'' Dạ Trần cười xấu xa.
''Đúng vậy.'' Tiếng nói bên cạnh vang lên không cần nghĩ cũng biết người đó là ai, vì căn phòng này hiện tại chỉ có hai người ở mà thôi.
Dạ Trần giật mình không nhẹ, thầm nghĩ: ''Lân Diễm mạnh lên rồi. Thể chất của mình, vậy mà không phát hiện ra được đối phương đã đến gần.''
''Tốt lắm, không uổng phí công sức của ta!'' Mặc dù Lân Diễm đã mạnh hơn bản thân, Dạ Trần vẫn thầm chúc mừng cho đối phương.
Dù sao, Lân Diễm lúc này cũng đã là người của hắn, cho nên đối phương càng mạnh càng tốt. Sau này nhờ vào đó, đối phương không những có thể tự bảo vệ bản thân, còn có thể thay hắn đi đánh người khác nữa! Cuối cùng sẽ không trở thành một bình hoa vô dụng, rồi bị chính hắn lãng quên đi cũng không hề hay nhớ đến!
''Ai ui.'' Dạ Trần đột nhiên kêu đau.
Lân Diễm đã trả lại tiếng cười trộm ban nãy của y.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng ta nhìn chăm chú vào Dạ Trần đang bất mãn hỏi: ''Đang suy nghĩ gì vậy?''
Dù sao, Hổ tộc nhân rất thích khi dễ người khác, cảm giác mang lại rất là thoải mái. Hơn nữa, bản thân dù có làm gì đi nữa, thiếu gia cũng sẽ không mắng mỏ hay trách phạt gì nha, cho nên lúc này phải biết vận dụng cơ hội khi còn có thể dùng đến chứ!
Rất nhanh, tay phải của đối phương chầm chậm di chuyển để sát bên hông Dạ Trần bất cứ khi nào cũng có thể động thủ!
Bên cạnh, Dạ Trần âm thầm liếc mắt, thấy có ''v·ũ k·hí'' đang uy h·iếp bản thân, đối phương rất thông minh lên tiếng khen ngợi Lân Diễm: ''Không hổ là Lân Diễm.... thật là mỹ lệ!!''
Đây là lời nói trong tâm của hắn, không phải là lời nói dối để tránh thoát đâu, mà sự thật trước mắt cũng là như vậy, đáng tiếc có thưởng!
Lân Diễm nghe đối phương khen bản thân mà trong lòng nở hoa, bàn tay càng ra thêm sức vẹo Dạ Trần mà ánh mắt trở nên dịu dàng nhìn đối phương, nhẹ giọng nói ra: ''Thiếu gia, người đối với ta thật tốt!''
''Ngươi biết vậy là tốt rồi!!'' Dạ Trần cắn răng nói ra.
''Tất nhiên..!!'' Lân Diễm nghe thế càng vui vẻ hơn, còn sát lại gần Dạ Trần và nói: ''Chúng ta xem đấu giá đi. Có vật gì tốt, ta mua cho thiếu gia người dùng!'' Dù sao, trong tay nàng có tám mươi vạn tử kim, ít nhất cũng phải mua được đồ vật gì chứ.
Nghe Lân Diễm nói như vậy, Dạ Trần khóe miệng giật giật, hô vang trong đầu: ''Tất cả, tất cả.... đều là của hắn hết mà!''