Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tương Dạ Mộng Nhai
Unknown
Chương 14: Ta không có nhà
''Có vài vị ở đây cũng đã nói ra thân phận của khối bài này. Không sai nó chính là Thần Ma Lệnh. Ai có được nó có thể nhờ Thần gia một trong năm Cổ tộc giúp đỡ. Thần Ma Lệnh này thế nhưng thay đổi được nhiều thứ.... mà Cổ tộc mạnh bao nhiêu chắc mọi người ngồi ở đây, ai cũng có khái niệm hết rồi đi? Tất nhiên, đoạt được thứ này.... hùng bá một phương chỉ là chuyện cỏn con mà thôi!!'' Tô Nhu mỉm cười yêu mị, tay chỉ vào khối lệnh bài, cùng ánh mắt nhiều khi liếc nhìn sang phòng số một.
Đế quốc đứng trước Cổ tộc như người tí hon so với người khổng lồ. Nếu như khai chiến, đế quốc tất bại, mà Hoàng Thất còn bại thì các đại gia tộc yếu hơn kia thì không đáng nhắc tới rồi!
''Hoàng thất Thiên Phương mà không lấy được Thần Ma Lệnh này. Nhất định hạ tràng không khác đời trước đế quốc là bao!'' Tô Nhu trong lòng suy nghĩ.
Theo nàng biết, Hoàng Thất hiện tại quay về ngàn năm trước cũng chỉ là một thế lực nhỏ mà thôi, nhưng không biết vì cơ duyên gì mà đạt được một tấm lệnh bài, từ đó họ nhờ vả sự giúp đỡ của Siêu cấp thế lực đứng sau tấm lệnh bài đó mà dễ dàng đoạt lấy Thiên Phương hiện giờ trong khi không tốn dù chỉ là một binh hay một tốt!
''...''
Rất nhanh, ngoài suy đoán của Tô Nhu, không khí toàn trường rơi vào trầm mặc, chỉ còn lại những đôi mắt sáng quắc ánh tham lam cùng với trái tim đập nhanh như muốn thoát khỏi lồng ngực, và tiếng nuốt nước bọt không ngừng thay nhau hiện lên.
''Có nó.... ta chính là Quân của một phương!'' Không ít người lúc này có trong đầu suy nghĩ như vậy.
Mặt khác, Nhị hoàng tử nghe Tô Nhu giới thiệu kỹ giá trị của Thần Ma Lệnh mà trong lòng giận giữ: ''Nữ nhân khốn kiếp, dám châm dầu vào lửa!''
Mọi người xung quanh y, sắc mặt cũng đều âm trầm, tâm tình bất định theo!
''Nhanh, nhanh đấu giá đi.'' Các đại gia tộc không kiềm nén được kích động trong lòng mà hô to không ngừng. Càng chờ bọn hắn càng cảm thấy khó chịu, họ đã kiềm c·hết tâm tình từ một tháng trước, từ khi nhận được tin báo truyền về rồi. Giờ ước mơ bước l·ên đ·ỉnh phong nhân sinh đã dần hiện lên trước mắt, ai nhịn cho nổi nữa!
''Mạnh mẽ đoạt lấy nó, sử dụng bao nhiêu tài nguyên cũng được, nhất định phải đoạt Thần Ma Lệnh về tay!'' Tiếng lòng của mỗi người không ngừng vang lên.
Tô Nhu cũng không chần chừ nữa liền phất nhẹ tay áo, nói vang: ''Giá Khởi điểm.... năm trăm vạn tử kim!'' Vừa dứt lời, tâm tình Tô Nhu cũng theo đó mà kích động theo.
Đó là con số trên trời à! Chỉ có mấy con dê béo trước mắt mới kham nổi!
Toàn trường nghe thấy cái giá nàng ta vừa thốt ra, ái nấy cũng đều thi nhau thầm hít một hơi lạnh.
''Đại gia tộc bất quá cũng chỉ điều động nhiều như vậy tử kim thôi.'' Mọi người thầm nghĩ.
''Năm trăm năm mươi vạn tử kim.''
Phòng số bảy trên lầu, Đại trưởng lão Hồ gia lên tiếng.
''Hồ gia các người thật nghèo, bảy trăm vạn tử kim.'' Cách nhau chỉ một gian phòng, người bên phía Mặc gia lên tiếng là Đại trưởng lão của Mặc gia.
''Huyền gia ra giá tám trăm vạn.'' Nhưng rất nhanh đã có nhà khác áp giá lên.
''Băng gia ta ra giá một ngàn vạn tử kim, ai dám tranh... đừng trách lão phu ta ra tay độc ác.'' Đại trưởng lão Băng gia uy h·iếp nói ra.
''Hừ! Ở đây ai sợ lão già băng lạnh sắp c·hết như ngươi chứ? Thi gia ta vật khác không có nhiều, chứ nói về tử kim ném xa Băng gia ngươi một đầu thành!'' Thi gia Đại trường lão khinh thường ra mặt.
''Cái này!'' Khóe miệng mọi người bên dưới khi đôi tai nghe thấy những lời nói thô cuồng mà không chịu được giật giật vài cái.
Mà cũng giống như Thi gia người vừa nói, họ sự nghiệp thế nhưng trải khắp cả Nguyên Tố Đại Lục, thực sự là có quyền có thế, có Tử kim dùng không bao giờ hết. Vì đó mà toàn trường cũng hiểu ra được một chuyện, lần này các đại gia tộc nén nhịn đau cắt thịt chơi lớn. Phải biết ở Tụ Bảo Lâu nói khoác không được, mua phải trả tiền luôn. Trong khi, các đại gia tộc thường ngày cũng chỉ xuất động cùng lắm là năm trăm vạn tử kim đã là giới hạn, giờ vượt qua cả mức này, có lẽ căn cơ của gia tộc mấy người to tiếng kia đã bất ổn từ lúc bọn họ bước chân đến đây đi!
Lúc này, Đại trưởng lão Thi gia có chút bá khí lăng nhân nói ra: ''Các ngươi ra giá như này không biết bao giờ mới xong, chi bằng nghe theo ta. Mỗi một thế lực tài nguyên trên ngàn vạn tử kim thì viết một tờ giấy ghi số tử kim hắn đấu giá lên trên. Rồi đưa cho Tô cô nương đọc, ai ra giá cao nhất thì lấy về Thần Ma Lệnh, các ngươi thấy thế nào?'' Đại trưởng lão Thi gia nói xong liền nhìn toàn trường chờ bọn hắn đưa ra quyết định.
Phòng số một, Nhị hoàng tử lên tiếng nói: ''Cách của đại trưởng lão Thi gia rất hay! Thay vì ngồi đây lải nhải về mấy con số. Chi bằng chúng ta viết ra một lần, định càn khôn luôn!''
''Được..!!'' Mọi người nghe hắn nói liền gật đầu đồng ý.
Cách như vậy vừa nhanh vừa hiệu quả. Trong lòng bọn họ cũng sinh ra kích thích, ai mà tiếc của ra giá thấp thế nhưng c·hết rất thảm nha. Nhiều quá so với người xếp sau thì lỗ nặng, lấy được Thần Ma Lệnh nhưng tài nguyên cạn kiệt bù không được mất. Tất cả mọi chuyện bọn họ làm, đều tiêu tốn rất nhiều tiền của, cho nên phải tiết kiệm, nếu không có khi bản thân còn chưa thực hiện được giấc mộng của Gia tộc đã sụp đổ luôn rồi.
Các thế lực lớn đều đăm chiêu suy nghĩ lợi hại. Bên kia, Tô Nhu cũng rất phối hợp không làm phiền họ!
Sau một lúc.
''Huyền gia đồng ý.'' Đại trưởng lão Huyền gia quả quyết nói.
''Đã vậy, Băng gia ta cũng đồng ý.'' Thấy có người đứng ra, Đại trưởng lão Băng gia cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
''Ta cũng đồng ý..'' Sau đó là liên tục những âm thanh gật đầu đồng ý vang lên.
Thi gia Đại trưởng lão thấy vậy liền nhìn sang Tô Nhu: ''Làm phiền Tô Nhu cô nương rồi.'' Lão hiền hậu nói ra.
''Không... Đó là việc của vãn bối nên làm!'' Tô Nhu vội đáp lời, xong liền sắp xếp người đưa giấy lên lầu cho khách quý ngồi trên.
''Mọi người ở đây có ai tham gia không?'' Nàng ta cũng không quên hỏi chúng nhân bên dưới.
Chỉ tiếc, đám người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta lắc đầu cảm thán, nhân sinh không bằng người!
''Đã vậy...!!''
Tưởng chừng như không có ai, đột nhiên một người đi ra, trầm giọng nói: ''Ta tham gia!''
Tô Nhu không khỏi kinh ngạc, vội đưa tầm mắt đi quan sát đối phương nhưng cũng không làm phiền người ta lâu mà nhanh chóng đưa cho đối phương một tờ giấy có dấu ấn của Tụ Bảo Lâu.
Nhưng ngoài sức tưởng tượng lại có thêm bốn người nữa đứng lên đi đến trước mặt nàng ta và nói:
''Ta cũng tham gia!"
''Xem ra là ngọa hổ tàng long, chân nhân bất lộ tướng đây!'' Tô Nhu thầm cười, cũng mau chóng đưa giấy cho họ viết lên trên.
Ở phòng số hai, Dạ Trần cùng Lân Diễm đang nói chuyện phiếm, thấy người đi vào đưa giấy lên rồi đi, người sau lên tiếng hỏi: ''Thiếu gia, người tham gia không?''
Dạ Trần cầm trong tay tờ giấy suy nghĩ một hồi, rồi lắc đầu: ''Không!''
Kế hoạch của hắn vạch ra không thể ở đây được, như vậy sẽ làm đảo loạn hết kế hoạch đã định sẵn của hắn mất!
Lân Diễm thấy đối phương không hứng thú cũng không miễn cưỡng, liền mỉm cười bước chân đến bên cạnh y và bắt lấy cổ tay phải của Dạ Trần kéo đối phương đi ra khỏi cửa!
Dạ Trần thấy vậy, ánh nhìn chớp chớp hỏi đối phương: ''Lân Diễm, có chuyện gì sao?'' Tự dưng lôi người ta đi đâu đi đó, tất trong lòng có chuyện muốn làm rồi.
''Thiếu gia, người không đấu giá tiếp thì chúng ta về nhà người nghỉ thôi!'' Lân Diễm vừa kéo Dạ Trần vừa giải thích.
''Người còn không mau đi!'' Nhưng đối phương hai chân như dính với mặt đất, Lân Diễm kéo đến đỏ mặt vẫn không xê dịch.
Đối diện, Dạ Trần tỏ ra bối rối gãi đầu, hắn thế nhưng không định về Băng gia nữa! Ở đó không ai quan tâm hắn ngoài tiểu muội Ánh Nhi, Dạ Trần hắn đi hay ở cũng không ai quản. Hắn cũng định tách ra với Băng Ánh Nhi luôn. Dù sao, hắn sớm muộn cũng phải đi, chi bằng đi trước cho đối phương tập làm quen không dựa dẫm vào hắn nữa, vả lại với thiên phú của đối phương cùng với đan dược của hắn đưa cho, tiểu muội nhất định sẽ nhanh chóng được mọi người ở Băng gia tiếp cận và quan tâm đến. Cho nên Dạ Trần hắn quyết định đi trước, sau đó tiện tạt ngang về cũng song làm nghi lễ thức tỉnh Nguyên Tố ở Băng gia cho có lệ luôn!
Chưa kể, tỷ tỷ mưa đã hứa với hắn ở trong bóng tối giúp đỡ Băng gia không bị diệt Tộc, còn hắn ở Thiên Phương thân cô sức nhỏ, lời nói lại không có trọng lượng, tốt nhất vẫn là cách xa, kẻo mang tiếng yêu ngôn hoặc chúng, đến lúc đó lại bị Băng gia mấy tên ngứa mắt chớp lấy thời cơ quay đầu mũi giáo chĩa vào bản thân hắn thì lại phiền! Như vậy ví dụ điển hình ''làm ơn mắc oán, rồi c·hết oan'' được ghi lại trong sách dạy cho thế nhân cũng không ít đâu, hắn phải rút kinh nghiệm từ cổ nhân chứ!
''Ta không có nhà nha!'' Hết cách, Dạ Trần ngại ngùng liếc nhìn Lân Diễm chậm nói ra.
''Cái gì? Thiếu gia, người không có nhà!'' Lân Diễm đánh cái giật mình, người trên thân chất đầy tiền tài bảo không có nhà... thật là một chuyện cười ngàn năm mới thấy một.
''Ha ha ha..!!''Dạ Trần chỉ biết cười trừ
''Người... thật là..!!'' Lân Diễm trợn tròn mắt liếc nhìn y.
''Thực chất là có nhưng không phải nhà của ta!''' Dạ Trần không muốn mất mặt liền lên tiếng thanh minh.
Lân Diễm tất nhiên không tin nhưng bản thân đã quyết theo đối phương đành bất đắc dĩ nói ra: ''Người ở đâu, ta liền ở đó!''
Dạ Trần gật đầu, rồi suy nghĩ một lúc nói: ''Chúng ta trước tìm chỗ dừng chân đi!'' Thiên Phương về đêm rất lạnh, họ mà ở ngoài này phơi sương cả đêm, thân không bị bệnh phong hàn cũng khó.
''Ở gần Thánh thành Thiên Phương có rất nhiều núi. Chúng ta lên đó chọn một chỗ tốt ở đi!'' Trái ngược với sự đắn đo của Dạ Trần, Lân Diễm rất nhanh đưa ra chủ ý như đã chuẩn bị từ trước.
''Lên núi ở?'' Dạ Trần không khỏi kinh ngạc, nhìn lại đối phương một lượt.
''Đúng vậy. Mà trước đó phải đi mua vài dụng cụ cùng thức ăn đã!!'' Lân Diễm nhanh chóng đưa ra quyết định, rồi mặc Dạ Trần phản đối, kéo đối phương đi theo.
Bản thân nàng dù sao cũng đã từng sống một mình tự nhiên có chút kinh nghiệm trong người. Nếu không phải Tụ Bảo Lâu nhìn thấu thân phận của nàng, mạnh mẽ bắt nàng đi để đem bán thì nàng vẫn còn đang sống cô đơn một mình, không có ai ở bên cạnh trên núi tuyết lạnh đây!
Lân Diễm nhớ lại hồi ức trước kia, đôi mắt liền đỏ lên trông thấy!
Dạ Trần thấy thế liền gấp, vội tìm chuyện khác để tránh đối phương thương tâm trong quá khứ, nhưng tìm mãi không có cách nào hay, Dạ Trần liền đánh bạo, ôm lấy đối phương như mẫu thân đã từng ôm bản thân mà an ủi nói ra: ''Đừng khóc, sau này Lân Diễm cứ ở bên cạnh ta. Ai dám khi dễ ngươi, ta liền đánh bầm dập hắn đến cha cha mẹ hắn cũng không nhận ra nổi luôn!'' Nói xong, Dạ Trần còn giơ lên nắm đấm nhỏ, không ngừng vung mạnh vào khoảng không trống trước mắt.
''Hi hi...!!'' Lân Diễm thấy y như vậy tiểu bá đạo không khỏi cảm thấy buồn cười.
Dạ Trần chớp lấy thời cơ, chuyển về chủ đề chính: ''Đúng rồi, chúng ta còn phải đi mua đồ, không cả phải ngủ ngoài đường mất!''
Lân Diễm làm sao không biết suy nghĩ trong đầu của đối phương. Nàng ta khẽ mỉm cười đáp lại, rồi nắm lấy bàn tay nhỏ của Dạ Trần mà cười nói bước đi: ''Chúng ta đi thôi.''
''Được, ta theo ngươi trải nghiệm nhân sinh vậy!'' Dạ Trần gật đầu thật mạnh, còn về nơi Vạn Nguyệt Lâu gì đó mà tỷ tỷ mưa nói đến đối phương nhớ lại liền bỏ qua luôn.
Cũng may nhờ vậy mà đám người bên trong Tụ Bảo Lâu vô thanh vô tức được mất đi một đối thủ khá là tùy ý nhưng cực nhiều kim tiền!