Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 15: Cạnh tranh

Chương 15: Cạnh tranh


Mặc dù, Dạ Trần cùng Lân Diễm bỏ đi không quan tâm tới kì đấu giá Thiên Ma Lệnh nhưng cuộc đấu vẫn diễn ra hết sức quyết liệt chỉ là kết quả làm cho nhiều người phải líu lưỡi!

Ở trong các phòng khách quý, mọi người đều có điểm chung đang bàn luận xôn xao, kịch tính nhưng nhiều hơn hết là gấp và tức giận.

''Giá này không được, quá thấp. Đại trưởng lão, chúng ta không thể mạo hiểm.'' Băng gia nhị trưởng lão lên tiếng.

Đại trưởng lão nhíu mày trầm tư suy nghĩ: ''Chiêu này của lão cáo già Thi gia kia thật làm cho người ta phải đau đầu à!'' Chưa làm thì chưa biết nó khó, còn tưởng là dễ chỉ cần ghi vài con số là được. Ai ngờ đến lúc viết ra trong đầu lão lại hiện lên suy nghĩ: ''Viết nhiều hay viết ít đây?''

Lần này không chỉ Băng gia lão mà các Đại gia tộc khác đều ''đập nồi dìm thuyền'' quyết tâm chiến thắng trận đấu này. Tài nguyên bọn hắn tập trung lần này nhiều lắm. Bọn họ chỉ chờ không dám tiêu xài hoang phí để đợi thời khắc này nhưng thời khắc đến rồi, tay hắn lại run lên cầm cập khi nắm chặt chiếc bút lông trong tay. Bởi viết càng lớn tâm hắn càng chảy máu, dù sao đó cũng là tài sản bao năm của gia tộc tích góp trong xương máu, mồ hôi. Nay tự nhiên hạ bút một cái đã là mất hết, không khỏi làm cho lòng người không đành!

''Đại trưởng lão, ngài viết nhanh à, sắp bắt đầu rồi'' Mọi người xung quanh thấy lão trầm ngâm như kẻ ngốc liền cảm thấy khó chịu, hét toáng lên.

Họ sao lại không biết đại trưởng lão đang băn khoăn điều gì trong đầu, nhưng đến lúc tồn vong này rồi đắn đo cho tăng thêm phiền hà. Chưa kể, các thế lực khác như hổ rình mồi, không dứt khoát có mà ăn cái họa diệt tộc ngay!

''Được rồi, các ngươi đừng làm phiền ta!'' Đại trưởng lão bị người khác thúc d·ụ·c liền cắn răng hạ quyết tâm mạnh mẽ viết xuống hàng số dài.

Các đại gia tộc bên cạnh lúc này, những người đứng đầu cầm quyền buổi đấu giá cũng băn khoăn không kém đại trưởng lão Băng gia là bao, trong khi hai thái cực trong đầu luôn phát ra tiếng nói: ''Viết ít thôi thế là đủ rồi.'' Nhưng bên kia lại nói trái ngược lại: ''Viết lớn vô, phải nắm chắc tỉ lệ cao đoạt về Thần Ma Lệnh!''

''Trưởng lão, người nhanh lên chút à! Thời gian sắp hết rồi!''

''Chậc, người nhanh tay chút, sao quyết giá lâu vậy?''

Nghe đám người bên cạnh lải nhải liên miên, mấy người cầm quyền kém chút chửi um lên, có thân ảnh còn đứng lên tưởng là muốn ra tay đánh người.

''Lão già Thi gia đáng hận, biết trước đã không đồng ý làm việc này!'' Đứng trước chuyện túi tiền tiêu hao bao nhiêu là do quyết định của bản thân viết xuống, ai nấy cũng đều thầm mắng to người đã đưa ra chủ ý không nên thân mà còn hại bọn họ vừa tốn thời gian, lại thêm phần hao tổn tinh thần vì đám con cháu ở bên cạnh lên tiếng như đúng rồi.

''Ha ha ha...!!'' Ngược lại với đám người, Thi gia đại trưởng lão trong phòng số sáu thế nhưng đang mỉm cười thích thú đánh giá toàn cục.

''Bọn lão tặc khốn khiếp kia chắc đầu đang to bằng cái đấu à.''

Đối phương thầm đắc ý trong lòng, người xung quanh hắn thấy thế cũng chỉ có thể cười khổ mà thôi.

Ở phòng số một, hai người quyền lực nhất đang có hai trạng thái hoàn toàn khác nhau. Một người thì tỏ ra đăm chiêu suy, một người thì mở ra đôi mắt to tròn nhìn người ngồi phía đối diện đang không biết chăm chú suy tư điều gì?

Thạch tướng quân nhìn Nhị hoàng tử hồi lâu thấy đối phương không có động tĩnh liền lên tiếng hỏi: ''Nhị hoàng tử, ngài còn lo lắng điều gì sao?''

''Không lẽ, ngài lo lắng các đại gia tộc kia tài lực? Nếu là chuyện đó, người không cần phải sầu lo, dù sao trăm năm qua, Đế Quốc ép rất mạnh các Đại Tộc khiến cho thực lực của bọn chúng giảm mạnh. Cho dù, bọn họ có đập nồi bán đất, tập trung được nhiều tài nguyên đi nữa thì cũng không đủ sức so đấu với Hoàng tộc Thiên Phương ta đâu!!'' Hoàng đế Thiên Phương luôn dè chừng các đại gia tộc làm loạn, dấy lên chuyện phân tranh năm xưa. Cho nên trong những năm trị vì qua, đối phương không chút khách khí giơ cao đầu đao mạnh mẽ xẻo miếng thịt mỡ trước mắt, làm cho các Đại Tộc sống trong uất nghẹn không thể phản kháng, thành ra căn bản phe Đại Tộc đã không phải là một e ngại nữa rồi. Mà cũng chính vì điều đó, quan hệ giữa Hoàng Thất với các Đại Tộc luôn không được tốt, nhiều khi còn dấy lên chiến hỏa trong âm thầm. Giờ đoạt về Thần Ma Lệnh, cũng chỉ là một buổi đi ngang qua mà thôi, có gì cần phải lo lắng chứ?

Tất nhiên đối với những chuyện đã qua, Nhị hoàng tử thừa biết rõ, nắm chặt trong lòng bàn tay nhưng trong lòng đối phương lúc này có một mối e ngại là căn phòng số hai ngay trước mắt, được ngăn cách bởi một bức tường che dấu huyền cơ bên kia!

Thạch tướng quân theo ánh mắt đối phương ngắm đến, suy nghĩ một lúc liền hiểu y đang lo lắng điều gì!

''Chỉ mong là không có biến.'' Thạch tướng quân thầm than.

Đối phương trước đó ra tay quá mạnh! Giờ nghĩ lại hắn cũng không còn nắm chắc, tài vật người ngồi bên cạnh đang giữ có đấu lại người bên kia không nữa? Thật là một ngày xui xẻo!

''Cũng đến giờ rồi!'' Tô Nhu thấy thời gian trôi qua đã lâu, nay đã điểm liền nháy mắt với cao thủ đối phương đã chuẩn bị trước đó.

Chỉ thấy, một nam tử từ trong bóng tối xuất hiện, tay cầm một chiếc hộp nhanh chóng đưa đến trước mặt năm người ngồi bên dưới và mở nó ra.

Năm người cũng không phải kẻ ngốc cần phải nhờ người ta nhắc nhở mới biết liền lấy ra tờ giấy đã được họ ghi xuống nhanh chóng bỏ vào, còn về việc có sợ bị kẻ khác gian lận hay không? Họ không chút lo sợ!

Trước mắt, nam tử lấy phiếu xong liền phi thân, bay lên phía đối diện, nơi các thế lực lớn ở Thánh thành đang tọa!

''...'' Nhìn lướt qua mấy ô cửa sổ, lễ nghi dài dòng gì đó mặc dù phiền toái nhưng không thể bỏ, đối phương bèn cung kính nói ''Thời gian đã hết, mong các vị đại nhân đưa tờ giấy đấu giá trong tay đã viết xuống, để tại hạ còn có vật báo lại!''

Sau tiếng nói của đối phương đã dứt, rất nhanh trận pháp trong mỗi căn phòng khởi động. Mọi người bên dưới liền thấy rõ những người trên lầu đang ngồi đối diện quan sát bọn họ từ trên!

''Đúng là người có tiền, thật là bá khí!'' Chúng nhân chấp nhận hiện thực, thầm than với lòng.

Mặt khác, các đại trưởng lão của Đại tộc cùng Nhị hoàng tử trong phòng khách quý đều mau chóng cho người đưa lên tờ giấy mà họ ghi xuống giá cả để vào trong chiếc hộp và được chính họ đặt xuống ấn kỳ riêng của mỗi nhà!

''Đến lúc rồi!'' Mọi người dưới sảnh thấy các thế lực lớn đã quyết định xong, tâm hiếu kỳ bẩm sinh liền kích thích hẳn lên trong cuộc chiến giữa tiền với tiền chuẩn bị diễn ra ngay trước mắt.

''Này, các ngươi xem, phòng số hai... không có người đi ra sao?'' Có người đột nhiên lên tiếng, tay phải thì chỉ lên căn phòng của Dạ Trần.

''Hay bọn hắn ngủ rồi!'' Một ma giả phản ứng theo tự nhiên nói ra.

Dù sao cuộc đấu giá dài như vậy, có nhiều người cảm thấy buồn ngủ cũng là điều dễ hiểu, nhưng trái lại đối phương lại nhận về hoàng loạt ánh mắt khinh rẻ.

Người vui nhất lúc này chắc là Nhị hoàng tử cơ mặt đang dãn ra theo thời gian trôi qua đi. Còn về phía người chủ trì thì nhíu mày, trong lòng vô danh cảm thấy nuối tiếc.

Dù sao, phần giá trị hời của buổi đấu giá đem lại, bản thân Tô Nhu cũng được chút lợi từ đó.

Mặc dù không còn ngựa ô tham dự, Tô Nhu tâm vẫn tịnh, cầm lấy chiếc hộp do nam tử đem xuống và nói : ''Vậy, ta liền đọc những tờ giấy ghi kết quả trong đây vậy. Mọi người ở đây cũng có thể làm chứng, Tụ Bảo Lâu không hề nhúng tay vào!''

Lời của đối phương, chúng nhân hiểu và đáp lại: ''Điều đó là dĩ nhiên! Tô cô nương không cần lo lắng!''

''Đa tạ!''

Tô Nhu cười đáp, bàn tay xinh đẹp uyển chuyển lấy ra một tờ giấy bên trong và nói: ''Nhất Huyền gia...!!''

''Là Huyền gia..!!'' Mọi người không khỏi kinh ngạc, các đại nhân vật thì nheo mắt, chăm chú dõi theo.

''Một ngàn tám trăm vạn tử kim!'' Tô Nhu vừa dứt lời, nhiều người thầm thở ra một hơi.

Đối phương lại lấy một tờ giấy khác ra làm cho chúng nhân tâm nhảy lên cao:

''Hồ gia... hai ngàn năm trăm vạn!''

''Xong rồi!'' Người Huyền gia mặt tái mét, trong lòng cuồng hô.

''Băng gia ba ngàn vạn!'' Tô Nhu lên tiếng tiếp.

''Hai gia tộc xong định!'' Toàn trướng trở nên háo hức, trong lòng thầm khen trò của Thi gia bày ra thật là kích thích. Nhưng người của Huyền gia và Hồ gia không cho là như vậy.

''Thật là mất mặt!''

Trong khi đám người thở dài, Tô Nhu ánh mắt khẽ nhảy, đọc tiếp: ''Mặc gia... hai ngàn chín trăm vạn!''

''Xong..!!'' Người Mặc gia thở dài không kém, mặc dù đã biết trước nhưng sự thật lại làm cho họ cảm thấy không cam tâm.

Người Băng gia lúc này thì mỉm cười đắc ý, liên tục đánh gục mấy gia tộc khác làm cho lòng tự tin của bọn họ tăng mạnh hơn bao giờ hết!

''Tốt lắm cứ thế phát huy, lấy được Thần Ma Lệnh... tất cả đều là do Băng gia ta chưởng khống!!'' Đại trưởng lão Băng gia có chút vui vẻ nhưng nhiều hơn là sự lo lắng, bởi mấy năm qua... lão cảm thấy thế cục ở Thiên Phương đang dần biến đổi mà không ai hay nhận ra... có lẽ sắp tới sẽ có một trường hạo kiếp ''Phong Vân Huyết Sắc'' hàng lâm không chừng?

Rất nhanh sự thật chứng minh.

''Ngũ đại gia tộc cuối cùng, Thi gia.... ra giá bốn ngàn vạn tử kim.''

''Oanh!'' Tô Như vừa dứt lời, toàn trường không khí liền tăng cao đến mức đỉnh điểm nhưng cũng rất nhanh chìm hẳn xuống.

Lúc này, Đại trưởng lão Thi gia đắc ý mỉm cười khiến cho chúng nhân bên cạnh thầm suy nghĩ về một tương lai tươi mới đã không còn xa. Nơi Thi họ mạnh cả tiền lẫn nhân, được muôn người quỳ bái, chú mục!

Chỉ là Tô Nhu lại lấy ra một tờ giấy khác, đánh tan sự ảo tưởng trong vui sướng đó:

''Hoàng thất ra giá.... năm ngàn hai trăm vạn tử kim.''

''Cái gì?'' Đại trưởng lão Thi gia nghe thấy không khỏi giật mình, đứng hẳn lên.

Mặc dù Thi gia bị chèn ép nhưng trong bóng tối, thế lực ngầm của Thi gia vẫn hoạt động rất mạnh, vượt xa cả Hoàng Thất. Vậy mà kết cục lúc này lại là....!!

''Bản thân khinh thị Hoàng Thất mất rồi.'' Đối phương thở dài trong sự tiếc hận, có lẽ một thời gian sau.... Thi gia họ sẽ phải cúi đầu làm người thật thà.

Chương 15: Cạnh tranh