Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tương Dạ Mộng Nhai
Unknown
Chương 20: Mặc gia gặp nguy
Đi được đoạn đường khá xa, những dấu chân nhỏ của hai người in trên mặt tuyết xếp thành hàng dài, nửa canh giờ sau ở dốc sườn núi nọ, một ngôi nhà bằng gỗ đơn sơ bị bao phủ bởi tuyết trắng xuất hiện trong tầm mắt của Dạ Trần và Lân Diễm cách đó không xa!
''Cuối cũng cũng đến!'' Dạ Trần thở ra một hơi thầm than.
Đối phương cũng nghiêm thần quan sát ngôi nhà gỗ trước mắt một lúc lâu liền thầm gật đầu căn nhà chất lượng không tệ, mà một mình Lân Diễm có thể kiếm được một nơi nghỉ chân như trước mắt, muốn gió được gió, muốn cảnh sắc có cảnh tuyết rơi ngay, đối phương bản lãnh xét ra không tệ như trong tưởng tượng của hắn đâu!
''Sau này, ngươi cứ đi theo thiếu gia ta, ta bao ngươi ăn sung mặc sướng!'' Dạ Trần đột ngột quay sang kế bên cười tươi nói với thân ảnh hai mắt đang rưng rưng ở bên cạnh đang ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh mà trong lòng không biết là đang vui hay là đang cảm thán số mệnh thật là trớ trêu.
''ỪM..!!'' Lân Diễm thần sắc có chút mâu thuẫn gật nhẹ đầu đáp lại.
Nhưng cũng rất nhanh ''Còn đứng đó làm gì? Không mau vào trong dọn dẹp là không có chỗ để ngủ đâu!'' Dạ Trần chuyển về đề tài chính khiến cho Lân Diễm nhất thời sửng sốt, không theo kịp, thành ra cảm xúc trong lòng tan biến, chỉ biết tức giận trợn mắt quay lại liếc nhìn đối phương mà không thể than.
''Chờ đấy cho ta!'' Hết cách, bản thân thân phận thấp hơn đối phương một cái đầu, Lân Diễm không khỏi hậm hực dẫm mạnh chân đi về phía trước.
''Ha ha ha..!!'' Dạ Trần ở phía sau thấy thế liền cười thầm, cũng nhanh chân chạy lên trước phụ giúp một tay kẻo lại bị đối phương chơi xỏ cho một vố thì không tốt.
''Chuẩn bị chổi, rẻ lau sẵn đi Lân Diễm!''
Đến trước bậc thang bước lên thềm, Dạ Trần quay lại thấy Lân Diễm không chuẩn bị đồ đạc lau dọn gì cả liền lên tiếng nhắc nhở.
''Người cứ vào trước đi!'' Lân Diễm phất nhẹ tay như xua ruồi.
Dạ Trần nghe vậy liền bĩu môi nhưng trong lòng không kiềm chế được sự tò mò mà dẫn đầu lao vào trước!
''Cạch...!!'' Đẩy hai cánh cửa dính đầy tuyết trắng bên trên ra, Dạ Trần lén phóng tầm nhìn vào bên trong một lượt dò xét, tưởng chừng trong căn nhà gỗ sẽ là một mớ lộn xộn, chăng đầy tơ nhện cần phải dọn dẹp, ai ngờ mọi thứ xuất hiện trong tầm mắt lại gọn gàng, ngăn nắp và sạch sẽ ngoài sức tưởng tượng của bản thân trước đó không lâu.
Chậc chậc, xem ra Lân Diễm đã biết chuyện này từ trước, vậy mà không nhắc nhở bản thân mình. Dạ Trần vừa bước vào vừa thầm nghĩ, bước chân đầu tiên vào căn phòng cũng giúp cho đối phương nhận ra căn nhà gỗ được thiết lập trận pháp xung quanh cho nên bụi bẩn các loại căn bản không thể tụ về dù không có người sinh sống trong một thời gian khá dài.
''Người nhận ra rồi sao? Là do trận pháp đem lại đó. Đối với các gia tộc dư giả và ma giả mà nói, trận pháp như vậy là vô dụng, nhưng đối với người bình thường nó lại là trận pháp rất tốt và vô cùng thực dụng!'' Từ nét mặt của đối phương mà suy đoán, Lân Diễm liền nhận ra Dạ Trần đã biết huyền cơ bên trong, nên cũng thuận ý giải thích cho đối phương được cặn kẽ.
Dạ Trần gật nhẹ đầu, cũng thầm khâm phục đối phương, dù sao trận pháp vô dụng cũng có giá trị riêng, đối với người bình thường là đồ tốt lại càng quý giá và theo hắn suy đoán, các Trận Pháp Sư chắc cũng biết điều này, cho nên thân ảnh trước mắt vì trận pháp trước mắt chắc đã nếm không ít khổ đâu!
''Vất vả cho ngươi rồi!'' Dạ Trần như tự thân cảm thán với không khí, trong lòng thì cảm thấy bản thân vô cùng may mắn khi trời sinh đã không thiếu thứ gì, trừ mấy người có tài như Lân Diễm đi.
Mục đích của hắn chính là thống trị Nguyên Tố Đại Lục, đứng trên đỉnh cao nhân sinh, được vạn người tung hô. Do đó, người và yêu có tài năng là thứ mà hắn khát vọng nhất sau thực lực của bản thân mình!
''Lần đó thật sự là nguy hiểm, Tuyết Lang cấp Thấp kia cũng thật là giảo hoạt, lừa ta kém chút nhập bẫy rơi xuống vách núi.'' Lân Diễm nghĩ lại chuyện đã qua mà vẫn còn cảm thấy kinh sợ.
Dạ Trần nghe vậy liền tức giận, bổ ra một câu uy h·iếp xanh ngắt: ''Ta nhất định phải làm cỏ Tuyết Lang trên núi này!'' Lân Diễm không khỏi mỉm cười, rồi nhanh chóng lấy đồ đạc mới mua ra: ''Người cũng phụ ta một tay đi, thiếu gia!''
''Được rồi!"' Trước khi bắt tay vào thu xếp, Dạ Trần nhẫn không gian sáng lên quang mang, rồi cầm trong tay một quả cầu nhỏ và ra sức bóp nát hiện lên một trận đồ nổi lên trong lòng bàn tay đối phương.
''Tụ Ma Trận, khởi!''
''BẶP...!!''
Dạ Trần ánh mắt thay đổi trở nên uy nghiêm, rồi đập mạnh lòng bàn tay xuống mặt sàn gỗ, khiến cho quang mang trận pháp theo mặt sàn tỏa sáng và lan rộng pháp trận ra bao phủ xung quanh căn nhà: ''ẦM..!!'' Theo uy lực trận pháp hiện hiện, ma lực tán loạn xung quanh Tuyết Ma Sơn được trận pháp thu hẹp lại trong phạm vi trăm bước lấy căn nhà gỗ làm vị trí trung tâm.
Nếu như có người biết Dạ Trần dùng Tụ Ma Trận ở đây nhất định mắng chửi hắn đến c·hết mới thôi. Tụ Ma Trận là trận pháp vô cùng phức tạp, được khắc vào quang cầu lại càng phức tạp hơn, vật hi hữu như vậy trên Đại Lục cũng không còn bao nhiêu sau khi phải trải qua trận thảm chiến năm xưa, bởi rất nhiều Ma giả và cả các Trận Pháp Sư, Ma Khí Sư.... đứng trên đỉnh cao Đại Lục đ·ã c·hết đi vì chiến hỏa lan rộng đến cả hậu phương và cùng theo họ mai táng là rất nhiều đan phương, dược phương, cả cách bố trí về các mặt trận pháp cao cấp lẫn siêu cấp cũng biến mất theo, bao gồm cả Tụ Ma Trận bên trong. Vì đó mà Nguyên Tố Đại Lục mất đi nhiều thứ họ đang quen dùng làm cho cả Giới lâm vào thời kì hoảng loạn, không biết phải làm sao thay thế. Từ đó nhiều cá nhân thừa nước đục thả câu vì lợi ích thay đổi bố cục thiên hạ làm cho ''nước đã đục nay lại càng đen hơn'' khuấy đến ''phong vũ điên đảo'' đưa tất cả chúng sinh vào thời kỳ mạt hạng, đen tối nhất trong lịch sử, cũng chấm dứt đi thời đại huy hoàng do Dạ Thiên Đế thống trị!
Và phân chia Nguyên Tố Giới ra làm năm phần, gồm Bắc Cảnh, Nam Vực, Đông Môn, Tây Thiên, Trung Viện. Tương xứng năm siêu cấp thế lực ra mặt cai quản là Thiên Không Thánh Điện, Cửu Thần Sơn, Phong Thần Điện, Nghịch Lưu Tông và Nguyên Tố Học Viện. Tất nhiên, ngoài năm siêu cấp thế lực vừa rồi còn có các Cổ tộc ẩn mình lâu đời, cùng các thế lực không hề kém cạnh khác như Ảnh Nguyệt Điện, Huyết Ma Tông.... Mặt khác, năm khu cách ngàn năm đều chọn ra ma giả ưu tú nhất làm đại diện như Bắc Càn - Nam Yêu - Đông Thần - Tây Thánh - Trung Nữ, họ danh xứng với thực, đến người của Cổ tộc và Siêu cấp Thế lực gặp mặt cũng phải kính nể ba phần!
Lúc này, đối với Tụ Ma Trận quý giá đem ra sử dụng cho một căn nhà nhỏ, Lân Diễm không phản đối ngược lại còn rất là vui mừng ủng hộ Dạ Trần cả hai tay!
Đối diện với trận pháp của bản thân bày ra, Dạ Trần vô cùng hài lòng nói: ''Từ bây giờ, nó sẽ là nhà của hai ta. Cho dù thiên có băng, địa có liệt, thời gian trôi qua ngàn năm lâu, nó vẫn sẽ không tàn! Ha ha ha..... ha ha ha...!!'' Đối phương đắc ý cười lớn.
Lân Diễm cũng cười vui vẻ với khung cảnh như cũ nhưng sẽ mãi in sâu trong tiềm thức của bản thân, mỗi khi nhớ đến nơi này cùng thiếu gia vô lo vô nghĩ đằng kia.
Mặt khác, Mặc gia một trong Ngũ Đại Gia Tộc, phóng tầm mắt vào chiếc sân rộng lớn nối liền với đại sảnh, xác người đã rải rác máu tanh vẫn còn mới mẻ, những thanh âm tức giận không ngừng hét vang liên tục:
''Mau vây hai tên tặc tử kia lại cho ta, mà người của các Đại Tộc khác và Hoàng Thất đến chưa?'' Một trung niên hán tử mặt đầy râu thần sắc lạnh lẽo, hét lớn chỉ huy đám người, rồi quay sang hỏi chúng nhân bên cạnh.
''Gia chủ, vẫn chưa thấy tin tức gì từ các nhà khác!'' Người bên cạnh vội đáp.
''Khốn kiếp! Ngươi mau nhanh đi tập hợp đệ tử, cùng gọi các cao thủ rải rác trong thành về nhà thật nhanh. Một trong hai tên kia thế nhưng đang nắm giữ Bí pháp Đo Lường Ma Lực của Mặc gia ta... NHANH CHÂN LÊN!''
''Rõ..!!'' Người kia lĩnh mệnh nhanh chóng rời đi.
''Bí pháp là gân cốt của Mặc gia đối kháng CÁC nhà khác, Nhất định không để hai người kia lấy đi được!'' Gia chủ Mặc gia hậm hực suy nghĩ.
Chuyện trước mắt mà để truyền ra ngoài, Mặc gia họ chắc không còn mặt mũi nhìn người đời nữa mất!
''Tất cả mọi người cùng nhau xông lên cho ta, loạn Thuật đ·ánh c·hết hai tên giặc cỏ này, G·I·Ế·T..!!''
Đối phương làm gương lao lên trước, ma lực quanh thân bạo phát ra ngoài như vòng xoáy, rồi nhanh chóng gia nhập vào trong trường thảm chiến.
''Các huynh đệ, theo gia chủ... LÊN!'' Nỗ lực của y không hề vô ích, các đệ tử trong nhà thấy gia chủ của bản thân gương mẫu như thế, trong lòng liền trào dâng nhiệt huyết, không màng sống c·hết gì nữa lao lên cùng.
''Một đám run dế!'' Trong số hai thân ảnh, một người lạnh ngạo, khinh bỉ chúng nhân nói ra.
''C·hết hết đi cho ta!''
''Ầm...!''
Đối phương trên không một chưởng già thiên thủ phô thiên cái địa, rồi biến hóa thành băng trảo khổng lồ từ trên trời đánh xuống, đánh tan một mảnh đệ tử Mặc gia máu thịt be bét: ''A a a...!!'' Toàn trường vang lên tiếng hét thảm không dứt.
''Mạnh quá!'' Trong số những n·gười c·hết không thiếu Cao cấp là bao, vậy mà cứ thế bị thân ảnh phía trên một chưởng hóa hồn lạc phách, trải kiếp siêu sinh, chúng gia họ Mặc hai mắt rung động thấy rõ không khỏi hoảng sợ, thất thần, bước chân liền theo đó giảm nhanh tốc độ.
''Lên hết đi, mình ta chơi đùa với các ngươi là đủ rồi!'' Phi Tuyết thanh âm vô tình truyền ra, đối phương bàn tay trái khẽ phẩy nhẹ, khiêu khích toàn trường ma giả đứng dưới tầm mắt.
''Thật là ngạo mạn, các huynh đệ... theo ta thịt hắn!'' Có cao cấp ma giả toàn thân phát sáng quang mang dẫn đầu lao lên trời không.
Lúc này, Tuyết Ma Sơn, một ngôi nhà gỗ sáng rực ánh đèn hiện ra.
Sau một hồi vất vả thay đi đổi lại, căn phong đã đầy đủ hơn nhiều, không còn vẻ trống trải như ngày trước, có thể nói là đầy đủ tiện nghi, không thiếu thứ gì. Công lao lớn này cũng không thể bỏ qua cho người đi mua sắm nhiều nhất là Lân Diễm và người bị kéo đi theo Dạ Trần!
''Phù..!!'' Sau khoảng thời gian sắp xếp hao tổn về mặt thể xác lẫn tâm trí, hai người thở không ra hơi, ngồi bệt dưới mặt sàn nhà,
''Đã xong, mệt c·hết ta rồi.'' Dạ Trần trước nhất khó khăn lên tiếng.
''Từ bây giờ, nó chính là ngôi nhà đầu tiên của hai ta, thiếu gia!'' Lân Diễm cười đáng yêu nói với đối phương, cũng tự hiểu cuộc hành trình của bản thân cùng với Dạ Trần chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi.
''Ừ!'' Dạ Trần gật mạnh đầu đáp lại, tinh thần phấn chấn hẳn lên. Dù sao hắn là người bày ra tất cả, cũng là việc hắn nhất định phải làm. Nếu như hắn không cố gắng, cuộc sống của hắn rất nhanh thôi sẽ bị phá nát bởi thời gian của thời đại đang một ngày thay đổi dần.
''Ngươi không c·hết chính là ta c·hết!'' Một đạo lý rất là đơn giản, dễ hiểu cho người của thời đại cũ không thể bắt kịp đời mới, cũng như chính ngươi không thể bắt kịp tiến độ, không có thực lực tương xứng để đi đối mặt, số mệnh của bản thân sẽ vì đó không nằm trong tay mình mà nằm trong tay kẻ khác, mặc người khác định đoạt!
Dạ Trần suy nghĩ hồi lâu, rồi quay sang nhìn Lân Diễm. Hắn vừa là người giải thoát cho đối phương, cũng là người chính tay đưa đối phương bước vào vóng xoáy phân tranh này, cũng không biết là nên vui hay nên buồn cho đối phương đây nữa? Hắn thật là một kẻ bỉ ổi!
Dạ Trần cười mỉa bản thân, đôi mắt nhắm lại chìm vào trong tu luyện.