Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tương Dạ Mộng Nhai
Unknown
Chương 30: Kế hoạch
Tính Danh: Băng Úy
Thiên sinh: Không
Hệ: Mộc, Băng
Ma Lực: 8
''Là phế vật..!!'' Nhìn dòng chữ xuất hiện trong trận pháp, toàn trường ồ lên kinh ngạc, tiếp là những ánh mắt ghét bỏ cùng khinh bỉ không ngừng ném lên đứa trẻ đang loay hoay trên đài.
''Cuối cuối cũng đến!'' Một bên, Đại trưởng lão thở dài. Lần nào cũng vậy, trong số lứa trẻ của Băng gia đều xuất hiện vài đứa không thể tu luyện.
''Băng Úy không đạt. Thiên phú dạng phế vật, loại!'' Đệ tử kiểm trắc ánh mắt khẽ nhăn, có chút chán ghét nói ra. Người như vậy xuất hiện, sẽ thường làm cho gia tộc của bọn hắn đi xuống, loại phế vật cần gì phải lưu tình chứ.
''Xoẹt..!!'' Lúc này, người bên cạnh đối phương bút cũng gạch một vệt đen thật dài lên tên người vừa mới kiểm trắc. Còn về kết quả sau này người vừa rồi bị loại cũng chỉ có thể làm người hầu kẻ hạ cho người khác mà thôi.
Băng Úy ở trên đài, đôi tai nhỏ lắng nghe mọi người đang nói xấu về bản thân mà cảm thấy tủi nhục khóc òa lên.
Bên dưới, cha mẹ y không dám ngẩng đầu nhìn lên người mà dùng ánh mắt chứa đầy sự tức giận, cùng thất vọng xen lẫn cả xấu hổ lén liếc những người ngồi kế bên bản thân đang có sắc mặt gì đối với họ.
''Cho người đem xuống đi!'' Đệ tử kiểm trắc thấy mãi thành quen liền bình tĩnh sẵng giọng cho người vác xuống.
''Ta không đi, ta không đi.....hu hu hu...cha mẹ...'' Tiếng của Băng Úy vang vọng trở về nhưng không ai dám đi lên đón lấy đối phương.
''Đẻ đứa khác vậy!''
Bên dưới, cha hắn nói với nữ tử bên cạnh, người sau chỉ thở dài một hơi rồi gật đầu!
Nguyên Tố Giới mạnh được yếu thua, kẻ dưới khom lưng trước kẻ mạnh, sau này về già không có ai chống lưng thay họ, họ cũng khổ trong cái cực khổ bởi thế đạo ''cá lớn nuốt cá bé'' này thôi. Còn về đứa trẻ kia, coi như bản thân chưa từng sinh ra nó đi!
''Băng Lung qua, thiên phú tinh anh...''
''Băng Hối không tồi, thiên phú tinh anh đỉnh cấp...!!''
Qua một hồi thất vọng, đệ tử trên đài thần sắc vui sướng không ngừng thông báo kết quả tốt đối với Băng gia họ.
Lúc này, ai cũng chăm chú nhìn và lắng nghe. Hiện tại, đã có người vui, có kẻ buồn hiện rõ trên gương mặt khác nhau!
Mặt khác, trung tâm Thánh thành.
Trong một trà lâu nổi tiếng có tên Hương Vân Lâu, Dạ Trần và Lân Diễm ngồi ở tầng hai uống trà và ăn điểm tâm. Đôi mắt thì chăm chú ngắm nhìn cảnh vật có phần hương lệ vô cùng khác biệt so với một màu trắng trên Tuyết Ma Sơn.
Trước đó không lâu, hai người bọn họ từ sáng sớm đã xuống núi đi đến nơi hỗn tạp này để gặp mặt hai con người vô cùng chậm chạp và lề mề trong khi chờ mãi vẫn chưa thấy họ đến, cũng vô tình khiến Lân Diễm hậm hực, khó chịu trong khi vẫn còn tiếc nuối thời gian ngắn sống cùng thân ảnh bên cạnh. Nơi hai người chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều, cứ thế chơi đùa vui vẻ, nhiều khi chán còn tìm mấy con tuyết lang để xả buồn. thật là vui vẻ yên bình biết bao!
''Hoàn thành xong đại nghiệp, chúng ta nhất định sẽ trở lại!'' Dạ Trần nhìn Lân Diễm bên cạnh vẫn còn tương tư nhớ nhung, đến khuôn mặt tỏ rõ sự ngây ngốc liền lên tiếng an ủi.
''ỪM...!!'' Lân Diễm nghe vậy, vô thích gật đầu nhưng trong lòng không muốn nghĩ: ''Không biết phải mất bao lâu đây? Mười năm hay hai mươi năm hay thậm chí cả đời?''
Dạ Trần thấy nàng ta như vậy, trong lòng không đành nhưng cũng không biết phải làm sao cho hợp tình cảnh.
May mắn, ngang lúc không khí trầm xuống, thanh âm cười nói kèm theo trêu chọc truyền đến tai hai người: ''Đôi tỷ muội dễ thương của nhà nào đây? Tình cảm thật tốt nha!''
''Tiểu đệ đệ ngồi bên trái trông thật anh tuấn, lớn lên có muốn lấy mấy tỷ làm vợ không?''
''Hi hi hi...!''
Nhìn vào nhóm nữ tử đột nhiên xuất hiện còn lên tiếng câu dẫn thiếu gia của mình, Lân Diễm thần sắc trầm hẳn xuống, khí thế quanh thân thầm bộc lộ cảnh cáo đến nhóm tiểu tỷ thân ảnh quyến rũ, hở hang đang cách bản thân không quá ba bước.
''Thật là dễ thương quá đi!'' Nhưng nhóm nữ tử đó không những không sợ còn hưng phấn thét to, muốn đi lên âu yếm hai người một phen.
''Hừ...!!'' Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh vang lên bên tai, mang theo không gian chấn động như làn sóng.
Cảm nhận được áp lực cực đại khiến hai chân muốn tê run, nhóm nữ tử không khỏi sợ hãi, vội quay mình bỏ đi luôn!
''Đến rồi nha!'' Nhờ có thể chất đặc thù mà Dạ Trần rất n·hạy c·ảm với ma lực, nhờ vậy không gian xung quanh có động tĩnh dù vô cùng nhỏ nhưng vẫn bị đối phương phát giác ra dễ dàng.
''Dạ đệ và Lân cô nương, thật là biết cách hưởng thụ!'' Thanh âm của Ảnh Nguyệt từ xa truyền lại, song tiếng vừa vang lên người cũng đã xuất hiện. Trước mắt, cũng như mọi khi, đối phương áo choàng che kín toàn thân, bên cạnh đi cùng là một thân ảnh với đôi mắt khinh thường chúng sinh có mặt trên đời.
Nghe Ảnh Nguyệt nói, Lân Diễm mặt hồng xấu hổ. Bên cạnh, Dạ Trần rất nhanh phản ứng lại:
''Tỷ tỷ tốt của đệ, lâu ngày không gặp, tỷ có khỏe không?''
''Không khỏe một chút nào!'' Ảnh Nguyệt làm bộ mặt tức giận nói ra.
Đối diện, Dạ Trần chỉ cười, vươn tay ra mời.
''Ngươi làm ta thế nhưng đi tìm thật là mệt mỏi. Thời gian trước, ngươi đi đâu?'' Ảnh Nguyệt vừa hỏi vừa cùng Phi Tuyết ngồi xuống.
Nhắc đến mới lạ, nàng thực lực thông thiên, tầm mắt bao phủ cả cái Thánh thành nhỏ bé dưới chân, vậy mà muốn tìm đối phương để trò chuyện, căn bản là tìm không thấy, cũng phái người lật cả tòa thành này không phải một lần mà là bốn lần, thế mà vẫn không tìm ra dù chỉ là một dấu vết nhỏ, thật là kỳ quái, làm cho người ta phải nghi ngờ bản thân thực lực!
''Đệ cùng Lân Diễm lên núi ẩn cư, tỷ tìm sao nổi!'' Dạ Trần cười nói ra.
''Tuyết Ma Sơn sao? Hóa ra là như vậy!'' Có được cái gật đầu chắc chắn của đối phương, Ảnh Nguyệt thật là muốn đi lên đánh người.
Đang nhiên sống trong sung sướng lại thích đi lên núi vẽ vời làm cái gì? Trong khi bên người không thiếu tiền, chưa kể bản thân nàng cũng đã tự tay chuẩn bị chỗ tốt nhất cho đối phương ở Thánh thành, hằng ngày có mỹ nhân tuyệt sắc hầu hạ, có cường giả bảo vệ nguyên ngày, vậy mà vẫn muốn bước thụt lùi so với thiên hạ, về núi để sống... thật là hết cách nói nổi!
Thấy Ảnh Nguyệt thần sắc không được tốt cho lắm, Dạ Trần ánh mắt chợt lóe, kim quang xuất hiện liền tự nhiên nói: ''Tỷ tỷ xinh đẹp nhất thế của đệ, đừng có giận mà, sẽ làm ảnh hưởng đến nhan sắc khuynh thành của tỷ đó. Như vậy đi, đệ cho tỷ một đồng ma kim, tương ứng với một điều kiện mà đệ nhất định phải làm khi tỷ yêu cầu!''
Cách một cái bàn, nghe đối phương nói, cho dù là cường giả tung hoành ngang dọc trời đất như Phi Tuyết cũng phải nổi da gà mà thầm nói: ''Tiểu bạch kiểm còn biết nịnh hót, là mầm họa của nữ nhân trên trời!''
''Hử...!!''
Bên cạnh, Ảnh Nguyệt thực lực ra sao? Đối phương cho dù nói nhỏ đến cỡ nào cũng bị nàng ta nghe thấy mà liếc mắt quay sang nhìn chằm chằm uy h·iếp, đúng... chính là uy h·iếp, dù Phi Tuyết là người thân cận nhất của bản thân Ảnh Nguyệt!
Cảm thấy không ổn, Phi Tuyết nhỏ giọng nói cho hai người đủ nghe: ''Đừng hiểu lầm, ta không có ý gì đâu!''
Dù vậy, Ảnh Nguyệt vẫn cảnh cáo: ''Tốt nhất là vậy! Nếu không, đừng trách bản điện chủ vô tình!'' Nàng hiểu rất rõ con người Phi Tuyết nguy hiểm ra sao, nếu như Dạ Trần mà bị đối phương để mắt tới, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì.
Phi Tuyết tỏ ý là, rồi ngậm ngùi cúi đầu xuống trong khi ánh mắt vụt qua tia sáng!
Đối diện, Ảnh Nguyệt vui vẻ nhận lấy đồng ma kim Dạ Trần đưa cho, còn khắc lên đó hai chữ ''Dạ Hứa'' để tránh sau này con cáo trước mắt giở trò lật lọng!
''Chậc...!!'' Thấy chữ khắc lên trên mặt đồng tiền, Dạ Trần trong lòng quặn lại.
''Đệ... có gì muốn nói với ta sao?" Ngay phía đối diện, quan sát thật kỹ thấy Dạ Trần hai mắt khẽ động, Ảnh Nguyệt gian xảo cười hỏi.
''Không có gì, không có gì!'' Dạ Trần cười tươi đáp lễ.
Ảnh Nguyệt thấy thế trong lòng vô cùng dễ chịu, gật nhẹ đầu chấp nhận thành ý đến từ đối phương, rồi nhanh chóng chuyển sang chủ đề chính: ''Được rồi, cứ như vậy đi! Mà lần này, tỷ có việc gấp nên không thể đi cùng đệ. Nhưng đệ không cần phải lo đâu, Phi Tuyết sẽ đi cùng đệ đến Băng gia một chuyến!''
''Có chuyện gì xảy ra, Phi Tuyết sẽ ra mặt giải quyết thay cho đệ!'' Dứt lời, Ảnh Nguyệt nhìn sang Phi Tuyết muốn đối phương tỏ chút thành ý trước mặt đệ đệ của nàng, không thì mất mặt người tỷ này lắm.
Phi Tuyết mặc dù không cam lòng nhưng vẫn nói ra: ''Mọi chuyện cứ để cho ta!''
''Đa tạ tiền bối!'' Dạ Trần hơi cúi thấp đầu xuống đáp lễ nhưng trong lòng lại nghĩ:
''Cảm giác thật là nguy hiểm!!''
Dù vậy, hắn vẫn tin tưởng Ảnh Nguyệt sẽ không đưa người thích làm loạn đến bên cạnh bảo vệ cho hắn. Còn về vấn đề thực lực chắc không cần phải hoài nghi đâu, dù sao Ngũ Đại Gia Tộc và Hoàng Thất không rõ nguyên nhân gì tổn thất thực lực, hắn cũng vừa nghe người Vân Hương Lâu kể lại qua. Nghe đến chuyện Mặc gia biến thành tu la huyết tràng, mấy người kia còn diễn tả đủ kiểu như thấy tận mắt làm cho hắn và Lân Diễm không khỏi rùng mình một phen.
Chắc chuyện đó có liên quan đến hai người trước mắt đi?
Dạ Trần mỉm cười trong lòng.
Sự tình đã thành ra như thế. Lần này, hắn càng thêm tin tưởng bản thân đến Băng gia sẽ trả được mối nợ năm xưa cho Băng Vũ. Còn về những chuyện khác, trước mắt không cần phải lo.
''Mà tỷ cũng nói cho đệ biết trước, tỷ chỉ giúp cho đám người Băng gia tránh khỏi họa diệt Tộc, còn về ai c·hết, số lượng ra sao? Tỷ không quan tâm đến!''
Nghe Ảnh Nguyệt nói vậy, Dạ Trần trầm tư suy nghĩ một lúc liền gật đầu xuống, nói: ''Không diệt Tộc là được rồi!''
Ảnh Nguyệt gật đầu, nói tiếp: ''Còn một chuyện nữa, ta sẽ báo tình hình về tiểu tử ngươi ở đây cho mẫu thân ngươi biết!''
''Không được!'' Dạ Trần giật mình đứng lên ngăn cản nhưng sâu trong ánh mắt không chút hoảng loạn.
''Yên tâm, tỷ chỉ nói những điều cần thiết, với lại mẫu thân đệ cũng đâu phải là người thường, tỷ tự nhận không qua mắt nổi. Cho nên việc nên làm vẫn phải làm!!'' Ảnh Nguyệt nhìn đối phương mà trong lòng có chút thích thú nói ra.
Mẫu thân của Dạ Trần khi xưa không chỉ là một trong các truyền nhân của Ảnh Nguyệt Điện giống như nàng, còn là một trong hai vị thần nữ nổi tiếng nhất của thế hệ trước, có cả danh lẫn thực, luận về nhan sắc có thể nói là khuynh đảo chúng sinh, xếp hạng trong Nguyên Tố Giới cũng chỉ thua kém Vệ nữ thần mà thôi, cho nên Dạ Trần sinh ra xét theo câu nói ''Con trai đầu giống mẹ, con gái thứ giống cha'' mới được phú cho gương mặt đẹp tựa như ngọc. Song thực lực của mẫu thân Dạ Trần sâu không lường được, theo đó muốn lừa dối đối phương, căn bản là chuyện không thể, trong khi hiện tại đối phương còn nắm trong tay Cổ tộc Bạch gia, ai muốn đứng trước mặt đối phương múa máy chiêu trò, đúng là ăn phải gan hùm mật đảm!
''Như thế đi, tỷ liền đi trước! Phi Tuyết thay ta bảo vệ hai người bọn họ!'' Dứt lời, Ảnh Nguyệt mặc kệ Dạ Trần còn ngây người đứng đó mà rời đi luôn.
''Không cần phải vội như vậy à!'' Phía sau, Dạ Trần gãi đầu, rồi quay sang chào hỏi người còn lại: ''Tuyết tỷ, làm phiền tỷ rồi!'' Trước mắt phải làm thân, Dạ Trần hết lòng tôn trọng nói ra.
Phi Tuyết nhẹ gật đầu xuống coi như đáp lại.
Trong lúc Dạ Trần không biết phải làm sao, Lân Diễm nhìn trời một lúc liền quay sang nói:
''Thời gian cũng không còn sớm, hay là đến Băng gia luôn đi!''
''Ý kiến không tệ!''
''Để ta đưa hai người các ngươi đi!'' Phi Tuyết gật đầu.
''Đến Thi gia trước!'' Dạ Trần đột nhiên nói.
''Tại sao?'' Phi Tuyết và Lân Diễm đồng thanh hỏi.
''Nghêu sò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Các đại gia tộc và Hoàng Thất đến đánh Băng gia. Nhà nhất định sẽ bỏ trống, cho nên chúng ta trước đi mấy nhà đó kiểm tra một phen, sau đến Băng gia cũng chưa muộn!!'' Dạ Trần ám muội nói ra.
Ngày hắn ở Băng gia có lén tìm hiểu qua, trận pháp của Băng gia rất mạnh, trước mấy nhà kia tấn cộng, nhất định chống đỡ được một thời gian dài!
Lân Diễm và Phi Tuyết nghe cùng thấy nụ cười bên khóe môi của đối phương liền hiểu ra mọi chuyện, người trước không khỏi ngưỡng mộ sự cơ trí của Dạ trần nhưng Phi Tuyết lại nghĩ: ''Tên này, rốt cuộc trong lòng có phải thực đang lo lắng cho Băng gia hay không?'' Về chuyện này, bản thân nàng luôn nghi hoặc, không những thế từ lúc bước chân vào Thánh thành, trong tâm nhiều khi xuất hiện cảm giác như đang bị ai đó thao túng, vô cùng mơ hồ và khó hiểu.
''Mặc dù các gia tộc khác cho người đi hết nhưng bọn hắn sống lâu có nhiều kinh nghiệm, cũng không phải kẻ ngốc, ít nhất vẫn để lại vài tên cường giả trông nhà. Khi đó, đánh hạ bọn họ cũng cần chút thời gian, nhưng thời gian đó cũng đủ để bọn hắn thông báo cho người quay về, tiếp viện rồi!''
Lân Diễm đột nhiên quay sang hỏi. Chuyện này nàng chưa được biết trước nên không kịp suy nghĩ cho hiểu thấu đáo nên cũng chỉ có thể liếc mắt nhìn sang thân ảnh bày ra chuyện này mà thôi.
Không chỉ đối phương, mà ngay cả Phi Tuyết ở bên cạnh hai mắt cũng chăm chú nhìn Dạ Trần!
''Cái đấy còn phải xem bọn hắn dám rút quân quay về hay không?'' Dạ Trần cười gằn nói ra, ánh mắt lúc này trông vô cùng nguy hiểm.
Nghe hắn ta nói như vậy Lân Diễm thông minh liền hiểu ra toàn bộ!
''Bây giờ Băng gia đang tổ chức nghi lễ thức tỉnh là thời điểm mất cảnh giác nhất. Bọn hắn nếu nhanh chóng đánh úp bất ngờ tất nhiên dễ dàng đánh hạ Băng gia. Nhưng ngược lại, nếu như bọn họ đột nhiên rút quân, nhất định sẽ bỏ lỡ thời cơ tốt. Đến lúc đó, để Băng gia Thám giả báo tin về, tăng cường cảnh giác lẫn đề phòng, mấy nhà kia... sẽ mất luôn cơ hội trời cho!!'' Lân Diễm nói ra suy nghĩ của mình.
Ở Thánh thành hay bất kì đâu, khắp nơi đều có người của các thế lực dù lớn dù nhỏ tán ra mọi ngóc ngách để điều tra tin tức, trong khi muốn đánh hạ một Đại tộc cần phải có một số lượng lớn ma giả đồng hành, như vậy số lượng ma giả lớn sẽ gây ra động tĩnh lớn, người của Băng gia chỉ cần không phải kẻ ngu nhất định sẽ nhận ra điều khác thường mà cho người báo về Gia tộc.
Lúc này, Dạ Trần vô cùng hài lòng, đi lên vẹo nhẹ má đối phương một cái mà lên tiếng khen ngợi: ''Thông minh lắm!''
''Không có gì đâu!'' Trước mặt người khác làm ra hành động thân mật, Lân Diễm không khỏi xấu hổ, nhỏ giọng đáp lại.
''Hai người đích thực không kém!'' Bên phía còn lại, Phi Tuyết an tĩnh một lúc quan sát liền đưa ra đánh giá.
''Chúng ta đi thôi. Chờ có dị tượng, chúng ta hành động!!'' Dạ Trần vui vẻ nói với Phi Tuyết và Lân Diễm.
Cứ thế ba người biến mất không một tiếng động, trước khi đi Dạ Trần đặt lên bàn một đồng tử kim, và hắn... còn có một điều chưa nói với Lân Diễm là tất cả mọi chuyện tiếp theo, cần phải nhìn vào sự cường đại của người bên cạnh, nếu không... công cốc là chắc chắn!
Băng gia.
''Tiếp theo, Băng Khuôn!!'' Đệ tử kiểm trắc thanh âm dõng dạc vang lên.
Đám trẻ ở bên dưới lúc này cũng chỉ còn lại vài người. Trong khi nhóm trước được bốn phần thiên phú tinh anh, thêm vài người đạt được thiên phú cấp thiên tài nhưng cũng có vài người là thành phần phế vật làm cho nhiều người trong Băng gia không khỏi tiếc nuối, nhưng cũng may thay.... tất cả số còn lại đều có thể làm ma giả trợ giúp cho Gia tộc sau này, cũng đủ để làm Băng gia trên dưới vui mừng một phen.
''Lần này khá hơn lần trước rất nhiều!!'' Băng Vũ lúc này thần tình vô cùng phấn khởi.
Đám người xung quang cũng dồn dập gật đầu, mỉm cười theo.
''Đến lượt con của Tứ trưởng lão, hi vọng sẽ cho Băng gia ta thêm một niềm vui nữa!'' Tam trưởng lão Băng gia nói ra.
''Không cần ngươi lo, đó là chuyện hiển hiện!!'' Tứ trưởng lão thân hình cao lớn thản nhiên đáp lại như đã chắc chắn mọi chuyện đã nằm trong lòng bàn tay.