Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tương Dạ Mộng Nhai
Unknown
Chương 31: Thiên phú mạnh nhất?
''Ồ...!!'' Toàn trường kinh ngạc khi nhìn lên dòng chữ hiện trên trận pháp.
Tính danh: Băng Khuôn
Thiên sinh: Không
Hệ: Băng
Ma lực: 62
''Ha ha ha.... Băng gia lại có thêm một người thiên phú cấp thiên tài, tốt lắm!'' Đại trưởng lão mỉm cười nói lớn. Lâu lắm rồi Băng gia mới cùng lúc xuất hiện nhiều nhân tài như vậy. Mấy năm lại đây, Băng gia không xuất hiện nhiều ma giả nổi bật làm cho lão lo lắng không thôi nhưng hôm nay thì khác, đột nhiên g·iết ra vài con hắc mã thật là tuyệt vời, chưa kể còn mấy đứa thiên phú được xem như tốt nhất Băng gia chưa được kiểm tra, thật là làm cho người ta đáng để chờ mong.
Người tài luôn xuất hiện sau cùng, đó có lẽ sẽ là bất ngờ lớn đây?
''Băng Khuôn qua. Thiên phú cấp thiên tài. Sau này, ngươi thế nhưng phải cố gắng góp sức cho gia tộc. Hiểu chưa?'' Đệ tử kiểm trắc vui vẻ nói với thân ảnh đứng trong trận pháp.
Lần này, Băng gia xuất hiện lớp lớp thiên tài, hắn lại là người chỉ đạo chuyện này cho nên nhất định sẽ được bên trên thưởng lớn cho.
''Vâng.!!'' Thấy kết quả bản thân rất tốt, Băng Khuôn mừng rỡ đáp lại. Hắn nhanh chóng đi xuống dưới đài mà cao ngạo nhìn những đứa trẻ cùng lứa với mình, rồi quay về hàng ngũ của Băng Ngọc.
''Ngươi làm tốt lắm.'' Băng Ngọc nói.
''Cái này còn phải nói. Nhưng thiếu gia người không được yếu hơn ta à!!'' Có thế khí liền tăng ba bậc, Băng Khuôn trong lòng tự tin lên tiếng khiêu khích. Trước đó, hắn đi theo Băng Ngọc là để tìm chốn dung thân tốt nhưng sau này thì chưa biết được, chỉ vì hôm nay trời cho hắn biết, bản thân mình cũng không kém, tương lai cũng có thể làm bá chủ một phương.
Thấy đối phương có chút điềm mừng đã như vậy không để mình vào mắt, Băng Ngọc ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng đã nổi lên lửa giận.
''Ngươi... chờ đó cho ta.''
''Có gì đáng kiêu ngạo chứ! Băng Tịnh không phải thiên phú mạnh hơn ngươi sao?'' Một đứa trẻ ở hàng ngũ Băng Ánh Nhi nhìn Băng Khuôn không đặt bọn họ vào mắt liền tức giận nói ra.
''Một tên tinh anh yếu kém như ngươi mau lượn qua chỗ khác, ta thế nhưng là thiên tài mạnh hơn ngươi vạn lần!!'' Băng Khuôn không thích người khác chống đối bản thân mình liền nhanh chóng đáp trả. Lúc này, tâm tình hắn đang tốt không muốn bị phá hỏng, tí nữa hắn còn phải đi tìm cha mẹ đòi thưởng, còn về một tên yếu kém như kia... hừ... sau này hắn muốn làm sao cũng được.
''Ngươi....''
''Đủ rồi.'' Băng Ánh Nhi đột nhiên lên tiếng cắt ngang. Hai người kia nghe thấy tiếng của nàng ta cũng chỉ có thể im lặng.
''Thiên phú ngươi mà thấp hơn ta.... thì chuẩn bị đi.'' Băng Khuôn oán giận liếc thầm Băng Ánh Nhi.
Băng Ánh Nhi lúc này đâu có thời gian quản đến hắn suy nghĩ gì, chỉ là bản thân nàng đang tập trung tìm kiếm nhưng bị hai người ở một bên om sòm to nhỏ, quấy rầy nên mới lớn giọng giải quyết mà thôi.
''Người đâu rồi?'' Băng Ánh Nhi khuôn miệng lẩm bẩm. Bản thân đã tìm hồi lâu rồi nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng ca ca của mình đâu cả, điều này không khỏi làm cho nàng lo lắng người đã gặp chuyện gì không hay ngoài kia.
''Nhi tử của Tứ trưởng lão không tệ. Sau này nhất định sẽ là trụ cột của Băng gia ta.'' Băng Vũ mỉm cười nói với Tứ trưởng lão.
''Đa tạ gia chủ khích lệ!'' Tứ trưởng lão rất nhanh hiểu ý của Băng Vũ liền đứng ra chắp tay, trong khi vẻ mặt vui mừng trên gương mặt không thể che giấu được, điều đó cũng làm cho mọi người xung quanh liếc nhìn đối phương bằng ánh mắt hâm mộ.
Đúng là nước lên thì thuyền lên, nhờ vào Băng Khuôn mà đối phương địa vị trong Tộc rất nhanh sẽ tăng cao thôi!
''Hừ, không biết tên nhãi con Dạ Trần chạy đi nơi nào chơi mà không biết đường về. Tiểu tử đó không biết hôm nay là ngày quan trọng của Băng gia chúng ta sao?'' Một vị trung niên ma giả mặc áo bào trưởng lão địa vị có vẻ vô cùng cao nói ra. Qua ngữ khí gắt gỏng vang lên có thể thấy, hình như bản thân y đối với Dạ Trần có oán khí không hề nhẹ.
''Nhị trưởng lão nói rất đúng. Gia chủ, nếu tiểu tử Dạ Trần kia còn không mau trở về, người nhất định phải phạt hắn. Tiểu tử này thế nhưng gan lớn tày trời, dám không đặt Băng gia ta vào mắt.'' Một vị trung niên nhân khác nghiêm thần tiếp lời.
''Gia chủ nên phạt tiểu tử không biết nặng nhẹ đó!''
''Hắn dám coi nhẹ Băng gia chúng ta. Gia chủ, người hãy khai trừ hắn ra khỏi Băng gia ta.''
''Không sai, tên tiểu tử Dạ Trần hành vi thường ngày không được chính đáng, cũng không đặt quy tắc và các vị trưởng bối chúng ta vào mắt. Đã thế, ngày quan trọng như hôm nay còn dám bỏ đi không lời từ biệt, quả thật là một nỗi sỉ nhục, cần phải loại bỏ, nếu không các Đại tộc khác biết được... sẽ chê cười Băng gia ta vô năng mất!''
''...''
Nhìn một đám người liên tục lên tiếng công kích Dạ Trần, Băng Vũ đầu cũng to lên, mày thì nhíu thật sâu, trong lòng thầm oán ''con mẹ nó, các ngươi thật là nhức đầu''
Nhị trưởng lão ở một bên thấy lòng người đã loạn thành một mảnh mà cười thầm, đắc trí nghĩ: ''Chỉ cần lôi tên tiểu tử đó xuống. Đến khi đó, Băng Ngọc thượng vị, sẽ không còn ai cản trở nữa, ha ha ha.....''
''Phu nhân, Dạ Trần dù sao cũng là nghĩa tử của người. Người nên nói đôi câu vì hành động không để Băng gia ta vào mắt của Dạ Trần tiểu tử thối kia chứ.'' Nhị trưởng lão thấy thời cơ đã điểm liền quay sang nói với Diệp Ngọc - Nữ gia chủ của Băng gia.
Diệp Ngọc đôi mắt sáng lên nhìn lão, nhưng trong lòng sinh ra tức giận và thở dài. Bởi ở thời điểm n·hạy c·ảm này, Nhị trưởng lão thế mà dám quay đầu mâu hướng bản thân mình, chẳng khác nào hại nàng cả. Nhưng song đó, lời nói của nàng lúc này lại hết sức có trọng lượng, vừa có thế an lòng người, vừa có thể ổn định địa vị tương lai cho con trai cả của nàng.
''Dạ Trần quả thật không có phép tắc. Tiểu tử đó mà về, ta nhất định sẽ trừng phạt nặng hắn thay cho mọi người.'' Diệp Ngọc bình tĩnh trả lời cho những ánh mắt đang chờ bản thân đứng ra chủ trì công đạo.
Nhị trưởng lão nghe rõ liền đánh ánh mắt sang cho Tứ trưởng lão.
Chỉ thấy đối phương đứng dậy, chắp tay nói: ''Phu nhân, h·ình p·hạt là quá nhẹ, người nhất định phải trục xuất tiểu tử đó ra khỏi Băng gia, như vậy mới làm cho mọi người hài lòng được.'' Tứ trưởng lão nghĩa chính ngôn từ nói ra.
Diệp Ngọc nghe vậy mí mắt giật giật vài cái, nhưng người ở xung quanh lại ủng hộ đối phương không thôi.
''Tứ trưởng lão nói không sai.''
''Nên làm như vậy...''
''Hắn dám không coi chúng ta vào mắt, đáng lắm!''
''Các ngươi..!!'' Băng Ánh Nhi ở xa nghe thấy người ta muốn đuổi Dạ Trần ra khỏi Tộc, ánh mắt nàng liền đỏ lên, định đi ra chất vấn thì một tiếng nói lớn vang lên, đã cắt đứt tất cả mọi chuyện:
''ĐỦ RỒI..!!'' Băng Vũ ánh mắt trở nên sắc bén liếc qua chúng nhân toàn trường.
''Nhưng Gia chủ chuyện này...''
''Chờ tiểu tử đó về, ta sẽ giải quyết tiểu tử đó sau.'' Băng Vũ vô cùng bất đắc dĩ nói ra. Hắn không thể vì mình Dạ Trần mà đánh mất nhân tâm của tộc nhân Băng gia được. Tất cả đều phải lấy đại cục làm trọng nếu không Băng gia sẽ tan rã trong tay hắn mất.
Đại trưởng lão đứng trên đài cao, chắp tay thở dài, khẽ nói: ''Chậm một bước... hỏng cả bàn cờ.'' Chỉ tiếc cho bản thân lão và Dạ Trần vô duyên, nếu không mọi chuyện đâu như ngày hôm nay.
''Tiếp tục đi!'' Chuyện đã lỡ nhắc lại cũng không giải quyết được gì, đối phương lớn tiếng nhắc nhở đệ tử kiểm trắc, để kéo mọi người về với thực tại và cho bọn họ biết bây giờ nên phải làm gì trước.
''Đại thiếu gia, đến lượt ngươi.'' Đệ tử kiểm trắc không dám chậm trễ liền nói.
Băng ngọc ở dưới nghe vậy, thần sắc kích động nhanh chóng bước lên đài. Mọi người ở dưới cũng chăm chú dõi mắt nhìn từng bước chân của nhân vật trẻ phong vân của Băng gia họ.
''Nhất định phải đạt được nhiêu đó. Nương đã giúp cho ngươi hết sức của mình!!'' Diệp Ngọc nắm chặt tay cầu nguyện, Băng Vũ ở bên cạnh cũng chăm chú nhìn vào đối phương. Hai người họ vì hắn thế nhưng đầu tư rất nhiều, còn vượt xa cả Băng Ánh Nhi và các tộc nhân khác.
''Không biết Băng Ngọc có đạt được cấp của gia chủ năm đó không nhỉ?''
''Cái này thì khó. Gia chủ năm đó thế nhưng đạt cực hạn của cấp thiên tài 70 ma lực. Thêm một chút nữa là dị bẩm thiên phú rồi.''
''Một chút này thế nhưng là rãnh trời. Các gia chủ của gia tộc khác cũng thức tỉnh được 70 ma lực mà thôi. Thức tỉnh 70 ma lực thế nhưng đã là cực hạn của con người.''
''Vậy có người thức tỉnh hơn thì sao?''
''Thì họ chính là thiên tài chân chính. Hô phong hoán vũ. Sau này đột phá lên siêu cấp dễ như ăn cơm.''
''Chậc chậc. Nhìn xem bắt đầu rồi.''
Băng Ngọc ở trên đài đã nhanh chóng bước vào trung tâm trận pháp. Quang mang nổi lên bao trùm lấy y.
''Ồ nhìn kìa. Quang mang trận pháp sáng hơn những lần trước rất nhiều!'' Ai đó ở dưới lên tiếng.
Băng vũ, Diệp Ngọc, đại trưởng lão cùng một đám cao thủ trong Tộc cũng nheo mắt lại mà chăm chú nhìn quang mang đang nở rộ đối với thân ảnh đứng ở vị trí trung tâm.
''Xuất hiện rồi.''
Tính danh: Băng Ngọc
Thiên sinh: Không
Hệ: Băng
Ma lực: 70
Nhìn những dòng chữ xuất hiện một đám người vui mừng vỗ tay to.
''Tốt, tốt lắm.''
''Ừ. Băng gia đời kế tiếp đã có người kế thừa.''
''Ha ha ha.... Băng Ngọc không tệ. Sau này cho tiểu tử đó thêm rèn luyện, nhất định có thể lãnh đạo Băng gia ta đi vào huy hoàng...'' Một đám người thấy kết quả tốt như vậy liền nhanh chóng bàn tán vui vẻ.
Băng Vũ và Diệp Ngọc nhìn nhau mỉm cười, trong lòng thì thầm thở phào nhẹ nhõm. Nỗ lực của bọn họ coi như đã thành công. May mắn, Băng Ngọc không làm họ phải thất vọng.
Đại trưởng lão thấy kết quả rất tốt liền gật mạnh đầu, khuôn mặt cũng hiện lên vẻ hài lòng mà nghĩ: ''Băng Ngọc mặc dù kiêu ngạo nhưng sau này có thể rèn luyện tâm tính trở nên trầm ổn hơn! Băng gia đời sau... có hi vọng rồi!!''
Lúc này, đám trẻ ở bên dưới một bên vui mừng, một bên u buồn. Vui tất nhiên là trận doanh của Băng Ngọc, buồn tất nhiên là bên phía người của Băng Ánh Nhi.
Mặt khác, Băng Khuôn vẻ mặt sầu mi nhận mệnh.
''Ánh Nhi...'' Băng Tịnh lo lắng nhìn Băng Ánh Nhi nói.
''Không sao đâu.'' Băng Ánh Nhi bình tĩnh đáp lại.
Thấy nàng ta bình tĩnh như vậy, đám người đi theo cũng được an tâm. Bọn họ đã quyết theo Băng Ánh Nhi một đời, nếu đối phương mà không mạnh mẽ, bọn hắn sau này cuộc sống thế nhưng không tránh được một chữ khổ.
''Thật sự không tệ. Băng Ngọc, sau này ngươi nhất định phải thật cố gắng để bước chân vào cảnh giới Siêu cấp... vượt xa đám lão già chúng ta thì càng tốt!!'' Nhị trưởng lão ở một bên vui mừng nói ra.
Đối diện, Băng Ngọc thần sắc tự tin, gật thật mạnh đầu xuống.
''Băng Ngọc chính là thiên tài mạnh nhất của Băng gia, chúc mừng gia chủ và phu nhân.'' Tứ trưởng lão cũng góp vui chức mừng hai người ngồi trên ghế chủ vị. Đám người xung quanh đối phương cũng không dám chậm trễ, liền nhanh chóng lên tiếng chức mừng. Dù sao, Băng Ngọc thiên phú đã giúp cho đối phương sau này là ma giả mạnh nhất Băng gia họ, chức vị gia chủ theo đó nhất định sẽ về tay đối phương. Giờ mà bọn họ không làm quen, tiếp cận thì sau này khó tránh được đầu mẫu, ngọn sóng do phong ba ẩn thân nhắm tới.
''Cùng vui, mọi ngươi cùng vui...!!'' Băng Vũ và Diệp Ngọc mỉm cười đáp lễ.
''Chúc mừng Đại thiếu gia, người tương lai tiền đồ vô hạn, không được quên chúng ta đâu đó...'' Một đám người nhanh chóng chuyển hướng tầm mắt sang nhân vật chính hiện tại.
Băng Ngọc vui sướng gật đầu trước những lời khen, trong lòng thầm nghĩ: ''Ta nhất định sẽ không thua kém ai, đặc biệt là ngươi Dạ Trần. Giờ hãy cầu trời bái phật đừng để ta gặp lại ngươi nữa đi, nếu không trước đó uất ức ta phải chịu.... ta sẽ trả lại ngươi gấp trăm vạn lần!!''