Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 35: Thu hoạch

Chương 35: Thu hoạch


Thi gia.

Ba bóng người thoát ẩn thoát hiện nhanh chóng xuyên qua màn chắn trận pháp mà tộc nhân Thi gia cho rằng không ai có thể làm được, trừ khi có người bên trong mở ra hoặc nắm giữ trận bàn của trận pháp.

''Thật dễ dàng nha.'' Tiếng nói dễ thương của một ai đó vang lên.

''Có gì đâu, dễ thôi, ngươi phải dùng ánh mắt ngưỡng mộ mà xem lại.... là ai đưa ngươi qua trận chứ!!'' Dạ Trần thanh âm tự tin ngút trời đáp lại người trước.

''Thiếu gia, người nói cứ như là người đưa chúng ta qua vậy.''

''Ha ha ha.... Lân Diễm, ngươi cứ coi như vậy đi, ta đâu có phiền!!'' Ai đó không biết xấu hổ giành lấy công lao.

''Tuyết tỷ thật mạnh. Sau này, ta sẽ cố gắng tu luyện để được mạnh như tỷ ấy.'' Tiếng nói trong trẻo mang theo tâm tư nghĩ về.

Thấy Lân Diễm tỏ ra quyết tâm như vậy, Dạ Trần ở bên cạnh mỉm cười nhìn nàng ta nói: ''Không được đâu!''

''Hử? Sao lại không được?'' Lân Diễm nhíu mày, tỏ ra vô cùng nghi hoặc.

Bản thân nàng.... chắc không tệ đến mức đó à?

''Không được tất nhiên là không được!''

''Ngươi có con đường riêng của mình, đi theo người khác chỉ tổ xếp sau, đã như thế.... xếp sau thiếu gia ta là được rồi! Ta thế nhưng sẽ giúp ngươi mạnh lên nhanh chóng, còn về Tuyết tỷ cũng chỉ là vật cản đường mà thôi, không sớm thì muộn cũng bị ta đánh bại!''

Hắn tâm muốn nắm giữ quyền lực cao nhất Nguyên Tố Giới, nên cần nhiều người tài giúp đỡ, vì lẽ đó hắn Dạ Trần sẽ không để người bên cạnh mình có cơ hội đi ngưỡng mộ người khác đâu, tuyệt đối không được!

''A a a...!!'' Đột nhiên, Dạ Trần kêu lên thảm thiết.

Trước mắt, đối phương bộ dáng tự tin hơn người thế mà đã bị bàn tay của Phi Tuyết nắm chặt một bên tai dễ dàng kéo lên, làm mất hết cả phong độ đã thể hiện ra trước đó.

''Tuyết tỷ tha lỗi, đệ trẻ trâu còn chưa hiểu chuyện, xin tỷ hãy nhẹ tay thôi...!!'' Phi Tuyết thực lực sao mà mạnh, cho dù không dùng đến ma lực cũng thừa sức làm cho Dạ Trần có cảm giác một bên tai sắp rời mất rồi.

''Mới tí tuổi đầu mà đã kiêu ngạo như thế, không phải ngươi muốn đánh bại ta sao, ra tay đi, ta đứng im cho ngươi đánh!''

''Nếu không....!!''

Đối phương còn chưa nói hết lời, ánh mắt đã nhíu chuyển sang nơi khác mà chớp hiện lên tinh quang.

Không chờ hai người Dạ Trần phản ứng lại, Phi Tuyết đã lắc mình đến chỗ tối bên cạnh bảo khổ của Thi gia cung hai ngươi trong tay.

Lúc này, Dạ Trần thầm hô may mắn, trong lòng nổi lên niềm hiếu kì vội ngước mắt nhìn ra đồ vật cách y không xa liền động tâm: ''Thật là giàu!'' Miệng nhỏ không tự chủ bật thốt thành lời, Dạ Trần trong ánh mắt xuất hiện.... vậy mà là hình ảnh một ngôi nhà to lớn chẳng khác gì Tụ Bảo Lâu, đã vậy còn được phủ lên một lớp ma kim lấp lánh.

''Toàn bộ đều được xây dựng từ ma kim... bốn bức tường kia là ma kim nguyên chất đó!!'' Phi Tuyết nói rõ hơn cho hai người hiểu.

Trước tinh thần lực của nàng dò xét cẩn trọng, mọi kết cấu của bảo khổ đều hiện ra trong tâm, ngoại trừ đại môn làm từ trầm hương ra, tất cả mọi thứ còn lại đều có đặc điểm của ma kim xen lẫn chút tử kim hoa lệ.

Dạ Trần và Lân Diễm nghe rõ, ánh mắt càng sáng hơn trước đó mấy chục lần.

''Trong này chứa bao nhiêu tài bảo đây, Thi gia đúng là giàu nứt vách đổ tường. Không vô tham quan một phen thì thật là uổng phí.'' Dạ Trần khen nấy khen nể.

Bên cạnh, Phi Tuyết cũng thầm kinh ngạc, bởi chính bản thân cũng không ngờ đến được.... Thi gia này lại chịu chơi đến mức này ''Xem ra, mình đã xem thường tài phú của mấy gia tộc này rồi.'' Đối phương hứng thú bắt đầu được khơi lên.

Nói đúng ra, đây cũng là lần đầu tiên Phi Tuyết nàng làm chuyện sắp xảy đến, căn bản không giống như mọi ngày trước không phải mạnh mẽ phá ải, cũng là một đường g·iết cho chúng nhân biết khó mà rút lui, bỏ tài lại.

''Tuyết tỷ, có thể đi vào chứ?'' Lân Diễm thần sắc lo lắng, hỏi nhỏ Phi Tuyết kế bên.

Đây chính là khu vực trọng yếu, coi như là cấm địa của Thi gia cũng không sai. Thường những nơi như vậy sẽ được trọng điểm canh phòng, bảo mật nhưng ngược lại nơi này, trước không thấy bóng dáng của một tộc nhân Thi gia nào cả, đã vậy còn không có trận pháp bảo hộ gì hết, điều này không khỏi làm cho người từng trải như nàng tâm phải sinh nghi.

Thấy đối phương mày nhíu thật sâu có ý định không làm cũng được, Dạ Trần mỉm cười giải thích: ''Ngoài này không có nguy hiểm gì đâu. Thể chất của ta không cảm nhận được nguy hiểm, sẽ không lầm đâu...!!'' Dứt lời, đối phương mỉm cười xấu xa, nhanh chóng quay sang thăm dò ý kiến Phi Tuyết.

Người trước suy nghĩ một lát rồi nói: ''Ngươi nói cũng không sai. Ngoài này thực chất không có nguy hiểm nhưng bên trong kia lại có một lão gia hỏa thêm một chút trận pháp phòng ngự và truyền tin đặc biệt khi có người xâm nhập sẽ kích phát ngay..!!''

Nghe đối phương nói vậy, Dạ Trần nói ra suy nghĩ nhưng cũng không có bao lo lắng:

''Chắc là lão tổ của Thi gia.''

''Người này không yếu đã đạt đến trình độ Siêu cấp.'' Phi Tuyết gật đầu nói.

Nơi trọng yếu như vậy tất nhiên các đại gia tộc sẽ không dễ dàng bỏ qua, mà hầu hết các đại gia tộc đều hay dùng phương án để chiến lực mạnh nhất trong Tộc tọa trấn trừ khi có trường hợp quan trọng mới ra ngoài, cũng như dựa vào suy nghĩ người mạnh nhất trong Tộc mà không cản được người đến thì phái bao nhiêu nhân thủ đến cũng vô dụng thôi.

''Người kia...''

''Yên tâm, chỉ là một chút phiền toái nhỏ.''

Không chờ Dạ Trần nói hết lời, Phi Tuyết thần sắc tự tin đã nhanh chóng sử dụng ma lực cuốn lấy hai người còn đang xoắn xuýt đi vào bên trong.

Trong bảo khố Thi gia tầng một, khắp nơi xung quanh đều là bảo vật có đấu khải toàn thân, v·ũ k·hí chiến giáp, từng cái đều quý giá trên cấp hai dưới cấp bảy, cùng với đó là quyển trục, đan dược, dược tề... nhiều vô số kể, nhờ đó có thể hiểu được người ta thường nhắc Thi gia là Đại gia tộc mạnh nhất về tài phú ở Thiên Phương cũng không phải là câu nói vô căn cứ.

Trước mắt, như Phi Tuyết từng nhắc nhở, ngồi ở vị trí trung tâm có một vị lão giả tóc trắng, khuôn mặt hiện lên từng nếp nhăn thể hiện rõ dáng vẻ t·ang t·hương của người đã từng trải, bên trên hai mắt lúc này đã nhắm nghiền ngồi xếp bằng như một cao nhân nhập định không để ý hồng trần mà ma lực từ trên thân thể nhẹ nhàng di chuyển ra xung quanh chứng tỏ đang tịnh tâm tu luyện.

Nhưng sự xuất hiện của ba người đã làm không gian thay đổi, hai mắt lão mở bừng ra mà miệng hét lớn: ''LÀ AI...!!'' Thanh âm mặc dù vang dội nhưng trong lòng lão giả tim đập thình thịch qua một nhịp càng mạnh hơn cho dự cảm nguy hiểm đột nhiên bành trướng mãnh liệt.

Không chờ lão nhân phản ứng lại, thả ra tinh thần lực dò xét, một thân ảnh mờ ảo đã xuất hiện sau lưng và không nói nhiều lời tay hóa đồ đao bổ mạnh xuống cổ lão nhân một cái.

''CỘP..!!'' Không có tiếng hét chỉ có tiếng động nhỏ khẽ vang lên.

Cho dù người trước mắt là nhân vật phong vân, thực lực mạnh mẽ của của Thi gia nhưng đứng trước mặt Phi Tuyết, đối phương chẳng khác nào đứa trẻ lên ba, quyền sống c·hết nắm chặt trong lòng bàn tay!

Trước khi ý thức lâm vào màn đen, lão giả suy nghĩ thật nhanh:

''Ta là siêu cấp vậy mà.... không bắt được hắn ta bóng hình...!!''

Phi Tuyết hiện tại mắt chẳng thèm nhìn, ma lực quanh thân tản ra một hồi như sóng chấn tan xác c·hết trước mắt rồi quay người rời đi.

Dạ Trần va Lân Diễm ở kế bên nhìn thấy, sống lưng lạnh toát.

''Quá mạnh, cũng quá nguy hiểm.'' Dạ Trần thầm đánh giá Phi Tuyết trong khi lòng vẫn còn run.

Hắn rất lâu rồi chưa được thấy, vẫn còn ma giả mạnh như Phi Tuyết còn sống ở trên đời, thật là làm cho người ta phải suy nghĩ thêm.

Trong khi đối phương trầm tư, Phi Tuyết đánh giá cảnh sắc xung quanh một lượt.

''Thi gia đồ vật không tệ, tiếc là vô dụng với ta.''

Đối phương thầm nói, rồi quay sang nhìn chính chủ nghĩ ra chuyện này.

''Dạ Trần lấy đồ đi, trận pháp ta đã phá, ngươi nhanh tay chút, chúng ta còn phải đi các nhà khác.''

Dạ Trần lấy lại bình tĩnh lại, gật nhẹ đầu đáp lại. Đối phương rất nhanh đi lên, đưa cho Lân Diễm chục chiếc nhẫn không gian mua từ ban nãy mới bước chân vào Thánh thành để nàng ta cùng y thu thập, thời gian cho ba người bọn họ thế nhưng không được nhiều.

Lúc này, Phi Tuyết cảm thấy buồn chán liền thả ra tinh thần lực kiểm tra mọi thứ một phen liền kinh ngạc, nhanh chóng thúc d·ụ·c ma lực biến mất tại chỗ,

Dạ Trần thấy vậy đánh ánh mắt cho Lân Diễm không cần để ý. Trước mắt bảo khố Thi gia có nhiều đồ tốt lắm, hắn và đối phương cần phải thật nhanh cho đồ vào trong nhẫn trữ vật, cũng may thay Thi gia để vài chiếc nhẫn chứa ma kim, tử kim ở đây, nếu không hắn sợ, mấy chục chiếc nhẫn dự phòng hắn mua cũng không chứa nổi cho các nhà khác nữa.

Tất nhiên đó chỉ là những chiếc nhẫn phẩm tầm trung và cao ngăn chứa không đến một thước, chưa kể Nguyên Tố Giới luyện khí thuật đã xuống dốc trầm trọng, để kiếm được một chiếc nhẫn có phạm vi chứa rộng căn bản là không thấy, nhưng trước khi hắn được đưa đến Băng gia, mẫu thân của hắn có cho hắn một chiếc nhẫn không gian huyết mạch dù phạm vi chỉ có một trượng hơn nhưng chiếc nhẫn đó lại có điểm đặc biệt là chứa được đồ vật có đặc tính không gian khác mà những chiếc nhẫn khác không có được, khá là tiện lợi!

May mắn, phải có tinh huyết của hắn, người khác mới mở ra được, nếu không.... chắc đồ vật bên trong rơi vào tay người Băng gia luôn rồi!

Mặt khác, Phi Tuyết nhanh chóng biến mất cũng rất nhanh xuất hiện. Trước nhất việc đối phương làm là ngồi xuống xếp bằng ở vị trí trung tâm, ma lực thì khi phát khi không phát làm cho người khác nhìn vào cảm thấy khó hiểu.

Bỏ qua nàng ta sang một bên, hai người Dạ Trần và Lân Diễm rất nhanh dọn xong tầng một, tốc độ tay của bọn họ thật là nhanh như bão quét, làm cho đồ vật trên kệ nháy mắt đã biến mất đi đâu mà không hề hay biết.

Nhìn thấy Phi Tuyết ngồi xếp bằng ở đó, Dạ Trần cũng không nghĩ nhiều liền dắt tay Lân Diễm lên tầng hai kiểm tra.

Đối phương quá mạnh, hắn đi hỏi chỉ tổ thêm phiền cho người ta, chưa kể trước mắt có việc quan trọng hơn cần phải làm thật nhanh gọn kẻo lỡ mất thì uổng!

''Ha ha ha...!!'' Giọng cười đắc ý thêm phần tham lam hướng lên cầu thang.

Ở trên tầng hai bảo vật ít hơn tầng một rất nhiều nhưng so về độ trân quý thì hơn xa tầng một cả một đại cảnh giới. Lúc này, Dạ Trần cũng không quan sát hay đắn đo nên lấy ở đâu trước nữa mà bắt tay vào cùng thân ảnh nhu mì ở bên cạnh thu thập luôn.

Lân Diễm ở một bên mắt nhìn thiếu gia nhà mình như con sói đói đã mất hết phong độ ngày trước ở Tụ Bảo Lâu mà thầm cảm thán.

Qua một hồi đến kệ cuối cùng, Dạ Trần không thấy có vật gì đặt bên trên liền kinh ngạc nhưng rất nhanh đối phương liền hiểu ra là do Phi Tuyết đã lấy đi, nhưng không sao.... lần này thu hoạch lớn cần gì phải tính toán, chưa kể Phi Tuyết có công lớn nhất, hết chuyện này hắn cũng cần phải tự thân tỏ ý một phen, nếu không về sau sẽ chẳng còn gì đọng lại mất!

Hai người thu thập xong liền xuống dưới tầng một, mắt thấy Phi Tuyết vẫn còn ngồi im đó, hai người không khỏi kinh ngạc quay sang liếc nhìn nhau.

''Chuyện này...'' Lân Diễm có chút khó nói.

''Không được làm phiền, chắc tỷ ấy đang gặp khó khăn ở quan nào đó. Chúng ta cũng không giúp được gì, đành ngồi chờ tỷ ấy tỉnh lại thôi!!'' Dạ Trần vội nói với Lân Diễm.

Người trước nghe hắn nhẹ gật đầu, rồi kiếm tạm một chỗ ngồi xuống kiểm tra thành quả vừa mới thu được. Dù sao, quanh năm suốt tháng trước kia bản thân luôn phải chịu khổ, kinh tế thì eo hẹp, đã vô tình hình thành lên một tật chính là trong người có tiền là phải lấy ra kiểm tra thường xuyên dù đã nắm rõ, cho nên ngay cả chính bản thân Lân Diễm cũng không tránh được điều này mà tỏ ra vô cùng háo hức liếc mắt vô trong không gian chiếc nhẫn mà đếm từng đồ một vô cùng hăng say.

Thấy đối phương ngồi đó, mặt cúi gằm chăm chú nhìn vào nắm nhẫn trong lòng bàn tay, Dạ Trần vô thức mỉm cười và lại gần đưa cho đối phương thêm một chiếc nhẫn khác và nói:

''Lân Diễm, chú ý quan sát Tuyết tỷ. Ta ra ngoài xem xét tình hình một chút.''

''ỪM! Người cứ đi đi, ta biết rồi!'' Lân Diễm không biết có nghe đối phương nói không mà thần sắc không hề thay đổi, miệng thì tùy tiện đáp lại, ánh mắt vẫn giữ nguyên như cũ.

Thấy vậy, Dạ Trần cũng chỉ có thể thở dài, lắc đầu rời đi!

Chương 35: Thu hoạch