Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tương Dạ Mộng Nhai
Unknown
Chương 39: Đùa thành thật
Nghe Thi Ngọc hỏi vậy, mí mắt của Dạ Trần giật liên hồi. Hắn vừa nãy không hơn không kém chỉ là trang bức, múa kiếm cho có lệ, hơn nữa sự thật là hắn có biết về kiếm đạo thật nhưng không am hiểu tường tận về kiếm, nên sao có thể dạy cho đối phương tiếp được, chưa kể hành động cố quá cũng chỉ làm hại tiểu cô nương trước mắt ngày càng mù quáng hơn trên con đường đã biết là sai, hắn Dạ Trần tự nhận không phải là người tốt nhưng còn chưa đến nỗi vì cái lợi mà làm hại đến người xứng làm muội muội của hắn đâu!
Dạ Trần thầm hít sâu một hơi, thần sắc không chút biến đổi nói lời giả dối: ''Không được, ta chỉ có thể làm đến như vậy. Tiểu cô nương, ngươi có thể ngộ đến đâu thì hay đến đó. Ta.... đã làm hết sức của mình!'' Dứt lời, Dạ Trần tỏ ra một thân phong đạm vân khinh, ngửa đầu nhìn trời bỏ qua tất cả mọi thứ xung quanh.
Thi Ngọc thấy không thể được, ánh mắt chờ mong liền hóa thất vọng mà liếc nhìn thân ảnh trước mắt, buồn thảm nói ra: ''Ngươi luyện lại lần nữa đi, kiếm pháp của ngươi ảo diệu quá, ta chưa ngộ được phần nào cả!''
Bản thân thật sự thích dùng kiếm nhưng trời sinh lại không có thiên phú về luyện kiếm. Chính gia gia của nàng ta là Đại trưởng lão của Thi gia cũng đã nhận định nói rằng: ''Ngọc Nhi, cháu không hợp với kiếm đạo đâu. Nghe lời gia gia, thay vì học kiếm, hãy học thuật pháp về sau kết hợp thêm với chưởng pháp, như vậy sẽ tốt cho cháu hơn, cũng như phù hợp với căn cốt rắn rỏi của trời ban cho!''
Nhưng dù cho đối phương nài nỉ đến mức nào đi nữa, Dạ Trần cũng đều từ chối không đáp, bởi chính hắn còn chẳng nhớ nổi bản thân mình vừa làm những gì à!
''Không được.... sao?'' Thấy Dạ Trần vô cùng kiên quyết, Thi Ngọc ánh mắt đỏ lên mà run giọng hỏi lại.
Đối diện, Dạ Trần hai tay siết chặt, thầm nuốt một ngụm nuốt bọt. Ở trên đời này, hắn không sợ thần cũng không sợ quỷ nhưng sợ nhất là lâm vào tình cảnh oái oăm như bây giờ, khó mà buông xuống được khỏa đạo tâm đang day dứt.
''Soạt!'' Thấy Dạ Trần tâm sắt đá không đổi như vậy, Thi Ngọc buồn rầu ngồi xuống mặt đất, nước mắt đọng trên khóe mi cũng đã lăn dài trên má.
''Cả đời này.... ta không thể luyện kiếm được rồi....'' Thi Ngọc khóc lóc kể lể, bàn tay thì bứt đi ngọn cỏ vô tội ném về phía Dạ Trần.
Giờ đây, nếu như không có ai giúp cho đối phương giải quyết chuyện trước mắt. Vậy thì sau này, đến lúc Thi Ngọc đột phá cảnh giới quan trọng nhất định sẽ sinh ra tâm ma mà dẫn đến thất bại, chưa kể nếu gặp phải vận xui, hương tiêu ngọc vẫn là chuyện thường tình!
''Xoẹt...!!'' Tinh quang đột nhiên chớp hiện, Dạ Trần vội ngẩng đầu lên nhưng lại từ bỏ ý nghĩa vừa mới xuất hiện đó.
Khi ánh mắt lướt qua thân ảnh nhỏ bé u buồn, tay trái ôm chân, tay phải thì vẽ vời trên mặt đất bẩn, Dạ Trần đành cắn răng làm liều, nghĩ: ''Có lẽ một thời gian sau, ngươi sẽ quên chuyện này, lúc đó... hận ta cũng được!''
Trẻ con rất hay quên chuyện khiến bản thân mình buồn, chính muội muội của hắn là Băng Ánh Nhi cũng thường không nhớ những gì hôm qua đã xảy ra khiến cho muội ấy khóc lóc kể lể với hắn. Cho nên hôm nay, hắn làm bậy một lần.. chắc chẳng sao đâu?
Đã quyết liền làm, Dạ Trần ánh mắt nghiêm lại, liếc nhìn Thi Ngọc đầu cúi sụp xuống nói ra: ''Ta có một cách giúp Ngọc cô nương luyện thành kiếm đạo thuộc về riêng mình!''
Thi Ngọc đang buồn rầu đột nhiên nghe thấy Dạ Trần thay đổi ý định, giúp cho bản thân luyện thành kiếm, đã vậy còn là riêng của bản thân, đối phương thần sắc liền như hoa nở, thân ảnh thì nhanh như thỏ bật người nhảy lên, lao đến trước mặt Dạ Trần mà háo hức nói ra: ''Thật sao? Là cách nào vậy!'' Cái gì buồn thảm, cái gì khung cảnh u tối chớp mắt liền tan biến, Dạ Trần trong thoáng chốc còn lầm tưởng, người trước mắt không phải là người trước đó nữa.
''Ngọc cô nương không thể tu luyện kiếm pháp cao thâm, phức tạp đúng không?'' Trước khi nói rõ, Dạ Trần hỏi dò đối phương một lí do thật chính đáng.
Thi Ngọc không chút đắn đo gật đầu đáp lại: ''Đúng vậy. Gia gia còn nói, ta căn cốt không phù hợp với kiếm thuật kìa, nên luyện mãi vẫn không thành.''
Nghe đối phương nói vậy, Dạ Trần hai mắt tỏa sáng. Hắn đã có ý định, hơn nữa có khi còn giúp cho người trước mắt thoát ly khỏi bể khổ!
''Ta làm như vậy coi như không có lỗi gì đi. Còn giúp cho đối phương gỡ bỏ được phiền muộn trong đầu nữa, ha ha ha....'' Ai đó thần sắc gian trá thầm nghĩ.
Chỉ là Dạ Trần không biết, về sau chuyện hắn coi như là trò đùa này lại xuýt nữa làm cho chính đối phương bị Thi Ngọc tức giận một kiếm tí nữa thì chém thành hai khúc!
''Làm gì có chuyện căn cốt không phù hợp chứ.'' Dạ Trần nói như thật, mặt không hề đổi sắc chút nào.
''Có lẽ là gia gia ta đã lầm!'' Thi Ngọc cũng tin còn gật đầu thật mạnh.
''Cô ta thật là ngây thơ à.'' Dạ Trần một lần nữa thầm đánh giá đối phương.
''Lúc nãy, ta thấy thanh kiếm gỗ này chớp hiện lôi điện. Vậy cô nương thức tỉnh chắc là Lôi hệ nhỉ.'' Dạ Trần đã biết trước nhưng vẫn giả vờ giở vịt không biết mà lên tiếng hỏi đối phương.
''Đúng vậy nha. Ta thức tỉnh Lôi hệ và Quang hệ đó.'' Thi Ngọc không chút bận tâm cười nói.
Trời ơi, đối phương có khi bị Dạ Trần bán đi mà không hề hay biết gì mất!
''Tốt lắm. Cô nương phải nghe thật kĩ nha.'' Dạ Trần đột nhiên tỏ ra nghiêm túc nhắc nhở.
Thấy thần sắc đối phương tỏ ra nghiêm trọng như lâm phải đại địch, Thi Ngọc cũng b·iểu t·ình nghiêm túc mà gật đầu lắng nghe.
''Ta sẽ truyền cho cô nương một bộ kiếm pháp mạnh mẽ mà giản đơn.'' Dạ Trần tiếng nói như ma âm, hấp dẫn ánh nhìn của đối phương.
Nghe vậy, hai mắt Thi Ngọc chớp sáng như sao: ''Chỉ cần luyện được kiếm đạo là tốt rồi.'' Đối phương vui mừng thầm nghĩ.
''Kiếm pháp này chỉ có một chiêu.'' Dạ Trần nghiêm túc nói tiếp.
''Một chiêu?'' Thi Ngọc thì kinh ngạc hỏi lại.
''Một chiêu thì làm được gì?''
''Khi giao đấu, một chiêu kiếm đã đủ phân thắng bại rồi.'' Dạ Trần phá tan sự nghi ngờ của người trước mắt.
Thi Ngọc gật đầu thật mạnh, cũng cảm có lí, bởi nhiều chiêu kiếm hay một chiêu kiếm cũng là để đánh bại đối phương. Như vậy, một chiêu là được rồi, như đối phương đã nói ''thật là đơn giản'' phù hợp với bản thân mình.
''Tên kiếm pháp này là Nhất Kiếm Tiên.'' Tiếng nói của Dạ Trần âm vang hữu lực làm cho đối phương tập trung lại tinh thần để mà quan sát.
''Nhất Kiếm Tiên....'' Thi Ngọc lẩm bẩm, thần sắc có chút ngây ngốc.
''Đúng vậy! Nhất Kiếm Tiên, một chiêu kiếm, kiếm ra.... thiên địa liền biến sắc, quỷ khóc thần sầu, khi luyện đến cảnh giới chí cao, sinh linh mạnh nhất trên đời cũng phải né mũi nhọn ..!!'' Thanh âm của Dạ Trần như ma quỷ không ngừng vang vọng bên tai Thi Ngọc.
Nghe đối phương nói kiếm chiêu mạnh đến mức không thể tưởng được, Thi Ngọc tim đập thình thịch, đôi mắt cháy lên ngọn lửa nóng bỏng mà âm thầm hạ xuống quyết tâm: ''Ta nhất định phải học được.''
''Không tệ!'' Dạ Trần vô cùng hài lòng trước thái độ của đối phương, hỏi tiếp: ''Cô nương có kiếm thật không?''
''Kiếm thật?'' Lần này, Thi Ngọc giật mình hét lớn.
''Không những thế còn phải là kiếm theo cô nương suốt đời.'' Dạ Trần gật đầu khẽ nói.
Biết sự việc nghiêm trọng, Thi Ngọc liền nghiêm túc hẳn lên, cũng từ trong vòng trữ vật lấy ra một thanh kiếm.
Nhìn thấy thanh kiếm vừa mới hiện thân, Dạ Trần liền giật mình nhảy dựng lên!
''Là nó, Hận Thiên Thần Kiếm xếp thứ sáu trong Thập Đại Thần Binh Bảng.'' Dạ Trần kinh hô trong đầu.
Trong những quyển sách hắn đọc qua ở bảo các của Băng gia thế nhưng có hình ảnh của thanh kiếm trước mắt này. Thân kiếm dài một thước một tấc, trong suốt như lưu ly ánh lên sắc thủy hồng. Chuôi cầm khảm một viên thất sắc tụ ma thạch tuyệt phẩm tăng cường tốc độ sử dụng ma pháp và tụ lực. Đặc biệt nhất là độ sắc bén của lưỡi kiếm, chỉ cần người cầm kiếm đủ mạnh liền có thể rạch phá không gian, chém đứt mọi thứ.
''Ngươi biết lai lịch của thanh kiếm này.'' Thấy đối phương vậy mà biết lai lịch kiếm trong tay, Thi Ngọc kinh ngạc liền hỏi.
''Biết chút ít!'' Dạ Trần không thể giấu, gật đầu thừa nhận.
''Ngươi không được nói chuyện này cho ai biết, đây là vật cha mẹ để lại cho ta đó, đến cả gia gia cũng không được biết đâu.'' Thi Ngọc liếc mắt lén nhìn Dạ Trần, song đối phương càng giải thích hai má càng đỏ hơn vì xấu hổ.
''Yên tâm, ta rất kín miệng!'' Dạ Trần vô cùng chân thành đáp lại.
Thấy đối phương đã hứa với mình, Thi Ngọc mới an tâm đưa thanh thần kiếm trong tay cho Dạ Trần dùng. Trong sự tin tưởng đó, phần lớn cũng là vì Dạ Trần có thể giúp cho bản thân tu luyện kiếm thuật, cho nên nàng mới nói cho hắn biết chuyện này. Nếu không cho dù là kiếm, nàng cũng sẽ không để cho đối phương được thấy.
Dạ Trần tiếp nhận, chỉ cảm thấy thân kiếm tỏa ra cảm giác mát lạnh truyền ra khắp cơ thể: ''Thật là sảng khoái...''
''Cũng vì Nhất Kiếm Tiên.'' Dạ Trần hét lớn, đặt kiếm ngang hông đứng tư thế rút kiếm.
''XENG...'' Thanh âm rút kiếm vang lên.
Vù..!!
Thân kiếm xé gió chặt đứt mọi thứ nó đi qua.
Cạch....
Thật tội nghiệp cái cây gần hồ bị Dạ Trần chém làm đôi.
''Xong rồi?'' Thi Ngọc mở mắt to vội hỏi đối phương.
Dạ Trần đúc kiếm vào bao trả cho nàng ra rồi nói: ''Xong rồi!''
''Tin ta thì đừng hỏi nhiều.'' Dạ Trần nói tiếp.
Thi Ngọc gật đầu cũng không thắc mắc nữa mà cố gắng nhớ lại hình ảnh Dạ Trần rút kiếm chém vừa rồi.
''Cảnh giới cao nhất của kiếm pháp không phải là sự biến ảo khôn lường, uy lực mạnh mẽ hay là sự hào nhoáng, mà là ở tốc độ. Chỉ cần tốc độ ngươi đủ nhanh thì có thể chém c·hết kẻ địch trước khi hắn chưa kịp xuất chiêu.'' Dạ Trần chắp tay tỏ ra bình thản, đôi mắt thì ngắm nhìn mặt hồ tĩnh lặng cùng khuôn miệng khẽ mở.
Nghe hắn nói như vậy, đôi mắt của Thi Ngọc liền sáng lên, nàng cảm thấy.... bản thân đã hiểu ra một phần tinh túy tồn đọng bên trong. Song theo đó là đôi mắt nhìn kĩ lại Dạ Trần đã ánh lên sự sùng bái nồng nhiệt không ai dễ thấy, và gật đầu thật mạnh nói: ''Ngươi đúng là cao nhân, thật là cao!''
''Nhất kiếm tiên một chiêu kiếm. Quyết định thắng bại của nó nằm ở tốc độ xuất kiếm. Ngươi thế nhưng phải siêng năng làm đi làm lại một chiêu đó.'' Dã Trần quay sang nghiêm túc căn dặn đối phương.
''Ta nhất định sẽ chăm chỉ học.'' Ánh mắt của Thi Ngọc lộ rõ sự quyết tâm.
Nàng không thể học được kiếm pháp thâm ảo, vậy học một chiêu Nhất Kiếm Tiên này là được rồi. Nàng chưa bao giờ cảm thấy háo hức và kích thích như lúc này, chỉ muốn luyện mãi, luyện hết quãng đời về sau.
''Ta cuối cùng cũng có thể luyện kiếm rồi.'' Đối phương ra sức hét lớn, phát tiết sự bực bội bấy lâu nay cuối cùng đã được xua tan đi.
Nhìn đối phương vui vẻ như vậy, Dạ Trần cũng mỉm cười theo nói: ''Kiếm là sinh mạng của người dùng kiếm. Cái này chắc ngươi hiểu chứ?''
''Đồ đệ hiểu.'' Thi Ngọc chắc chắn trả lời.
''Đồ đệ?'' Dạ Trần giật mình thốt lên.
''Đúng vậy. Sư phụ đã dạy cho đồ đệ kiếm pháp. Mở ra con đường sáng cho đồ nhi. Xin hãy nhận đồ nhi một lạy.'' Còn không chờ Dạ Trần phản ứng lại, Thi Ngọc đã quỳ xuống khấu đầu lạy hắn một cái rồi.
Tình hình chớp mắt xoay chuyển, Dạ Trần chỉ biết ngơ ngác đứng đó.
''Quá nhanh.'' Dạ Trần có chút ngây ngốc nghĩ.
''Sư phụ.'' Thanh âm của Thi Ngọc vang lên. Nàng thế nhưng còn đang quỳ đây, ánh mắt thể hiện rõ sự quyết tâm vô cùng kiên định không đổi.
Dạ Trần vô cùng bất đắc dĩ đỡ đối phương đứng dậy. ''Được rồi! Giờ ngươi là đồ đệ của ta. Cũng là đồ đệ đầu tiên của Dạ Trần ta!'' Dạ Trần có chút bất lực nói ra, nhiều hơn đó là sự bất đắc dĩ nhưng không thể làm gì.
''Đúng rồi. Sư phụ, người tên là gì?'' Thi Ngọc như nhớ ra điều gì đó đột nhiên lên tiếng hỏi.
Nàng nghĩ kĩ lại mới thấy, bản thân không biết tên sư phụ của mình thì phải?
''Ta tên Dạ Trần.''