Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tương Dạ Mộng Nhai
Unknown
Chương 43: Xuất hiện
Nghịch Vân cũng không quá để ý đến bọn họ. Hắn quay đầu sang bên trái, đôi mắt xa xăm nhìn chăm chú vào biển trời mênh mông.
''Cách biệt quá xa. Các ngươi không phải là đối thủ của ta đâu.'' Nghịch Vân để lại một câu nói rồi lại biến mất.
Đám người liên quân nghe vậy thẹn quá thành giận, mặt ai nấy cũng chuyển thành đỏ như quả gấc. Họ định liều mạng xông lên nhưng nghĩ lại đối phương một thân phong hệ xuất thần nhập quỷ, lại có thể thức tỉnh Nguyên Tố Chi Sắc, không khỏi cảm thấy bất an khi bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật bàn!
''Hi vọng các ngươi không quá thảm.'' Xa xa vọng lại tiếng nói như có như không của Nghịch Vân.
''...''
Lần này đến lượt đám người mắt to nhìn mắt nhỏ như đang nói: ''Cái quái gì đang diễn ra vậy.'' Sự việc diễn ra quá nhanh khiến cho bọn họ có chút không theo kịp. Trước mắt không phải còn đang đánh nhau đến n·gười c·hết ta sống sao?
Đám người Băng gia ở xa quan sát có chút sững sờ rồi nhanh chóng chuyển thành sợ hãi. ''Xong, xong rồi.'' Có người sợ hãi thầm hô. Nghịch Vân mà đi, ai trong số bọn họ có thể ngăn được đám người liên quân tứ đại gia tộc và hoàng thất kia đây? Chưa kể, bọn họ sống trong gia tộc nhiều năm nên biết rõ hành vi kế tiếp của kẻ mạnh sẽ làm những gì với kẻ bại trận!
''Diệt cỏ diệt tận gốc.'' Nhiều người nghĩ đến đây. Mồ hôi đã ướt đẫm vai áo, trong khi hai chân không ngừng run rẩy, miệng thì nói đứt quãng không thành lời.
Diệp Ngọc và Đại trưởng lão băng gia thất thần đứng một bên. Họ bây giờ cũng không biết chính bản thân mình phải làm gì. Mặc dù liên quân của kẻ địch đã bị Nghịch Vân diệt sát không ít Siêu cấp Ma giả nhưng cũng không phải là họ bây giờ có thể địch lại được.
Lại nhìn đám người trưởng lão cùng tộc nhân đã loạn thành một bầy, hai người không khỏi cảm thấy bất lực.
Băng Ngọc giờ đã sợ hãi tột độ, đôi vai không ngừng nhấp nhô còn miệng nhỏ không ngừng phát ra tiếng cầm cập. Nghĩ đến bản thân sau này không còn ''phong quang vô hạn'' nữa liền khóc lên. Diệp Ngọc bên cạnh sao không biết con mình đang nghĩ gì nhưng nàng bây giờ thì có thể làm được gì đây?
Băng Ánh Nhi thấy vậy cũng bị l·ây n·hiễm mà buồn thêm. Nàng mở miệng định nói gì đó nhưng đột nhiên lại dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương hiện lên vẻ sợ hãi và kinh ngạc.
Mọi người xung quanh chỉ thấy đối phương trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó, còn thỉnh thoảng nhìn mọi người một cái rồi khuôn mặt nhỏ hiện lên kiên định gật đầu.
Diệp Ngọc thấy nữ nhi của minh như vậy còn tưởng nàng bị gì liền nhanh chóng ôm lấy Băng Ánh Nhi. Nàng không khỏi sợ hãi nói vội: ''Ánh nhi con không sao chứ.''
''Con không sao.'' Băng Ánh Nhi gật đầu đáp.
Nghe nữ nhi của mình nói như vậy. Diệp Ngọc liền an tâm. ''Mình đã mất đi trượng phu, không thể lại mất thêm nữ nhi được.'' Nàng trong lòng thầm nhủ.
Còn về hành vi đột nhiên rút lui của Nghịch Vân, trên dưới Băng gia cũng không dám oán trách. Dù sao, kẻ mạnh nắm trong tay vương đạo, thay trời hành sự, đối phương không hề sai mà là Băng gia họ đã hết thời rồi!
Đại gia tộc mất hết Siêu cấp Ma giả, chẳng khác nào tuyên phán thua cuộc. Mạnh được yếu thua, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, đối phương hiểu và họ cũng hiểu!
Ở xa đám người liên quân vì Nghịch Vân đột nhiên rời đi mà rơi vào sững sờ, lâm vào thất thần hồi lâu, nhưng rất nhanh họ đã lấy lại được tinh thần, cũng thầm cắn răng chửi tục vài câu cho đỡ tức.
''Bỏ đi, giờ giải quyết Băng gia đã.'' Ngô Thường nhạy chóng nắm bắt chủ đề chính.
''Không sai.'' Đám người thấy có lí liền gật đầu tán thành. ''Diệt Băng gia. Tổn thất hôm nay có thể từ từ bồi lại.'' Đám người ác độc thầm nghĩ.
Rất nhanh dưới sự chỉ lệnh của Ngô Thường tướng quân. Đám người còn sống nhanh chóng vây lại tộc nhân Băng gia.
Nhiều tộc nhân Băng gia tự nhủ khích lệ bản thân mình. Rồi ôm tâm lý may mắn bỏ chạy nhưng không đi được bao lâu đã bị trên không đám quân lính hoang thất xạ kích bằng ma pháp mà c·hết.
''Chúng ta đã không còn lực phản kháng. Các ngươi cần gì phải làm tuyệt như vậy.'' Tứ trưởng lão Băng gia tức giận nói.
Đáp trả hắn là một đạo kiếm khí nhanh như chớp mà lăng lệ. Trực tiếp mạnh mẽ chém nát phòng ngự quang mang phía trước do tứ trưởng lão sợ hãi cấp tốc làm ra. Rồi chẻ hắn ra làm đôi.
Ngô Thường trên cao xuất hiện trong tay cầm kiếm. Khác với lúc đánh với Nghịch Vân, hắn rất là bình tĩnh nói với đám người Băng gia với khí chất của một vị tướng bộc lộ ra hết: ''Các ngươi có di ngôn gì sao?''
Lời của hắn làm cho đám người Băng gia sợ hãi. Đối diện với hắn, Diệp Ngọc lại rất bình tĩnh. Nàng biết thời khắc này nói cái gì với Ngô Thường cũng là vô dụng chỉ tội làm mất mặt mà thôi.
''Địch nhân đã không cho chúng ta đường sống. Mọi người dùng hết sức lực phá vòng vây tìm đường sinh cơ.'' Nàng quay lại nói với tộc nhân Băng gia. Đây là con đường có hi vọng sống duy nhất mà nàng nghĩ ra lúc này.
Tộc nhân băng gia nghe nàng nói vậy. Từ sợ hãi biến thành giận giữ, chuyển bị liều c·hết phản kích g·iết ra một con đường máu. Cuối của con đường tuyệt vóng chính là sự giận giữ làm ho người ta điên cuồng. Người Băng gia cũng đã điên cuồng. Họ muốn mình mới là người có thể sống sót.
''Châu chấu đá xe mà thôi.'' Ngô Thường trên không trung nhìn đám người chuẩn bị liều c·hết liền khinh thường ra tiếng. Đám siêu cấp ma giả ở dưới lược trận cũng cười gằn. ''Không có siêu giai yểm hộ. Các ngươi chính là thịt cá.'' Cả bọn đều có cùng suy nghĩ.
''G·i·ế·t tất cả. Không chừa một ai.'' Ngô Thường lạnh lùng phất tay ra lệnh.
Đám người liên quân thấy thế định lao vào. Người Băng gia cũng đã chuẩn bị tinh thần. Nhưng một tiếng nói đã làm mọi người sững sờ dừng lại. Họ ngẩng đầu lên nhìn thì không khỏi hoảng sợ.
Một thiếu nam cùng một thiếu nữ đứng ở trên cao nhìn xuống bọn họ. Quanh thân hai người có ma lực mạnh mẽ quấn quanh thành hình tròn bảo vệ chặt chẽ hai người, còn có một người nữa.
Người này hiện lên trong mắt bọn họ cực kì kinh khủng. Một cánh tay băng của người đó đã nắm thật chặt cổ của thân ảnh lúc nãy vô cùng cao ngạo, lạnh lùng ra lệnh g·iết sạch tộc nhân Băng gia. Trong khi trước mắt, cổ của Ngô Thường đã bị những ngón tay băng sắc bén cắt đứt thành nhiều v·ết t·hương nhỏ, máu tươi theo đó chảy dòng xuống cổ áo y.
''Ngươi...'' Ngô Thường khó khăn thốt ra. Chính bản thân hắn cũng phát giác thân thể mình như bị thứ gì đó khóa lại, căn bản không thể cử động hay thúc d·ụ·c ma lực hoặc nguyên tố trong cơ thể được.
Theo đó, ánh mắt đối phương hiện lên vẻ sợ hãi khi nhìn vào người đối diện. ''Người này so với Nghịch Vân.... còn mạnh hơn nhiều.'' Ngô Thường trong ánh mắt rung động kịch liệt đang giằng xé tâm can. Bởi đánh với Nghịch vân, hắn còn có thể phản kháng nhưng với người trước mắt, hắn căn bản không làm được gì cả, chỉ có thể chôn chân tại chỗ mặc người ta sâu xé, cảm giác thật là đáng sợ.
''Dạ Trần ca ca.'' Một tiếng nói dễ thương đột nhiên vang lên làm bừng tỉnh đám người.
Băng Ánh Nhi cũng hiếu kì nhìn lên cao. Đối phương liếc mắt một cái là đủ để nhận ra người thiếu niên kia là Dạ Trần, chính là ca ca ngày nhớ đêm mong của nàng, nhưng khi nhìn về hai thân ảnh đi cùng, Băng Ánh Nhi ánh mắt khẽ rung rinh.
Dạ Trần nghe rõ tiếng nói truyền đến liền nhận ra chủ nhân của nó là ai. Hắn liếc mắt tìm kiếm xung quanh thân ảnh của người đã gọi tên mình.
Rất nhanh, đối phương nhìn thấy Băng Ánh Nhi đứng ở bên dưới, toàn thân không bị gì hết. Dạ Trần âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong khi mỉm cười vẫy tay với đệ muội mà hét lớn: ''Ánh Nhi chờ ta một chút.''
Băng Ánh Nhi cũng vẫy tay lại hắn, rồi vui vẻ gật đầu đồng ý.
Bên cạnh Dạ Trần, Lân Diễm nhìn theo ánh mắt đối phương liền thấy được, một thiếu nữ trong hình dáng dễ thương và xinh xắn, đem so ra không hề thua kém bản thân mình một chút nào. Vì lẽ đó, Lân Diễm nhíu mày, chăm chú quan sát Băng Ánh Nhi, ở bên dưới Băng Ánh Nhi cũng nghiêm túc nhìn lại đối phương.
Hai người ánh mắt giao nhau, vô hình như có điện quang hỏa thạch xuất hiện, trong khi bên nào ai nấy cũng mỉm cười đáp lễ, còn gật đầu như thay lời cảm ơn nhưng không biết là chuyện gì!