Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 48: Tiểu kế

Chương 48: Tiểu kế


''Lưu manh đâu, lưu manh đâu...''

''Mọi người, mau bắt tên khốn đó lại, tưởng Băng gia ta không người sao!''

''Mà ai vừa kêu lưu manh. Hắn đâu rồi?''

''Mau tản ra tìm kiếm. Tên khốn này cầm tinh con hổ sao mà dám đánh chủ ý đến Băng gia ta, đúng là chán sống mà...!!''

Tiếng hét sợ hãi của Băng Ánh Nhi làm cho Băng gia trên dưới trong thời điểm n·hạy c·ảm náo loạn hết cả lên. Cứ thế, mọi người một đêm không ngủ truy tìm lưu manh không biết mặt.

Lúc này, Băng Ánh Nhi chạy thật nhanh trở về phòng của mình, đóng cửa lại và thở phào nhẹ nhõm một hơi.

''Lưu manh, lưu manh...'' Mặt khác, miệng nhỏ của nàng vẫn không ngừng lẩm bẩm, trong khi bàn tay còn vỗ nhẹ ngực để cho bản thân được bình tĩnh lại.

''Khoan đã.'' Băng Ánh Nhi đột nhiên tỏ ra sửng sốt, đôi mắt xinh đẹp thì mở to và hô: ''Lân Diễm đáng ghét, ngươi hù ta...'' Hiểu thấu bản thân bị lừa, đối phương hậm hực không thôi.

''Ánh Nhi, có chuyện gì sao?'' Băng Tịnh đi đến, thấy nàng ta thất thố và thần sắc hiện lên vẻ giận giữ liền không khỏi lo lắng hỏi han.

Quay sang nhìn Băng Tịnh vừa đến, Băng Ánh Nhi nghĩ chuyện đã thành rồi liền không khỏi bất đắc dĩ lắc nhẹ đầu, coi như không có chuyện gì.

''Không có gì đâu. Mà trời cũng tối rồi nhỉ, Tịnh Nhi... ngươi mang đồ ăn đến hả?'' Băng Ánh Nhi ngẩng đầu lên nhìn màn đêm đã bao phủ, bụng thì réo vang liền quay sang cười hỏi đối phương.

Đối diện, Băng Tịnh gật đầu đáp lại, rồi từ trong nhẫn không gian lấy ra một đống đồ ăn tỏa ra hương thơm nức mũi và đặt thật cẩn thận lên bàn.

''Chúng ta ăn thôi.''

Băng Ánh Nhi thấy đồ ăn ngon ngay trước mắt, nào là từng miếng thịt heo vàng giòn được tưới lên nước sốt đậm đà, sườn nướng thơm phức chín mọng đang tỏa ra mùi hương hấp dẫn, bên cạnh còn có vài món canh phụ thêm rau và trái cây tươi mát lấp lánh. Một bàn thức ăn nhẹ này làm cho mọi thứ tức giận và khó chịu trong người nhanh chóng tan đi, trong khi bản thân người nhìn chăm chăm còn nuốt ực một tiếng thật rõ ràng.

Ở Nguyên Tố Giới mọi vật đều được ma lực cùng nguyên tố rèn luyện qua, lại thêm sự vun trồng và chăm sóc tận tình của các ma giả, đặc biệt là các đại gia tộc nghiệp lớn đầu tư rất nhiều, cho nên muốn nấu ăn dở cũng khó, huống chi là các đầu bếp cao thâm được mời đến ra tay làm!

''Tịnh Nhi nhanh lên, không cả đồ ăn nguội mất.'' Băng Ánh Nhi không quên nhắc nhở Băng Tịnh ở bên cạnh, trong khi trong đầu luôn tìm đủ mọi cách t·rừng t·rị Lân Diễm một cách thích đáng, để trả thù cho vụ vừa mới bị lừa gạt ban nãy.

Nghĩ lại thật là tức c·hết mà!

Băng Ánh Nhi tức giận vô cùng, miệng thì cắn một miệng thịt thật lớn để biểu thị sự bất mãn lúc này.

Ngồi ngay bên cạnh, Băng Tịnh thấy đối phương thành ra như thế cũng chỉ cười cười cho qua chuyện mà thôi!

Một năm vừa qua, hai người đã sớm chơi thân với nhau, chuyện gì mà chưa từng trải qua chứ. Cũng khiến cho đám trẻ cùng lứa nhìn vào chỉ biết hâm mộ và hướng tới, chỉ tiếc Băng Ánh Nhi từ lúc thay đổi rất khó gần, đối phương mà thấy điểm không thuận mắt là ra tay luôn, cũng vô tình khiến cho rất nhiều người đi theo sinh lòng sợ hãi, dựng lên vách ngăn!

Dù vậy, đối với Băng Tinh nàng, điều đó không quan trọng. Ở trong đại gia tộc mưu quyền tranh đấu mà có một vị tỷ muội tốt như trước mắt, nàng đã quá hài lòng và không cần gì thêm!

Lúc này, ở đại sảnh Băng gia, đám người cao tầng đã tụ tập bao gồm cả Diệp ngọc ngồi chủ vị bên trên.

''Đại trưởng lão, lần này Băng gia tổn thất...'' Tiếng nói phát ra của Diệp Ngọc có chút ngập ngừng ngắt quãng.

Đại trưởng lão nghe vậy, thở dài một hơi lắc đầu.

''Tài sản thì không tổn thất bao nhiêu, nhưng về người lại chiếm phần lớn, bị liên quân các thế lực g·iết c·hết không ít.'' Tiếng nói sầu bi của Đại trưởng lão vang lên trong tai mọi người.

''Đặc biệt là chiến lực đỉnh cấp của Băng gia ta, đã không còn một ai chèo chống!!''

Thanh âm vừa dứt, cả đại sảnh cũng lâm vào trầm mặc, bọn họ cũng vì chuyện này mà khổ não không thôi.

Một lúc lâu sau, Diệp Ngọc nói ra suy nghĩ của mình:

''Mặc dù vị thần bí nhân đi theo Dạ Trần cho chúng ta thời hạn mười năm để ổn định thế cục. Do đó, mười năm tiếp theo, các Đại gia tộc và Hoàng Thất sẽ không trực tiếp ra tay với chúng ta nhưng bọn họ nhất định sẽ ở trong bóng tối âm thầm động chút tay chân gây ra trở ngại. Dù sao bên phía họ, mỗi nhà trung bình vẫn còn hai vị siêu cấp tọa trấn, Hoàng Thất thì càng khó lường hơn. Nay hai bên lại rạch mặt, nếu mà xảy ra t·ranh c·hấp, chúng ta khó lòng địch lại được. Thêm nữa, theo ta nghĩ, vị thần bí nhân kia cũng sẽ không rảnh đi ra giúp Băng gia ta một lần nữa đâu!!''

Đám người trưởng lão nghe vậy thở dài không thôi. Cho dù Nhị trưởng lão thường ngày mưu mô xảo trá cũng lâm vào trầm mặc suy nghĩ cho hoàn cảnh gia tộc lúc này.

''Ta nên làm gì để giúp cho gia tộc thoát khỏi cái kiếp nạn này đây.'' Nhị trưởng lão nhíu mày thật sâu, suy tư.

Lão mặc dù ngày thường thích tranh quyền làm người khác phải ác tâm nhưng cũng biết cái gì là đại cục, nếu không hắn đâu có thể ngồi được lên chức vị này, mà cũng có khi đã bị người nào đó trong Tộc trừ khử rồi cũng nên.

Theo đó, muốn duy trì và phát triển gia tộc cần phải tồn tại hai mắt sáng và tối song song. Nhưng hai mặt này phải có chung mục đích ''tất cả là vì gia tộc''. Vì vậy, bên nào không thể đáp ứng nhu cầu còn cả gan làm loạn, thì không cần nghĩ nữa cũng biết kết quả là gì rồi!

Thêm xét theo đạo lý, Băng gia tàn, tộc nhân trong Tộc cũng lụi tàn theo, mà phản bội gia tộc, đầu quân cho gia tộc khác thì c·hết lại càng khó coi hơn, đã thế còn bị người đời phỉ nhổ, do con mồi đ·ã c·hết hết còn giữ lại c·h·ó săn làm chi, nuôi cũng chỉ tổ tốn cơm tốn gạo. Cho nên là người bình thường có chút đầu óc, nên phải biết làm gì khi rơi vào trường hợp này.

Sống ở trong Đại tộc cũng đâu phải vô ích. Chưa kể với đạo lý cùng tận trên, lão cùng một đám bằng hữu trong tộc đã sớm ngộ ra từ thuở còn là niên thiếu rồi. Nên đâu dễ gì mắc phải sai lầm không thể vãn hồi đó, mà cái chiêu cũ rích này cũng chỉ có thể lừa người còn thiếu kinh nghiệm mà thôi, gặp phải mấy con cáo già thì tốt nhất không nên dùng, kẻo rước họa vào thân!

Lúc này, ánh mắt của đối phương cùng Đại trưởng lão và Diệp Ngọc liếc nhìn mấy người có mặt ở đây, làm cho bọn họ tê cả da đầu!

''Chúng ta nhất định sẽ giúp đỡ hết mình cho gia tộc vượt qua khó khắn.'' Đám người từng người tỏ thái độ một, Huyết ước cũng được, bọn hắn dâng lên luôn.

Ba người nhìn nhau mỉm cười, đây mới là mục đích chính của ba người họ khi mở ra cuộc họp này, nếu không nội còn chưa được ổn định làm sao có thể đối ngoại được.

Nhận được ý kiến chung, mọi người bắt đầu bàn tán kĩ càng về kế hoạch sau này.

''Hình như chúng ta còn quên chuyện nào đó quan trọng, đúng không?'' Ba người Diệp Ngọc nhiều lúc hiện ra suy nghĩ này, nhưng rất nhanh bọn họ đã bị sự vụ trong gia tộc làm cho phân tâm mà nhanh chóng bỏ mặc đi làm chuyện chính sự trước.

Mặt khác, hai người Băng Ánh Nhi và Băng Tịnh ở bên kia đang thưởng thúc mỹ vị, còn Dạ Trần bên này đang ngồi há hốc miệng, lúc thì ngáp ngắn thở dài, ánh mắt thì chán nản ngắm trăng qua ô cửa sổ nhỏ.

''Hù....'' Đột nhiên, một cái đầu cùng với hai chiếc tai hổ ngang nhiên không báo trước xuất hiện ngay trước cửa sổ làm Dạ Trần giật nảy mình, ngã nhào ra phía sau.

''Ai ui.'' Dạ Trần tiếp đất bằng mông không khỏi kêu đau.

''Ha ha đáng đời. Ai bảo thiếu gia người dám bỏ ta lại mà chạy đi một mình.'' Lân Diễm cười vui vẻ, nhanh chóng bước chân chắp tay như đại nhân vật đi vào bên trong. Tiểu nhân vật chắc là Dạ Trần rồi.

Lân Diễm nhẹ nhàng ngồi lên chiếc ghế mới do Dạ trần chuẩn bị. Phong phạm cái thế, coi anh hùng thiên hạ như cỏ rác được nàng ta thể hiện rõ ràng.

''Còn không mau mang đồ ăn lên đây.'' Nàng liếc nhìn Dạ Trần dưới đất, hai đôi mắt lóe sáng, tay thì đập bàn kêu đồ ăn lên.

''Ta đi chuẩn bị nha.'' Thấy đối phương như vậy bá khí, khóe miệng Dạ Trần giật giật.

Dạ Trần nhanh chóng lấy đồ ăn đã chuẩn bị trước ra cho nàng. Hắn đặt rất cẩn thận lên bàn rất phối hợp với nàng, cười nói: ''Lân đại nhân thức ăn của ngài đây.''

Thấy hắn như vậy nhận lỗi, Lân Diễm gật đầu vui vẻ nói: ''Rất tốt, qua bóp vai cho ta.''

Dạ Trần nhanh chóng đi ra sau lưng, ánh mắt hiện lên vẻ gian xảo. Tay hắn liền xuất hiện một cây kim, ma lực mới thức tỉnh của Dạ Trần cũng được truyền vào.

''Hãy xem thiếu gia ta làm sao trị ngươi đây.'' Cây kim nhỏ bé trong được tay giơ lên bằng hai ngón tay, Dạ trần nhanh chóng điểm xuống huyệt đạo của nàng sau lưng.

Mũi kim nhanh nhạy đi xuống, mắt thấy sắp thành công Dạ trần không khỏi mừng rỡ. Ngày trước hắn không có ma lực lên chiêu này không dùng được, nay đã thức tỉnh được tự nhiên phải dùng, Lân Diễm ngày trước thế nhưng hành hắn thật khổ.

Dùng kim châm điểm vào huyệt vị của nàng ta rồi lan tỏa ma lực làm cho đối phương bất động đến khi đó... ''Ha ha ha...!!'' khóe miệng Dạ Trần nhếch lên như một tên tiểu nhân đã thành công lừa người khác.

''Đinh.'' Lúc này, mũi kim châm đã xuyên qua lớp áo của Lân Diễm, rồi phát ra một tiếng nhẹ nhàng như muỗi kêu, nhưng thanh âm đó hình như có chút sai sai, Dạ Trần không khỏi nhíu mày.

''Tiếng kêu này có chút không đúng, nhưng mà không khỏi quá nhỏ đi.'' Dạ Trần không khỏi đặt tay lên cằm suy nghĩ.

Nhìn kim châm thật sự đã đâm xuyên qua một đoạn, đôi mắt lại nhìn chăm chú Lân Diễm trước mắt bất động.

''Dù sao Lân Diễm cũng mạnh hơn ta. Phản ứng như thế cũng hẳn là dĩ nhiên.'' Dạ Trần gật đầu như đúng rồi.

Đối phương đã khát khao được t·rừng t·rị đối phương từ lâu lắm rồi, nên bây giờ ra tay chỉ muốn thành công luôn và ngay. Tự nhiên vì vậy mà đầu óc có chút mụ mẫm, không còn tỉnh táo, không muốn suy nghĩ gì nữa.

Nhìn thấy dáng vẻ đã trúng kế từ Lân Diễm, Dạ Trần cười mặt quỷ, mau chóng chắp tay sau lưng, lưng thì thẳng tăm bước đến trước mặt Lân Diễm mà cười tươi đến híp mắt lại.

''Cốc...'' Dạ Trần không kìm được xúc động nữa liền giơ tay lên cóc đầu đối phương một cái kêu thật to.

''Thoải mái.'' Cảm nhận không sao tả siết truyền về đại não, Dạ Trần than dài, vẻ mặt ánh lên sắc hồng của niềm hưng phấn.

Chương 48: Tiểu kế