Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tương Dạ Mộng Nhai
Unknown
Chương 57: Liệp sát
''Nơi này rất đầy đủ nha.'' Nhìn bên trong căn nhà rộng lớn, Lân Diễm không kiềm chế được sự kinh ngạc liền thuận miệng nói.
Dạ Trần liếc nhìn xung quanh một lượt, rồi nói ra cảm nhận:
''Cảm giác đích thực không tệ.''
Sao lại tệ được chứ. Dù sao nơi này cũng được con quái vật Diệt Ma Hội quản lí, tốt trong miệng của nó tự nhiên không thua kém bất kì nơi sang trọng khác là bao.
''Trước nghỉ ngơi, ngày mai bắt đầu cuộc hành trình tu luyện.'' Dạ Trần nghiêm túc nói với Lân Diễm.
Lân Diễm đang nằm thoải mái trên nệm êm nghe hắn nói liền gật đầu thật mạnh.
Chính nàng cũng mong chờ cơ hội sắp tới lâu lắm rồi. Bản thân hấp thụ bao nhiêu đan dược tốt làm cho ma lực trong cơ thể bão hòa, gặp phải bình chướng không thể đột phá tiếp được nữa, cho nên hiện giờ nàng đang rất cần một cuộc lịch luyện gian khổ, để đánh tan đi mặt nước đã lắng đọng trong cơ thể.
Liếc nhìn thanh đại kiếm được quấn vải trắng gác bên cạnh đầu giường, Lân Diễm ánh mắt tràn ngập sự tự tin.
Đối diện, Dạ Trần đã ngồi sếp bằng tu luyện. Xung quanh đối phương toát ra hai màu ma lực trắng đen, không ngừng xoay quanh bản thể như vòng xoáy, tạo nên dư uy nhè nhẹ như cơn gió nhưng có thể rèn luyện luồng ma lực vô hại thành cương phong có thể g·ây t·hương t·ích.
Nếu là người bình thường tu luyện hai hệ cùng một lúc, kết quả nhận về sẽ là chia đôi ra hai phần chi uy cho hai hệ Nguyên Tố, nhưng bản thân Dạ Trần thì lại khác. Nhờ có Âm Dương Thể hỗ trợ mà khi tu luyện hai hệ Bạch nguyên tố và Ám nguyên tố, đối phương không những không bị chia đôi thành quả, ngược lại còn giúp cho bản thân nhận về gấp đôi lợi ích, song còn cộng thêm Siêu cấp Thiên Phú gia thân, gia tăng gấp chín lần tốc độ tu luyện, Dạ Trần chẳng khác nào như hổ mọc thêm cánh, làm ít hưởng nhiều.
Đó cũng chính là sự không công bằng giữa người có thiên phú và kẻ tầm thường.
Có khi bản thân cố gắng cả tháng trời còn không bằng người ta tập trung tu luyện cho một ngày. Tất nhiên trong đó không thể thiếu đi được sự kiên trì và cố gắng, may mắn cũng chỉ được một phần mà thôi, nếu không cho dù bản thân có thiên phú đi nữa, cũng chỉ là hạng vô dụng kém cỏi.
Chung quy, tính ra vẫn là nhìn ai nhẫn được lâu hơn, chỉ là nếu muốn công bằng cũng được mà, có thể t·ự s·át, rồi chờ đầu thai chuyển kiếp để bản thân làm lại từ đầu, có thể thức tỉnh được thiên phú bậc cao, giống như trò bốc thăm may mắn ý, bốc được trúng thưởng thì ngừng tay thôi!!
Sơ Vực bên ngoài cùng Ma Vực.
Trong một khu vực đều rừng rậm, tiếng chém g·iết không ngừng vang lên.
''Rốt cuộc là cái quái gì vậy? Tại sao nơi đây lại có trung cấp ma thú xuất hiện.'' Một người tay không ngừng xuất hiện q·uả c·ầu l·ửa đang tung mạnh về phía trước. Hắn muốn giúp cho các thành viên đang đánh với ma ảnh di chuyển nhanh như gió kia có chút cơ hội thở dốc.
''Đội trưởng con ma thú này quá mạnh.'' Một người cầm kiếm đang đánh với ma ảnh không khỏi hét to. Những đồng bạn bên hắn cũng kêu khổ thấu trời.
''Xoẹt.'' Một tiếng xé rách vang lên. Một người đang chiến đấu với ma ảnh cứ thế b·ị c·hém ngã xuống, mặt đất nhanh chóng nhuộm đỏ máu tươi.
''Khốn kh·iếp, chạy mau.'' Người đội trưởng dùng hỏa hệ kia thấy vậy liền mắng to. Hắn cũng nhanh chân xoay người, phi thật nhanh về phía sau.
Đám đội viên phía trước đâu còn dám chiến nữa, họ cũng nhanh chóng vừa đánh vừa lui, chỉ là cái ma ảnh khốn kh·iếp đang không ngừng dây dưa câu kéo, muốn bọn nằm lại vùng đất dưới chân.
''C·hết tiệt!!''
Bọn hắn bất quá mới chỉ là Thiết cấp đội ngũ Diệt Ma Giả mới gia nhập Diệt Ma Hội không lâu mà thôi. Còn đang săn g·iết sơ cấp ma thú kiếm tiền nuôi sống bản thân thì làm sao có thể đấu lại Trung cấp Ma thú được.
''Khốn kiếp, tổn thất mất mấy đội viên.'' Người đội trưởng tức giận, trong lòng nảy sinh lãnh ý.
Thời buổi hiện nay ai cũng là cô tinh, đi chiêu mộ Diệt Ma Giả đâu dễ dàng gì. Đã thế toàn đội chỉ có mười người, giờ lại tổn thất mất bốn đội viên, bảo sao hắn không đau lòng cho được. Trước đó, hắn vẫn còn đang mơ mộng, chuyến này gắng sức kiếm lớn một hồi giúp cho đội ngũ lên hạng, nhằm khi quay về được hưởng thụ hàng ngàn ánh nhìn ngưỡng mộ đây, nhưng giờ tất cả bị phá hết rồi!!!
''Rút mau lên.'' Càng nghĩ đối phương càng tức, miệng hét càng to hơn.
''Soạt..!!''
Đột nhiên, phía sau lưng đối phương xuất hiện hàng trăm ánh mắt đỏ tươi cùng một lúc.
Người đội trưởng liếc thấy liền cảm nhận được da đầu mình tê dại, bên tai thì nghe được tiếng hai hàm răng không ngừng đánh chạm vào nhau.
''A a a...''
Rất nhanh, những tiếng hét thảm vang lên, bao trùm cả một phiến khu vực.
Diệt Ma Hội.
''Nghe nói nhóm Phong Lang của Thế Anh ngươi, sắp thăng cấp lên hạng Đồng rồi.'' Thanh âm nghi hoặc của Tiểu Mỹ truyền ra.
''Không sai. Thế nào, Tiểu Mỹ ngươi đang hâm mộ ta sao?'' Thế Anh tự hào, ánh mắt khẽ liếc.
Tiểu Mỹ có chút nhíu mày nhìn nàng, nói: ''Gần đây nghe Diệt Ma Giả trở về đồn thổi. Sơ Vực hiện tại tình hình không ổn cho lắm. Thường xuyên xuất hiện ma thú vượt cấp tác chiến. Ngươi không nên để cho bọn hắn ở thời gian này đi làm nhiệm vụ mới phải.''
''Làm gì có chuyện đó. Ngươi thế nhưng lo xa, chỉ là lời đồn thổi mà thôi, không đáng tin!!'' Thế Anh không quan tâm, vừa xua tay vừa cười nói.
Chờ đội ngũ Phong Lang lên cấp, chính bản thân nàng cũng được lên tầng trên rồi, nên sao có thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn được.
Tiểu Mỹ nghe vậy khẽ lắc đầu thở dài. Dưới tay nàng cũng chỉ còn hai chi đội ngũ nhỏ mà thôi. Trong đó, một nhóm đi, còn chưa được coi là đội ngũ chính thức nữa, thành ra bản thân nàng cũng không biết được tương lai nào đang chờ đón nàng đây, không lẽ lại phải quay về nhà lấy chồng?
Hai người ngoài mặt tỏ vẻ không sao nhưng trong lòng lo âu không thôi.
Sáng sớm hôm sau.
Dạ Trần và Lân Diễm đã sớm chuẩn bị tất cả và rời đi. Hai người vẫn như cũ mặc áo choàng đen đang nhanh chóng tiếp cận Sơ Vực.
''Diễm Nhi, mặc dù thực lực ngươi đã đột phá cảnh giới tầng trung nhưng vẫn cần phải thận trọng, đề cao cảnh giác.'' Dạ Trần không quên nhắc nhở người đang tỏ ra háo hức ở bên cạnh.
Trước lời ý của đối phương, Lân Diễm gật gù, tỏ ra mình là người biết nghe lời: ''Người yên tâm đi.''
''Yên tâm mới là lạ!!'' Dạ Trần than thở, biết không thể khuyên được đành tăng cao lên sự cảnh giác cho cả hai.
Trước mặt chỉ là Sơ vực, ma thú toàn thuộc dạng Sơ cấp yếu nhất, thành ra không đáng quan ngại lắm, cho nên đã đối phương muốn buông tay đánh thì đánh một trận ra trò luôn đi. Dù sao ở bên cạnh vẫn còn hắn tọa tràng, tỉ lệ xảy ra nguy hiểm thấp hơn cả một phần, do đó có thể thoải thích làm việc mình thích, hắn không tin bản thân rơi vào bên còn chưa đến một phần còn lại kia.
''Đến rồi.'' Một lúc lâu sau xuất hiện trước mắt Dạ Trần là một khu rừng tỏa ra khí tức lạnh lẽo.
Nhìn vào khu rừng âm u trước mắt, hai tai lắng nghe tiếng gió xào xạc, cùng tiếng ma thú rít gào từ xâu bên trong truyền ra, Dạ Trần biểu hiện nghiêm túc nói với Lân Diễm:
''Nhớ phải đi cùng nhau, không được phép tách ra!!''
Lân Diễm hứng khởi gật mạnh đầu xuống.
''Vào thôi!!''
Lần đầu làm việc này, Dạ Trần cũng có chút run run trong lòng.
Nghe được lệnh xuất phát, Lân Diễm nhanh chóng phi thân lao vào trước.
Phía sau, dưới tấm áo choàng che đi khuôn mặt của Dạ Trần đột nhiên bừng sáng lên rồi biến mất. Đối phương cũng nhanh chóng lao vào khu rừng, đuổi theo thân ảnh trước mắt.
''Ầm ầm...'' Tiếng cây cối đổ xuống không ngừng vang lên.
Trước mắt Dạ Trần, Lân Diễm đang tung người cầm thanh đại kiếm trên tay quật bay một đám ma thú sơ cấp trước mắt.
Nhìn thấy ba con ma thú định xông lên đánh nàng, Dạ Trần không dám chậm trễ thúc d·ụ·c Ám chi lực trên thân tỏa ra bao phủ toàn thân hắn. Dạ Trần biến thành cái bóng nhanh chóng di chuyển ra phía sau đám ma thú.
''Xoẹt...'' Đầu của ba con ma thú trước mắt Dạ Trần bay lên. Đôi mắt của y cũng đã chuyển thành hai màu trắng đen phân minh.
Dạ Trần nắm chặt thanh kiếm sắc trong tay. Mùi máu tươi bốc lên xuýt làm hắn ôm ngực nôn ra. Mặc dù trước đó nhìn thấy Phi Tuyết g·iết người không cảm thấy gì mấy nhưng đến lúc chính bản thân mình g·iết thì lại có cảm giác khác lạ.
''Vù...'' Một thanh đại kiếm phi như bay lướt qua bên người Dạ trần.
''Phập...'' Một bóng đen xuất hiện phía sau lưng Dạ Trần bị đại kiếm đâm trúng yếu huyệt liền bay thẳng ra phía gốc cây tắt thở, song chảy máu lênh láng ra cả mặt đất. Nhìn lại là một con báo đen hình thể to lớn mang theo móng vuốt băng tinh sắc nhọn đã chậm thu về.
''Chậc..!!''
Một kiếm đoạt mạng, Lân Diễm sức chiến đấu áp đảo ma thú, Dạ Trần thấy rõ cảnh tượng trước mắt, bản tâm lâm vào ngẩn ngơ suy nghĩ.
Hình như, hắn có chút phế à!!!