Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 58: Gặp gỡ

Chương 58: Gặp gỡ


''Hừm..!!'' Dạ Trần ánh mắt nghiền ngẫm lén nhìn Lân Diễm đang ở một bên kiểm kê thu hoạch. Ánh nhìn của y ẩn chứa ý tứ mê man, trước không thể nói nên được thành lời.

''Thiếu gia, chúng ta đi tiếp chứ?'' Lân Diễm cảm thấy ở lại tại chỗ chỉ tổ lãng phí thời gian liền quay ra hỏi.

Ý của đối phương rất rõ ràng, là đang thúc d·ụ·c, Dạ Trần hiểu được không chút đắn đo gật đầu. Dù sao khu vực xung quanh thuộc phạm vi rìa bên ngoài, ma thú tập trung khá ít, không thể làm cho tộc nhân của Hổ tộc cảm thấy đánh đã tay được.

Đã thế liền chiều theo ý của nàng ta đi!!

Dạ Trần thúc d·ụ·c ma lực gia tăng tốc độ, đi trước mở đường. Hắn có Âm Dương Nhãn nhìn thấu toàn cảnh dù có bị che đậy, song khoảng cách tầm nhìn lại rất xa, hơn hẳn các ma giả cùng cảnh giới, cho nên đi trước quan sát rồi vạch ra kế hoạch tác chiến cho đồng đội là không thể tốt hơn được nữa.

Trong lúc tiến về khu vực tiếp theo, Dạ Trần liếc nhìn tấm huy hiệu đang cầm trong tay đã xuất hiện con số ''2'' không lâu trước đó, thầm nói: ''Đây là điểm tích lũy mà tiểu tỷ kia nói đến sao?'' Người tiểu tỷ trong miệng đối phương chính là Tiểu Mỹ.

Lân Diễm ở bên cạnh ánh mắt tràn ngập ý cười, nói: ''Của ta mười một điểm rồi!!'' Hiếm khi có cơ hội khoe khoang trước mặt thiếu gia, nàng tất nhiên không thể bỏ qua.

''...''

Dạ Trần nghe đối phương nói, mày khẽ nhíu, có chút ghét bỏ chiến tích không mấy vẻ vang của bản thân.

''Kệ đi, ta đến đây không vì thứ này!!'' Dạ Trầm chìm vào nghĩ ngợi, nhằm tìm kiếm cảm giác cân bằng trong tâm.

''Ha ha ha...!!'' Lân Diễm thấy đối phương sắc mặt cau có liền bật cười.

Trước mắt nhờ vào việc hấp thụ đan dược, nàng thực lực đã bước vào cảnh giới Trung cấp, cộng thêm trong tay nắm giữ thần binh, liếc mắt ra Sơ Vực có lẽ không tìm thấy đối thủ có thể so chiêu.

Thần binh uy lực cực lớn, dù nằm trong tay một Trung cấp Ma giả không thể phát huy ra thực lực vốn có, nhưng nguyên việc dựa vào bản thể được rèn luyện từ thần kim do linh khí thuần khiết nhất từ trời đất thai nghén, cũng thừa sức đủ để bản thân người ném thần binh nghiền ép ma giả cùng cảnh giới rồi.

Còn về việc dùng thần binh, chứ không phải thực lực của bản thân đánh bại đối thủ, bản thân có cảm thấy ngại hay không? Điều này Lân Diễm nàng không chút lo lắng. Bởi thiếu gia đã nói, cơ duyên hướng về người có đức mà đến, nắm giữ được thần binh chính là người có tài, đã thế việc gì phải e ngại đám người không thể ăn món ngon mình yêu thích nên phải lên tiếng chê bai ở ngoài kia. Hơn nữa, khi không người để ý ta mới là chuyện đáng lo ngại, còn về việc họ nói xấu, tỏ ý không thích ta, chỉ chứng tỏ họ không bằng chúng ta mà thôi.

Nghĩ đến những gì Dạ Trần đã từng nhắc nhở, Lân Diễm càng quyết tâm phải dùng thần binh trong tay, quét sạch lũ ma giả dám cản đường mình.

Vui nữa là, đối phương còn ngộ ra một điều, may mắn không đáng trách, yếu kém mới là tội lỗi!!!

''Ha ha...!!''

''Ầm..!!''

Đột nhiên, Lân Diễm khí tức tăng lên, cảm thấy trong người có một nguồn năng lượng đang tẩy lễ, giúp cho ma lực có được từ ngoại lực trở nên ổn định hơn bao giờ hết.

Phía trước, Dạ Trần b·ị đ·ánh động, vội quay lại quan sát.

Ngoài việc cảm nhận được thân ảnh trong mắt đang trở nên mạnh hơn, đối phương còn nhìn ra điểm kỳ lạ, trùng trùng điệp điệp trên ánh hào quang ma lực tươi sáng của Lân Diễm tồn tại một thứ sức mạnh làm người ta chán ghét, nó vô cùng lạnh lẽo nhưng nhìn kỹ thêm lại hư hư thực thực, không thể làm ra phán đoán chuẩn xác.

Đối với sự thần bí của Lân Diễm, Dạ Trần thật sự tò mò nhưng không đi hỏi. Bởi ai cũng có bí mật mà đã là bí mật thì không thể nói cho người khác biết được!

Chờ Lân Diễm ổn định lại sức mạnh trong cơ thể, Dạ Trần nhìn đối phương rồi cười, nói: ''Lân cô nương mạnh lên rồi, nguyện ý bảo hộ tiểu tử đoạn đường kế tiếp chăng?''

Trước lời trêu ghẹo cũng là lời nói thật từ phía Dạ Trần, Lân Diễm tỏ ra ngại ngùng, vội đi lên phía trước, tỏ ý chấp thuận.

Hai người đi được khá xa, rừng cây còn chưa hết bóng, Dạ Trần ở phía sau đã vội nhắc: ''Có người, lên trên đi!!''

Lân Diễm hiểu ý, vận lực nhảy lên cây cao kế bên để quan sát.

Phóng tầm mắt ra xa, một đội ngũ nhỏ 10 người đang chiến đấu với một đám ma thú cấp thấp tầm năm chục con. Xét về ưu thế, bên phía Diệt Ma Giả hoàn toàn là không có, theo như suy đoán của Dạ Trần, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, đội ngũ trước mắt toàn quân sẽ bị diệt trong khoảng nửa canh giờ là cùng.

Đối với chuyện này hay là chính các Diệt Ma Giả, toàn quân bị diệt không phải là chuyện mới mẻ gì. Đặc biệt ở cái thời họ mới tu luyện, ma lực đạt cảnh Sơ và Trung, đó hoàn toàn là khoảng thời gian địa ngục mà mỗi ai khi đạt đến cảnh giới Cao cấp không muốn nhớ lại nữa.

Vì cảnh giới ở tầm Sơ và Trung, ma lực được sinh ra trong cơ thể khá ít, nên việc chỉ học được những Thuật Pháp uy lực nhỏ trong khoảng cấp 1 đến cấp 4 dẫn đến chiến lực thấp, khó lòng phá vỡ lớp phòng ngự của ma thú, vẫn luôn là nỗi ác mộng, khi các Diệt Ma Giả lúc nào cũng phải xả thân chiến đấu với ma thú có ưu điểm trời sinh cơ thể cứng cáp như sắt đá trong khi họ là máu thịt, đụng cái là vỡ nát.

Nguyên Tố Giới những học giả, những người có kho tàng tri thức về Thuật Pháp trong đầu, cũng nhiều lần vì nghĩa vùi đầu vào tìm kiếm cách phá giải thế cuộc xấu trước mắt. Chỉ tiếc là trời sinh đã định sẵn thế, dù lợi dụng Thuật Pháp tầm xa đi nữa, nhưng uy lực phát ra quá nhỏ không bằng Thuật Pháp tầm gần, khó gây ra uy h·iếp cho ma thú và yêu thú, mà Thuật Pháp cấp cao thì không ngộ được, nên cuối cùng ai cũng phải ngậm đắng nuốt cay, tay run đưa ra kết quả.

Cao cấp, bước vào cảnh giới Cao cấp, ngộ được Thuật Pháp cấp 5 đổ nên, uy lực của nó phát ra, đủ để ma thú lẫn yêu thú không dám tùy tiện đưa thân mình ra chống đỡ. Song tỉ lệ 1 ma thú bằng 3 ma giả cũng sẽ tự động biến mất, hai bên trở nên cân bằng nhưng nhân loại chúng giả sẽ vẫn ở bên hạ phong khi 1 đánh 1!!!

Lúc này, đội trưởng của nhóm 10 người trước mắt, tay ôm thương ngực chảy máu, miệng hét lớn nhắc nhở: ''Mọi người, chúng ta phải mau chóng thoát khỏi đây!!''

Đối phương chủ ý rất tốt nhưng ma thú không cho. Chúng cảm nhận được những con người trước mắt muốn trốn chạy liền càng trở nên điên cuồng, tăng mạnh thế tiến công, muốn nếm vị máu ngay lập tức.

''Gào..!!''

''Có cần giúp bọn họ?'' Ở ngoài xa quan chiến, Lân Diễm hỏi ý Dạ Trần.

Theo nàng thấy, đám người kia sắp bị công phá phòng tuyến phòng ngự lẫn tinh thần rồi!!

Đáp lại câu hỏi của Lân Diễm, Dạ Trần lắc đầu, trước mắt không có ý muốn tham gia.

Lân Diễm có được câu đáp án, cũng không hỏi gì thêm.

''C·hết cho ta!!'' Bên kia, người đội trưởng tay phải nắm chặt trường thương xung phong ra trận, muốn g·iết ra một con đường máu.

Dưới ánh mắt khích lệ, cầu sinh của đám đội viên, đối phương hai vai gánh trách nhiệm lớn lao, thúc d·ụ·c Thủy chi lực đến mức tận cùng, biến làn nước vô hại hóa thân thành sát khí, quấn chặt lấy đầu thương tạo lên lưỡi đao sắc màu xanh, ánh tinh quang sắc lạnh.

''Vù..!!'' Đối phương chớp mắt làm xong, dứt khoát vu·ng t·hương một đoạn về phía trước liền chém c·hết tươi ba đầu Sói ma thú.

''Gừ...!!''

Chúng thú ánh nhìn dồn dập vào người đội trưởng, khi liếc qua trường thương nằm trong tay đối phương đã nhuộm máu tanh, hai mắt chúng rung động tỏ ý e ngại, nhưng sâu trong thâm tâm hoàn toàn trái ngược, mùi máu tanh đã kích thích tâm hoang dã ngủ say. Rất nhanh, chưa đầy hai nhịp thở, sát ý tắt đã nổi lên cuồn cuộn từ những con mắt màu đỏ tươi kia, trong chớp mắt hàng chục con sói đói rít gào, nhảy vồ về phía người đội trưởng, nhằm xé lát y trong một lần phối hợp.

''Đội trưởng, cẩn thận.'' Tiếng đồng thanh lo lắng vang lên.

''Gào..!!'' Chín người ở phía sau đã kích nộ đàn ma thú.

Một con sói gian xảo đột nhiên nhảy xông ra, nó tốc độ cực nhanh tiếp cận đám người, rồi vung mạnh chi trước lộ ra vuốt sắc đã chuẩn bị sẵn, cào đứt cổ một đội viên đang mất tập trung.

''A...!!''

''Huynh đệ!!!''

Tai nghe tiếng hét thảm, khuôn mặt cảm nhận vòi máu nóng bắn mạnh lên trên, những người cạnh bên không khỏi hoảng hốt, vội quay mắt nhìn người vừa ngã xuống.

''Tập trung cho ta!!''

''Phạt Thủy Đao...!!''

Bên kia, người đội trưởng vừa đánh vừa hét, thể hiện ra mặt ''tại sao ta có thể làm đội trưởng của các ngươi''.

Đối phương cùng thương phát uy, khí tức bộc phát đỉnh tiêm. Nhìn vào có lẽ đây đã là đại chiêu của hắn, khi tay tu·ng t·hương bắt lấy cán, toàn thân tỏa ra khí tức màu xanh như nước, sau hai chân nhún nhảy bật cao, vận sức xoay mình trên không, tạo thành lực xoáy xoay tròn lưỡi đao từ làn nước quanh bốn phương, chém mạnh và xé tan cơ thể một loạt sói ma thú không s·ợ c·hết nhảy vồ về phía mình.

''Xoạt...!!!'' Tiếng dao cắt vào da thịt.

''Ầm ầm ầm..!!'' Liên tiếp là thanh âm t·hi t·hể văng đập xuống mặt đất.

''Gào...'' Những tiếng kêu đau đớn tru dài.

Đắc thủ, người đội trường vừa đáp xuống mặt đất đã lui vội ra sau, dùng một thương đánh bay sói ma thú đã nhảy vào giữa đội hình của đám đội viên chém g·iết.

Thêm một lần cứu nguy cho toàn đội, đối phương thực lực Trung cấp, đã không làm bẽ mặt tầng cảnh giới này!!

Chỉ là một mình đối phương không cản được tứ phía vây công của ma thú, chúng thành viên cũng liều mạng chém g·iết đến đỏ mắt nhưng t·hương v·ong vẫn là không ngừng tăng lên.

Thật sự, nếu nhóm đội ngũ trước mắt không có Trung cấp ma giả tọa trấn, đã sớm bị đàn sói ma thú Sơ cấp diệt gọn trong nháy mắt!!!

''Ra tay đi!!'' Dạ Trần hạ lệnh. Hắn đã nhìn ra, người đội trưởng uy dũng kia đã nỏ mạnh hết đà, không chống đỡ được bao lâu nữa.

Ở bên cạnh, Lân Diễm chờ đợi đã lâu, nàng ta không nói một lời, tay phải đưa lên cao rút ra đại kiếm, một mình xông lên phá trận. Hành vi đó cực kỳ ngông cuồng không xem đàn sói ra gì, nhưng Lân Diễm vị cô nương này không những không rơi vào thế yếu, chứ chưa nói đến là nguy hiểm, đã xuyên thủng lớp vòng vây đông đảo màu trắng xám.

''Gào..!!'' Chúng sói thét to, quay ra phản kích nhưng phần nhiều đã mất đi sợ hung hãn ban đầu.

Mà lòng đã loạn, sĩ khí tụt dốc thì rất nhanh thôi, kết quả phải đối mặt chính là thất bại!!!

''Bốp..!!''

''ÉC..!!''

Lân Diễm vung đao, máu sói vung vẩy trong gió. Cảm nhận mùi máu tanh truyền vào trong mũi, càng khiến cho đối phương tâm linh run rẩy, phấn chấn chiến đấu hơn.

Số lượng không lớn lại không có chất lượng tuyệt vời. Không lâu sau, cứ con nào dám nhảy ra còn dám há to miệng gào là bị Lân Diễm một kiếm lớn đánh thẳng tới, đánh cho lòi con mắt, hộc cả máu miệng, lăn quay ra đất.

''Chậc..!!'' Quan chiến đằng xa, Dạ Trần chép miệng cảm thán.

Thực lực Trung cấp bồi thêm một thanh thần binh, dù không thể phát huy ra uy lực vốn có nhưng cũng đã đủ nghiền nát kẻ địch ở tầng thấp đang đứng dưới chân. Tất nhiên, không phải Trung cấp ma giả nào cũng làm được như người trước mắt, một đánh chục đánh cả trăm ma thú. Bởi vì, trong người Lân Diễm đang tồn tại một nguồn dược lực rất lớn chưa thể luyện hóa, nên giờ khắc này, nàng ta đánh hay vận động càng mạnh, dược lực tồn đọng trong cơ thể càng được chuyển hóa nhanh hơn, giúp cho đối phương ít nhất là trong ngày hôm nay không lo về vấn đề có cạn kiệt ma lực hay không, đã thế còn càng đánh càng hăng, cảm nhận được cả sự sung sướng khi bản thân đang trở nên mạnh mẽ sau mỗi lần vung kiếm!!!

''Cái này... còn là người sao?''

Đám đội viên trước mắt trố mắt nhìn Lân Diễm từ từ đánh tan từng từng lớp lớp chúng thú trước đó đang g·iết dần bọn họ.

''Ực..!!'' Người đội trưởng thầm nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt toát lên một tia kinh diễm.

Chương 58: Gặp gỡ