Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 60: Đánh lén

Chương 60: Đánh lén


''Soạt..!!'' Hắc ảnh động thân nhảy v·út lên cao, tốc độ tiếp cận ánh lửa nhạt cực kỳ nhanh.

Bên trên, Dạ Trần đã nhắm nghiền đôi mắt như đang tập trung tu luyện. Bên cạnh, Lân Diễm tay cầm que củi, nhiều khi cảm thấy chán chán liền chọc bừa vào ánh lửa đã được lót một tấm sắt bên dưới cho vui.

Khoảng thời gian chờ đợi cho cuộc chiến tiếp theo, quả thật là dài khô khan. Họ đến đây để rèn luyện, phát triển bản thân, thời gian vô cùng quý giá nhưng được nghỉ ngơi như này ngược lại là bỏ lỡ, lãng phí một cách vô vị.

''Hừm..!!''

Trong ánh mắt của Lân Diễm lúc này tràn ngập sự cuồng nhiệt đối với sức mạnh. Nhiều khi, nàng ta liếc nhìn Dạ Trần bằng ánh mắt của kẻ đi săn đang nhắm vào con mồi.

''Phù..!!'' Sau một lúc, Lân Diễm thầm thở ra một hơi. Nó không phải là nuối tiếc, cũng chẳng phải là sự oán than.

Nữ nhân thật là sinh linh khó đoán, khác hẳn ngày thường hay tươi cười vui vẻ!!!

Đột nhiên, ở phía đối diện, Dạ Trần mở bừng đôi mắt.

Y không nói nhiều lời trực tiếp hành động, hai chân chạy sang, dang rộng hai tay, ôm chặt lấy Lân Diễm vào lòng, rồi cắn chặt răng bật người lao thẳng về phía trước như yêu thiêu thân.

''Ầm..!!'' Trong khoảng thời gian đó, Dạ Trần kích phát ma lực, tạo thành màn chắn phòng ngự bảo vệ cả hai vào bên trong.

''Thiếu gia..!!'' Lân Diễm kinh ngạc, thầm hô gọi.

Dạ Trần không phản ứng lại, chỉ muốn lao ra khỏi thân cây đang ở thật nhanh.

Hắn đích thực phải làm thật nhanh. Bởi vừa nãy thôi, hắn phát hiện có người đến, còn là kẻ địch mà hai người họ trước mắt, cho dù kết hợp cùng đánh, cũng không phải là đối thủ của y.

''XOENG...''

Rất nhanh, tiếng cắt bén nhọn vang lên. Chỗ thân cây hai người Dạ Trần và Lân Diễm vừa ngồi bị một đạo ánh sáng lạnh chiếu qua, cắt thành hai nửa trông vô cùng dễ dàng.

Khổ nhất là đống lửa đang cháy. Dù bản thân nó vô tội nhưng vẫn bị đạo ánh sáng phá tan, tạo thành hàng ngàn đạo tinh quang lốm đốm màu đỏ bay ngập trời.

''Vù..!!'' Ánh lửa tàn chiếu qua khuôn mặt của Lân Diễm, tia lửa bay thì lướt qua ánh mắt thơ thẩn của y.

Dạ Trần đã ngoảnh đầu lại, trong lòng thầm hô to không ổn.

Hắn đánh giá thấp ''người'' đến rồi!!!

Lân Diễm, người được ôm đi, thành ra ở thế đối mặt. Đối phương nhìn thấy rõ mồn một đạo vết cắt đó, thêm ngập trời sao lửa mưa, ánh mắt nghi hoặc bỗng chốc rung động, toàn thân tỏa ra khí thế bức người.

''Thiếu gia, người bỏ ta ra!!'' Lân Diễm không sợ hãi, khóe miệng nhếch lên, quay ra nói.

Ngừng lại một chút, Dạ Trần nói: ''Im đi!!'' Rồi ôm chặt Lân Diễm nhảy xuống bên dưới cây luôn.

Đằng sau, hắc ảnh lao qua mưa lửa, tay phải giơ cao hạ xuống, chém ra một đạo kình khí phá vỡ cả thân cây lởm chởm đang che đậy tầm mắt.

Dạ Trần tốc độ không hề chậm nhưng kình khí nhanh hơn. Nó thô bạo xé mở chướng ngại, đánh tan lưng áo Dạ Trần cùng kích bay y đi như một viên lưu tinh đâm thẳng xuống mặt đất bên dưới.

''Ầm..!!'' Thanh âm v·a c·hạm vang thật lớn.

''Phụt....'' Dạ Trần toàn thân ê ẩm, trong người khí huyết điên đảo, chớp mắt không kìm nén được liền phun ra một ngụm máu tươi.

''Sao lại mạnh vậy? Thực lực này, căn bản không phải là ma thú bình thường có được!!'' Lâm vào tình thế nguy hiểm, Dạ Trần dòng suy nghĩ trong đầu chảy qua thật nhanh.

Còn nữa, hắn đã quên một chuyện, là gì nhỉ? Đúng rồi, chính là Lân Diễm!!!

Dạ Trần hai mắt sáng lên, hắn như bừng tỉnh trong mộng, muốn đứng dậy nhìn người đã rời tay mình từ lúc rơi xuống đang ở đâu và ra sao, nhưng hai chân c·hết tiệt đột nhiên không có sức, khiến thân thể đổ gục, đập thẳng cả khuôn mặt xuống mặt đất đang bốc hơi bụi.

''Hự..!!!''

Cú v·a c·hạm này khiến cho Dạ Trần muốn b·ất t·ỉnh ngay lập tức. Trước khi nhắm lại đôi mi thanh tu đang dần hợp lại làm một, y vẫn cố thốt ra hai chữ cho khoảng không nghe: ''Chạy ma...u...'' Dứt lời, Dạ Trần phó thác mệnh cho trời.

Cách đối phương không quá hai bước chân, Lân Diễm từ từ đứng dậy, quay khuôn mặt lạnh lùng vô tình đi đối diện với hắc ảnh đang bước đến.

Trầm mặc, chỉ có sự trầm mặc tồn tại.

''Vù..!!'' Gió lạnh ban đêm khẽ thổi qua hai người.

Không có mùi vị quan tâm nhưng có mùi vị của túc sát.

Lân Diễm muốn g·iết người trước mắt, người trước mắt cũng muốn g·iết nàng ta.

Trước khi ra tay, hắc ảnh ánh mắt sắc bén nhìn lấy Dạ Trần một cái rồi mới ngước nhìn lên, tập trung toàn bộ trên người Lân Diễm.

''Ta.... ngửi thấy mùi vị đồng loại trên người ngươi!!'' Hắc ảnh giọng nói khó nghe truyền ra.

''Ha ha ha...!!'' Lân Diễm cười, cười vô cùng tà ác. Đó là một mặt mà ngày thường Dạ Trần không thể thấy được.

Đối diện, hắc ảnh thần tình ung dung trở nên nghiêm nghị.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi thay đổi nét thần tình đó, Lân Diễm rút ra Thiên Phạt, đánh thật mạnh vào khoảng không trống không bên tay phải mình.

''Cốp..!!''

Tưởng chừng như Lân Diễm đang đánh bậy đánh bạ, vậy mà có thêm một hắc ảnh nữa bị Thiên Phạt Kiếm đánh bật về phía sau.

Hắc ảnh vừa lui, ánh mắt vừa rung động, toát ra một tia hoảng loạn.

Trước mắt Lân Diễm, hắc ảnh đứng chôn chân tại chỗ đang dần tan biến.

''Ha... trò con nít!!''

Lân Diễm cười khẩy, hai chân dồn lực lao lên, tung ra một kiếm khí bạt trảm thiên, cộng thêm sức nặng và uy lực của đại kiếm thần binh vốn có, trực tiếp đánh bay hắc ảnh chỉ có thể dùng tay đốn đỡ đâm ngã cả hàng cây phía sau.

''Rắc...!!'' Cánh tay phải vang lên tiếng xương vỡ.

''Rầm rầm rầm...!!'' Tấm lưng thì phá tan từng thân cây.

''Đây... rốt cuộc là thứ gì?''

Hắc ảnh khóe miệng chảy máu, trong lòng bi phẫn thầm than.

Hắn nhìn ra được, thực lực của nữ nhân Hổ tộc trước mắt, cùng lắm là ngang hàng cảnh giới với hắn mà thôi, nhưng đau đớn thay là v·ũ k·hí đối phương đang cầm lại vô cùng mạnh mẽ, khiến cho hắn có chút bó tay toàn vị, không thể tìm ra được kẽ hở nào.

''Ngươi là ai?'' Hắc ảnh nghiêm túc hỏi.

Kẻ đi săn bỗng chốc biến thành con mồi, hắn không thể nào chấp nhận được sự thật này!!!

Lân Diễm vừa bước nhanh chân đến chỗ Dạ Trần đang nằm cho y uống vào đan dược trị thương, vừa trả lời người phía sau: ''Người g·iết ngươi!!''

Ba chữ được thốt ra vô cùng rõ ràng, hắc ảnh nghe hiểu, cảm thấy bản thân bị trào phúng liền tức đến mức bật cười, nói ra: ''G·i·ế·t ta, ha ha ha.... Ngươi tưởng ngươi là ai? Là Sát Thiên Kiêu sao? Để ta cho nữ nhân vô tri ngươi biết rằng, thế giới này, kẻ khoác loác luôn c·hết rất nhanh!!''

Theo lời tuyên bố, đối phương hai tay hợp lại, dứt khoát đưa lên thiên không, rồi bạo phát ra ma lực kinh người, đánh run bần bật cả một khoảng không gian rộng lớn.

Trước ánh mắt mong đợi kèm theo sự thích thú g·iết chóc của Lâm Diễm, hắc ảnh vung tay bật thốt: ''Ám Thuật - Yêu Tế Điển - Mạc Khúc Vong Hồn!!''

''Gào...!!'' Tiếng oán than đất trời, đậm một sắc thê lương vang vọng khúc cầu siêu bắt đầu vang lên.

Hắc ảnh toàn thân tỏa khí vụ màu đen tà ác, sâu trong màn đêm tối, dù đứng ở nơi xa, Lân Diễm cũng ngửi được mùi tanh nồng nặc của máu cùng những linh hồn thảm thương đang bị hắc ảnh giam cầm trong cơ thể, giờ được thoát ra nhưng vẫn bị y chi phối điều khiển.

''Dám lấy thân mình nuôi ác linh, ta phải nói ngươi sao đây?!'' Lân Diễm tỏ ý khen ngợi, Thiên Phạt Kiếm nắm trong tay thì dần rực ánh hồng qua tấm vải trắng đang bao bọc.

Đối diện, hắc ảnh không quan tâm, chỉ tập trung vào thi pháp.

Khi tà khí đạt đến cực hạn, bóp méo linh hồn của n·gười c·hết chưa được siêu thoát đến mức không còn hình thù gì nữa, hắc ảnh mới chịu dừng tay, song triệu hoán ra quyền trượng, đập mạnh cán tròn xuống mặt đất và gằn giọng, cười tà nói ra: ''Thuật - Triệu Hồi Linh Hồn!!!''

Chương 60: Đánh lén