Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 9: Lân Diễm

Chương 9: Lân Diễm


Giống như lần trước tiểu Hổ nữ được đưa lên phòng khách quý số hai nơi Dạ Trần đang ở bên trong.

Dạ Trần đối với người Tụ Bảo Lâu không có sắc mặt tốt, trực tiếp nhận người đưa tiền rồi đuổi bọn họ ra. Nhân viên Tụ Bảo Lâu cũng gặp nhiều khách nhân có tính tình cổ quái, khó chịu nóng nảy với người khác nên cũng không để trong lòng, họ chỉ cần quan tâm mang tiền về là được rồi, còn quản người ta tính tình thất thường để làm gì!

''Hừm!'' Nhìn đám người bằng ánh mắt khó chịu, song thấy nhân viên Tụ Bảo Lâu đã đi xa, Dạ Trần quay đầu lại đánh giá Tiểu Hổ Nữ đang thể hiện ra bộ dáng mệt mỏi ngồi dưới sàn.

''Đích thực không tệ làm th·iếp thân thị vệ cùng tay đấm thế quá là thích hợp đi!'' Đối phương thân là Hổ tộc nhân, tính cách mạnh mẽ, sức mạnh hơn người, Dạ Trần hắn mà không để cho đối phương thay bản thân giải quyết một số phiền phức thì quá lãng phí nhân tài rồi, không... yêu nhân tài mới đúng.

''Ha ha ha...!!'' Đối phương cười thầm, rồi quay sang hỏi:

''Tiểu cô nương tên gì?''

''...'' Tiểu Hổ Nữ vô cùng kinh ngạc trước câu hỏi của y.

Thực chất, ngay từ lúc mới bước vào, bản thân đối phương đã quá đỗi kinh ngạc trước chủ nhân ngồi bên trong căn phòng. Song song đó, Dạ Trần tuổi tác thể hiện ra mặt nhỏ tuổi hơn, bản thân nàng ta cũng an tâm đi được phần nào. Chỉ tiếc, bản thân đã quá sơ sót, thành món hàng cho người ta giao bán thế này!

''Sao vậy?'' Thấy đối phương ngây người ở đó, Dạ Trần khẽ lên tiếng, cũng tưởng lầm Tiểu Hổ Nữ vì sợ hãi mới thành ra như vậy liền nhẹ giọng an ủi: ''Tiểu cô nương không cần phải lo lắng, ta không phải là người xấu đâu. Ta đối với cô nương chỉ có hai... để xem nào... thứ nhất sẽ không làm hại, thứ hai chỉ cần cô nương đi theo ta mười năm, nếu chuyện tình biến chuyển thời hạn sẽ rút ngắn đi, ta sẽ trả lại tự do cho cô thôi!''

Tiểu Hổ Nữ nghe mấy câu đầu của Dạ Trần liền an tâm lại nhưng nghe câu sau liền ngây người như phỗng nghĩ: ''Cái gì mà theo hắn mười năm. Không lẽ hắn ta sẽ bắt bản thân nàng phải làm những chuyện kinh khủng?''

''Không được!'' Đối phương trong lòng không khỏi sợ hãi.

''Chuyện này...!!'' Thấy nàng ta thành ra như vậy, Dạ Trần gãi đầu tự cảm thán: ''Câu thông thôi cũng mệt.''

''Để ta nói cho rõ ràng nhé, ta mua cô nương về không cần cô phải đi theo ta suốt đời. Trong vòng mười năm kể từ ngày hôm nay, cô nương chỉ việc đi theo ta... giúp ta đánh kẻ địch là được. Hết thời hạn mười năm, cô nương sẽ được tự do, tất nhiên trong thời gian đó, ta sẽ bồi dưỡng cho cô nương trở thành cường giả để bù đắp cho mười năm khổ lao đó.'' Dạ Trần nhìn Tiểu Hổ Nữ chân thành nói ra.

Hết cách, hắn cũng chỉ có thể làm như vậy, nếu không bản thân bỏ ra một số tiền lớn quá là uổng phí rồi! Chưa kể có nhiều chuyện, hắn không thể ra mặt hay tự tay đi làm được, cần phải có một con cờ trong bóng tối điều khiển, nếu không sẽ biến mọi chuyện trở nên rắc rối không đáng có!

''Chỉ có như vậy?'' Trước điều kiện khá là dễ dàng, Tiểu Hổ Nữ không dám tin vội hỏi lại, ánh mắt cũng từ từ hồng lên.

''Tất nhiên rồi, chỉ có như vậy thôi!!'' Dạ Trần cam đoan gật đầu, từ chiếc nhẫn lấy ra một tờ giấy màu đỏ có khắc kí tự cổ xung quanh.

''Huyết Ước!'' Không ngờ thân ảnh trước mắt cũng biết vật đối phương lấy ra là gì, bởi sắc mặt kinh ngạc khi lúc nói ra của Tiểu Hổ Nữ không thể nào là nhầm được.

''Không sai, chính là nó... Huyết Ước.'' Dạ Trần nheo mày, gật nhẹ đầu đáp lại.

Huyết Ước tồn tại trong phiến Đại Lục này là một thứ vô cùng quý giá, mười vạn tử kim mới mua được một tờ có khi còn không mua được dù có tiền đi chăng nữa, vì nó là thứ mà chỉ có một số hi hữu siêu cấp Ma Khí Sư mới có thể luyện ra được. Chưa kể, công sức bỏ ra và tác dụng đem lại là vô cùng lớn. Một khi hai người lấy máu hay linh hồn kí xuống giao kèo, không quản chi ngươi là ai đều phải thực hiện nội dung viết trong đó, nếu không làm trái lời hẹn... nhẹ thành phế nhân, nặng Thiên Phạt hàng mất luôn cái mạng nhỏ!

''Nội dung ta đã viết trong đây, ngươi hãy xem kỹ lại đi.'' Dạ Trần dứt khoát đưa tờ Huyết Ước cho thân ảnh đang tỏ ra hiếu kỳ xem.

Đối phương gật nhẹ đầu tiếp nhận, trước ánh mắt kinh ngạc lướt qua tờ Huyết Ước trong tay, hai mắt ngấn lệ bắt đầu tuôn rơi theo dòng chảy của số phận đã an bài từ trước!

''Ngươi không sao chứ?'' Dạ Trần không khỏi sửng sốt, hắn còn chưa làm gì à.

''Không lẽ... ta ghi nhầm điều gì đó quá đáng!!'' Dạ Trần thầm nghĩ, rồi dùng ánh mắt ''vô tội'' nhìn tiểu Hổ nữ trước mắt.

''Không sao... ha ha...!!'' Tiểu Hổ Nữa thấy hắn như vậy liền cảm thấy buồn cười, vội lấy tay áo đã bẩn gạt đi nước mắt rồi nức nở nói ra: ''Không sao hết, chỉ là không ngờ đến... bản thân sẽ gặp được người tốt trong tràng đấu giá vô cảm này!!''

''Ha ha, ngươi cũng không cần nói thẳng ra như vậy à! Làm ta ngại c·hết đi được.'' Dạ Trần cũng cười ngại đáp lại.

Chuyện trước mắt đối với hắn như một cuộc gặp gỡ trong sự bồi hồi đối với tình cảnh bị đem ra mua bán đã áp đặt lên một số phận, một tính mạng, một con người mà mọi người ở đây lại cảm thấy hưng phấn, vỗ tay nồng nhiệt cho sự náo nhiệt trong khi đó là sự suy đồi về mặt đạo đức, một bãi nước đục còn bẩn hơn nước rửa chân đã đặt ngay trước mặt mà ai nấy vẫn hét to, khen hay!

Dạ Trần hắn không thể chấp nhận được chuyện này, chưa tính đến... Tiểu Hổ Nữ trước mắt hơn hắn mấy tuổi chứ? Thật là một lũ rác rưởi, đáng c·hết!

Thấy Dạ Trần bộ mặt tỏ ra tức giận, xen lẫn chút lạnh truyền về ánh nhìn của bản thân, Tiểu Hổ Nữ vô danh cảm thấy ấm lòng, có chút sợ hãi, run rẩy đôi vai nói ra: ''Từ khi cha mẹ tiểu nữ mất cho đến nay, chưa từng có ai đối xử tốt với tiểu nữ như đại nhân người vậy. Khi tiểu nữ rơi vào tay đám ma giả ác độc của Tụ Bảo Lâu, biết được bộ mặt xấu của chúng, tiểu nữ còn tưởng cuộc đời đến đây coi như chấm hết. Ai mà ngờ trong cái nguy khốn lại gặp được người, thật là may mắn, cũng thật là trớ trêu thay.!!'' Dứt lời, Tiểu Hổ Nữ khóc, Dạ Trần vội đi lên an ủi:

''Yên tâm đi, không sao nữa rồi! Chỉ cần ngươi không chê bai ta, ta sẽ luôn giúp đỡ ngươi mà. Cũng đừng gọi ta là đại nhân gì đó, gọi ta là thiếu gia được rồi!''

Dạ Trần hết lời liền mỉm cười, nhẹ đưa tay ra gạt đi nước mắt hai bên má của đối phương, tình cảnh lúc này quả thật là có chút khó nói lên lời, chỉ hận... Dạ Trần không trưởng thành thêm một chút nữa, cảnh sắc trước mắt tất sẽ làm cho mỹ nhân thiên hạ nhìn thấy tấm lòng khó đoán kia phải lao xao.

''ỪM..!!'' Tiểu Hổ Nữ nghe đối phương nói gật nhẹ đầu và nhỏ giọng hỏi: ''Thiếu gia, người tên...!!''

''Ta... ta tên Dạ Trần.'' Dạ Trần ngỡ ngàng một lúc, rồi chỉ tay vào mình tự tin đáp lời.

Đối phương nghiêm túc nói tiếp: ''Nhớ thật kỹ, ngươi sau này sẽ thành ma giả mà không chỉ có vậy, còn là cường giả một phương để bảo vệ cho ta nữa, nên cái uy không thể để mất, gối không thể chạm đất tùy tiện, đối với thiếu gia ta... đặt trong lòng là đủ rồi. Còn lại, hãy làm theo ý mình đi!'' Dạ Trần tay đặt trước ngực, cười nói nhắc nhở đối phương.

''Từ nay Lân Diễm sẽ theo người, bất kể là đi đâu!'' Tiểu Hổ Nữ hai mắt không khỏi sáng lên, quyết tâm đáp lại tấm chân tình của đối phương.

Như lời thiếu gia vừa nói, cái uy của ma giả mà để mất, cuộc đời sau này sẽ không làm nên trò trống gì, đột phá cảnh giới cũng trở nên khó khăn. Mà đối với một người xa lạ chưa từng gặp mặt, đã quan tâm đến cảm nhận của người khác như thân ảnh trước mắt, bản thân nàng cảm thấy quá may mắn rồi. Có lẽ Tụ Bảo Lâu này lại chính là cơ duyên trong miệng mọi người hay nói đối với một yêu nhân không nhà, không thân, không nơi để về như bản thân nàng trước kia.... ngày không kiếm nổi hai bữa cơm lót dạ!

Lân Diễm cười, trong lòng cảm xúc ngổn ngang được xếp sắp gọn gàng, Huyết Ước mười vạn tử kim trong tay theo đó mà bị vò nát. Đã vậy còn bị đối phương sử dụng chút ma lực trong người chấn nát thành mây khói, nếu để người khác biết được Huyết Ước cứ thể đi tong nhà ma chắc đau lòng đến tức c·hết đi sống lại mất! Mười vạn tử kim không phải là con số nhỏ à!

Đến chính Dạ Trần một thân gia tài kếch xù được người thân đem cho nhìn thấy, hai mắt cũng phải nhảy lên!

Đối diện, Lân Diễm thấy hắn như vậy, trong lòng không khỏi lo lắng: ''Thiếu gia sao vậy? Người không được.. khỏe sao?''

Dạ Trần lắc đầu như trống, khóe miệng dãn ra nụ cười khó coi!

''Thật chứ?'' Lân Diễm tỏ ra nghi hoặc hỏi lại.

Dạ Trần cam đoan trả lời: ''Ta cần gì phải nói dối ngươi cơ chứ!''

''Như vậy sau này.... ta sẽ đi theo người đi!'' Đối phương nói xong liền âm trầm lấy Dạ Trần, mặc kệ đối phương hai mắt trợn tròn lên.

Dù sao, Dạ Trần vẫn còn nhỏ tuổi nhìn thật là đáng yêu, xét ra chỉ xứng làm đệ đệ của bản thân mình, đã vậy cộng thêm nỗi lo đang có, thêm phần được tự do làm việc bản thân mong muốn. Nàng tất nhiên sẽ xuôi theo cảm xúc mà đi làm điều bản thân thích làm nhất hiện tại, ít ra như vậy mới có thể làm cho bản thân nàng cảm thấy được an tâm hơn sau chuỗi ngày bị đám người của Tụ Bảo Lâu đem ra làm hàng hóa!

Với Âm Dương Thể nhìn thấu bản chất mọi vật, Dạ Trần tất nhiên nhận ra đối phương cảm xúc đang lay động, vì thế đối phương không thèm quản mặc cho Lân Diễm ôm lấy bản thân mình. Cũng không quên đưa cho nàng ta một túi không gian chứa đầy đồ vật cần thiết như ma kim, tử kim và một chút đan dược cùng bộ Ma Đấu Khải cao cấp vừa mới mua để phòng thân cho tương lai ngỡ gặp phải nguy hiểm!

Dạ Trần hít sâu một hơi, nói: ''Giờ ngươi đã là người của thiếu gia ta, tự nhiên cần một vài thứ, nhận lấy đi!''

''Cái này..!!'' Lân Diễm tỏ ra ngại ngùng, chầm chậm đưa tay ra nhận lấy, ánh mắt thì thầm dõi vào túi không gian bên trong kém chút theo tay ném xuống mặt đất.

Quá nhiều, quá nhiều ma kim và tử kim rồi! Như ngọn núi nhỏ vậy, từ lúc sinh thời cho đến hôm nay, bản thân đỉnh cao nhân sinh còn chưa từng được thấy qua một góc con số đó đâu, đã vậy còn có rất nhiều bảo vật khác.... đặc biệt là bộ Ma Đấu Khải đắt đỏ gì đó mà chính nàng cũng đã được tận mắt nhìn thấy qua, như vậy tài bảo đem cho nàng dùng, bản thân mà làm cho đối phương thất vọng thì không xứng sống trên đời nữa rồi!

''Thiếu gia...!!'' Lân Diễm ánh mắt u buồn trở nên long lanh liếc thầm Dạ Trần.

Mặt khác, Dạ Trần lấy ra một viên đan dược đưa cho nàng ta và nói: ''Lân Diễm, mau nuốt xuống, thứ này rất có ích cho ngươi tương lai!''

Thứ đối phương lấy ra không phải thứ gì khác, chính là Tẩy Tủy Đan mà Dạ Trần đã từng cho Băng Ánh Nhi phục dụng xuống, Với nó, chỉ cần Lân Diễm thiên sinh không phải là phế vật, sau này ắt có thành tựu trên con đường ma giả. Mà đây cũng là sự khác biệt của người không có chỗ dựa và khi có chỗ dựa rồi!

Lân Diễm cũng không chút nghĩ ngợi gì liền nuốt xuống!

Đối với bản thân không tài dính túi áo rách như nàng, cái gì nguy hiểm, cái gì âm mưu quỷ kế không quan trọng. Nàng không muốn quay về cái cuộc sống khổ cực như trước kia, để rồi làm vật trao đổi cho người ta!

Lân Diễm thầm nhủ, hạ quyết tâm bằng bất cứ giá nào cũng phải mạnh lên!

''Là đồ tốt nha, không cần phải lo!'' Dạ Trần cho đối phương một cái nhìn an tâm.

''Ừ..!!'' Lân Diễm đáp lại, ánh mắt vô cùng tin tưởng thân ảnh trước mắt.

Lúc này, đột nhiên trong cơ thể nàng sinh ra một cổ ma lực thuần khiết và êm dịu, tỏa ra bốn phương tám hương tẩm bổ cho căn cốt và thay đổi một vài thứ mà căn bản chính bản thân nàng không biết tên!

''Đừng khẩn trương, hít thở đều đều!!'' Bên cạnh, Dạ Trần thấy đối phương thần sắc biến đổi liền biết thứ gì đang đến vội nói và nhắc nhở: ''Lân Diễm, chầm chậm ngồi xuống, ổn định ma lực trong cơ thể! Tất cả cứ thuận theo tự nhiên!''

''Được, thiếu gia!'' Lân Diễm nghe hắn khuyên trong lòng nhẹ hẳn đi, cũng mau chóng chiếu theo lời đối phương vừa nói mà làm!

Chương 9: Lân Diễm