Nguyệt Mãn Xuân Sơn Lâu
Thập Thất Kim
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4
Ngưu Tam khẽ nói: "Trùng người đưa ta đã cho hết vào bánh bao, không sót con nào."
Cha mẹ của Tống Sơn có tính cách mạnh mẽ, cùng lên trận g·i·ế·t địch.
Chỉ là không ngờ, ngày hôm sau Hàn Sung lại đến Xuân Sơn Lâu của ta.
Hắn vốn là thiếu tướng tàn nhẫn nhất ở Vân Trung Quan.
Chẳng phải thiếp thất mấy phòng của y vừa mới c·h·ế·t không lâu à?
"Có lẽ sợ ta điều tra ra được chuyện gì nên mới ra tay với ta."
"Vì thái tử điện hạ."
Tài nấu nướng rất tốt, y không nhìn ra sự khác thường.
"Hàn Sung dám yêu cầu cưới nàng? Y không có mệnh này."
Sau đó, ta đi xuống bếp liếc mắt ra hiệu với Ngưu Tam.
Hàn Sung, cho dù trên người mặc tơ lụa thượng hạng, tay cầm quạt tranh thủy mặc, nhưng ta vẫn có thể ngửi được sự hèn hạ trên người y.
Nhưng vì sao bọn chúng muốn hại Tống Sơn.
Cho nên lúc y nhìn thấy ta không hề có ý muốn che giấu.
Y là thống lĩnh cấm quân cao cao tại thượng.
"Bà chủ, nổi tiếng khắp nơi, đúng là báu vật nhân gian."
Tống Sơn ở trong sương phòng ta, vừa nói vừa nhìn cây quạt Hàn Sung đưa cho ta.
Ta khẽ gật đầu.
Có lẽ việc này đủ khiến y bệnh mười ngày nửa tháng.
Mỗi mười lăm hàng tháng, y đều đi đến chỗ Tuyên Vương, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Bởi vì cha mẹ đều tận trung vì nước, từ nhỏ Tống Sơn đã được nuôi dưỡng ở trong cung, được Từ hoàng hậu và Thái tử chăm sóc từ nhỏ.
Sau khi cưới công chúa lại dám ngang tàng như thế.
"Ta sẽ mau chóng chọn ngày đẹp đón nàng vào phủ."
Nhưng bây giờ không phải lúc.
Trước khi biết quá khứ của hắn, vì muốn báo đáp hắn dạy ta học, ta từng muốn truyền võ nghệ của mình cho hắn, để hắn phòng thân.
Ta vốn định dùng nước nóng trong ấm trà làm nóng da heo của y.
Ta nói cây quạt bẩn, bảo hắn đừng đụng.
Dần dần đã quen thuộc mùi của kẻ hạ lưu.
"Bà chủ, giọng nói của nàng ngọt ngào quá. Ta không vòng vo với nàng nữa, nàng theo ta làm thiếp thất được chứ?"
Cười cười trông có vẻ như rất hiền lành. (đọc tại Qidian-VP.com)
*
*
"Không sao, thứ nay sẽ nhanh chóng trở thành đồ của người c·h·ế·t thôi."
Y đưa một tay cầm chiếc bánh bao lên nhai, một tay khác nhét quạt mình vào tay ta.
Bây giờ chọn trúng ta rồi?
Ta dỗ y ăn uống xong, tiễn y ngồi kiệu rời đi.
Phụ thân của hắn cưới trưởng công chúa.
"Đây chính là vật của Hoàng thất, Tuyên Vương tặng cho."
*
Xem ra Hàn Sung là c·h·ó của Tuyên Vương.
Nếu bàn về thân thích, Tống Sơn phải gọi Hoàng đế một tiếng cữu cữu.
Xem ra chống lưng của Hàn Sung rất cứng.
Tống Sơn khi thì dịu dàng như ngọc.
Thiếp thất? (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu đi nơi khác thì đừng trách ta không khách sáo.
Rốt cuộc là ăn trúng gì ở nhà ai, chắc y cũng không dám làm ầm lên mà điều tra kỹ.
Nhưng sau một lần hắn xuất chinh trở về, mọi chuyện trở nên thay đổi.
Khi thì hung hăng như một thanh đao sáng loáng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn lại cười từ chối: "Thật ra ta đánh nhau cũng rất hung hãn." (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngồi ở gian phòng tốt nhất trong Xuân Sơn Lâu, lệnh ta đích thân dâng trà.
Rong ruổi chiến trường, đánh đâu thắng đó.
Tống Sơn còn nhỏ đã cầm ấn soái, hắn chỉ hơn chứ không hề kém cha mẹ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng đều c·h·ế·t ở chiến trường Bắc Lương.
Y khẽ vươn tay muốn kéo ta ngồi cạnh mình.
Chắc hẳn Tống Sơn còn đang lên kế hoạch đối phó với y thế nào.
Chương 4
Ngoài Xuân Sơn Lâu đầy hộ vệ của y.
"Cây quạt này chính là sính lễ."
Cũng khó trách như thế.
Trên phố đồn, tính cách y ngang ngược, đối xử với mọi người thô lỗ, chỉ cần không hài lòng sẽ ra tay đánh chửi.
Nhưng bây giờ ta đang nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí trong tương lai của Hàn Sung.
*
"Sau khi Thái tử c·h·ế·t, Tuyên Vương chính là Thái tử duy nhất."
Tống Sơn nói, ngoại trừ phụ mẫu đã c·h·ế·t, hoàng hậu và Thái tử ca ca là người thân duy nhất của hắn.
Dùng bàn tay như móng heo kia khẽ vuốt lưng ta.
Y thấy ta không từ chối, cười còn d*m đ*ng hơn ban nãy.
Đổi mấy thiếp thất đều không sống lâu.
Tống Sơn cũng xuất thân là từ nhà tướng.
Ta không giống Tống Sơn, từ nhỏ khi gặp ai cũng nở nụ cười ôn hòa.
Vì thế ta quyết định cười dâng trà cho y trước.
Y cười d*m đ*ng.
"Đại thống lĩnh nổi tiếng kinh thành, ngưỡng mộ đã lâu."
Vậy cũng không phải chuyện xấu.
Từ nhỏ ta gặp đủ hạng người.
Có lẽ y cũng nghĩ rằng ta không đứng đắn.
Ở Xuân Sơn Lâu ta không dám ra tay, sợ liên lụy với tiểu nhị luôn gắn bó với ta.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.