Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4: Chương 4

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Chương 4


Tôi đã nghĩ kỹ rồi, dù anh có từ chối lần nữa, tôi cũng phải hỏi cho rõ ràng.

Chỉ nghe nói rằng, sau này bạn bè anh ta không ai dám nhắc đến tôi trước mặt anh ta. Hễ ai nhắc, anh ta liền lật mặt.

Nhưng tất cả đều sụp đổ vào khoảnh khắc tôi mở QQ Space và nhìn thấy dòng trạng thái của anh ta…

“Kiểm tra gì cơ?” Tôi nghịch điện thoại, hờ hững đáp, “Chưa.”

Tôi im lặng.

Còn có con nữa.

Tôi giằng ra.

“…”

Kết quả, tôi lại xảy ra chuyện đó.

Mẹ tôi cẩn thận đặt trứng vào tủ lạnh, rồi quay đầu hỏi.

Vì con bé mắc bệnh động kinh, năm nay đã mười tuổi mà vẫn chưa biết nói.

Mẹ tôi nịnh bợ tiễn bà mai đi, lúc đi còn nhét thêm một phong bì dày.

Mẹ tôi lập tức im lặng. Ánh mắt bà thoáng vẻ tổn thương.

“Bà bảo họ cứ yên tâm, em gái Gia Gia tuyệt đối không kéo chân họ, chúng tôi còn trẻ, vẫn có thể làm việc…”

Tôi cầm điện thoại, đặt một cuộc hẹn, rồi đi đến bệnh viện.

…Cưới luôn?

“Mẹ chẳng phải cũng sinh ra Trần Ngọc như thế sao?”

Không phải tôi không muốn giữ, mà là anh ta không muốn.

Tôi nghĩ, nếu cưới Cố Tiêu, tôi có bằng lòng không?

“Con cũng lớn rồi, lần này không giữ, sau này muốn có con cũng khó đấy.”

“Giờ mấy ông ly hôn có con riêng mà biết nhà mình còn có đứa em gái thế này, e là cũng khó.”

Mười mấy phút chờ anh ta, tôi đã nghĩ ra vô số khả năng.

Sau khi tốt nghiệp, tôi về thành phố quê nhà làm việc.

Hôm nay vừa mới sinh.

Tôi không có tiền.

Đến mức lần này, bà mai giới thiệu, tôi và đối phương quen chưa đầy một tháng đã chốt chuyện cưới xin.

Chương 4: Chương 4

Vịt Bay Lạc Bầy

“Bà hỏi rõ chưa, đối phương thật sự không để ý hoàn cảnh nhà mình chứ?”

Dù không nhận, thì ít nhất, khi tôi đi làm phẫu thuật, anh ta cũng nên đi cùng tôi chứ…

Tôi buột miệng.

Bảo sao, anh ta không thừa nhận chuyện đêm đó.

“Con cũng 28 rồi, không cưới sớm thì chỉ có thể tìm người đã qua một đời chồng thôi.”

“Mẹ đừng lo nữa, hai hôm nữa con đi bệnh viện làm phẫu thuật.”

Mỗi lần thấy mẹ như vậy, tôi lại thấy bực bội.

Lương tháng 4.500, mẹ tôi mỗi năm sắp xếp cho tôi đi xem mắt mười lần.

Mẹ nghe tôi nói chắc nịch như vậy, lại muốn khuyên tiếp.

“Có gì đáng xem chứ?”

Mỗi một khả năng, tôi đều chuẩn bị sẵn đường lui cho mình.

Lúc tôi đóng cửa, mẹ vẫn cố gắng khuyên nhủ.

Anh ta là giáo viên tiểu học ở trấn trên, 30 tuổi, công việc ổn định, bố mẹ ở quê, còn một cậu em trai đang học cấp ba.

“Điều kiện như nó bây giờ không dễ tìm đâu. Em trai nó học cấp ba, lên đại học cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền.”

“Dù sao con cũng đang đi xem mắt, hay là gọi cậu trai kia tới đây, mẹ và ba con gặp thử xem, nếu thấy ổn thì cưới luôn đi.”

Mẹ tôi tức đến mấy ngày không nói chuyện với tôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tại sao hôm họp lớp, anh ta lại nhiệt tình với tôi như vậy, nhưng sau đó lại không thừa nhận? (đọc tại Qidian-VP.com)

Mẹ tôi ngồi bên bàn, giọng khẩn thiết, không ngừng gật đầu.

Anh ta kết hôn rồi.

Bà nhìn tôi đầy lo lắng, bầu không khí thoáng trở nên ngột ngạt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi.

Một nhóm bác sĩ, y tá đang vây quanh cấp cứu một bệnh nhân vừa được đưa đến.

Sao có thể không bằng lòng được chứ, đó từng là ước mơ của tôi mà.

Anh ta giống như một vũng nước c.h.ế.t dưới đáy hồ, bình lặng đến mức khiến tôi sợ hãi.

Bà tính xa thật, nghĩ đẹp thật.

Mẹ vừa nói vừa định kéo tôi ra ngoài.

“Xem đứa bé phát triển thế nào chứ! Con gái à, sao lại chẳng quan tâm gì hết vậy!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Con đừng nóng vội, đó là một mạng người đấy!”

Trên đường đi, tôi thực sự cân nhắc lời mẹ nói: “Hay là cưới luôn đi?”

Tôi dứt khoát đuổi mẹ về.

Vậy nên tôi nghĩ, cho dù có quay lại hôm họp lớp lần đó, tôi cũng vẫn không thể đẩy anh ra.

Lớn nhỏ cộng lại cũng cả trăm lần, tôi đã sớm tê dại.

Cảm giác này, tôi hiểu.

Chỉ thoáng nhìn một giây, rồi anh thu lại ánh mắt, tiếp tục cấp cứu.

Nhưng nói anh ta hận tôi, chắc tôi cũng không đủ tư cách.

“Con thực sự không định giữ nó à?”

Sau khi tiễn mẹ đi, lồng n.g.ự.c tôi nghẹn lại.

Anh bận quá.

“Cố Tiêu: Sáu cân sáu lạng, mẹ tròn con vuông.”

Trên thùng trứng còn quấn cả áo khoác của bà, bên trong nhét thêm gạo.

Một chiếc du thuyền lớn như anh ta lại lật úp trong con mương nhỏ như tôi, có buồn bực hay tức tối cũng là chuyện bình thường.

Mỗi lần nói ra những lời như vậy, tôi đều cảm thấy đó là sự trả đũa, nhưng rồi lại nhanh chóng hối hận.

“Đã đi bệnh viện kiểm tra chưa?”

Trần Ngọc là em gái tôi. Cũng là nỗi đau lớn nhất của mẹ.

Bảo sao, anh ta không muốn đứa bé này.

Tôi giống như một món hàng được niêm yết giá, mà còn là loại rẻ mạt nhất.

Anh mặc áo blouse trắng, vừa đặt ống nội khí quản cho bệnh nhân, góc nghiêng ấy khiến tim tôi lỡ một nhịp.

Mái tóc mẹ tôi rối bù, nhưng trứng thì chẳng vỡ quả nào.

Tim tôi bỗng nhiên run lên, như thể bị rút sạch sức lực.

Tôi không dám làm phiền, chỉ có thể ngồi ngoài ghế chờ.

Nhưng giận thì giận, chẳng bao lâu sau, bà xách một thùng trứng gà lên thành phố thăm tôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy anh, anh cũng nhìn thấy tôi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Chương 4