Nhà Của Gia Gia - Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ
Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9: Chương 9
“Phản ứng mạnh chứng tỏ đứa bé khỏe.” Mẹ Cố Tiêu cười tươi nhìn tôi, có vẻ rất hài lòng với phản ứng của tôi.
Mẹ Cố Tiêu cũng không nói thêm gì nữa.
“Tiểu Trần này, vừa nãy con nói con mới mang thai 12 tuần đúng không?”
Kết quả, vừa nhìn chỗ trứng hấp vàng óng, dạ dày tôi liền dậy sóng. Tôi vội đứng dậy, lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Em ấy hoang mang trốn dưới gầm bàn, ánh mắt sợ hãi nhìn mấy người xa lạ trước mặt.
Mẹ tôi mở lời, nói xong liền cúi đầu xuống.
Sắc mặt bà cứng đờ, không nói thêm gì nữa.
Trước khi ba tôi về, mẹ tôi không nhắc gì đến chuyện này, tôi còn tưởng bà đã quên rồi.
“Phản ứng thai nghén mạnh vậy sao?” Mẹ tôi lo lắng nhìn tôi.
Tôi hơi ngạc nhiên, không biết anh ta làm sao mà biết được.
“Tình trạng của đứa bé thế nào? Gần đây có lên cơn thường xuyên không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bà mặc một bộ váy công sở, đôi giày cao gót lúc bước xuống xe bị sụp vào rãnh nước nhà tôi, phải mất một lúc mới rút ra được.
“Hay là hai đứa tranh thủ thời gian đi đăng ký kết hôn trước? Đám cưới đương nhiên cũng phải làm, nhà tôi chỉ có một mình Cố Tiêu, sau này Giai Giai về đây thì cứ xem như nhà có thêm một đứa con, chúng tôi nhất định sẽ…”
Rõ ràng hai bên đang bàn chuyện hôn sự, vậy mà ba tôi vẫn gọi ông ấy là “bác sĩ Cố”.
Kết quả, em gái tôi vì hoảng sợ mà hét ầm lên.
“Đừng ăn cay quá.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Tiêu không nói gì, chỉ liếc tôi một cái khi thấy tôi gắp ớt.
Nôn xong bước ra, cả người tôi rũ rượi.
Đợi đến khi mẹ tôi nhốt em vào phòng, họ mới ngồi xuống lại.
Nhìn biểu cảm biến hóa liên tục trên mặt mẹ Cố Tiêu, lòng tôi chợt lạnh ngắt.
Thấy vậy, mẹ Cố Tiêu liền múc cho tôi một muỗng trứng hấp.
Ba Cố Tiêu cuối cùng cũng lên tiếng trước.
Vịt Bay Lạc Bầy
Ba tôi cùng ông ấy vào phòng xem tình hình em gái, còn tôi chỉ biết im lặng, không nói gì.
“Được rồi, mẹ đừng nói nữa.”
Ba tôi đột nhiên từ bên ngoài bước vào, phía sau còn có em gái tôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nhưng nó chỉ sợ người lạ thôi, một lát là quen ngay.”
“Đã mang thai bao lâu rồi? Thằng nhóc này cũng chẳng nói gì với chúng tôi cả.” Mẹ Cố Tiêu mở lời.
Nếu họ không chấp nhận, tôi cũng không trách. Dù sao đây cũng là một vấn đề thực tế.
“Đỉa là thứ hút m.á.u người đó, mau lấy đi đi!” Mẹ Cố Tiêu vội vàng đứng dậy định giúp một tay.
Thật ra, mẹ Cố Tiêu đã rất giữ thể diện cho chúng tôi rồi.
Đến khi nhìn rõ thứ trong tay em ấy là một con đỉa, tôi giật nảy mình, da đầu tê dại.
“Chuyện hôn sự bên nhà tôi không có ý kiến gì cả, thế nào cũng được.”
“Chị.” Trần Ngọc phát âm không rõ ràng, nở một nụ cười ngây ngô, rồi chạy đến trước mặt tôi, chìa tay ra như thể muốn tặng tôi một báu vật gì đó.
“Dì thấy con khá gầy, mà dì nghe Cố Tiêu nói kết quả kiểm tra trước đây của con cũng không được tốt lắm. Sinh con là chuyện lớn, bây giờ mới 12 tuần, chưa chắc đã ổn định hay chưa.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hành động của em ấy đã xé toang lớp vỏ che đậy cuối cùng.
Ông ấy nhìn em gái tôi, rồi nhìn ba tôi, cuối cùng lại nhìn sang tôi, sau đó thu hồi ánh mắt.
Tiếng “Cố bác sĩ” này khiến tôi nổi cả da gà.
“Vâng.”
“Cố… Cố bác sĩ.”
“Con gái út của tôi bị bệnh bẩm sinh… động kinh, đã chữa nhiều năm nhưng không khỏi.”
Sau đó nghĩ lại, anh ta là bác sĩ, đương nhiên sẽ tính ra.
“Em ngoan một chút đi…” Tôi gần như van nài em ấy.
Tôi đương nhiên hiểu ý bà ấy, cúi đầu không lên tiếng.
Không còn cách nào khác, ba tôi cũng phải chui vào theo. Hai người hợp sức mới lôi được Trần Ngọc ra, bế thẳng vào phòng.
“Một bệnh nhân.” Ông ấy thở dài, như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Cố Tiêu nhìn chằm chằm vào tôi, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc.
Chương 9: Chương 9
Ba tôi hơi khó xử đứng dậy, gượng gạo nói: “Làm phiền anh rồi, bác sĩ Cố.”
Có lẽ vì đã gặp quá nhiều bệnh nhân, nếu ba tôi không nhắc đến, ông ấy cũng không nhớ mình từng có một bệnh nhân như em gái tôi.
“12 tuần.” Cố Tiêu trả lời.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Mẹ tôi đứng tại chỗ, lúng túng nói lời xin lỗi. “Con gái út của tôi… đầu óc nó có chút vấn đề.”
Ba Cố Tiêu cũng sững sờ.
Không sai, ba Cố Tiêu chính là chuyên gia thần kinh nổi tiếng, cũng là bác sĩ điều trị chính của em gái tôi.
Nhưng tôi vẫn đánh giá thấp khả năng “quậy phá” của em gái mình—cảnh tượng vừa rồi đủ để khiến người ta ám ảnh cả đời.
“Để tôi vào xem thử.”
“Quen nhau sao?” Mẹ Cố Tiêu hỏi.
Sắc mặt mẹ Cố Tiêu thay đổi liên tục, hồi lâu sau mới lên tiếng.
Ba Cố Tiêu mím môi, không nói gì.
Cuối tuần, một chiếc Mercedes màu đen đậu trong sân nhà tôi.
Vừa nhìn thấy ba Cố Tiêu, ba tôi liền cất tiếng chào.
Cố Tiêu nãy giờ im lặng cuối cùng cũng cất lời, ngắt lời mẹ anh ấy.
“Đúng, đúng.” Mẹ tôi vội vàng đáp.
“Ngoan nào, đừng chơi cái này.” Tôi cố nén cảm xúc, cầu mong lần này em ấy có thể hiểu được lời tôi nói.
“Nhưng các anh chị cứ yên tâm, chỉ cần tôi và ba nó còn sống một ngày, chúng tôi sẽ không gây phiền phức cho gia đình các vị.”
“Chị.” Em ấy hoàn toàn không nhận ra sắc mặt tôi, vẫn cố đưa con đỉa trên tay về phía tôi.
“Được.”
“12 tuần rồi, vậy phải nhanh chóng lo liệu đi, không thì bụng sẽ lộ ra mất. Thông gia, chị thấy có đúng không?” Mẹ Cố Tiêu quay sang hỏi ý kiến mẹ tôi.
“Ăn chút trứng hấp cho bổ.”
Tiếng “bác sĩ Cố” này của ba tôi khiến lòng tôi nhói đau.
Tôi từng tưởng tượng rằng, khi ba mẹ Cố Tiêu biết em gái tôi bị động kinh, cả hai bên gia đình có thể ngồi lại nói chuyện thẳng thắn với nhau.
Trên bàn ăn, đột nhiên xuất hiện ba người xa lạ—Cố Tiêu và ba mẹ anh ta—khiến bầu không khí lúng túng đến cực điểm.
Mẹ tôi vừa nói vừa cúi người chui vào gầm bàn, nhưng dù có cố gắng thế nào, em gái tôi cũng không chịu ra.
Những bà mẹ khác có khi đã nói thẳng: “Nhà cô có một đứa ngốc, ai dám lấy cô chứ! Ai lấy, người đó phải gánh nặng cả đời!”
Kết quả, ba tôi vừa về, lập tức nhận ra ngay.
“Chuyện hôn sự cũng không cần vội. Đang trong thời kỳ dịch bệnh mà, cứ đơn giản hóa mọi thứ. Còn giấy đăng ký kết hôn, đợi khi nào dịch ổn rồi tính sau, cũng chẳng gấp đâu.”
Toàn bộ quá trình vừa nực cười lại vừa xót xa.
Trong phút chốc, cả bàn ăn rơi vào im lặng, không ai nói một lời. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mẹ Cố Tiêu còn chưa nói xong—
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
