Nha Đầu Xung Hỉ - Thập Tam Li
Thập Tam Li
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16
Tiếng sáo du dương vang vọng trong thành trì vừa mới chiếm được này, truyền đến mọi ngóc ngách.
Suốt một đêm, ta uống hết cả một vò rượu, còn đối phương thì không uống một giọt nào.
Hai bọn ta hàn huyên câu được câu không.
"Không thích..."
Theo tiếng chum vỡ, những con bọ cạp độc bắt đầu bò loạn trên thân thể các tướng sĩ đó.
Ta cũng khờ khạo ngốc nghếch, lại nghĩ hắn mù thì mình chiếm lợi thế, thế là vội vàng đồng ý.
"Triệu phu nhân."
Ông ấy trí mưu không đủ, nhưng lại dũng mãnh khác thường, liên tiếp g.i.ế.c mười mấy kẻ địch.
Đợi nghe thấy tên hắn rồi, mới mãn nguyện rời đi.
Kết quả là hắn giả mù, nhưng ta thì thật sự kém cỏi.
"Vì hắn là người ta yêu, không chỉ đơn thuần là thích."
Tửu lượng của ta không tính là tốt, hồi còn ở nhà, Triệu Phùng Sinh cứ mỗi mùng một ngày rằm lại thích chuốc rượu ta.
Hắn sững người, cắn môi, giọng có chút run rẩy: "Tại sao?"
Ta nhìn ánh trăng, một mình ngồi trên thành lầu.
Không biết Triệu Phùng Sinh đang làm gì, liệu có đang nhớ ta không.
Dù sao, ta thì đang nhớ hắn.
"Hai bọn ta là tư định chung thân."
Huynh ấy nhìn con chim đất nung một lúc lâu, có chút thất thần, rồi cũng lấy của mình ra, thổi vang giữa đêm tối.
Ta gật đầu: "Triệu phu nhân đích thân truyền thụ."
Trình Trạch Lệ đột nhiên nói: "Thương pháp của Lâm cô nương thật xuất sắc."
Để xua đuổi những con bọ cạp bò lên người, bọn chúng đành phải cởi bỏ áo giáp để đập.
Huynh ấy dừng lại, vuốt v e con chim đất nung trong tay:
Nghĩ đi nghĩ lại, ta lại không kìm được bật cười thành tiếng.
---
"Lâm cô nương, may mắn là ngươi đã đến. Ngươi có biết sau khi Triệu tướng quân qua đời ta đau khổ biết bao không... Nhìn từng tòa thành trì lần lượt thất thủ, ta đã muốn tự vẫn tạ tội, nhưng lại sợ xuống âm tào địa phủ hổ thẹn khi gặp Triệu tướng quân..."
"Ngoài phụ mẫu ra thì sao?"
"Chiêu Chiêu yêu ai nhất?"
Những con bọ cạp này đều mang kịch độc, được ta sai người cho vào chum, dùng máy b.ắ.n đá ném vào giữa các tướng sĩ giữ thành Phong Châu.
Nói xong, ta từ trong túi lấy ra chim đất nung: "Quản gia bá bá tặng ta con chim đất nung này, ta còn mang cả ra chiến trường đây."
Triệu Phùng Sinh muốn lấy nước tạt vào ta cho tỉnh, hỏi xem c·h·ó quan trọng hay hắn quan trọng.
Trình Trạch Lệ cũng theo sau, hai tay cầm kiếm, binh khí nhuốm máu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ sau đó, hắn luôn chuốc say ta rồi hỏi:
Hắn cùng ta chơi ném thẻ vào bình, nói mình mù, chỉ có thể nghe tiếng mà dựa vào cảm giác để ném, nếu trúng thì ta phải uống gấp đôi rượu.
Ta sững sờ, rồi trợn tròn mắt.
"Ngươi có biết không, con gái của Triệu quản gia, Triệu Tuệ Thanh, là vị hôn thê của ta."
Mỗi bước mỗi xa
"Chiêu Chiêu, nàng thích ai nhất?"
"Ừm... Con c·h·ó Đại Hoàng nhà ta."
Thân Thành ngồi ở vị trí đầu, uống rượu hết chén này đến chén khác, trong đôi mắt say sưa, ông ấy lảo đảo đứng dậy mời rượu ta:
Chương 16
Giọng hắn không run nữa, cúi người xuống, nói bên tai ta:
Huynh ấy quay đầu lại, do dự một lát, rồi vẫn hỏi: "Triệu quản gia của tướng quân phủ, thân thể của ông ấy có khỏe không?"
Đặc biệt là hắn, hai mươi mấy tuổi rồi, còn chơi những trò này.
Đêm đó, bọn ta ca hát nhảy múa, ăn mừng một phen linh đình.
Thân Thành thừa cơ phá tan cổng thành, dẫn thuộc hạ tiến vào.
Ta lập tức hạ lệnh b.ắ.n tên, vô số mũi tên như mưa bão dày đặc ập đến quân địch.
Huynh ấy đưa Thân Thành về phòng sắp xếp xong, liền quay lại yến tiệc.
Ta cũng có chút say.
Nhưng hắn đã kìm nén lại, nghiến răng hỏi:
"Vậy Triệu Phùng Sinh thì sao? Nàng không thích hắn sao?"
"...Còn nữa?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Không lâu sau, thành trì này được bọn ta thuận lợi công hạ.
Trình Trạch Lệ bước đến đỡ Thân Thành dậy, ra hiệu với ta rồi cõng ông ấy về phòng.
Ta không ngờ huynh ấy lại hỏi chuyện của Triệu quản gia, nhưng vẫn trả lời: "Rất khỏe, thân thể cường tráng." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Quản gia bá bá và Thải Vi tỷ tỷ."
"Chiêu Chiêu, nàng cũng là người ta yêu."
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trời xanh.
Ta say khướt nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng không có áo giáp thì không có phòng hộ. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chưa từng nghe ông ấy nhắc đến phải không?" Huynh ấy tự giễu cười cười, "Bởi vì ông ấy cũng không biết."
Giờ nghĩ lại, không khỏi có chút ấu trĩ.
Thời gian nửa tháng, ta lệnh cho thuộc hạ bắt mấy ngàn con bọ cạp độc sa mạc.
Gió đêm trong trẻo nhưng lành lạnh, huynh ấy mang hai bầu rượu trắng đến cho ta sưởi ấm thân thể.
"Phụ mẫu ta."
Ông ấy một hơi uống cạn chén rượu, rồi ợ một tiếng, hoàn toàn say gục trên bàn, miệng vẫn lẩm bẩm: "Thế này thì không phụ Triệu tướng quân rồi... Cứ đoạt lại những thành trì còn lại, dù ta có c·h·ế·t, cũng xứng đáng với Triệu tướng quân..."
Một bóng người đi tới, là Trình Trạch Lệ.
Hắn ở bên giường ta, thừa lúc ta say khướt, ý thức mơ hồ, bắt đầu nhân cơ hội truy hỏi:
"Sao..."
"Còn nữa?"
Ánh trăng trong vắt treo cao, giữa Đại mạc hoang vu lại có vẻ vô cùng to lớn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.