0
Nhân sinh vốn như mộng, chớp mắt là tàn, mở mắt là tan.
Từng cơn buốt giá nhẹ nhàng lướt qua da thịt Saul, cuối cùng thì, sau một thoáng qua đi, bản thân của hắn đã dần quen với thân phận mới của mình, đúng vậy, không phải là mơ, không phải là mộng, tất cả đều chân thực đến đáng sợ.
Nguyên bản ở tiền kiếp, hắn vốn là một tên sinh viên nho nhỏ, chính là loại người bình thường đến không thể bình thường hơn, hay còn gọi là hạt cát trong sa mạc. Ấy vậy mà chỉ sau một đêm, mọi thứ đã thay đổi một cách chóng mặt, lúc đó là 2h sáng hắn vẫn đang miệt mài cày tựa game fantasy mà mình yêu thích, như một lẽ đương nhiên thì thanh niên trai tráng như hắn không thể nào có truyện c·hết bất đắc kỳ tử khi đang chơi game được. Vậy mà ông trời chớ trêu thay, ngay khi vừa hoàn thành xong phần demo mới nhất của tựa game, Saul bất chợt thấy hoa mắt chóng mặt, mí mắt dần trở nên nặng trĩu, chỉ nghe tiếng rầm một cái, cơ thể Saul rơi từ trên ghế xuống, thứ cuối cùng mà hắn nghe thấy trước khi bất tình hoàn toàn chỉ là những tiếng thì thầm như vọng từ khoảng không vô định, hư hư thực thực.
Những tiếng hò hét, tiếng khóc, tiếng gào thét làm Saul bất giác tỉnh dậy, theo như thông thường thì khi con người thoát khỏi trạng thái hôn mê, sẽ cần một khoảng thời gian để bản thân họ định thần lại và làm quen với những chuyện hiện hữu xảy ra, vốn dĩ thì Saul cũng thế, nhẹ nhàng nhích thân thể đau nhức, hắn cố đưa tay lên che đi luồng ánh sáng chói lóa đang chiếu về phía mình, Ánh sáng phía xa hắt vào không mạnh đến như thế, nhưng dường như muốn che đi sự thật kinh tởm đang diễn ra trước mắt, Saul phải mất một lúc lâu mới thích nghi được hoàn toàn, phía trước là một mảnh hỗn loạn, hàng tá con người trần như nhộng đang lăn lê bò trườn dưới đất, ai nấy đều máu me bê bết, đối diện tầm mắt hắn là 2 tên đàn ông mặc bộ giáp sắt đã nhuốm màu máu, dưới thân bọn họ là một người phụ nữ mà không cần nhìn cũng biết là đã không còn hơi thở, trên cổ là một vết rạch dài, máu từ cổ chảy xuống thân hình không mảnh vải, bụng người phụ nữ bị rạch ra một lỗ to chừng 2 bàn tay, ruột và các nội tạng chảy đầy ra đất.
Saul bất chợt cảm thấy cổ họng có thứ đang trào ra, bụng hóp lại như thể muốn tống khứ hết thức ăn mà đêm qua hắn đã nạp vào, hắn còn chưa kịp định thần lại thì đã bị một tên cao to nắm lấy cổ, Saul thấy hắn lật bản thân mình sấp lại, dự cảm không lành, Saul dùng hết sức để chống cự, dù hắn có là thằng đần thì cũng biết truyện gì sẽ xảy ra tiếp theo với mình. Tuy không biết tại sao đang chơi game mà lại tỉnh dậy ở nơi này, nhưng trước hết thì phải thoát khỏi cái khốn cảnh này đã, đó là điều duy nhất mà não hắn đưa ra được trong lúc như này. Saul thấy cổ mình có một vật buốt lạnh đang từ từ chạm vào, dường như là một thanh kiếm, hắn trợn trừng mắt, từng dòng máu đỏ tươi từ cổ hắn đang chảy xuống, trong 22 năm cuộc đời của mình, đây là lần đầu tiên Saul cảm giác mình cận kề c·ái c·hết đến như thế, đã từng có lúc hắn tám nhảm với bạn bè rằng dù có đối mặt với tử thần thì cũng không hề nao núng, nhưng chỉ khi thực sự cảm nhận được c·ái c·hết đang đến một cách từ từ thì Saul mới biết mình lúc đấy thiếu hiểu biết đến nhường nào, ai cũng s·ợ c·hết, chỉ là có những người chấp nhận c·ái c·hết đến như một điều hiển, cũng tựa như việc thu đến thì lá rụng, lại có những người khi biết mình sắp c·hết thì rơi vào trạng thái hoảng loạn, không cam lòng, thậm chí phát điên, nhưng dù có thế nào, cái gì đến rồi cũng phải đến, Saul chỉ cảm thấy mắt mình dần khép lại, một màu đen dần lan ra trong khoảng không, tựa như mơ, lại tựa như thực.
*Rầm*
"Dậy đi thằng rác rưởi, đây không phải là chỗ mà mày được nằm đâu"
Trời tờ mờ sáng, hạ dương vẫn còn chưa tỏ, chỉ thấy trước quán rượu, một người đàn ông trung niên đang cầm một chậu nước trên tay, dưới bậc thềm là một tên ăn mày ăn mặc rách dưới, xung quanh người bùn đất dính tứ tung, từng mảng khô quắt như bám chắc vào da thịt, cảm tưởng như lúc này có dùng xà beng cũng không thể nạy được thứ hôi hám đó ra, xung quanh đường phố tuy thưa người qua lại, nhưng chung quy là cũng không có ai để ý những tên tiện dân như hắn. Ở xứ Inferno này, việc mua bán nô lệ là hoàn toàn bình thường, nhà giàu và quý tộc hoàn toàn nắm mọi quyền sinh tử của những con người cấp thấp, cho dù là dân cấp trung lưu cũng không tránh khỏi bàn tay ma quỷ.
"Với giá thành nô lệ rẻ như cho hiện tại, những tên gầy yếu còn không sống được, huống chi là đứa cụt tay như mày, cút đi cho khuất mắt tao" Người đàn ông trung niên bực tức, dơ chân đạp về phía người nô lệ đang nằm dưới đất, từng hạt bụt bay lên, nhảy múa như đang cảm thấy bi hoan cho số phận một con người. Từng tiếng rầm rầm, từng cú đá rơi vào thân thể mình, Saul đau nhức lê lết ra một chỗ khác, cho dù là mắt còn chưa mở, đầu óc còn chưa tỉnh táo, nhưng từng móng tay đen thui vẫn cố cào vào đất, bấu víu từng chút một, cố kéo theo thân thể. Người trung niên thấy hắn dần bò ra xa cũng không còn hứng thú nữa, đạp nốt mấy cái rồi quay trở lại quán của mình, nhưng lúc quay về vẫn vừa đi vừa chửi, dường như chỉ đang muốn phát tiết cho những chuỗi ngày khổ cực.
Saul dần mở mắt, trời mùa đông cái lạnh cát da cắt thịt, gió thổi từng đợt từng đợt mang theo lá khô bay lả tả, xung quanh cảnh vật thật sự lạ lẫm đối với hắn, con đường lát vài tấm đá thô, người đi qua lại mặc quần áo cũ kĩ, mây âm u che kín bầu trời làm hắn không phân biệt được đây là ngày hay đêm, là mơ hay thật, gió đột nhiên trở lớn, vài ba tốp người nhanh chân chạy trên đường, tiếng chân lấm tấm thoáng làm Saul giật mình, từng cơn đau nhức đánh vào đại não, một lượng thông tin lớn đồ ầm vào như thác chảy làm hắn không kịp định hình, không chỉ thế, từng mùi h·ôi t·hối của từng hố nước thải, đen đặc và dính vào người hắn cũng thông qua mũi luồn vào đại não, từng bán cầu như đang chạy đua marathon để làm việc, Saul muốn giơ tay lên đấm vào đầu cho vơi đi nỗi đau, nhưng hắn chợt phát hiện, vậy mà, mình chỉ có một tay. Quá hoang mang, cơ thể hắn dường như lại có ý định đưa hắn vào trạng thái hôn mê một lần nữa, hơi thở hắn trở nên nặng nề và không đều. Từng giây trôi qua, Saul càng ngày càng yếu đuối và không còn đủ năng lượng để duy trì sự tỉnh táo, cuối cùng, hắn chỉ có thể bất lực nhắm mắt lại, rơi vào trạng thái hôn mê trong khi đầu óc vẫn là một mớ hỗn loạn.
Không biết bao nhiêu lâu sau, khi mây đen đã tản mất một nửa, khung cảnh quanh tòa thành Inferno dần trở nên rõ ràng hơn, giữa trung tâm thành là một tòa biệt phủ cao to lộng lẫy, cũng là ngôi nhà cao nhất tòa thành, nhìn từ bên ngoài, nóc của tòa nhà thậm chí còn vượt qua cả tường thành, với một nơi mà người còn khổ hơn cả súc vật như Inferno thì nơi xa hoa và hoành tráng như thế thì chỉ có thể là nơi ở của lãnh chúa.
Quay trở lại với Saul, bản thân hắn nằm im dưới vũng nước bẩn được nửa tiếng, đầu óc cũng đã dần trở nên thanh tỉnh hơn, thế nhưng hắn không thể chấp nhận được rằng bản thân mình đã xuyên qua, không những thế còn xuyên qua tựa game fantasy mà hắn đang chơi, hơn nửa tiếng trước, vẫn còn đang phòng điều hòa mát mẻ, ngồi uống nước đá, chân vắt chéo chơi game, nửa tiếng sau, hư hư thực thực xuyên qua, không chỉ một mà là hai lần, Saul không chắc mình có thực sự xuyên qua hai lần hay không, nhưng cảm giác cổ buốt lạnh vẫn còn đó, nhói lên như thể nói với hắn rằng mình đã từng b·ị c·hém qua như thế nào. Saul ngơ ngác nhìn khoang cảnh đường phố, chuột chạy đầy đường, rác thải thì chất đống dưới cống nước, những dòng nước thải đen lanh lảnh đọng lại lỗ chỗ bốc lên mùi hôi hám cực kì, như thể đang cầm xác con chuột c·hết mà nhét vào lỗ mũi vậy. Như một phản xạ tự nhiên của cơ thể, Saul đưa tay lên định che mũi, vốn dĩ thì hắn là người thuận tay phải, vì thế khi não chỉ định mà cơ thể không phản ứng, Saul mới bất giác mà nhìn về phía bên phải. Làm gì còn cánh tay phải nào, cánh tay mà đã làm bạn bao đêm của hắn, giúp hắn vượt qua căn bệnh F.A thế kỷ đã không còn, thay vào đó chỉ là một phần cơ thể bị cụt đến vai, từng mảng thịt bị bùn đất bám vào đã khô quắt lại, ngả màu hơi đỏ, không biết là màu của máu hay là sao nữa, chỉ biết rằng lúc này Saul cảm giác hắn cực kỳ muốn c·hết, ông trời cho ta xuyên vào thế giới được mạnh yếu thua, đã xuất thân bần hàn, lại còn cụt một tay, thực sự không biết sinh tồn như thế nào nữa. Từng con gió xông đến làm thân thể hắn run lên vì lạnh, không nghĩ nữa, Saul quyết định tạm thời kiếm một nơi khô ráo trước rồi mới tìm cách sau, nói là làm, hắn khó nhọc từng bước đứng dậy, mỗi cử động như muốn rút cạn kiệt năng lượng còn xót lại trong cơ thể hắn, lê thân hình tàn tạ của mình, bóng dáng Saul khuất dần trong con hẻm nhỏ tăm tối, gió vẫn thổi, lá vẫn bay xào xạc rồi rơi xuống đất.
Ở phía xa xa nơi cổng thành, từng đoàn xe ngựa chạy băng băng, ngay chính giữa là một cỗ xe lấp lánh đá quý, rèm treo cửa màu vàng dưới ánh nắng hiu hắt của mùa đông bắn lên những tia sáng ấm áp, phía bên trong ngồi một người phụ nữ khoảng chừng 27-28 tuổi, mặt của người phụ nữ được phác họa rất tỉ mỉ và tinh tế. Đôi mắt lớn, sáng, lông mi cong nhẹ nhàng, nom rất tự tin và bí ẩn. Đôi lông mày cong và cao nhấn mạnh vẻ nghiêm trang, quyết đoán của người phụ nữ. Khuôn mặt không quá thanh tú mà nghiêng nhiều hơn về kiểu mạnh mẽ, có lực và quyền uy. Đôi môi mỏng nhưng không quá gợi cảm, hơi khô và có vẻ khá nghiêm trọng khiến nhiều người cảm thấy ngại ngùng, e dè gần gũi với người phụ nữ. Khi nhìn vào khuôn mặt của người phụ nữ này, không thể phủ nhận được sự tinh tế, đẳng cấp và sự quyến rũ đến từ vẻ lạnh lùng vốn có. Bên cạnh là một chú quạ có bộ lông đen tuyền, phẳng tăm tắp và mịn màng.
"Ta về đến đâu rồi, Corvo?"
"Ta về đến thành xứ Inferno rồi thưa ngài"
Con quạ bỗng nhiên mở miệng ra nói, nếu mà Saul ở đây, chắc chắn phải há hốc mồm ra vì ngạc nhiên. Thường thì trong thế giới này, muốn nói chuyện được với động vật thì phải sở hữu lượng mana nhất định, mà con người khi đã có mana, một là quý tộc quyền quý, hai là cư dân gần những tòa thành to lớn, sung túc, nơi mà người dân đủ ăn đủ mặc, khi đó cơ thể mới đầy đủ chất sản sinh ra mana, còn một khi cơ thể đã cạn kiệt năng lượng, thì lượng mana sinh ra gần như là bằng không, hay có thể coi là phế nhân, đến cả người bình thường cũng cân được 5-3 đứa tép riu như vậy.
Thành xứ Inferno vốn nằm ở phía tây của lục địa Đen, nơi mà lúc nào cũng nằm trong sự nhăm nhe xâm tính của lũ sinh vật ngoại lai, ở đây ngoài những tên tử tù, cùng những tên dân đen bần hàn, nô lệ rác rưởi, thì không ai muốn ở lại hay đến chốn khỉ ho này, chứ đừng nói là thân phận như quan to quyền quý. Thoáng nhìn qua thì đoàn xe này chắc hẳn phải thuộc quý tộc cấp độ 6-7 trở lên thì mới có thể xa hoa như vậy.
"Ta biết rồi, ta cần nghỉ ngơi một chút, khi nào đến phủ lãnh chúa thì gọi ta dậy" Người phụ nữ nói xong nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đôi môi thanh tú tái nhợt, không biết là do cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông năm nay, hay là do vấn đề gì khác, chỉ biết là từng xe, từng xe chạy ầm ầm qua cổng thành, lính gác cũng không buồn mảy may ngó tới, để lại từng chiếc lá xào xạc, in nhẹ vết chân ngựa dưới nền đất.