Nhà Lữ Hành
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Đao thứ hai
***
Đằng xa, cây cối phủ đầy tuyết, tiếng xe ngựa đi qua rầm rập, làm cho chúng rơi xuống, chất thành từng đống.
***
Ngón tay lướt qua mục cửa hàng, các vật phẩm tăng sức mạnh cũng gần như hắn đã mua hết, không ít thì nhiều điểm, vậy mà vẫn còn thừa kha khá.
18 tuổi, ma pháp sư toàn năng nhất của trường thánh, một trong những người đồng đội của anh hùng.
Đôi mắt Saul mờ đi, từng hình ảnh trước mặt hiện ra không rõ ràng, bóng đen tới gần, nhưng Saul không để ý đến nó. Cúi xuống, cánh tay vẫn còn đang nắm chặt quả dại lăn đến chân, tâm của hắn c·hết lặng, nhịp tim dần chậm lại, gần như là không thể cảm nhận được một nhịp nào nữa.
Mọi thứ đã được ghi tạc, anh hùng sẽ đánh bại bọn chúng, cái kết cuối cùng là chiến thắng dành cho con dân lục địa đen.
Một ngày đẹp trời, tuyết ngừng rơi, mặt đường in đầy dấu chân người, khung cảnh hoang tàn, thậm chí còn có n·gười c·hết cóng, đông đá ở một góc.
Kiếm thánh Rusie được thần minh ban phúc mà trở nên mạnh mẽ, trở thành đồng đội của anh hùng, cùng với Hiro ngày đêm chiến đấu.
Hiro hướng mắt về phía trần nhà, thân ở trần, hai bên là hai người phụ nữ xinh đẹp đang nằm ngủ, một người nằm trên gối đầu lên tay, còn một người thì đang gác chân lên hông của hắn, Hiro nhẹ nhàng rút tay ra rồi đặt đầu hai người vào gối, bọn họ khẽ cựa quậy, nhưng cũng không tỉnh lại.
Neala khẽ chụm tay lại, cảm giác rét buốt đánh vào mặt làm cô không tự chủ được mà co người, theo bản năng mà kéo chiếc áo bông ôm chặt hơn.
Thời gian dường như ngưng đọng, từng giọt máu đỏ hồng dừng giữa không trung, đẹp rực rỡ như bông hoa bỉ ngạn đang nở rộ.
Hắn lặng lẽ pha cho mình một tách trà, ngồi nhìn tuyết đọng dần nhiều dưới đất, ánh mắt đăm chiêu. Trước mặt, bảng trạng thái hiển hiện, Hiro bấm mục nội dung cốt truyện, hắn đã làm gần như là xong mọi thứ, nhưng có một đoạn lại bị nhiễu, không cách nào xem được. Khổ thay, đây lại chính là đoạn quan trọng nhất của giai đoạn này, giai đoạn cốt yếu để chiến thắng lũ sinh vật ngoại lai. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bước vào trong, tường gạch đổ nát, còn lại chỉ là vết tích của máu đã khô, im đậm trên nền đất, thời gian trôi, tuyết đã phủ xuống che lại tất cả. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau cùng, cũng chẳng có lời nào là có ích, Atares sầu mi khổ kiếm, ông phất tay cho mọi người đi ra, rất nhanh, bốn phía vắng lặng, cung điện tráng lệ chìm vào im ắng.
Không biết tại sao, lần trở lại này của bọn chúng lại mạnh đến vậy, chỉ biết là, hàng ngàn hàng vạn ma pháp sư, kiếm sĩ đã phải nằm xuống, thậm chí còn chẳng toàn thây, họ c·hết theo cái cách khiến cho con người ta thương tâm nhất.
Gió thổi nhàn nhạt, bông tuyết phủ xuống.
Atares thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía dưới, thảm đỏ phủ kín phòng, bốn người đàn ông phân biệt trái phải mà ngồi, từng người khuôn mặt nghiêm nghị, có cao có thấp, có gầy có béo.
Tế tự Alger, người đảm nhiệm vai trò hồi phục cho bọn người Hiro mỗi khi b·ị t·hương, ông ta khó nhọc leo xuống xe, như thế cũng đủ để thấy, sức khỏe của tế tự có vẻ không tốt.
Tuyết rơi.
*** (đọc tại Qidian-VP.com)
Không nghĩ nữa, Hiro tắt bảng trạng thái.
Chớp mắt, vài tuần đã trôi qua, anh hùng cuối cùng cũng đã phát huy tác dụng của mình, nhân loại dần chiếm lại được những gì đã mất, diện tích c·hiếm đ·óng đã mở rộng nhiều hơn trông thấy, không còn cái cảnh bị bó hẹp tại vương đô Deus nữa.
Tại vương tọa, nhà vua cau mày, ấn đường không tự chủ được mà trau lại, nếp nhăn xuất hiện trên khuôn mặt anh tuấn tuổi tứ tuần.
Còn vì sao mà thắng, có lẽ Hiro cũng chẳng quan tâm, vì căn bản hắn là anh hùng.
Neala rên nhẹ một tiếng.
Lãnh chúa phía bắc thì hệt như một thầy tu, vạt ảo để nửa ngực, lộ ra cơ bắp rắn chắc, ông ta nói. "Nơi thần linh tọa hạ đã bị lũ sinh vật đó xâm chiếm, hết thảy đều trông chờ vào anh hùng."
Lãnh chúa phía tây, Modi Carlot thì lại nói. "Anh hùng cần thời gian để trưởng thành, chúng ta đã cho hắn một năm rồi, nếu không nhanh lên, e rằng tất cả đều phải c·hết."
Bóng đen che phủ, Saul ngẩng đầu, đằng sau, vệt nắng cuối cùng cũng đã tạm biệt trần thế mà đi về với nửa kia của thế giới. Gió thổi, ngọn cỏ khẽ lay, dòng máu đỏ theo dòng mà chảy, nhuộm cỏ dại trên đất thành một màu bi ai.
Chương 18: Đao thứ hai
Lv 99, sau một năm, sức mạnh của hắn thông qua hướng dẫn của bảng trạng thái tăng một cách chóng mặt. Với cái chức danh anh hùng này, tiền tài, quyền lực, phụ nữ, hắn đều có đủ, đổi lại, chính là thời khắc quang vinh đẩy lùi lũ sinh vật ngoại lai gớm giếc.
Phía sau hắn còn có một người đàn ông trung niên, khuôn mặt chính trực, đôi mắt kính mờ hơi nước, chiếc áo choàng đỏ phủ kín người.
Đây là một ngôi làng ở phía tây, cách vương đô Deus khoảng hai mươi dặm.
Ánh trăng chiếu vào một bên mặt, Hiro ngồi dậy, mặc quần áo rồi đi ra trước cửa, tiếng động nhẹ của khóa vang lên, hắn khẽ đóng cửa rồi đi ra ngoài.
Một đường chém g·iết, ma pháp, kiếm pháp, tế tự và anh hùng kết hợp với nhau vô cùng nhuần nhuyễn, hạ gục được không ít lũ sinh vật ngoại lai.
"E là khó, ngựa cũng cần phải được nghỉ chứ Neala." Rusie bước xuống sau, nở nụ cười yêu kiều, đôi chân dài chạm đất vang lên tiếng cộp cộp, thanh kiếm bên hông không tránh được mà va vào thành xe ngựa.
Nhưng dù vậy, con người vẫn luôn hi vọng, họ chưa bao giờ đánh mất đi bản tâm của mình, vì bọn họ biết, anh hùng, rồi sẽ lại đứng lên, lãnh đạo nhân loại đi đến chiến thắng.
Lãnh chúa phía nam Ducan chỉ mỉm cười, bộ dạng thì không để ý đến, cũng chẳng nói năng thêm gì.
Vương điện, hoàng cung tráng lệ, mặc cho ngoài kia phong ba bão táp, nơi đây vẫn luôn là một sắc màu lung linh huyền ảo, pha lê, đá quý, tia sáng chiếu vào tỏa ra một cách óng ánh.
"Trời lạnh quá, chúng ta tìm chỗ khác nghỉ ngơi được không?"
Trăng treo cao trên đầu, ánh sáng bàng bạc phủ kín trần gian, cũng theo gió mà chạy qua cửa sổ của một căn phòng xa hoa lộng lẫy, nhảy múa cùng đôi rèm cửa đang rung động nhè nhẹ.
Xe ngựa đã dừng, mặt trời trên cao cố gắng chiếu tia sáng ít ỏi của mình xuống mặt đất. Bước xuống đầu tiên là một cô bé khá xinh xắn, đầu đội chiếc mũ màu xanh lục, họa tiết hoa được thêu nổi một cách rõ nét. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngày đông đến nhanh như cách cái cách mà từng hạt mưa thu vội vã chạy, con người dưới sức mạnh của ngoại vật đã biến thành nhỏ bé đến không thể nhận ra, bọn chúng càn quét hết thảy, mỗi một nơi bọn chúng đi qua, thứ còn lại chỉ là xác thịt ngổn ngang. Từng thành trì thất thủ, con người kéo nhau về với biên giới cuối cùng của nhân loại, vương đô Deus.
Lãnh chúa phía Đông Jonathan mở miệng ra nói. "Không phải bọn ta không muốn giúp người, nhưng mà chúng ta tối thiểu chỉ có thể huy động được một phần tư lực lượng, không thể nhiều hơn thưa đức vua." (đọc tại Qidian-VP.com)
Hôm nay nhóm của anh hùng tiếp tục kéo nhau về phía tây, với mục đích là đánh sập hang ổ của lũ sinh vật ngoại lai, hay đúng hơn là tòa thành trì đầu tiên bị thất thủ, Inferno.
Trường thánh Movas giờ đây không khí tiêu điều, học sinh cùng giáo viên đều đã được tổng động viên đi chiến đấu, dưới sức ép của lũ sinh vật ngoại lai, mọi cuộc đâu tranh đều trở nên vô nghĩa, n·gười c·hết ngày càng nhiều.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.