Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 37: Nạp quá nhiều đường

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Nạp quá nhiều đường


Xuân Tảo cắn môi một lúc rồi gõ:

Đồng Việt dở khóc dở cười: “Cái đám dở hơi này bị làm sao thế không biết.”

Nguyên Dã:

Anh chẳng làm gì cả.

Xuân Tảo tránh ánh mắt anh, bước nhanh hơn: “Không có gì để nói cả.”

Nguyên Dã…

Nhưng mà… hình như tối nay cũng không còn chuyện gì nữa nhỉ… (đọc tại Qidian-VP.com)

Muộn vậy, cậu bận làm gì à?

Xuân Tảo:

Xuân Tảo mở ảnh chụp màn hình anh gửi, là hình nền điện thoại. Cô để ý thấy mấy dòng chữ nhỏ xếp dọc nên xoay điện thoại lại để nhìn rõ hơn, suýt nữa thì bật thốt lên:

Xuân Tảo:

Xuân Tảo chỉ có thể cúi đầu thấp hơn, nhanh chân chạy qua. Trên đường về, cô không dám đi ngang qua lớp Nguyên Dã nữa mà chọn đường vòng để tránh xa khu vực nguy hiểm này. Cũng may lớp bọn họ nằm ở tầng một, phía trước còn có một khoảng sân rộng đủ để cô lách đi một cách an toàn.

Nguyên Dã:

Thời gian như bị kéo dài vô tận, vạn vật chìm vào tĩnh lặng.

Không suy nghĩ gì, Xuân Tảo thuận miệng đáp:

Bị lôi ra làm bia đỡ đ·ạ·n dù không phải người khởi xướng, Đồ Văn Vĩ ấm ức vô cùng: “Không phải tao, thật mà!”

Con người một ngày có thể cười tối đa bao nhiêu lần nhỉ? Xuân Tảo cảm thấy hôm nay mình có thể phá kỷ lục Guinness luôn rồi, đánh răng cũng cười, vốc nước rửa mặt cũng cười, nhìn vào gương… vẫn đang cười.

Chỉ là không muốn chuyện này ảnh hưởng đến giờ giấc của cậu thôi.

Nguyên Dã:

Giúp cậu kiếm tiền, thu chút phí này không quá đáng chứ?

Nguyên Dã:

Thông báo đã chạm tới văn án.

Cô vỗ vỗ hai má cố gắng điều chỉnh nét mặt, giả vờ bình tĩnh quay về phòng.

“Sao lại đứng im giữa chừng không tập nữa?”

Xuân Tảo lập tức phản bác: “Đâu có!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cứ chụp bao nhiêu tùy thích.

Hai cô gái cười khúc khích rồi chạy biến.

Đợi lát nữa, đợi đến khi tiếng nhạc và nhịp tập vang lên, cô sẽ nhân lúc xoay người mà lén nhìn anh một chút, giống như trước đây vậy.

Đôi mắt cô gái lập tức mở to.

Nguyên Dã:

Nguyên Dã:

Ồ.

“Ôi chao, còn biết bênh vực nữa cơ đấy~” Đồ Văn Vĩ vẫn không bỏ qua cơ hội trêu chọc.

Đồng Việt lập tức xua đuổi như đuổi ong: “Làm cái gì đấy? Các cậu không thấy nhàm chán à?”

Cuộc sống về đêm của con trai chỉ có vậy thôi sao?

Không sao, tớ chỉ lừa mẹ thôi.

Nguyên Dã xoay người rời đi, Đồ Văn Vĩ vội chạy tới đỡ lấy anh: “Đệt, mày thật sự bị hạ đường huyết hả?”

Xuân Tảo ngơ ngác, khẽ gật đầu.

?

Nguyên Dã túm kẻ đang cười khoái chí là Đồ Văn Vĩ ra: “Là mày phải không?”

Cô liếc nhìn cánh cửa phòng đang khép hờ, bên ngoài vẫn văng vẳng tiếng Xuân Sơ Trân giặt đồ. Xuân Tảo bước tới, thò đầu ra gọi mẹ: “Mẹ ơi, hôm nay con hơi đau đầu, con đi ngủ trước nhé.”

Nguyên Dã phán một câu gọn lỏn kèm theo tiếng cười khẽ: “Tớ thật là khổ.”

Nguyên Dã:

Xuân Tảo:

Nguyên Dã khẽ nhíu mày, dừng bước.

Như có thần giao cách cảm, tin nhắn quan tâm của ai đó đúng lúc hiện lên trên màn hình.

Tối hôm đó trôi qua, những thay đổi xung quanh cô ngày càng rõ rệt. Không hẳn là nguy cơ bủa vây tứ phía vì cô không quá hoảng loạn, chỉ là do chưa kịp lường trước, cần thời gian thích ứng và tìm cách đối phó.

Xuân Tảo khẽ cong mắt:

Xuân Tảo lại hỏi:

Xuân Tảo có một giấc ngủ cực kỳ ngon, bước xuống cầu thang mà cả người cứ nhẹ bẫng. Khi ra khỏi chung cư, vừa nhìn thấy chàng trai đang đứng dưới tán cây đợi mình, cô khựng lại.

Đồng Việt ngửa mặt than trời.

Nguyên Dã:

Nguyên Dã:

Lớp trưởng Hứa Thụ Châu nhận lệnh: “Tuân lệnh!”

Lần đầu tiên, anh còn nhắn thêm:

Nguyên Dã:

Một ký ức từng bị bỏ quên bỗng trồi lên trong tâm trí, cảm giác quen thuộc đến lạ. Xuân Tảo mở to mắt: “Đừng bảo là… trước đây cậu cũng…”

Người phụ nữ đang ngồi trên ghế thấp ngẩng đầu lên, xoa xoa đôi tay đầy bọt xà phòng rồi lo lắng hỏi: “Sao lại đau đầu? Hay là trời lạnh nên bị cảm rồi?”

Xuân Tảo:

Nguyên Dã giơ tay né: “Còn thích hét nữa không?”

Hôm nay đến trường, cảm giác không quen và không thích ứng được lại một lần nữa lan rộng xung quanh cô. Sau tiết học đầu tiên, trên đường đi vệ sinh cùng Đồng Việt, khi đi ngang qua lớp A, bên trong đột nhiên vang lên những tiếng hú hét inh ỏi, không ngừng gọi tên Nguyên Dã, âm thanh càng lúc càng lớn.

Thích người ấy vô cùng, thích đến không chịu nổi. Thì ra thích một người là một chuyện hạnh phúc và rõ ràng đến vậy, đêm tối cũng trở nên rực rỡ như được mặt trời chiếu sáng. Thật biết ơn vì người ấy đã trao cho cô cảm xúc này và cũng đã đáp lại cô.

Nguyên Dã liếc cô một cái đầy trêu chọc nhưng ánh mắt lại sáng trong như pha lê: “Khổ thế nào, nói tớ nghe xem?”

Tất nhiên.

Đứng trên sân cỏ, khóe mắt cô liếc thấy lớp A cũng đang không nhanh không chậm tập hợp xong. Hôm nay bọn họ lại yên tĩnh đến lạ, khiến cảm giác hoang mang căng thẳng của cô giảm đi đôi chút.

Tác giả có lời muốn nói:

Kết thúc bài tập, cô lập tức kéo Đồng Việt rời đi. Đồng Việt ngạc nhiên nhìn cô: “Sao mặt cậu đỏ vậy?”

Vô tình nhanh miệng đẩy chính mình vào tình huống khó xử, Xuân Tảo đỏ mặt, vội vàng rút lui:

Nguyên Dã:

? Cái nhà này cách âm tệ lắm, cậu không biết sao?

Chuyện này là chuyện gì, Xuân Tảo không hỏi kỹ. Dù sao thì… hai người đang trò chuyện đều tự hiểu rõ trong lòng.

Xuân Tảo: “…”

23:20 rồi, sắp đến giờ ngủ của cậu chưa?

Họ nhìn cô chằm chằm: “Cậu là Xuân Tảo đúng không?”

Chỉ là cô vẫn không dám nhìn thẳng vào Nguyên Dã.

Làm gì có chuyện đó được, tớ yếu ớt đến thế ư?

Không.

Nghĩ đến chuyện sáng nay, khi anh lơ đãng nhắc đến chiếc dây buộc tóc, Xuân Tảo bất giác nở nụ cười, song cũng không dám cười quá lâu, một… hai… ba… dừng.

Chỉ cần đoạn này là đủ rồi, tớ mãn nguyện lắm.

“Cậu hung dữ với tớ làm gì?”

May mà giáo viên chỉ hỏi: “Nguyên Dã, em có chỗ nào không khỏe à?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Xuân Tảo chợt nhận ra câu phản bác vừa rồi của mình… có gì đó sai sai, lại còn mang hàm ý sâu xa nữa.

Xuân Tảo thuận theo lời mẹ đưa tay sờ trán: “Không ạ, chắc chỉ hơi mệt thôi.”

Nguyên Dã không truy hỏi nữa:

Đồ Văn Vĩ lập tức thay đổi thái độ, quỳ gối xin tha chỉ trong một giây: “Không hét nữa, câm mồm ngay, không nói một chữ nào, làm người ngay thẳng sống đời lương thiện.” Cậu ta nhập vai cực nhanh, còn quay sang chỉ trích những người xung quanh: “Mấy đứa bây cũng thế! Từ nay tao sẽ là giám sát viên đặc biệt của anh Nguyên!”

Nguyên Dã:

Cô thậm chí còn chẳng nhớ nổi, thế mà anh lại thấy, còn giữ gìn như báu vật nữa.

Trong lớp, Nguyên Dã cũng tỏ ra không mấy hài lòng với những kẻ thích làm loạn này. Anh quét mắt lạnh lùng nhìn quanh: “Đứa nào hô lên đầu tiên?”

Xuân Tảo vẫn chưa hoàn hồn: “Bọn họ là…?”

Chờ đợi đến động tác thứ tám, cô nín thở quay đầu.

Nguyên Dã:

Đồng Việt gật đầu chắc nịch: “Chứ còn gì nữa? Có chồng là nam thần trường học đúng là phiền thật đấy.”

Vẫn còn ổn, không quá liều đâu.

Bình thường cậu mấy giờ ngủ?

Tin nhắn dừng lại.

Đồ Văn Vĩ á khẩu, không phản bác nổi.

Chương 37: Nạp quá nhiều đường

Cũng không luôn.

“Biết cái đầu cậu ấy!”

Cô nhanh chân bước tới: “Cậu chưa đi học à?”

Bốn mắt giao nhau.

Mấy tên hò hét hăng nhất lập tức chối bay chối biến.

Một chút ngọt ngào thôi mà (cười).

Cố tình đây mà!

Nhưng dù đã bịt miệng cả lớp, chuyện của hai người vẫn bị lan truyền như vết dầu loang, trở thành tin đồn sốt dẻo khắp khối.

“Sao lại không ăn sáng? Học tập có vất vả thế nào cũng phải ăn đúng bữa, sức khỏe là quan trọng nhất.” Giáo viên nghiêm túc căn dặn rồi giục: “Mau đi mua gì ăn đi!”

Tầm 12 giờ, 12 giờ rưỡi.

Sau khi hạ quyết tâm, lần đầu tiên trong đời Xuân Tảo tập thể d·ụ·c với sự tập trung tuyệt đối. Trong đầu cô chỉ nghĩ đến một chuyện, một người, động tác chính xác đến mức có thể dự thi đấu.

Xuân Tảo ngạc nhiên: “Sáng đâu có hẹn đi cùng nhau.” Chuyện này không nằm trong thỏa thuận nhưng lại vui mừng ngoài dự kiến.

***

Đồ Văn Vĩ trợn mắt như chuông đồng, bắt đầu cảm thấy bất an nhưng vẫn lảng vảng ở gần chưa dám đi xa.

Giữa đám đông, dường như tất cả chỉ để chờ giây phút này.

Cậu không khỏe hả?

Tập trung! Tập trung nào! Xuân Tảo tự nhắc nhở mình, mở sang trang mới của cuốn sổ ghi chép và bắt đầu chép lại bài mà ngày mai giáo viên sẽ kiểm tra. May mà vẫn nhớ hết, não chưa bị “ngâm” trong bể đường đến mức tê liệt.

Chỉ là, lặng lẽ nhìn về phía cô từ xa.

Anh mà bị hạ đường huyết ư? Ba phút trước vừa mới nạp nhiều đường quá thì có.

***

Sau khi cởi áo len, cô nhanh chóng chui tọt vào chăn, mở điện thoại rồi lập tức vào QQ. Không nghe nhạc, không đeo tai nghe, phòng trường hợp mẹ đột nhiên kiểm tra.

[Hình ảnh]

Nếu cậu nhắn tin cho tớ thì tớ sẽ tập trung nhắn, còn không thì chơi hai ván game.

Xuân Tảo:

Mặc dù vị trí di chuyển và chỗ đứng của anh đã khắc sâu trong tâm trí cô từ lâu.

Đặc biệt là đối phương cũng đột nhiên im lặng, như thể cũng bị cứng họng không biết đáp lại thế nào cho đúng.

Tớ đi ngủ đây.

“Nhưng mày cũng sủa theo mà.” Nguyên Dã lườm cậu ta: “Đúng không?”

Nguyên Dã bất đắc dĩ ngồi trở lại chỗ.

Bước chân Xuân Tảo khựng lại, mặt đỏ đến tận cổ, may mà có khăn quàng che bớt. Cô suýt chút nữa đẩy anh ra, giả vờ không hiểu: “Dây buộc tóc nào? Không biết nữa, chắc làm mất rồi.”

Cậu sốt ruột đi chơi game à?

Dõi theo bóng lưng Xuân Tảo khuất vào đám đông, Nguyên Dã chậm rãi theo chân bạn cùng bàn bước ra sân chạy, đi được nửa đường thì bị giáo viên chủ nhiệm gọi lại.

Nguyên Dã:

Cô thích Nguyên Dã lắm lắm.

Nhưng vừa ngồi xuống và mở sách ra, khóe môi lại không kiềm được mà cong lên lần nữa.

***

Nguyên Dã:

Xuân Tảo giả vờ hào phóng:

Vậy bây giờ cậu định chơi game à?

“Vâng, cảm ơn thầy ạ. Em đi ngay đây.”

Xuân Tảo:

Được, vậy hôm nay tớ cũng ngủ sớm.

Xuân Tảo nhìn chằm chằm mấy chữ cuối cùng anh gửi, có khi nào cô đang mơ thật không? Nếu không thì tại sao cả người cô lại mềm nhũn như viên kẹo soda, nhẹ bẫng đến nỗi như sắp tan ra thế này? Tấm chăn bông dày nặng trên người cũng như biến thành lụa tơ tằm hay lông ngỗng êm ái. Cô thò đầu ra hít thở chút không khí rồi lại nhanh chóng rụt vào trong. Nhớ lại đoạn tin nhắn vừa rồi, cô phải dùng hết sức kìm nén mới không phát ra tiếng reo như bé hamster vừa gặm được chiếc bánh quy mật ong yêu thích.

Nếu tớ đi ngủ ngay bây giờ thì cậu cũng sẽ đi ngủ sao?

Nguyên Dã:

Nguyên Dã cười nhạt, ấn cậu ta ngồi xuống ghế: “Bắt đầu từ mày trước.” Anh lấy điện thoại ra, liếc sang Hứa Thụ Châu: “Đá nó ra khỏi nhóm chia sẻ đáp án đi.”

Cậu ngủ sớm đi, đừng để thủ khoa của khối lăn ra ngất xỉu ngay tại trường đấy.

Xuân Tảo nhất quyết không để anh dẫn dắt câu chuyện:

Xuân Tảo thành thật thú nhận:

Xuân Tảo lẩm bẩm: “Cậu tưởng tớ không khổ chắc?”

Từ trước đến giờ, anh vẫn luôn sống dưới ánh nhìn soi xét từ khắp nơi như vậy sao? Lúc nào cũng phải làm một “nhà vua” hoàn mỹ không chút tì vết ư?

Nguyên Dã:

Thật á?!

Không có gì, chỉ là muốn đi ngủ sớm thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nguyên Dã lặng lẽ đi theo, ánh mắt lướt qua sau đầu cô, kiềm chế ý muốn nghịch ngợm đuôi ngựa của cô, chỉ hỏi: “Cái dây buộc tóc của cậu đâu rồi?”

Nguyên Dã:

Đắp chăn kỹ vào, mơ đẹp nhé.

Ở vị trí mà cô đã lén nhìn vô số lần, nhiều đến mức chẳng thể đếm xuể, chàng trai cao lớn ấy vẫn thảnh thơi đứng đó. Gió khẽ lướt qua làm tóc anh lay động.

Cô nghĩ một lúc rồi hỏi:

Nguyên Dã:

Xuân Tảo:

Hay bận chơi game?

***

Xuân Tảo giật mình, xoay người lại theo nhịp điệu. Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực. Tiếng tim đập vang dồn dập như có thể át đi mọi âm thanh trên sân trường.

Ai mà biết được.

Một cảm giác chua xót mơ hồ lan ra từ lồ ng ngực, như thể bị một chất lỏng có tính axit nhẹ ăn mòn. Xuân Tảo khẽ cụp mắt, siết chặt môi.

Lạ thật, thế mà không thấy buồn ngủ chút nào.

Xuân Tảo chợt hiểu ra: “Vì… Nguyên Dã sao?”

Sắc mặt Nguyên Dã không hề biến đổi: “À, sáng em chưa ăn gì nên bị hạ đường huyết, có hơi chóng mặt.”

Đồng Việt chỉ thiếu nước đấm ngực dậm chân: “Đến chiêm ngưỡng cậu đấy, chị em à!”

Ừ, cũng gần như vậy.

Đúng thật, từ tối qua đến giờ tớ chỉ ngủ được có nửa tiếng.

“Dạ.” Xuân Tảo đáp, sau đó đóng cửa phòng lại.

Nguyên Dã lấy điện thoại ra, làm bộ bấm vào màn hình: “Ồ, chỉ là tiện đứng đây order bữa sáng thôi.”

“Dạ?”

“Ế? Đừng mà người anh em! Anh Nguyên ——” Đồ Văn Vĩ hốt hoảng nhào tới giật lấy điện thoại của Nguyên Dã.

“Có được rồi nên không biết trân trọng.” Giọng điệu của Nguyên Dã nghe rõ là ám chỉ, “Tớ biết ngay mà.”

Nguyên Dã khẽ cười, không đáp.

Hai ngày nay anh ấy thế nào rồi?

“… Tớ xin lỗi.”

Vậy chẳng phải tớ mới là người làm ảnh hưởng đến giờ giấc của cậu sao?

“Không ai được hét nữa. Đứa nào bị tao phát hiện, lần sau đừng mong chép bài của tao.”

Xuân Tảo kinh ngạc:

Nhưng mà hỏi thật, cậu có muốn đi ngủ sớm không?

“Mệt thì nghỉ ngơi sớm đi.”

Nguyên Dã cũng rất ngạc nhiên: (đọc tại Qidian-VP.com)

“…” Xuân Tảo đỏ mặt vì cái danh xưng tr@n trụi kia. Chồng ư? Cái quái gì vậy…

Nguyên Dã thản nhiên đáp: “Đợi cậu mà.”

Cậu nghe lén người ta nói chuyện đấy à?

Nguyên Dã:

Tại sao vậy?

Anh khẽ cong khoé môi, bắt được ánh mắt cô, hoặc cũng có thể là đang chờ đợi —— ánh nhìn thoáng qua trong chớp mắt của cô.

Cái này cậu lấy đâu ra thế?

Được, ngủ ngon.

Ví dụ như Xuân Tảo, lúc ra sân tập thể d·ụ·c giữa giờ, cô đột nhiên bị hai bạn nữ lạ mặt đuổi theo chặn lại.

Cậu đoán xem.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Nạp quá nhiều đường