Nhà Vua Có Đôi Tai Lừa
Thất Bảo Tô
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 44: Hai trái tim non nớt dựa dẫm vào nhau
Đừng giận vì những lời bà đã dùng để làm tổn thương anh, những câu chữ sắc nhọn như dao.
Nguyên Dã cũng nhìn quanh, nhíu mày đáp: “Hình như… ngược hướng với trường mình.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng Xuân Tảo chẳng buồn để ý.
Ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua gò má cô lau đi những vệt nước mắt. Đôi mắt anh tĩnh lặng, dịu dàng như đang phác họa một câu chuyện xưa thật đẹp.
Nguyên Dã bị cảm xúc ấy cuốn theo, khóe môi nhếch lên: “Đây mà cũng gọi là mơ ước á?”
Xuân Tảo mỉm cười mà hai mắt vẫn rưng rưng: “Tớ chưa bao giờ ở bên ngoài muộn như thế này. Sống 17 năm, đây là lần đầu tiên.”
Anh gắng nuốt cảm xúc dâng trào xuống, kiềm chế lại rồi thấp giọng đồng ý, không nói thêm gì nữa mà chỉ lặng lẽ nắm lấy tay cô.
Cánh tay họ đung đưa mạnh hơn.
Một cảm xúc lạ lẫm trào dâng trong lòng. Từ năm ngoái đến giờ, hai người vẫn luôn giữ một khoảng cách vừa phải, quy củ và đúng mực, chưa bao giờ gần gũi đến thế.
Nguyên Dã im lặng.
Đi về phía có ánh sáng.
Anh vốn dĩ là một kẻ vô gia cư chẳng có nơi nào để đi. Cái tự do mà trước giờ anh vẫn thản nhiên tận hưởng, đến giờ phút này lại hóa thành xiềng xích mềm mại nhưng đủ sức siết chặt.
Chương 44: Hai trái tim non nớt dựa dẫm vào nhau
“Đi cùng cậu là được.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyên Dã như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, thu tay lại.
Cô hỏi: “Bây giờ là mấy giờ?”
Khớp xương vang lên những tiếng cọt kẹt nhỏ xíu. Như thể đã hạ quyết tâm, anh vươn tay khẽ vỗ nhẹ lên bờ vai cô gái bên cạnh.
Khoảnh khắc ấy, Nguyên Dã bỗng cảm nhận được một nỗi sợ mơ hồ. Anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt đen sâu thẳm như muốn nghiền nát mọi thứ, đong đầy sự trân trọng, nỗi xót xa và có lẽ là còn nhiều hơn thế.
“C·h·ế·t nhanh vậy? Trận đấu kết thúc luôn rồi sao?”
Nguyên Dã bình tĩnh đáp: “Không.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Bây giờ, ngay lập tức.”
Nhưng ngay khi đang hạ gục một đối thủ, anh phát hiện Xuân Tảo đã dừng tay từ lúc nào, đang gối đầu lên tay khẽ khàng nhắm mắt ngủ.
Anh nâng cằm cô lên, hơi thở ấm áp phả lên vầng trán thấp thoáng sau mái tóc.
Thiếu nam thiếu nữ mười ngón tay đan chặt chậm rãi bước đi trên con đường vắng vẻ chỉ sót lại dòng xe cộ thưa thớt.
Nhưng cũng có cả hơi nóng mông lung và một chút lạc lõng vô định.
Xuân Tảo bị anh nhìn đến ngượng, lo bộ dạng nước mắt nước mũi tèm lem của mình quá xấu, cô hơi nghiêng mặt tránh đi.
Anh lấy điện thoại từ túi quần ra, liếc nhìn bản đồ định vị: “Ra khỏi con hẻm này là đến đường Bình Xương.”
Cuối cùng ——
“Sắp sáng rồi.” Nguyên Dã nghiêng mặt nhìn cô, giọng anh nghiêm túc mà dịu dàng. “Để tớ đưa cậu về.”
“OK.”
Trong đại sảnh vương đầy khói thuốc, hỗn tạp đủ loại người, có người ngủ gục trên bàn phím, có người mắt đỏ au như phê thuốc, cũng có người tò mò nhìn chằm chằm đôi trai gái mặc đồng phục sạch sẽ như thể bọn họ không thuộc về nơi này vậy.
Anh chẳng thể cho cô một nơi ấm áp và yên ổn dù chỉ một đêm.
Dòng sông về đêm tựa như dải lụa đen đính đầy ngọc trải dài vô tận, gợn sóng lấp lánh theo làn gió.
Còn hai tháng nữa anh mới đủ tuổi trưởng thành, hiển nhiên Xuân Tảo cũng chưa. Mười tám tuổi giống như một ranh giới, như bước kiểm định cuối cùng trước khi một sản phẩm được tung ra thị trường, ngăn họ lại phía sau bức tường cao chưa thể hòa nhập hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Cô muốn nắm lấy cổ tay anh đẩy ra, nhưng rồi lại siết chặt tay mình.
“Chỉ cần đi thôi.”
Mà cũng ấm áp lạ thường.
Một lát sau cô mới nhận ra có gì đó sai sai. Nhìn sang bên cạnh, cô phát hiện màn hình của Nguyên Dã vẫn đứng yên ở giao diện khởi động, không mở bất kỳ ứng dụng nào, tai nghe cũng chưa đeo.
“Còn, lầu hai, rẽ trái, phòng số 4.” Cậu nhân viên tóc xù nhìn lướt qua Xuân Tảo sau đó quét mắt sang màn hình hiển thị giờ. “Khoan đã… hai giờ sáng rồi còn đi net? Cho dù mai không phải đi học cũng đâu cần chơi muộn vậy chứ.”
Chỉ cần đi.
Rốt cuộc không biết đã ngồi lặng ở đó bao lâu, khi sắc trời bắt đầu nhạt dần, Nguyên Dã siết chặt tay thành nắm đấm.
Nguyên Dã giơ tay bấm vào nút nguồn ngay bên cạnh màn hình: “Công chúa hạt đậu, xin mời.”
Tóc của cả hai cũng bị gió thổi tung.
***
Thật kỳ diệu. Hành động ấy cuốn đi gần hết cảm xúc nặng nề ban nãy.
Nguyên Dã: “Hửm?”
Cô rê chuột một hồi để làm quen với hệ thống, đầu tiên mở ngay phần mềm nghe nhạc ra, sau đó vào 4399 chơi đủ thể loại game thay đồ, làm móng, quản lý nhà hàng, nuôi thú cưng… Thấy game nào đồ họa xấu là cô lập tức thoát ra đổi trò khác.
“Này tớ bảo… Sao cậu chạy giỏi thế.” Anh bỗng cong môi cười. “Hôm Đại hội Thể thao mọi người chỉ bắt cậu viết bài chứ không cho thi chạy thật đúng là lãng phí tài năng.”
Cô vội che miệng, nhưng vẫn bị Nguyên Dã bắt gặp.
“Cậu lo chơi game của cậu đi.” Cô lập tức đỏ mặt.
Nguyên Dã bật cười: “Cậu xem tớ là gì đấy? Là gián điệp mẹ cậu cài vào à, hay đồng lõa?”
Dưới màn đêm, Xuân Tảo liếc mắt là có thể nhìn thấy đầu hẻm, ánh đèn thành phố phía xa soi sáng lối ra, như một cánh cửa nhỏ dẫn đến một thế giới khác.
Cuối cùng anh quyết định không phá hỏng khoảnh khắc này và cũng không ép buộc cô, càng không muốn đứng ở phía đối lập với cô.
Đi xuống cầu, Nguyên Dã gọi một chiếc xe công nghệ chở họ đến nơi trú chân hiếm hoi giữa đêm hè này.
Anh chần chừ mở miệng: “Chúng ta… chắc không thuê được phòng.”
“Không! Tớ không về!” Cô như bị giật mình, vội vàng lùi lại, đôi mắt lập tức ngân ngấn nước. “Tớ không muốn về nhà…”
Xuân Tảo giật mình tỉnh giấc, đôi mắt ngái ngủ chớp chớp vài lần, cô mất một lúc mới ý thức được mình đang ở đâu rồi lầm bầm hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Vì bộ đồng phục trên người, vì vào cái thời điểm khuya khoắt này.
Ghế sofa bên cạnh lún xuống, Nguyên Dã cũng ngồi xuống theo, anh tựa lưng vào ghế, thảnh thơi nhìn cô loay hoay tìm kiếm, bất giác bật cười.
Những giọt nước mắt lặng lẽ lăn khỏi cằm Xuân Tảo, môi cô run rẩy.
Chỉ cần anh ở bên cạnh cô và cô cũng ở bên cạnh anh. Chỉ cần họ vẫn trong tầm mắt nhau.
Dưới ánh nhìn ép buộc của cô, Nguyên Dã đành bật hết hiệu ứng âm thanh lên, nghiêm túc điều khiển nhân vật chiến đấu, song anh lại không tập trung, chỉ chạy lung tung, cuối cùng bị bắn c·h·ế·t ngay lập tức.
Dưới động tác quá đỗi dịu dàng ấy của anh, hai chân Xuân Tảo như muốn nhũn ra.
Lúc này mà còn đùa được sao? Xuân Tảo vờ tức giận, đấm nhẹ vào ngực anh một cái.
Lý trí mách bảo rằng anh nên đưa Xuân Tảo về nhà, về lại căn phòng ngột ngạt nhưng an toàn đó.
“Ừ.”
Cậu nhân viên tóc xù nhún vai đáp: “OK.” Sau đó cúi đầu thao tác trên máy tính.
Chỉ muốn bấu chặt lấy vạt áo anh, dựa vào nó, hoàn toàn thả lỏng rồi òa khóc nức nở, đau thấu tim gan.
Chẳng biết mình đã chạy bao lâu, Xuân Tảo lao xuống từng bậc cầu thang trắng xám u tối, cánh cửa sắt phía sau đóng sầm lại, trước mắt chỉ còn màn đêm đặc quánh như nhựa đường nuốt chửng mọi thứ. Cô thở hổn hển, mũi miệng nghẹn lại, chân như rót chì.
Cô im lặng, cẩn thận nhặt từng tờ lên, xếp ngay ngắn lại rồi nhét vào tay anh: “Cất đi.”
“Tớ đâu phải công chúa hạt đậu.” Xuân Tảo dứt khoát ngồi xuống, cúi người tìm công tắc máy tính bên dưới.
Nguyên Dã kéo Xuân Tảo nhanh chóng lướt qua đại sảnh lên lầu hai, vào phòng rồi khóa chốt cửa.
“Á!” Cô gái bên cạnh lén nhìn anh rồi giật mình la lên: “Cậu c·h·ế·t rồi hả?”
Chàng trai ôm ngực giả bộ bị thương nặng, nghiêng đầu ho khẽ hai tiếng: “Có khi còn đủ sức thi ném đ ĩa nữa ấy.”
Nguyên Dã gật đầu: “Được.” Anh tùy tiện mở một ván FPS nhưng ánh mắt vẫn chú ý về phía cô.
Nước mắt Xuân Tảo bắt đầu tuôn ra như suối.
“Ừ, không nhiều người lắm.”
Nếu không có bà, anh đâu thể gặp được cô.
Nguyên Dã nhìn cô chăm chú không rời mắt.
Sạch sẽ đến lạ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ước mơ của tớ sắp thành hiện thực rồi.” Giọng cô bỗng có chút phấn khích khó tả.
“Máy này bật kiểu gì vậy?”
Nguyên Dã lâm vào thế khó.
Nhưng Xuân Tảo không hề do dự hay bối rối, chỉ nhanh chóng đáp: “Có thể không…”
Nguyên Dã nghiêng đầu: “Ừ.”
Anh bất giác nhớ đến Eve trong bộ phim “WALL-E”, chú robot trắng muốt, trơn láng và cực kỳ ngầu lòi, đã vượt qua ngàn năm ánh sáng để đến Trái Đất đã sớm hoang tàn, không ngừng tìm kiếm và khám phá. Còn anh thì giống như chú robot nhỏ bé cũ kỹ giữa đống đổ nát, cuối cùng lại trót phải lòng cô ấy.
Anh đã đánh giá quá cao bản thân.
Cô bĩu môi, hít sâu một hơi rồi bắt đầu quan sát xung quanh: “Bọn mình chạy đến đâu rồi?”
Như tâm linh tương thông, Xuân Tảo tiếp lời: “Dẫn tớ đến Thành Khang Môn đi, tiệm net mà cậu hay tới ấy. Bên đó đâu có quan tâm tuổi tác.”
Xuân Tảo câm nín, lập tức bật máy của mình lên rồi đeo tai nghe vào.
Nhớ đến dáng vẻ mệt mỏi của cô sau tiết tự học tối nay và cả trạng thái căng thẳng quá mức sau trận cãi vã, anh lập tức kết luận: “Cậu cần nghỉ ngơi.”
Giây phút này, cô thật sự hiểu rõ, cũng đoán được anh sắp nói gì, bọn họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc chia xa.
Sống mũi Nguyên Dã bỗng cay cay.
Có một âm thanh bắt đầu gào thét trong lòng, mắng nhiếc anh thậm tệ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyên Dã à, mày thật là vô dụng.
Cổ họng anh nghẹn lại: “Tớ tạm thời chẳng có cách nào khác…” Chẳng có cách nào đưa cậu đi thật xa, chẳng thể cho cậu một nơi mà cậu có thể hít thở tự do.
Nguyên Dã lặng đi, hơi thở nặng nề hơn.
Xuân Tảo: “…”
“Đừng chạy nữa, Xuân Tảo.” Giọng anh khàn khàn mang theo hơi thở ấm áp, cằm tựa vào trán cô. Cách một lớp đồng phục trắng tinh, cô cảm nhận được lồ ng ngực anh phập phồng dữ dội, hơi nóng tỏa ra bỏng rát. Đầu mũi cô và cả gương mặt cô như thể ngọn núi lửa âm ỉ dưới lớp tuyết trắng: “Đừng chạy nữa.”
Nhưng ngay giây tiếp theo cô đã hiểu ra, khuôn mặt hơi nóng lên: “À…” Ánh mắt cô né tránh: “Đúng ha, khách sạn không nhận khách vị thành niên.”
“Thì ra ban đêm ở thành phố Nghi là như thế này…” Xuân Tảo đảo mắt nhìn quanh, như thể muốn khắc vào trí nhớ một thế giới hoàn toàn mới, một khu vườn tráng lệ lộng lẫy.
“Đeo tai nghe vào luôn.”
Đúng như lời mẹ cô nói —— Bà là người đã sinh ra cô.
“Nhìn này, tớ cao bằng cậu rồi.” Cô kiễng chân bước đi, bàn tay còn lại giơ ngang ra để giữ thăng bằng.
Dòng xe và dải đèn rực rỡ như ngân hà. Bọn họ nắm chặt lấy tay nhau, cùng nhau nhảy múa giữa không gian vô tận.
Nguyên Dã gật đầu: “Nhớ.”
Khi đã không còn ai lướt ngang qua nữa, cô khẽ nói: “Cảm giác thế giới chỉ còn lại hai đứa mình.” Rồi hít một hơi thật sâu: “Tuyệt quá.”
Nhưng bản năng lại nói cho anh biết cô không muốn quay về lúc này, không muốn đối diện với đống bừa bộn sau cơn bão vừa rồi.
Song cô cố nén lại: “Được rồi.” Cô cụp mắt, trốn tránh sự đụng chạm của anh dù trong lòng vẫn còn luyến tiếc.
“Còn phòng chứ?” Nguyên Dã vào thẳng vấn đề.
Nguyên Dã bật cười theo: “Cười gì thế?”
Mặc kệ mọi quy tắc. Bỏ mặc tất cả thế gian.
Anh nhìn cô: “Buồn ngủ rồi à?”
Thấy Xuân Tảo định ngồi xuống, anh vội kéo cô lại, mở balo, rút mấy tờ đề cương mỏng dính ra rồi trải lên mặt ghế: “Cậu ngồi đi.”
Chỉ hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”
Xuân Tảo ngạc nhiên nhìn anh, cô chớp mắt hai cái rồi bất giác cười rộ lên, đôi mắt cô sáng như sao.
Sự tuyệt vọng đến tận xương tủy ấy gần như khiến anh nghẹn ngào.
Cứ đi là được.
Cả hai đều hiểu rõ, trở về có nghĩa là gì.
Sợ làm cô tỉnh giấc, anh chỉ có thể thở thật khẽ để kiềm chế cơn sóng đang cuộn trào trong lòng, tự nghi hoặc và căm ghét chính mình.
Cánh tay buông thõng của cả hai bởi thế mà duỗi ra. Khi họ bước đi, chúng đung đưa theo nhịp giống như cây cầu dây mong manh nhưng cũng kiên cố đến lạ.
Bị nghi ngờ trình độ, lòng tự tôn của Nguyên Dã lập tức trỗi dậy. Anh mở lại một ván khác, nhảy xuống khu vực chiến trường rồi tập trung toàn bộ tinh thần.
Nguyên Dã im lặng hai giây, sau đó thu lại rồi bỏ vào balo.
Nhưng nếu quay về nơi đó, sự tồn tại của anh sẽ khiến cô phải đối diện với điều gì đây?
Nụ cười trên mặt cũng ngày càng rạng rỡ.
Cơn gió đêm mùa hạ thổi qua, vấn vương hương hoa quế thoang thoảng trong không gian tĩnh mịch.
Trên làn đường dành cho xe phi động cơ, thỉnh thoảng có vài người đi làm về muộn lướt qua trên chiếc xe đạp công cộng, người thong dong, người hối hả.
Thế giới bỗng trở nên thật nhỏ bé và chật hẹp, nhưng vừa đủ để bao lấy cô. Cô hít thở không khí mong manh giữa hai người rồi dần dần biến trở lại thành một đứa trẻ sơ sinh chỉ biết khóc để giải toả nỗi đau và khát khao. Cô không muốn bước đi, không muốn nói chuyện cũng chẳng cần bất kỳ kỹ năng hay sở trường nào.
Anh hơi tách hai người ra, cúi thấp đầu tìm đến gương mặt cô, đôi mắt cô đã ướt đẫm, “Sao có thể chứ?”
Nhờ gương mặt ưa nhìn, anh để lại ấn tượng sâu sắc với anh nhân viên quầy lễ tân, nhưng giờ này mà còn thấy anh xuất hiện, lại còn đi cùng một cô gái, đối phương không khỏi ngạc nhiên: “Ô hello anh đẹp trai, lâu rồi không gặp.”
Những chiếc lá xanh sẫm khẽ quệt qua ống quần cô. Từ góc độ gần như ngang bằng, cô nghiêng đầu nhìn sang, trông như một chú chim ngỗng tuyết nhẹ bẫng.
Xuân Tảo vô thức hỏi lại: “Thuê phòng?”
Nguyên Dã bỗng cảm thấy bàn tay mình nhẹ đi. Anh quay sang nhìn, cô đã nhảy lên bức tường thấp lát gạch quanh bồn hoa.
Gió sông lồ ng lộng, len lỏi vào lớp đồng phục mang theo cái mát lạnh dễ chịu. Xuân Tảo không nhịn được mà ngáp một cái.
Trên màn hình, nhân vật vốn đang ra sức chạy khỏi vòng bo bỗng khựng lại giữa cánh đồng cỏ úa và những tảng đá vàng.
Còn bọn họ ít nhiều cũng thu hút ánh nhìn tò mò của những người qua đường.
Anh ngả người ra sau quan sát cô, cười mà như không.
Vừa dứt lời, anh lập tức hối hận, đây là một câu hỏi rõ là vô trách nhiệm. Người khiến cô phải chạy trốn giữa đêm khuya không chốn dung thân là anh, mà cô cũng chưa từng có kinh nghiệm ngủ bên ngoài, vậy mà anh lại để cô phải quyết định.
Che giấu không có nghĩa là không cần đối mặt. Tấm màn trắng bị vén lên để lộ hai trái tim non nớt dựa sát vào nhau, run rẩy và rướm máu.
Anh chợt nheo mắt rồi ánh mắt lại sáng lên: “Nếu cậu không ngại thì tớ có thể…”
Anh cố gắng nói tiếp, giọng đầy khó khăn: “Những lời mẹ cậu nói tối qua rất khó nghe, nhất là những lời bà ấy nói về cậu, tớ không đồng ý một chút nào. Nhưng những gì bà ấy nói về tớ… tớ nghĩ bà ấy đúng.”
Dường như người đang ôm cô cũng cảm nhận được điều đó, bàn tay siết lại kéo cô vào lòng chặt hơn, hoàn toàn ôm trọn lấy cô.
Nguyên Dã cũng giơ tay lên theo.
Xuân Tảo lập tức nín khóc, bật cười.
Cả hai đều biết.
Ánh đèn trắng hắt xuống, chiếc sofa đôi cũ kỹ màu đỏ lộ ra những vết loang lổ, thậm chí có chỗ còn lòi cả lớp đệm xốp bên trong. Nguyên Dã liếc mắt qua, chân mày hơi nhíu lại. Những thứ mà trước đây anh chẳng thèm để tâm nay lại thấy chướng mắt vô cùng.
Xuân Tảo nhíu mày cảnh giác: “Cậu đừng hòng bắt tớ về.”
Nhìn thấy những dòng chữ viết tay dày đặc trên đó, Xuân Tảo vừa bất ngờ vừa từ chối: “Không cần đâu. Cậu không có xíu tôn trọng học tập nào hở?”
Nguyên Dã giữ chặt lấy hai cánh tay cô, trong lòng cũng đau đớn không kém: “Xuân Tảo, cậu phải về, cậu còn phải đi học, mà tớ…”
Đi đâu cũng không quan trọng.
“Nghe tớ, về nhà đi. Sau khi về nhà, tớ sẽ dọn đi. Đừng cãi nhau với mẹ vì chuyện của chúng ta nữa, cũng đừng buồn hay phiền lòng vì bất kỳ điều gì khác. Cậu hãy tập trung ôn thi, cứ đi theo con đường mà cậu đã định sẵn.” Nguyên Dã cố gắng giữ giọng thật bình tĩnh, song đôi mắt đã đỏ hoe: “Tớ cũng vậy. Đợi đến khi thi xong, tớ nhất định, nhất định sẽ quay về bên cậu.”
Cô bị một cánh tay kéo dừng lại. Chàng trai bên cạnh giữ lấy gáy cô rồi ôm chặt cô vào lòng.
“Cậu còn nhớ không?” Cô chống cằm: “Tết năm ngoái tớ từng nói muốn xem cậu chơi game mà.”
Bỗng tiếng nhân vật bị bắn hạ trong tai nghe kéo Nguyên Dã trở lại thực tại. Anh nhẹ nhàng tháo tai nghe. Ánh sáng trắng nhàn nhạt hắt lên khuôn mặt trầm lặng của anh. Trong lòng bực bội và đè nén, anh khẽ cau mày bứt tóc.
Những lời trách móc của người mẹ vài tiếng trước lại vang vọng trong tâm trí anh, từng câu từng chữ không ngừng lặp đi lặp lại.
“Ừ.”
Nguyên Dã im lặng. Phải giải thích sao cho không kỳ quặc và đỡ gây hiểu lầm đây?
“Cứ tưởng cậu giỏi lắm chứ.”
Tâm trí Nguyên Dã nhanh chóng bị nuốt chửng, bị bóc tách từng chút một, bị nỗi bất lực cuốn trôi như thủy triều dữ.
Nguyên Dã không giải thích, chỉ nói ngắn gọn: “Mở một phòng đôi cho bọn tôi là được.”
Xuân Tảo khe khẽ ngân nga một giai điệu không rõ ràng nhưng lại vô cùng vui tươi.
Nguyên Dã đáp: “Sắp 12 giờ.”
Xuân Tảo lắc đầu, mạnh miệng đáp: “Không có, tại gió thổi mát quá mà thôi.”
“?”
Đến khi gần như không thể thở nổi nữa, chút tỉnh táo mới quay lại. Xuân Tảo nức nở nói: “Cậu đừng giận mẹ tớ…”
Nguyên Dã lặng lẽ ngắm gương mặt ngủ yên của cô gái bên cạnh. Nhìn thấy cô khẽ rụt người lại trong giấc mơ, anh lập tức đưa mu bàn tay kiểm tra cánh tay trần lộ ra dưới lớp áo ngắn tay của cô. Trong bầu không khí lạnh lẽo của quán net, da cô lạnh buốt như băng. Anh nhìn xuống chính mình rồi đảo mắt xung quanh tìm kiếm thứ gì đó. Cuối cùng ánh mắt anh dừng lại, lặng lẽ quét qua khung cảnh nhếch nhác xung quanh. Không khí tù túng, mùi thuốc lá vất vưởng, mọi thứ đều thật tệ.
Có dũng khí phản kháng không đồng nghĩa với việc có đủ năng lực để làm vậy.
Gần hai giờ sáng, bọn họ đi lên một cây cầu dài, tựa vào lan can nhìn xuống dòng nước bên dưới.
“Hừ.” Xuân Tảo gác cằm lên lan can, lẩm bẩm: “Dù sao tớ cũng không muốn về nhà.”
Tự do biết bao, bình yên biết bao. Ngay cả không khí cũng sạch sẽ đến mức vô thực.
Nguyên Dã không chút chần chừ đưa tay kéo cô quay lại.
Nguyên Dã khẽ “ừ” một tiếng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.