Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 52: Càng nói càng linh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 52: Càng nói càng linh


Ngón tay Xuân Tảo bắt đầu run rẩy dữ dội, run như đang sàng gạo vậy. Cô siết chặt bàn tay để ổn định lại rồi nhập lại thông tin, nhấn xác nhận.

Nếu không với đôi mắt cú vọ của Xuân Sơ Trân, chắc chắn cô sẽ bị lôi ra thẩm vấn ngay trong đêm.

Tổng điểm văn hóa (không tính điểm ưu tiên): 657

“Hôm nay có muốn thử lại không?”

Nhưng ngay giây tiếp theo, bà chị gái đang kề sát bên cô đột nhiên hét lên một tiếng chói tai:

Cô từng nghe Đồng Việt kể về nụ hôn đầu của cô ấy, hình như là vào mùa đông năm lớp 11, lúc đó cô ấy và Lục Cảnh Hằng đều mặc áo phao dày sụ như hai chú gấu bông. Khi cả hai đi đến góc tối trên khán đài sân vận động, cậu ấy bất ngờ cúi đầu hỏi cô nàng: “Anh hôn em được không?”

Đơn giản lắm. Hồi đó Lục Cảnh Hằng vừa hỏi xong, tớ chẳng nói gì mà kiễng chân hôn luôn. Cậu ấy ngây người ra, tớ liền nhìn thẳng vào mắt cậu ấy rồi nói: ‘Đây là câu trả lời của em.’ Thấy chị đây ngầu không?

Ừ, anh điên rồi.

Xuân Tảo khó hiểu: “Sao thế?”

Cô không biết mình đã nhắm mắt lại từ khi nào.

Áo anh đột nhiên bị ai đó kéo nhẹ.

Xuân Tảo vừa hồi tưởng vừa bật điện thoại lên, không chút ngạc nhiên khi thấy tin nhắn của Nguyên Dã.

Xuân Tảo chống cằm, nhăn nhó đáp: “Sắp có điểm rồi, em căng thẳng quá.”

Một mặt mà cô chưa từng thấy bao giờ.

Nghe bạn gái lên kế hoạch đâu vào đấy, giọng Nguyên Dã u oán thấy rõ: “Em không thể dành cả kỳ nghỉ hè cho anh được sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nguyên Dã vẫn dựa vào vai cô không nhúc nhích, chỉ bật cười trầm thấp.

Xuân Tảo thở phào một hơi, vội vàng cầu cứu Đồng Việt, gõ gõ xóa xóa nửa ngày, cuối cùng cũng soạn được một câu hỏi không quá mất mặt:

Xuân Tảo thở gấp, quan tâm hỏi: “Anh tra điểm chưa?”

Quả nhiên Xuân Tảo ngước mắt lên, nhìn chằm chằm anh: “Thử cái gì cơ?”

Hôm nay mới ngày 11 nhỉ? Chưa đến một tuần mà hai cậu tiến triển nhanh dữ!

Xuân Tảo chỉ có thể bấu lấy vai Nguyên Dã, để lại nếp gấp thật sâu trên áo anh.

Không sao là được rồi.

Nguyên Dã: “Anh bị giáo viên của ngôi trường mơ ước của em nhốt trong khách sạn rồi.”

Nhưng cũng vì chuyện đó mà sự căng thẳng trong lòng Xuân Tảo bắt đầu lớn dần. Cô lục tìm đáp án của từng môn, đối chiếu lại thật kỹ, mong có thể làm dịu đi nỗi bất an.

Hơi thở của cả hai dần trở nên hỗn loạn, quấn quýt lấy nhau.

Cô còn cẩn thận thêm một dấu chấm than để nhấn mạnh hơn.

Cạch. Giao diện điểm số nền trắng nhấp nháy hiện lên. Xuân Tảo gần như nheo mắt theo phản xạ, nghiêng đầu không dám nhìn.

Khi Xuân Tảo không kìm được bật ra một tiếng nức nghẹn ngào, nụ hôn vốn quấn quýt liền ngưng lại một chút. Nhưng ngay sau đó nó trở nên càng thêm nóng bỏng.

Thì ra đây chính là kiểu “ướt” mà Đồng Việt từng nói.

Toán: 130

Sau khi bình tâm lại và tiêu hóa hết kết quả điểm số, cô vội vàng gọi điện cho Nguyên Dã, sợ chậm một giây cũng không kịp.

Nguyên Dã có thể là bầu trời trong xanh, cũng có thể là màn đêm u tối, là cơn mưa rào dữ dội giữa mùa hạ.

Một tay anh chống bên hông, một tay ôm lấy lưng cô, mạnh mẽ kéo cô về phía mình.

Anh không thể dừng lại.

Xuân Sướng lập tức ôm chặt em gái: “Em gái chị là người trâu bò nhất thế giới!!!!”

Chỉ chạm một cái thôi.

Xuân Tảo xì một cái: “Anh tưởng vẫn còn học cấp ba chắc, lúc nào cũng tranh Top 1.”

Mặt Xuân Tảo đỏ bừng, song vẫn không quên truy cứu: “Vậy thế nào mới được gọi là nghiêm túc?”

Nguyên Dã có thể cảm nhận được điều đó.

Ngày 15 tháng 6, Xuân Tảo nhận được hai cuộc gọi, cuộc gọi thứ nhất là của quán cà phê, thông báo cô có thể nhận việc làm thêm hè nhưng mỗi ngày phải làm đủ 8 tiếng, không nhận nhân viên làm dưới một tháng.

Anh quay lại, đối diện với gương mặt hơi cúi xuống của cô gái: “Hôm qua em…”

Cũng như thể vô tình giải phóng một mặt khác của chính mình.

Đồng Việt lập tức ỉu xìu như quả bóng bị xì hơi:

Rồi hỏi thẳng:

Tổ hợp: 249

“Không tính.” Cái đó sao có thể tính là nụ hôn đầu, anh không hài lòng. “Chưa đủ nghiêm túc.”

Xuân Tảo vừa buồn cười vừa bối rối:

Nhưng hoàn toàn vô ích.

Nguyên Dã hơi né tránh ánh mắt cô, anh im lặng giây lát rồi thấp giọng đáp: “Nụ hôn đầu ấy.”

Tiếng chuông vừa vang lên hai lần, đầu dây bên kia lập tức bắt máy.

Dọn dẹp xong, hai người một trước một sau vào bếp.

Với tâm trạng đó, đêm nay cô trằn trọc không yên, cứ tỉnh rồi ngủ, ngủ rồi lại tỉnh. Mỗi lần mở mắt ra cô đều hối hận vì bản thân đã phản ứng không đủ bình tĩnh, không đủ khí chất. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trên lối đi hẹp của gian bếp, anh đang đứng còn cô thì ngồi, cả hai tựa vào nhau như thể đã kiệt sức. Họ cùng đắm chìm trong dư vị còn sót lại, cố gắng lấy lại nhịp thở, dần dần bình ổn cảm xúc.

Nụ hôn này cuối cùng cũng dừng lại khi cả hai gần như sắp ngạt thở.

Nguyên Dã nhìn cô, ánh mắt hạ xuống vài phần, yết hầu khẽ động rồi lại nhanh chóng nhìn vào mắt cô.

Cô nhập từng con số một trên phiếu báo danh, lòng hồi hộp đến mức tim đập thình thịch như trống đánh, cả người nổi da gà.

Nguyên Dã đáp tỉnh bơ: “Có chứ, làm bạn trai của Xuân Tảo.”

Xuân Tảo không khỏi bóp trán:

Không chỉ điên đâu, mà còn ——

Cảm nhận được cô dần mất sức, Nguyên Dã liền đưa tay vòng qua eo Xuân Tảo, bế cô đặt lên mặt bàn.

Còn Nguyên Dã thì… chẳng thèm hỏi han gì, cứ thế mà hôn thôi.

Hai phút sau, Đồng Việt spam màn hình bằng một loạt dấu hỏi: ?????????

Trong tầm nhìn chao đảo vì bị lắc dữ dội, đôi mắt mở to của Xuân Tảo cũng phản chiếu ánh sáng rực rỡ từ màn hình.

Chương 52: Càng nói càng linh

Môi Xuân Tảo tê dại, cơ thể mềm nhũn.

Nguyên Dã vẫn hờ hững như mọi khi: “Chẳng phải em tự tính điểm rồi còn gì?”

Cuộc trò chuyện tạm thời yên ắng.

Xuân Tảo vô thức bật ra một tiếng rên khe khẽ, Nguyên Dã lập tức dừng lại một chút, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cằm cô, giọng khàn hẳn đi: “Sao thế? Khó chịu à em?”

Cuối cùng Nguyên Dã tìm ra một viên kẹo. Ngay khi Xuân Tảo còn chưa kịp phản ứng, anh đã bỏ kẹo vào miệng nhai rồi bước nhanh về phía cô, hai tay nâng khuôn mặt cô lên rồi cúi xuống hôn.

Mái tóc cô thoang thoảng mùi sơn trà, Nguyên Dã hít sâu một hơi, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.

Cô không biết nên phản ứng thế nào. Dù sao thì sau khi hôn xong, phản xạ duy nhất của cô là chào tạm biệt một cách cứng ngắc, còn anh cũng cứng ngắc mà đáp “Mai gặp nhé” rồi hai đứa mạnh ai nấy đi.

Thanh Hoa & Bắc Đại: “Tui cướp! Tui mạnh dạn cướp!!!”

Trước khi nhấn nút xác nhận, Xuân Tảo chắp hai tay lại áp sát lên mặt, siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch, mắt cô nhắm nghiền, thành kính cầu nguyện.

Mặt cô đỏ bừng, lập tức phủ nhận ngay: “Không có.”

Khi đầu lưỡi anh khẽ chạm vào môi cô, cả hai đồng loạt nín thở.

Nguyên Dã tựa đầu lên vai cô, hơi thở gấp gáp phả vào cổ nóng rực như lưỡi lửa, nhịp thở dồn dập nối tiếp không ngừng.

Hôm nay anh dậy sớm hơn hôm qua, cũng không bày mấy trò ấu trĩ nữa mà nghiêm chỉnh đàng hoàng.

Đôi mắt cô đỏ hoe nhưng đầy kiên cường, hiếm khi buông lời thô t ục, ép hỏi cả nhà: “Cả nhà nói đi, con có trâu bò không?!”

Nguyên Dã tự suy diễn, cho rằng hành động của mình hơi đường đột:

Cuối cùng Nguyên Dã cũng tin:

Nhưng ngay khoảnh khắc này, anh không thể giữ lời hứa trước đó nữa.

Một lúc sau Xuân Tảo mới lấy lại tinh thần, cô đẩy vai anh ra, giọng trách móc vì lưỡi vẫn còn đau: “Anh điên rồi hả?”

Anh buột miệng nói lời thật lòng, giọng khàn khàn: “…Sướng c·h·ế·t đi được.”

Tâm trí và lý trí đang xói mòn và cả bản thân cô cũng vậy, tan ra trong nụ hôn của anh.

Cứ thế, ba mẹ con ôm chặt lấy nhau, nhảy nhót xoay vòng trong niềm vui vỡ òa.

Trùng hợp ghê, anh/em cũng ở trong nhóm à?

Anh thản nhiên chốt lại: “Dù sao thì kỳ nghỉ này một là yêu đương nghiêm túc, hai là nằm dài tận hưởng, ngoài cái đó ra thì đừng ai đến làm phiền anh.”

Cả nhà cùng thở ra một cái.

Cuối cùng, ngày 23 tháng 6 cũng đến.

Anh đi tắm trước, lát nữa nhắn tiếp nhé.

Chị gái cô, Xuân Sướng xin nghỉ phép từ sớm để về nhà, nhất quyết không bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng trong đời em gái.

Việt ơi, nụ hôn đầu của cậu cậu phản ứng thế nào?

Xuân Tảo không hiểu nổi mấy từ ngữ kỳ quái đó, ngập ngừng hai giây rồi trả lời:

Nói rồi, cô đặt tay lên con trỏ chuột rồi nhấp trái.

Trang web hiển thị:

Đồng Việt:


Va chạm, xoay tròn rồi choáng váng; Lạ lẫm nhưng cũng vô cùng tuyệt vời; Như pháo hoa bung nở từng chùm từng chùm rực rỡ trên bầu trời đêm.

Xuân Tảo lí nhí giải thích: “Chỉ là em… không biết phải làm sao, chưa có kinh nghiệm gì nên mới bỏ chạy. Em xử lý hơi kém, anh đừng nghĩ lung tung nhé.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Dù có rảnh rỗi đến nhà Nguyên Dã, ôm bạn trai uống soda xem phim thì cô cũng không thể tập trung, lúc thì thẫn thờ, lúc lại ngây người.

Cậu và Nguyên Dã hôn nhau rồi hả???

Nhịp tim của Nguyên Dã đập điên cuồng như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực.

Đôi mắt anh trợn tròn, sáng rực như gương, phản chiếu lại một trong những hành động táo bạo hiếm hoi trong đời cô.

Xuân Tảo nghe mà phục sát đất. Nếu không phải đang cách một màn hình, cô thật sự muốn đứng lên vỗ tay tán thưởng.

Dù trong lòng hơi khó chịu nhưng anh cũng không ngăn cản hay quấy rầy kế hoạch của cô.

Vì anh hôn em nên em không vui sao?

Nụ hôn ngọt ngào và ướt át.

Cô nàng như phát cuồng vì hít phải thuốc k1ch thích:

Con người khó mà hiểu được vui buồn của nhau. Xuân Tảo thầm thở dài, chỉ khi có kết quả cô mới yên tâm được.

Cứu con với Quan Âm Bồ Tát Vương Mẫu Nương Nương ơi! Xuân Tảo vùi mặt vào cánh tay, sao anh ấy lại nói thẳng ra như vậy chứ:

“A——!!!!!!!!!!!!”

Vì sau khi biết điểm cô còn muốn tìm thêm một công việc gia sư 1-1 nữa nên chọn phương án thứ hai không chút do dự.

Hôm nay có gọi không em?

Sự chiếm lĩnh của anh như vị tướng quân trẻ tuổi trong trận chiến đầu tiên, chưa kịp xâm chiếm nơi nào khác đã chỉ muốn chinh phục một điểm duy nhất.

Xuân Tảo bác bỏ ngay: “Không được. Anh định lãng phí cả một mùa hè dài như vậy hả? Không muốn làm gì sao?”

Biểu hiện của cô kém quá đi mất! Nói là chạy trối c·h·ế·t cũng không ngoa!

Quả nhiên chàng trai không hài lòng, lập tức gửi một dấu “?” sang.

Anh vẫn đang cầm túi rác trên tay mà.

Dư vị của nụ hôn đầu vẫn còn vương vấn trong không khí.

Cô phì cười: “Đây đâu phải công việc, cũng đâu có tiền lương.”

Xuân Tảo dùng khăn quấn đá lạnh rồi chườm suốt mấy tiếng đồng hồ, mãi đến xế chiều môi mới bớt sưng một chút.

Một lần lạ hai lần quen, vừa mở cửa bước vào, anh đã đứng đợi sẵn bên kệ giày.

Nguyên Dã: “Tại sao không?”

Cuộc gọi còn lại là của trung tâm giáo d·ụ·c, họ đang gấp rút tuyển trợ giảng. Mỗi tuần làm vào chiều thứ Tư và thứ Bảy, mỗi buổi 4 tiếng, công việc chủ yếu là hỗ trợ giáo viên, lương trả theo ngày, nếu muốn nghỉ thì báo trước một tuần là được.

Chúc hai người thực hiện được ước mơ, gặp lại nhau trên đỉnh vinh quang.

Chân Xuân Tảo mềm nhũn, một dòng điện tê dại chạy dọc từ đỉnh đầu xuống tận đầu ngón chân.

Một chỗ, một điểm, lặp đi lặp lại mãi cho đến khi hoàn toàn trở thành của mình.

Xuân Sướng thấy vậy bèn kéo mẹ vào ôm cùng không chút do dự.

Những ngày tháng miệt mài sớm hôm, dốc hết sức lực, nuốt ngược mọi gian khổ vào lòng, giờ đây tất cả đều cô đọng trong từng con số nhỏ bé này:

Hai người trao nhau nụ hôn còn vụng về như lần đầu chơi xe điện đụng hay cốc xoay tròn trong công viên.

Lúc này Đồng Việt mới chịu quay lại chủ đề chính:

Sau đó ôm chầm lấy cổ cô, lắc mạnh không chút thương tiếc: “A a a a a a a a a 657 điểm!!!!!!!!!!!!!!!!!! Xuân Tảo a a a a a a a a a em đỉnh quá đi mất!!!!!!!!!!!!!!!!”

Xuân Tảo chưa bao giờ nghĩ rằng nụ hôn đầu của mình lại xảy ra trong tình huống như thế này. Nhẹ nhàng tựa cánh ve, gần như không để lại dấu vết, nhưng dư vị lại kéo dài không dứt giống như rượu mạnh vậy, dù cô chưa từng uống giọt rượu nào, nhưng cảm giác lâng lâng… chắc hẳn là như thế này.

Khô hay ướt? Hay cả hai???

Rồi trêu cô:

***

Dù trước đó đã nhận được không ít lời mời gọi từ các trường đại học nhưng cả nhà vẫn thấp thỏm không yên.

Suy nghĩ thoáng qua trong đầu nào là thạch trái cây, pudding, mousse… các loại đồ ngọt. Tâm trí cô rơi vào khoảng không, ngón tay níu chặt lấy áo anh siết lại trong vô thức.

Cô mạnh mẽ, cô xuất sắc, cô ưu tú đến vậy đấy.

Nói rồi, anh đưa tay kéo cô vào lòng, môi vô thức chạm lên mái tóc cô nhẹ nhàng cọ sát.

Thật sự không sao mà!

Mỗi lần như thế anh lại trêu chọc cô bằng cách hôn nhẹ sau tai hoặc cắn nhẹ một cái. Nếu cô không để ý, anh sẽ hôn tiếp, cắn tiếp, lúc sờ lúc véo khiến cô bật cười vì ngứa, cô đánh trả lại thì anh ôm cô chặt hơn, hỏi: “Em nghĩ gì thế?”

Ngay khoảnh khắc ấy, Xuân Tảo bất ngờ kiễng chân, nhẹ nhàng chạm môi lên môi anh. Hành động lưu loát đến mức khiến Nguyên Dã trở tay không kịp.

Cậu trả lời nghiêm túc xíu được không?

Hậu quả của một đêm mất ngủ vô cùng rõ ràng. Sáng hôm sau, trên đường đến tìm Nguyên Dã cô ngáp liên tục.

Giấc mơ của cô giờ đây vững như bàn thạch, ngay trong tầm tay.

Xuân Sướng còn hồi hộp và kích động hơn cô, giục giã: “Em nhanh lên đi!”

657?!

Không phải. Không phải em không vui.

Xếp hạng toàn tỉnh: 18

Hai chị em siết chặt lấy nhau; Xuân Sơ Trân thì đứng ngây ra, nước mắt tuôn trào không thể kìm lại, chỉ có thể liên tục dùng một tay lau đi.

Cho đến tận lúc đi ngủ mặt cô vẫn nóng bừng, hễ nghĩ đến ánh mắt anh áp sát lại gần, tim lại giật thót như có dòng điện chạy qua.

“Nếu khó chịu thì bảo anh nhé.” Nguyên Dã nói khẽ, sẵn sàng dừng lại bất cứ lúc nào.

Chỉ là…

Xí, làm tớ tưởng ghê gớm lắm chứ.

Nguyên Dã cúi người buộc chặt miệng túi rác, định đứng dậy mang ra ngoài.

Tác giả có lời muốn nói:

“Thử lại thử lại!” Xuân Sơ Trân vỗ vai cô động viên.

Mỗi ngày trong nhóm đều tràn ngập hình ảnh và video lung linh về các trường, kèm theo những lời quảng bá về môi trường học tập, truyền thống vẻ vang… Nhiệt tình đến nỗi thiếu điều đặt vé máy bay đến tận nhà để mời.

Trong đầu chẳng nghĩ gì được nữa.

Nguyên Dã cũng đã đặt sẵn đồ ăn sáng.

Xuân Tảo đứng yên nhìn anh, không hiểu anh đang tìm gì mà cũng không đoán được anh định làm gì tiếp theo.

Nguyên Dã chớp mắt hai cái, vành tai hơi nóng lên: “Không, là do anh. Em mới là ——” Anh khẽ bật cười: “Em mới là người đừng nên nghĩ lung tung ấy.”

“Chưa.” Giọng anh bình tĩnh như mọi khi nhưng xung quanh có vẻ hơi ồn ào, đầy tiếng người. Anh thở dài như bất đắc dĩ: “Chờ anh chút được không?”

Ngữ văn: 136

Xin lỗi em, anh nên hỏi ý em trước.

Còn Xuân Tảo thì mặt đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.

Chỉ là… ngọt quá, nóng bỏng và ẩm ướt nữa.

Anh không biết phải trả lời thế nào. Cặp lông mày nhíu chặt như đang cố gắng kiềm chế điều gì.

Nguyên Dã nhìn cô: “Hửm?”

Xuân Tảo chống cằm, chậm rãi trả lời:

Như thể đó là bản năng, chỉ cần đủ gần, cô có thể lấp đầy khoảng trống trong lồ ng ngực anh.

Nếu không có anh đỡ lấy, chắc chắn cô đã ngã ra sau rồi.

Gần 4 giờ chiều, mọi người tập trung trước chiếc máy tính để bàn cũ trong nhà.

Nhưng lúc này Xuân Tảo không còn năng lực trả lời nữa.

Hai người lén nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng dời mắt đi. Nguyên Dã đón lấy túi đồ ăn sáng trong tay cô, còn Xuân Tảo cúi mắt xuống, khẽ cắn môi rồi lặng lẽ thay giày.

Xuân Tảo bĩu môi: “Nhưng mà em bận lắm đấy.”

Khiến người ta không kìm được mà run rẩy.

Cơ thể nóng đến dọa người của Nguyên Dã áp sát tới.

Trên đời này có một khái niệm gọi là “Càng nói càng linh”. Chiều ngày 18, cả hai lần lượt bị kéo vào một nhóm chat nhỏ trên WeChat. Đó là nhóm “chiêu mộ nhân tài” của những trường đại học top đầu cả nước do các anh chị khóa trước phụ trách.

Lớp áo mỏng không cản nổi hơi lạnh từ mặt đá cẩm thạch, Xuân Tảo rùng mình một cái, nhưng ngay sau đó lại bị hơi ấm trước mặt bao phủ.

Nhưng mà… tại sao lại trong tình huống này chứ?

Xuân Tảo kêu lên: “Chị gấp cái gì!”

Ổn rồi.

Trên chiếc bàn nhỏ bày đủ các món ăn Trung – Tây kết hợp. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, dần dần bầu không khí lúng túng mới tan đi một chút.

Ngoại ngữ: 142

Về phần Nguyên Dã, dù giả vờ ngoan ngoãn đứng đắn đến đâu, anh vẫn không thoát khỏi những cái lườm sắc lẹm cô liên tục bắn tới.

Bởi vì nụ hôn bất ngờ đó nên bây giờ cô vẫn còn ngại c·h·ế·t đi được. Cảm giác xấu hổ ngọt ngào này cứ như tấm chăn bông dày quấn chặt lấy cô, khiến cô không biết phải đối mặt thế nào.

Rồi nói tiếp:

Anh vào thẳng vấn đề: (đọc tại Qidian-VP.com)

Không gọi đâu.

“Anh biết mà, đại minh tinh.” Anh đáp bằng giọng lười biếng rồi hờn dỗi như trẻ con: “Nhưng Nguyên Dã phải là ưu tiên số một của em đấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Những ngày đếm ngược chờ công bố điểm số, cô càng bồn chồn, thấp thỏm không yên.

Còn cao hơn cả dự đoán của cô sao?!

Từ nay về sau còn ai dám phủ nhận cô nữa?!

“Chờ anh một chút.” Anh nhẹ nhàng đẩy cô ra, ném túi rác sang một bên, vội vàng đi rửa tay, sau đó lục lọi khắp nơi.

Xuân Tảo sững sờ: “Hôm qua không tính à?”

Đôi bạn trẻ tình cờ chạm mặt trong nhóm, sau đó lại nhắn riêng cho nhau:

“Aaaa——” Xuân Tảo phấn khích giơ cao tay lên hô lớn, sau đó bật dậy đập bàn, quay người đối mặt với gia đình đang vây quanh.

Hệ thống đang bận.

Xuân Tảo ngồi ngay ngắn ở vị trí trung tâm, chăm chú nhìn vào màn hình trang tra cứu điểm thi.

C·h·ế·t tiệt, anh lỡ lời rồi.

Mà cô cũng nóng giống vậy.

Xuân Tảo thừa nhận mình đang bắt chước Đồng Việt, chỉ là không biết có giống không. Chỉ một nụ hôn thôi mà đã tiêu hao hết sạch dũng khí của cô, đầu óc cô quay cuồng, nóng muốn bốc cháy. Cô vùi mặt vào ngực anh, thì thầm: “Như thế này tính không?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 52: Càng nói càng linh