Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 57: Đến nơi nước biển xanh lam (Hoàn chính văn)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57: Đến nơi nước biển xanh lam (Hoàn chính văn)


Đồng Việt hận không thể thấy thế giới đại loạn, ai mà chẳng thích xem hai anh chàng c ởi trần so tài, cô nàng lập tức giơ nắm đấm lên reo hò: “Solo! Solo!”

Da con gái láng mịn như kem, mềm mượt đến nỗi khiến người ta không dám nhìn gần.

Anh khẽ cười, quay đầu lại: “Mặt trời mọc rồi.”

Cả bốn người không thể chờ thêm nữa mà lao ngay ra bờ biển. Bờ cát ở đây không giống như trong tưởng tượng của Xuân Tảo, sắc thái giao hòa giữa vàng và bạc, mềm đến nỗi cô đi được vài bước liền không nhịn được mà tháo hẳn dép, để chân trần dẫm lên. Cát dưới chân có cảm giác như tuyết, bước đi chỗ nông chỗ sâu, phản chiếu lấp lánh như hạt kim tuyến trong cái nắng chói chang.

Xuân Tảo vui sướng mở nắp, từng món đồ bên trong vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng điều bất ngờ hơn là ngoài những món thuộc về cô thì còn có những thứ không phải của cô nhưng lại liên quan đến cô: những tờ hóa đơn nhoè mực, bản thảo được chỉnh sửa nhiều lần… Thậm chí còn có một cành quế đã khô héo từ lâu nhưng vẫn được bảo quản cẩn thận… Cô lần lượt lấy từng món ra rồi phát hiện ra một điều thú vị: trên mỗi món đồ đều có ký hiệu đặc biệt, đó là một chú chim nhỏ được vẽ trong một hình trái tim.

Cô túm nhẹ làn váy lên quá đầu gối rồi nói: “Trên đùi vẫn còn, tiện thể xả luôn nhé.”

Nguyên Dã lãnh đạm đáp: “Ừm.”


Ba người còn lại từng đi du lịch hải đảo đều đồng loạt tán thành.

Vì Đồng Việt đã nắm một nắm cát ướt ném lên lưng cô, cười nhạo: “Chị hai ơi, quê quá rồi đấy.”

Nguyên Dã không nói gì.

Xuân Tảo đứng cách anh một mét, xấu hổ hỏi: “Nhìn có đẹp không anh?”

Tấm bưu thiếp còn mới nhưng trông rất quen. Mặt trước là hình ảnh một vùng biển, mặt sau vẫn còn trống.

Tối cuối cùng ở Vịnh Niệm Nguyệt, Nguyên Dã dẫn cả nhóm ra chợ đêm mua pháo hoa rồi vác ra biển đốt.

Xuân Tảo giơ nắm đấm lên.

Anh nhìn cô, giọng khàn khàn: “Anh đi rửa mặt.”

Màu tối trong phòng dần nhạt đi, một tia sáng màu hồng xuyên qua kẽ rèm, trải dài từ bệ cửa sổ xuống sàn nhà.

Nguyên Dã nhíu mày, chưa hoàn toàn hiểu rõ: “Hửm?”

Nguyên Dã đành khẽ nhích vai, đánh thức bạn gái.

Sau đó anh bước đến chỗ Xuân Tảo, nhận mấy cây pháo bông từ tay cô và giúp cô châm lửa. Trong lòng thầm nghĩ: Vẫn là bạn gái nhà mình tốt, ít ra không có nguy cơ đe doạ đến an toàn tính mạng.

Ánh bình minh chiếu rọi khiến chiếc hộp sắt phản chiếu một màu hồng phấn nhàn nhạt.

“Trực quải vân phàm tế thương hải.” (Lý Bạch – Hành Lộ Nan · Kỳ Nhất)

Thấy trong phòng là hai chiếc giường đơn kê sát nhau, Nguyên Dã hơi nhướn mày rồi nhìn về phía Xuân Tảo đang vui vẻ chạy đến cửa sổ.

***

“Cậu cũng vậy—— Cục cưng của tớ——” Đồng Việt cũng cố tình lên giọng gió như cá heo, điên cuồng sờ vai bạn thân như kẻ háo sắc, còn hít hà mấy hơi.

Nguyên Dã giơ màn hình: “Hết pin rồi.”

Cô hơi ngượng ngùng bước ra khỏi phòng tắm.

Thế giới ngoài kia như được nhuộm thành một màu hồng nhạt, lan rộng ra vô tận.

Ngoài ra Mạn cũng thích cách tác giả xây dựng hình ảnh nam chính Nguyên Dã nữa, một cậu bạn đẹp trai học giỏi nhưng không hề lạnh lùng cao ngạo mà khá là hoà đồng và dễ gần nữa, lúc yêu vào thì ngoan dễ sợ nhưng lại hay thích trêu bạn gái :> Và cũng thích cả cô bé Xuân Tảo hướng nội hay ngại vì được mẹ bao bọc quá mức cũng đã dần lột xác trưởng thành, mạnh mẽ và tự tin hơn theo từng chương truyện.

Chơi mãi, pin điện thoại nhanh chóng cạn sạch.

“Chơi game hao pin lắm.”

Xuân Tảo thỏa mãn gật đầu, giọng mũi khẽ run: “Không chỉ giống như tưởng tượng mà còn giống cả trong mơ nữa.”

“Ấy.” Nguyên Dã khẽ kêu, đứng thẳng dậy sau đó dùng cổ tay che mắt trái, bên mắt đen láy còn lại thì không vui nhìn cô.

Nhưng cô vẫn không nhịn được nghiêng người tìm kiếm một chỗ dựa.

Nguyên Dã kết thúc một ván đấu, phát hiện sạc dự phòng để trong hành lý không tiện lấy ra. Anh không muốn đánh thức Xuân Tảo bèn gõ vào kênh chat chung trong game:

Xuân Tảo và Nguyên Dã mỗi người cầm một cây kem ốc quế, sóng đôi dạo bước ven biển đêm, phía xa là ngọn hải đăng và ánh đèn chài, còn gần đó là tiếng nhạc du dương từ quán bar ven bờ.

Còn khoảng 9 chương ngoại truyện nữa Mạn sẽ đăng sau, chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ nha ❤ (đọc tại Qidian-VP.com)

Biển ở đây còn trong hơn, xanh hơn Vịnh Niệm Nguyệt.

Xuân Tảo vừa bực vừa buồn cười, thế là cô cũng ngồi xổm xuống, nắm lấy một nhúm to hơn để trả đũa.

Họ lại ôm chặt lấy nhau trên chiếc giường đơn, trằn trọc mãi không sao ngủ được.

Chờ đợi một bài thơ mới, một bức tranh mới.

Mấy ngón chân trắng nõn của cô thò ra khỏi dép, cọ nhẹ vào nhau, móng chân sáng bóng như sứ tráng men. Cô lắc đầu: “Hình như hết rồi.”

Cụm “căng buồm vượt khơi” và “khi thấy đồi xanh” được lấy cảm hứng từ hai câu thơ:

Anh lần lượt cởi từng cúc áo, sau đó cởi hẳn ra, sải bước tiến về phía bọn họ.

Ba ngày vui chơi trôi cái vèo trong chớp mắt. Tiễn biệt Đồng Việt với đôi mắt hoe đỏ, Xuân Tảo cùng Nguyên Dã thuê xe đến điểm đến tiếp theo —— Vịnh Mai Châu.

Như thể đang cố gắng dập tắt nhưng lại càng thổi bùng lên khát vọng muốn gần gũi.

Xuân Tảo hoảng hốt, luống cuống hỏi: “Bắn vào mắt anh rồi à?”

Anh đột ngột dừng bước, cúi người nhanh chóng nắm lấy một nắm cát rồi ném vào eo Xuân Tảo, bật cười trêu: “Vậy thế này đã đủ náo nhiệt chưa?”

Nguyên Dã không rời mắt khỏi cô.

Cánh tay của Nguyên Dã chống bên cạnh mặt cô, gân cốt căng ra, đường nét cơ bắp rõ ràng như những vách đá lờ mờ trong bóng tối.

Hai cô gái đồng thời quay sang nhìn hai chàng trai đứng xem màn tung hứng đầy mùi công nghiệp của bọn họ từ nãy đến giờ.

Cả hai đồng thời bật cười, ngại ngùng mà cũng thật thẳng thắn.

Nguyên Dã điều chỉnh nhiệt độ: “Anh bật thôi, em cứ ngắm biển tiếp đi.”

Nguyên Dã cau mày liếc nhìn Lục Cảnh Hằng. Cậu chàng kia cũng thuộc kiểu da trắng, lúc này đang c ởi trần, bị hai cô gái vây đánh thì loạng choạng né tránh trong trận cát bay tứ tung.

Một người đàn ông trung niên có làn da rám nắng đã chờ sẵn ở bên ngoài. Vừa thấy họ, bác liền niềm nở xách hành lý, mở cửa xe rồi dùng giọng phổ thông chưa chuẩn lắm mời họ lên.

Xuân Tảo mỉm cười, đẩy cây bút về phía anh: “Lần trước em viết trước rồi, lần này để anh nhé?”

Nhưng đối thủ của cậu cứ như hy sinh thật rồi vậy, hoàn toàn không phản hồi.

Tất cả quá đỗi tốt đẹp.

Xuân Tảo không thuộc kiểu chân dài như nhân vật trong truyện tranh như Đồng Việt, nhưng đường nét cơ thể cô cân đối, vì ít khi ra nắng nên làn da trông trắng đến phát sáng dưới ánh mặt trời.

Chẳng ngại sóng gió, căng buồm vượt khơi;

Nước bắn tung tóe trên nền gạch.

Những cánh chim biển trắng muốt lượn vòng trên không trung, mọi vật như được phủ lên một lớp màu sơn dầu, vừa lãng mạn vừa yên bình.

Anh cố kiềm chế, tỏ ra điềm nhiên để không buột miệng nói với cậu bạn bên cạnh một câu: “Cô ấy đáng yêu quá.”

Anh tạm dừng nụ hôn có phần hơi mất kiểm soát rồi vươn tay khóa vòi nước, dứt khoát cởi phăng chiếc áo đã ướt đẫm vương đầy vệt cát.

Nguyên Dã suy nghĩ vài giây rồi gật đầu đồng ý: “Được thôi, vậy thì anh cung kính không bằng tuân lệnh.”

Lục Cảnh Hằng sắp lên lớp 12, đầu tháng Tám phải về trường sớm nên chỉ chơi được ba ngày rồi cùng Đồng Việt về trước.

Nguyên Dã vung tay:

Gió xuân sẽ đến, khi thấy đồi xanh.

Cười đủ rồi, anh giữ lấy sau gáy cô rồi cúi xuống hôn, nhẹ nhàng m*t lấy đôi môi mềm mại. Xuân Tảo khẽ nhắm mắt, thầm nghĩ đây chắc chắn là một nụ hôn đáng để lưu giữ trong ký ức vị giác, ngọt mát như kem vani vậy.

Ở mặt sau của tấm bưu thiếp, có hai dòng chữ nằm sát nhau. Một nét chữ mạnh mẽ, một nét chữ phóng khoáng, song cả hai đều tràn đầy hy vọng:

Điều ta mong mỏi, cùng nhau phấn đấu.

Lục Cảnh Hằng cam chịu số phận, tăng tốc đẩy thẳng vào trụ chính của Nguyên Dã, nhanh chóng kết thúc trận đấu rồi bắt đầu mở livestream xem cho đỡ chán.

Mạn khá thích những phân cảnh về gia đình Xuân Tảo với người ba nhu nhược, người mẹ quá mức mạnh mẽ, Mạn hiểu rõ tâm trạng của một cô bé tuổi 17, 18 bị gia đình quản lý sát sao và luôn bị áp lực bủa vây là như thế nào. Và suy cho cùng, đó vẫn là tình yêu, một thứ tình yêu mà khi chúng ta trưởng thành, trải nghiệm qua rồi mới cảm nhận được hết.

Sao anh có thể may mắn và hạnh phúc đến nhường này, khi có một cô bạn gái đáng yêu như thế cơ chứ.

Bây giờ được nhìn thấy trọn vẹn mới biết hóa ra lại có sức hút đến vậy…

Xuân Tảo trừng mắt lập tức phản kích, trận chiến “ném cát” sau bốn ngày lại tiếp tục bùng nổ.

Nguyên Dã cũng bật cười theo, cuối cùng cả hai cười đến mức ôm chặt lấy nhau.

Xuân Tảo mơ màng mở mắt, dụi dụi: “Gì thế anh?”

Hai chàng trai hỏi gì đáp nấy.

Hai cô gái đùa nghịch ném cát trên bờ biển vắng vẻ, tiếng cười không dứt, cảnh tượng đẹp đến mê lòng.

Hừ!

Xuân Tảo tròn mắt, hai tay nâng lấy, tim đập thình thịch: “Sao nó lại ở chỗ anh? Em còn tưởng mẹ em vứt đi từ lâu rồi chứ.”

Cô đuổi theo Nguyên Dã ráo riết, giữa đường bị vấp vào đụn cát ai đó đã đắp từ ban ngày, loạng choạng nhào về phía trước.

Lục Cảnh Hằng á khẩu, chớp mắt liên hồi rồi lập tức dời họng s·ú·n·g sang Nguyên Dã.

Lục Cảnh Hằng cách anh một dãy ghế, liếc nhìn rồi chỉ vào mái đầu đang ngủ say trên đùi mình tỏ ý bất lực.

Vừa cúi người xuống, anh chợt nghe thấy Xuân Tảo khen: “Nè Đồng Việt, bạn trai cậu dáng đẹp ghê á——”

Xuân Tảo ngoảnh đầu, chỉ ra ngoài cửa sổ, lưu luyến: “Phải đóng cửa sao?”

Đồng Việt khoác tay Lục Cảnh Hằng, vừa đi vừa cười nói rôm rả.

Nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ như van xin của cô gái, Nguyên Dã lập tức lấy lại chút lý trí, định lật người rời khỏi.

Editor cũng có lời muốn nói:

Đèn trong phòng đã tắt, chỉ còn ánh sáng từ con đường ngoài kia len vào.

“À được,” cô tươi cười khen ngợi, như một cô bé sắp diện chiếc váy xanh lộng lẫy đầu tiên trong đời: “Biển đẹp ghê á ——”

Thế là chúng mình đã cùng nhau trải qua 57 chương truyện cùng nhiều cung bậc cảm xúc với đôi bạn trẻ Xuân Tảo và Nguyên Dã rồi nè. Thú thật ban đầu khi quyết định đào hố này Mạn hoàn toàn không biết nội dung truyện như thế nào vì khi đó bà Thất mới đăng giới thiệu thôi, thật may là mạch truyện vẫn ổn theo đánh giá của Mạn (Mặc dù có thể đối với nhiều bạn nó chưa đủ wow :> )

Xuân Tảo nghiêng đầu tựa vào vai Nguyên Dã, mệt đến mức ngủ quên, còn phát ra tiếng thở khẽ.

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Cảnh Hằng không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng vẫn bị ép lên sàn đấu.

Hơi nước bốc lên trong phòng tắm tạo thành một màn sương mờ phủ kín tấm gương.

***

Ánh mắt Nguyên Dã lướt qua, yết hầu khẽ động, anh không nghĩ nhiều, đưa tay giúp cô rửa sạch.

Nguyên Dã tiến đến gần: “Giống như trong tưởng tượng không?”

Xuân Tảo nhón chân định kiểm tra xem thế nào, nhưng chưa kịp làm gì đã bị bàn tay ướt át và mạnh mẽ của chàng trai nắm lấy cằm. Cặp mắt anh ánh lên nụ cười ranh mãnh, hơi thở nóng ẩm phủ xuống.

“Lúc trên máy bay vẫn đầy pin mà?”

“Em chắc chứ?” Hỏng rồi, ngay cả giọng anh cũng bắt đầu run, mất mặt c·h·ế·t đi được.

Mái tóc búi tròn của cô trông như một chú chim nhỏ đậu trên đầu, vì vui quá mà vô thức nhón chân nhảy nhót.

Nguyên Dã đi về phía quầy cho thuê trên bờ, lấy một quả bóng chuyền bãi biển.

Về phần Đồng Việt, thậm chí cô nàng còn nằm nghiêng lên đùi Lục Cảnh Hằng, nước miếng chảy ra thấm thành một vệt nhỏ trên chiếc quần xám của cậu.

“…”

Nguyên Dã cười rạng rỡ: “Ừ, vứt vào tay anh rồi.”

Còn Xuân Tảo cười đến đau cả bụng.

Chờ cảm xúc ổn định lại, mặt trời đỏ sẫm cũng từ từ nhô lên từ phía chân trời. Nguyên Dã như muốn bật mí một bí mật sau cùng, anh lật đáy hộp lên lấy ra một tấm bưu thiếp.

Xuân Tảo dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Ồ… Em tưởng anh đi mua…”

Họ rúc vào nhau, thỉnh thoảng nói đôi ba câu hoặc cười khẽ rồi hôn nhẹ lên môi và cằm đối phương.

Giây lát sau, cậu nghe thấy Đồng Việt bất mãn hô tên mình: “Lục Cảnh Hằng—— Anh đứng xa vậy làm gì! Lại đây ngay! Anh hết thương em rồi à!”

Còn đến ban đêm, biển trở nên kỳ vĩ và khó lường, cuộn trào như dòng sông lớn, sâu thẳm như vực thẳm.

Xuân Tảo sẽ mãi ghi nhớ dư vị của đêm nay.

Nguyên Dã hả hê vỗ vai cậu: “Lên đi người anh em.”

Xuân Tảo cũng khoác lên mình chiếc váy ngủ, ngồi ngay ngắn trên giường cầm tờ hướng dẫn trong chiếc hộp xanh lên đọc.

Dọc đường, bác tài trò chuyện rôm rả.

Xuân Tảo lăn lộn cười ngặt nghẽo.

Đồng Việt tay nghề thì tệ nhưng được cái máu chiến, châm lửa được một tí đã vội bịt tai hét ầm lên rồi lao đi.

Nguyên Dã khẽ cười, đặt hành lý xuống, rút giấy lau mồ hôi trên trán, sau đó tìm điều khiển điều hoà.

Hai chàng trai đeo tai nghe, hoàn toàn nhập tâm, chân mày nhíu chặt, màn hình loang loáng ánh đao kiếm ngươi c·h·ế·t ta sống.

Cảm ơn những người bạn đã ủng hộ tôi.

Màn chào hỏi “Nice to meet u” với biển của Xuân Tảo chợt dừng đột ngột.

Thậm chí còn đẹp hơn cả mặt trời mọc.

Tất cả chúng đều có chung một hương vị ướt át.

Họ đứng sát bên nhau, nụ cười rạng rỡ như một phần của cảnh sắc, đến mức khách qua đường cũng không khỏi dừng lại ngắm nhìn, thầm than tuổi trẻ thật đẹp.

Quay lại nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt cô nhấp nháy, không dám nhìn lâu vào người anh. Chiếc váy trắng cũng đã ướt sũng, bết lại thành từng mảng.

Thế nhưng khi đến homestay, hai đôi lại lập tức tách nhau ra một cách ăn ý.

Cô cảm nhận rõ ràng sự căng cứng ở cơ lưng anh khi nhịp thở tăng nhanh.

Anh ném quả bóng qua.

“Wow——” Xuân Tảo phấn khích, chụm hai tay lên môi, hướng về đường chân trời xanh thẳm vô tận mà hét lên: “Wow—— Biển ơi—— Tớ tới rồi đây—— Rất vui được gặp cậu—— Tớ là Xuân Tảo——”

Nguyên Dã vòng tay ôm lấy vai cô, siết nhẹ rồi buông ra, anh rời đi lấy một thứ gì đó từ trong vali, sau đó nghiêm túc đưa đến trước mặt cô.

Sau đó nghiêm túc nói: “Trước khi đi Đồng Việt nhất quyết bắt em phải giữ cái này, bảo là phòng khi cần thiết. Em nghĩ… bây giờ có vẻ như là thời điểm thích hợp.”

Người nọ lập tức cúi đầu nhìn điện thoại: “Để anh xem mấy giờ rồi.”

và “Bình vô tận xứ thị xuân sơn.” (Âu Dương Tu – Đạp Sa Hành · Hậu Quán Mai Tàn)

Nguyên Dã thấy vậy, vội vàng chạy đến đỡ cô. Nhưng theo quán tính, cả hai đều đứng không vững, cùng nhau ngã xuống bãi cát lăn một vòng, toàn thân toàn đầu dính đầy cát ẩm. Dưới ánh trăng, những hạt cát phủ lên người họ một lớp sáng nhàn nhạt như tuyết rơi mãi chẳng tan.

Bầu trời rực rỡ ánh lửa, sóng biển dạt dào không ngớt, bốn bạn trẻ tươi tắn dựng chân máy để chụp ảnh kỷ niệm.

(*) Nguyên văn là Dazhong Dianping (大众点评): một nền tảng đánh giá và tìm kiếm địa điểm ăn uống, du lịch, giải trí rất phổ biến ở Trung Quốc, tương tự Yelp hay TripAdvisor. Người dùng có thể tìm nhà hàng, quán cà phê, khách sạn, điểm tham quan, đọc đánh giá, xem hình ảnh và xếp hạng từ những người đi trước để quyết định nơi mình muốn đến.

Thấy vậy, Nguyên Dã đi đến bên cửa sổ, vén nửa tấm rèm che lên rồi nhìn ra ngoài.

Xuân Tảo lại chẳng mấy hứng thú với cuộc trò chuyện của bọn họ, một bên là núi xanh trải dài như tấm thảm nhung, một bên là biển lam phẳng lặng như lụa. Cô hạ cửa kính để gió lùa vào cuốn bay những sợi tóc mai, cuốn luôn cả thứ cảm xúc khó tả đang dâng lên nơi khóe mắt.

Nguyên Dã nhận lấy lon Coca ướp lạnh Lục Cảnh Hằng đưa, dùng một tay bật nắp, nhấp một ngụm, khóe môi nhếch lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Xuân Tảo nhìn Nguyên Dã, khóe môi run run, mắt ngấn nước: “Anh cũng…”

Câu trên viết:

Nguyên Dã nheo mắt nhìn cô, khóe môi cong lên đầy ẩn ý: “Vậy lần sau để em làm nhé?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cảm xúc thật sự khó tả. Đây là lần đầu tiên tôi viết một câu chuyện thuần về thanh xuân vườn trường. Trước đây tôi viết nhiều về những người trưởng thành hơn, thanh xuân vườn trường không phải sở trường của tôi. Khi bắt đầu viết câu chuyện này, tôi đã nhiều lần nghi ngờ bản thân, nhiều lần gục ngã, trạng thái tinh thần cũng có lúc chạm đáy. Tôi thực sự đã phải vắt óc rất nhiều, thậm chí viết lại 40.000 chữ mới có được Xuân Tảo và Nguyên Dã như ngày hôm nay.

Nước biển từng đợt từng đợt tràn qua mu bàn chân họ.

Cục diện từ thế đối đầu hai phe chớp mắt biến thành cuộc chiến ba bên.

Xuân Tảo lập tức tung chăn, xỏ dép lao đến bên anh.

Giống như chiếc bánh kem vị cherry vậy —— Lần này trí tưởng tượng của anh phong phú đến đáng sợ.

Đồng Việt cười lạnh một tiếng.

Giống như mặt trời mọc lúc này vậy.

Xuân Tảo đoán được anh định làm gì, vội lắc đầu: “Không được.”

Nhưng vẫn khiến người ta cảm động vô cùng.

Đúng là đạo nhái ý tưởng của cô.

Anh lấy một chiếc khăn tắm màu trắng trên kệ, quấn cô vào rồi bế lên giường.

…..

“Solo một trận không?”

Xuân Tảo hít sâu một hơi, như tìm thấy miền đất hứa.

Theo kế hoạch, họ sẽ ở lại đây sáu ngày năm đêm, ba ngày đầu tại Vịnh Niệm Nguyệt, ba ngày sau chuyển sang Vịnh Mai Châu.

Nếu còn tiếp tục nằm chung một giường như thế này, anh không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì.

Tít ——

Cuối cùng tình hình dần mất kiểm soát khi Đồng Việt bắt đầu vung tay xoay vòng với cây pháo cầm tay như đang biểu diễn một màn “đánh hoa sắt”, tia lửa vàng nóng bỏng b ắn ra như bão tuyết làm khách đi dạo trên bờ biển phải tránh xa. (đọc tại Qidian-VP.com)

“… Chắc là biết.”

Thời điểm giữa hạ, nơi này lại đang vào mùa du lịch vắng khách. Do vị trí khá xa, sau khi hạ cánh xuống sân bay Mỹ Lan, cả nhóm phải tiếp tục di chuyển bằng tàu cao tốc rồi lại chuyển xe, đoạn đường dài khiến hai cô gái kiệt sức.

Căn phòng được trang trí theo phong cách tối giản với tông màu trắng, không lạnh lẽo chút nào nhờ hơi ấm của gió biển. Rèm cửa bay phấp phới, khung cửa sổ vẽ nên bức tranh mùa hè với màu xanh bất tận, hàng dừa cao lắc lư không ngừng.

Dù không nhộn nhịp quanh năm như Tam Á, Vạn Lăng vẫn là một điểm đến tuyệt vời cho dân du lịch bụi.

Xuân Tảo đỏ bừng mặt, không biết là do nắng hay do ngượng.

“Wow —— đây chính là mùi của biển cả sao?” Cô không kiềm được cảm thán.

Bốn người tụ họp dưới lầu, vừa thấy Đồng Việt diện bộ bikini màu xanh hồng đầy nóng bỏng, hai mắt Xuân Tảo lập tức sáng rực: “Việt Việt —— Cậu đẹp quá đi ——”

Dọc đường đi, cát mắc vào kẽ chân khiến mỗi bước đều khó chịu. Nguyên Dã không vội lo cho bản thân mà trước tiên mở vòi sen, chỉnh nhiệt độ nước vừa phải, sau đó quỳ xuống tỉ mỉ xả cát cho Xuân Tảo.

Nhưng khi ngón cái của anh chà qua chà lại, Xuân Tảo lập tức cảm thấy ngứa ngáy như có cả ngàn sợi lông mềm lướt qua, buộc phải giật chân lại, muốn thoát ra.

Lục Cảnh Hằng bị không khí náo nhiệt cuốn theo, không còn đứng ngoài xem nữa mà lập tức cởi áo thun, lao nhanh về phía họ để tham gia trận chiến.

Mong rằng tất cả chúng ta đều có một đại dương màu xanh lam của riêng mình. Nếu chưa đến đó thì nhất định cũng đang trên đường tới.

Vậy là đã hoàn thành rồi.

Xuân Tảo cạn lời, vừa lục túi vừa lầm bầm: “Anh không ngủ bù sao? Cứ cày game suốt thế?”

Tạm nghỉ một phút, cho tôi mượn sạc dự phòng đi.

Lúc di chuyển, lúc nhảy lên, nhìn từ góc nghiêng eo của anh trông gọn gàng mà săn chắc, cơ bụng rõ nét đến mức dù ánh sáng chói đến đâu hay làn da trắng cỡ nào cũng chẳng thể làm lu mờ, căng chặt mà tràn đầy sức mạnh.

Chương 57: Đến nơi nước biển xanh lam (Hoàn chính văn)

Cám ơn chị Chin đã mơi em Mạn hố này, cám ơn chị Hinh đã edit phụ em Mạn 2 chương 42 và 43, đồng thời cũng cám ơn các chị em đã luôn nhiệt tình ủng hộ nên em Mạn mới lết được tới cuối kiki :>

“Dạ.” Xuân Tảo gật mạnh. Ngữ điệu có vẻ chưa hoàn toàn chắc chắn nhưng lại quan t@m đến điều khác: “Chỉ là… anh biết dùng không?”

Xuân Tảo chụp rất nhiều ảnh dọc đường, cẩn thận lưu lại từng khoảnh khắc.

Bọn họ hẹn nhau đi ngắm biển vào ngày cuối cùng của tháng Bảy, chọn điểm đến là một thành phố cấp huyện ở cực Nam tên là Vạn Lăng.

Mặt cô bị anh nâng lên, rơi vào đôi mắt vừa sâu lắng vừa điên cuồng của anh.

Xuân Tảo cụp mắt, tiện tay phủi bớt cát trên tóc và vai áo phông trắng của anh nhưng vẫn còn vài vệt mờ, chẳng hiệu quả là bao.

Chập chờn và nguy hiểm.

…..

Anh vội vã tăng âm lượng TV, che giấu âm thanh nuốt nước bọt và cả phản ứng cơ thể.

Cả bốn người ở lại bờ biển đến tận khi hoàng hôn buông xuống, thủy triều dâng lên, mặt biển như được tô bằng phấn màu cam hồng trên tranh sáp dầu, lúc ấy họ mới rời đi.

Anh nói: “Em kiểm tra xem có thiếu gì không.”

Nguyên Dã dở khóc dở cười, anh vặn nắp chai nước khoáng đưa đến trước mặt cô, định nói gì đó lại thôi: “Em đang…?”

Đồng Việt xịt một đống kem chống nắng và xịt khoáng lên mặt và lên người không khác gì đồ miễn phí, sau đó kéo tay Xuân Tảo cùng chạy ra vùng nước nông để dòng thủy triều mát lạnh ngập qua bắp chân.

Như thể nó đang chờ đợi.

Nhưng vừa đến nơi, nỗi buồn chia ly đã hoàn toàn bị làn nước bao la thanh lọc và cuốn trôi.

Nguyên Dã lập tức đứng dậy bước tới ôm chặt lấy cô, lưu luyến một lúc lâu mới chịu buông ra.

Bầu trời xanh thẳm ngoài kia phản chiếu lên ô cửa sổ, hòa làm một với đại dương mênh mông. Làn gió thổi qua khiến tấm bưu thiếp đung đưa như một cánh chim màu xanh trắng đương vỗ cánh chực bay.

Lục Cảnh Hằng cũng khoanh tay đứng xa đến tận mười mét.

Nhưng cổ tay đột nhiên bị giữ chặt, những ngón tay mềm mại ấm áp quấn lấy anh, giọng cô mang theo chút bực dọc: “Anh lại muốn chạy đi đâu?”

Xuân Tảo thì đần ra.

Nhưng hành động của cô ngay sau đó khiến anh đỏ bừng từ mặt đến tận vành tai.

Gần về sáng, cả hai vẫn không sao kìm nén được sự hưng phấn. Mỗi tế bào trên cơ thể đều đang gào thét báo hiệu sự mệt mỏi nhưng đầu óc vẫn còn hưng phấn như muốn bay lên.

Đôi môi đ è xuống, hơi thở nóng rực, và cả cơ thể trẻ trung, rắn rỏi của anh nữa.

Câu dưới tiếp nối:

Chàng trai nhướng mày đầy đắc ý, chờ cô khen ngợi: “Hửm?”

Có chuyên gia khám phá hàng quán là Đồng Việt dẫn đường, bọn họ gần như chẳng bỏ sót đặc sản nào: gà hầm dừa, chè lạnh, bún chua, lẩu hải sản… Trong ba ngày rong ruổi, họ vừa du ngoạn quanh đảo vừa thử học lướt sóng trên vùng nước nông chòng chành, buổi tối tản bộ bất ngờ lạc vào một nhà thờ kính hình tam giác, lặng lẽ cầu nguyện cho tình bạn bền lâu, tình yêu rực rỡ, việc học suôn sẻ và giữ mãi tình yêu đời cháy bỏng.

Cô kéo ngăn kéo đầu giường ra, giống như tìm thấy kho báu, lấy một chiếc hộp nhỏ hình vuông màu xanh nước biển được bọc kín trong lớp ni lông từ trong đó ra.

Nước biển xanh lam, tuổi trẻ rạng ngời;

Đồng Việt tự hào đáp ngay: “Đúng không đúng không!”

Nguyên Dã đưa cô một cây bút, cười khẽ: “Mời em trước. Lần này chúng ta cùng viết.”

***

Ngón tay Nguyên Dã run nhẹ, anh đành phải siết chặt lại.

Còn Đồng Việt thì điên cuồng lướt điện thoại, liên tục chuyển qua lại giữa Tiểu Hồng Thư và trang web review, miệt mài tìm kiếm các món ăn đặc sản địa phương.

Cuối cùng họ cũng đến nơi. Gió biển mang theo vị mặn và hơi nóng, nhẹ nhàng len lỏi vào từng hơi thở, từng sợi tóc.

Dòng người đông đúc cuốn cả nhóm ra khỏi nhà ga. Nguyên Dã gọi điện cho tài xế xe riêng đã đặt trước.

Cuối cùng cả hai chẳng buồn chống cự nữa, cùng chờ trời sáng.

Xuân Tảo thoáng sững người, rồi chợt nhận ra anh đang trả lời cho câu hỏi của Đồng Việt lúc trưa. Cô không nhịn được bật cười.

Tất nhiên chuyện này phải giấu nhẹm, nếu để mẹ Xuân Tảo biết, chắc chắn bà sẽ không cho cô đi. Cô còn mạnh dạn vỗ ngực cam đoan sẽ ở chung phòng với Đồng Việt suốt chuyến đi.

Lục Cảnh Hằng bất lực, đành nhận lấy bật lửa từ tay cô bạn gái.

Nguyên Dã nhìn cô, hỏi ngược: “Anh dùng hành động thay cho câu trả lời được không?”

Cuối cùng Nguyên Dã mặc lại quần áo, rời giường đi tìm nước uống. Cứ tiếp tục dán sát nhau như thế này, sợ rằng cả đêm nay chẳng thể yên ổn.

(*) Đánh hoa sắt (打铁花): Một màn trình diễn dân gian truyền thống của Trung Quốc, trong đó các thợ rèn ném sắt nóng chảy lên không trung tạo thành “hoa lửa” lung linh như pháo hoa.

Hơi thở hai người hoàn toàn rối loạn.

Bạn gái của anh đáng yêu quá đi mất.

Về đến khách sạn, việc đầu tiên cần làm là dọn sạch cát trên người.

Lục Cảnh Hằng phản ứng nhanh, đón gọn lấy bóng ôm vào lòng, ngơ ngác nhìn lại.

“Ơ này.” Lục Cảnh Hằng gọi một tiếng. Trong game cậu vẫn đang chờ Nguyên Dã vào phó bản để quyết đấu tiếp.

Thế này thì sao mà chịu nổi chứ.

Xuân Tảo và Nguyên Dã tay đan vào nhau, chậm rãi bước theo sau.

Hai bóng người chồng lên nhau, nghiêng ngả lảo đảo. Nguyên Dã vô tình đạp vào vòi sen chưa kịp khóa làm dòng nước nóng hắt ngang, quét qua cả hai và không gian chật hẹp này.

Những thanh âm ngoài ý muốn.

Buổi chiều, họ thay đồ bơi. Xuân Tảo mặc một bộ bikini liền màu xanh điểm họa tiết cherry, có váy ngắn che phủ. Dù vậy thì vẫn hở nhiều hơn trước đây.

Nguyên Dã lập tức quay mặt đi, hờn dỗi: “Vậy khỏi trả lời.”

Xuân Tảo gấp tờ giấy lại, nhét về chỗ cũ: “Em chỉ tò mò thôi.”

Cô không kìm được mà rơi nước mắt, còn anh thì cuống quýt lau đi từng giọt lệ cho cô.

Thấy đôi dép của Xuân Tảo bị sóng đánh trôi xa, Nguyên Dã liền đi đến nhặt về, đặt cạnh ghế trên bãi biển của mình.

Đồng Việt cố ý trêu bạn trai, tung ra câu hỏi trí mạng: “Em với Xuân Tảo ai đẹp hơn?”

Anh mặc áo sơ mi màu xanh nhạt rộng rãi, quần short trắng, trông tươi mát như một ly Margarita xanh bỏ đá.

***

Là giọt mồ hôi từ trán anh rơi xuống môi cô. Là làn hơi nước nơi khóe mắt cô tràn ra vì căng tức. Là mùi vị của biển tràn ngập cả căn phòng, dinh dính, nồng đậm. Là cảm giác như thiếu dưỡng khí giữa vùng nước sâu, như hai chú cá nhỏ vụng về bơi lặn giữa vùng triều cạn.

Nguyên Dã ngước lên hỏi: “Chân còn cát không?”

Giống như một trận mưa rào bất chợt.

Đây là lần đầu tiên cô thấy Nguyên Dã c ởi trần—— Không—— Chính xác mà nói, đây là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy thân trên của Nguyên Dã. Trước đây dù có thân mật cuồng nhiệt đến đâu, áo của anh vẫn luôn ngay ngắn trên người.

Yên lặng một lát, Xuân Tảo rụt rè nói thêm: “Anh tắt đèn đi được không?”

Nhưng Lục Cảnh Hằng chẳng buồn để ý. Cậu và Nguyên Dã đã đấu solo trong game Vương Giả Vinh Diệu được hơn chục trận.

Cũng vào lúc này, anh chớp lấy cơ hội, hơi nghiêng đầu ghé sát tai cô, khẽ nói: “Em đẹp.”

Nguyên Dã kéo hai vali lớn cùng một túi hành lý, không còn tay để mở cửa đành để Xuân Tảo cầm chìa khóa.

Nguyên Dã chẳng để tâm: “Sao thế?”

HOÀN THÀNH CHÍNH TRUYỆN

Nguyên Dã đang ngồi tựa giường xem TV, anh đưa mắt liếc cô một cái. Chỉ một cái thôi mà cảm giác như cả người chợt căng ra, hít thở cũng có chút khó khăn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nụ hôn của anh như một cơn bão, nhấn chìm Xuân Tảo đến nghẹt thở.

Bên ngoài cửa sổ, sóng vỗ vào bờ đá từng đợt từng đợt. Bọt trắng bị vỡ tan rồi lại trôi ngược về đại dương, hóa thành những dòng nước xiết. Gió bỗng trở nên hỗn loạn, trời biển như đảo ngược, cuốn vào vòng xoáy, lao thẳng đến đáy biển sâu không thể gọi tên.

***

“Ừm, anh ngủ ngay.” Nguyên Dã cắm sạc rồi lập tức tắt màn hình, gối đầu lên vai cô nhắm mắt dưỡng thần.

Xuân Tảo nổi cả da gà, trong mắt lấp lánh những giọt lệ.

Đó là dư vị của sự ẩm ướt.

Cảm ơn tất cả các bạn đã đọc câu chuyện này. Những bình luận của các bạn đã cho tôi vô vàn động lực. Nếu không có các bạn, tôi e rằng mình khó mà hoàn thành được tác phẩm này.

Xuân Tảo cắn miếng cuối cùng của phần vỏ ốc quế giòn tan rồi hít nhẹ một hơi: “Hình như không có Đồng Việt mọi thứ có chút buồn tẻ anh nhỉ.”

Không cho cô một chút khoảng trống nào.

Hai ngày đầu thời tiết nắng mưa thất thường, nhưng biển cả lúc nào cũng hào phóng, chỉ đem đến vẻ đẹp thiên biến vạn hóa. Lúc yên bình, mặt nước xanh như có thể hút linh hồn vào, đến khi gió nổi, từng lớp sóng như hợp xướng thánh ca, nhấp nhô theo nhịp điệu; những ngày nắng, ánh sáng chiếu xuống, biển hóa thành bầu trời, bên trong như có hàng tỷ vì sao lấp lánh.

Xuân Tảo đáp: “Không còn náo nhiệt nữa.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57: Đến nơi nước biển xanh lam (Hoàn chính văn)