Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6: Ký hiệu hình tròn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Ký hiệu hình tròn


Chai nước trái cây vị đào đã bị Xuân Tảo uống hết sạch chỉ trong vòng hai tiết, trong khi đó chai còn lại của Đồng Việt thì không vơi một giọt nào.

Xuân Tảo ăn một cách máy móc, bỏ từng viên bánh trôi nhạt nhẽo vào miệng.

Khi viết chương này, tôi đã thử sử dụng điện thoại Android và iPhone ở nhà

Xuân Tảo nghe mà khó chịu, cô nhanh chóng uống hết nước sốt còn lại trong bát, lúc này Xuân Sơ Trân mới thoát livestream đi thu dọn bát đũa của cô.

Xuân Sơ Trân cất bát đ ĩa vào tủ, không đến phòng con gái quan tâm hỏi han như mọi khi.

Xuân Tảo nghiến răng, ánh mắt bắt đầu nhòa đi: “Trộm? Trước đây lần nào dùng mà con chẳng bảo với mẹ? Có lần nào mẹ không làu bàu miễn cưỡng đồng ý không? Có lần nào mẹ không nhìn con như nhìn phạm nhân hay không?”

Âm thanh cuối cùng nghe thấy bên ngoài cửa là tiếng Xuân Sơ Trân hỏi Nguyên Dã như không có chuyện gì xảy ra: “Cháu định đi tắm à?”

Sự trừng phạt lẫn nhau giữa mẹ và con gái luôn im lặng và ăn ý như vậy.

Để khỏi bị mẹ suy diễn, cô bình tĩnh nói dối: “Đồng Việt mời con uống ạ.”

Xuân Tảo cũng sẽ không nói chúc ngủ ngon với bà.

Vì vậy đây không phải là lỗi nhé, nữ chính dùng điện thoại Android.

Rõ ràng đã quá quen với những giây phút bất lực và thất bại này, đã quen với sự phán xét và can thiệp mạnh mẽ của mẹ, nhưng tại sao mỗi lần bị như thế cô vẫn cảm thấy đau đớn ngập tràn. Xuân Tảo ngồi trước bàn che mặt một lúc, hai phút sau, cô rút giấy lau khô đôi mắt hoen đỏ.

Xuân Tảo lập tức chuyển sang giao diện khác, giữ bình tĩnh đáp: “Con tra cứu chút tài liệu thôi ạ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghĩ đến ngăn tủ gần chất đầy những thứ đồ gì đâu mà mẹ đã mua, Xuân Tảo không khỏi thở dài.

Chẳng hạn như tối nay là món bánh trôi đậu đỏ, trên bề mặt rắc một lớp mỏng hoa quế khô vàng óng trông rất đẹp mắt, nhưng khi xúc lên ăn thì gần như không có vị ngọt gì cả.

Gần 11 giờ rưỡi, Xuân Tảo gấp tờ đề tiếng Anh đã làm xong lại. Đây là bài tập về nhà. Cách xả stress của cô rất đơn giản và đi cùng với mục đích không thể trách móc.

“Tra gì mà tra lắm thế…” Xuân Sơ Trân vừa càu nhàu vừa lau tay vào tạp dề, bà đi tới lấy máy tính bảng từ tay con gái một cách không thương tiếc rồi đặt mạnh xuống trước mặt cô: “Tra đi, mất bao lâu?”

Xuân Tảo á khẩu một lúc rồi phản pháo: “Mẹ nói ít lại thì đầu óc con càng thông minh hơn đấy ạ.”

Xuân Tảo dừng lại trước cửa rồi quay lại phản bác: “Ai muốn xem mấy thứ linh tinh chứ?”

Ánh mắt Xuân Tảo dừng lại, cô trả lời mẹ: “Vài phút thôi ạ.”

Xuân Sơ Trân không nói gì.

Cô không biết là cái nào.

Đang định về phòng, Xuân Tảo nhìn lướt qua chiếc máy tính bảng đang ở chế độ chờ.

“Con không tra nữa.”

Xuân Sơ Trân bĩu môi: “Con đừng có uống mấy loại nước toàn đường hóa học ấy, không tốt cho não đâu.”

Một kế hoạch đã bị cô tạm gác lại một lần nữa nảy mầm, Xuân Tảo nhìn thoáng qua bóng lưng mẹ rồi cầm lấy máy tính bảng.

Sau khi thấy anh đã vào phòng, Xuân Sơ Trân ngạc nhiên quay lại hỏi: “Con nói xem, thằng bé này thật sự là hạt giống tương lai có thể thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại ấy hả? Cứ hễ nghỉ là lại chạy đi đâu mất, mẹ chẳng thấy nó học bao giờ.”

Không hiểu sao mặt cô bỗng đỏ lên, như thể mở nhầm vòi hoa sen khiến dòng nước ấm bất ngờ chảy xuống. Xuân Tảo vội giấu mảnh giấy vào lòng bàn tay.

Chương 6: Ký hiệu hình tròn

Cô tắm nhanh trong năm phút rồi tắt đèn, khóa cửa và trở lại phòng ngủ.

Nguyên Dã trả lời: “Vâng.”

Xuân Tảo ngạc nhiên nhìn mẹ mình, một lúc sau, cô nhếch miệng cười: “Không phải con không dám mà là không thèm. Mẹ thật sự nghĩ con thèm cái máy tính bảng cũ rích của mẹ đấy à.”

Phép màu đã không xảy ra.

Xuân Tảo trố mắt vài giây rồi mới trả lời một cách không kiên nhẫn sự thật mà cô đã phàn nàn rất nhiều lần: “Mẹ à, điện thoại của con không có sim, gọi còn chẳng gọi được thì làm sao mà tra?”

Nữ ca sĩ nước ngoài mà Xuân Tảo rất thích vừa ra mắt album mới cách đây không lâu. Thứ 6 tuần trước, Xuân Tảo tình cờ nghe thấy các bạn cùng lớp bàn về MV mới và khen không ngớt lời nên cô cũng rất mong chờ; tối nay vừa hay có cơ hội, cô muốn xem thử. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trớ trêu thay.

Mẹ của cô không bao giờ quên thành tích và thứ hạng của con gái trong các kỳ thi nhưng lại luôn quên mất điều này.

Chìm mình vào những trang giấy chi chít chữ, phục hồi cảm xúc bị tổn thương.

Xuân Sơ Trân là tín đồ trung thành của thực phẩm dưỡng sinh, bà rất hay răn dạy cô “kiến thức về sức khỏe” bất kể đúng sai và những món ăn bà nấu đa phần đều là kiểu thanh đạm. Gà rán và khoai tây chiên của McDonald’s hay KFC rất hiếm khi xuất hiện trong bữa khuya của nhà họ.

“〇”

Khi đoạn nhạc dạo đầu vang lên, tiếng nước trong bếp ngừng lại, Xuân Sơ Trân lao ra hỏi: “Con đang làm gì đó?”

Dù là điểm truy cập dữ liệu cá nhân hay wifi thì điện thoại Android cũng sẽ hiển thị vạch tín hiệu

Xuân Tảo nhiều khi cảm thấy bó tay trước những lời nói và hành động của bạn mình, nhưng cô rất ít khi xen vào.

“Dạ.”

Sau tiết tự học buổi tối, cô nàng vẫn ôm khư khư nó trong lòng, thậm chí dọc đường còn giơ cao hai tay lên cầu nguyện với trăng sao, cầu cho mình và Nguyên Dã sẽ thành một đôi.

Xuân Sơ Trân gọi cô lại.

Xuân Sơ Trân hất cằm: “Vậy thì được, con tra đi mẹ nhìn.”

Vừa bước vào cửa, một mùi thơm phảng phất bay ra. Đó là bữa ăn nhẹ mà Xuân Sơ Trân chuẩn bị cho con gái. Xuân Tảo chào “Mẹ” một tiếng rồi quay đầu đi vào phòng mình.

Mẹ hỏi con con biết hỏi ai? Xuân Tảo cũng thắc mắc y chang mà.

Xuân Sơ Trân hỏi: “Cặp sách con có gì thế?”

Nhưng lo lắng này nhanh chóng tan biến vì không cần phải đoán nữa, mạng có tín hiệu căng nhất với cái tên đặc biệt rõ ràng.

Lồ ng ngực Xuân Tảo phập phồng dữ dội.

Xuân Sơ Trân bỗng nổi giận vô cớ, nhìn theo bóng lưng cô mà mắng: “Mày chỉ muốn xem ba cái thứ linh tinh thôi chứ gì.”

Xuân Sơ Trân nói: “Vậy cháu chờ một chút, dì lấy chăn từ máy giặt ra đã.”

Dưới cốc nước có một mảnh giấy được gấp lại hai lần, không thấy được nội dung bên trong.

Xuân Sơ Trân cũng cảm thấy nực cười: “Mày không thèm mà còn lấy trộm để xem?”

Động tác của cô gái trong gương đột nhiên dừng lại.

Xuân Tảo đứng trước bồn rửa quan sát khuôn mặt không thay đổi của mình. Chỉ khóc có một lúc, nỗi buồn không để lại dấu vết nào trong mắt cô.

Chỉ một ký hiệu hình tròn:

Sau đó cô trốn vào chăn, hít sâu một hơi, ném mảnh giấy sang bên cạnh, nửa tin nửa ngờ mở điện thoại ra rồi tìm kiếm Wifi.

Nét chữ rất đẹp, rất dễ đọc, là lối viết phóng khoáng: (đọc tại Qidian-VP.com)

Tim Xuân Tảo đập nhanh, cổ họng thắt lại. Cô nhìn cửa phòng tắm khép hờ sau đó với tay đóng lại, khóa kỹ rồi mở mảnh giấy “bí mật” ra:

Phòng khách như c·h·ế·t lặng.

Để thuận tiện, Xuân Sơ Trân không bao giờ cài mật khẩu cho các thiết bị điện tử, Xuân Tảo dễ dàng truy cập, mở ứng dụng âm nhạc và tìm video mà cô đã muốn xem từ lâu.

Dòng thứ hai là mật khẩu, bao gồm cả số và chữ, tổng cộng mười một ký tự.

Xuân Tảo ngoái đầu lại, nhận ra bà đang hỏi chai nước có vỏ ngoài đẹp đẽ mà bình thường cô chẳng bao giờ mua.

Cô cúi người lại gần, cẩn thận nhấc lên, xác nhận những gì mình thấy không phải là ảo giác.

Trong lúc đó Nguyên Dã cũng về đến nhà. Ba người chào hỏi qua loa xong thì chàng trai đi về phòng mình.

Chỉ nhớ rằng đã từng ban phát cho cô một chiếc điện thoại.

Xuân Tảo cất khẩu s·ú·n·g đồ chơi và viên đ·ạ·n vô hình của mình đi rồi quay vào phòng ngủ.

Quả nhiên hiểu con gái không ai bằng mẹ, Xuân Sơ Trân rất hiểu cô.

Cô gỡ dây buộc tóc rồi buộc lên thành đuôi ngựa cao, sau đó cầm cốc nước s·ú·c miệng in hình mèo lên.

Cảm thấy được an ủi phần nào.

Thật sự có này…

Mẹ cô rất tiết kiệm điện, vốn tưởng rằng mở cửa ra là một căn phòng tối om, không ngờ đèn phòng khách vẫn sáng, phòng tắm cũng vậy.

Cô định vào phòng vệ sinh để rửa mặt.

Xuân Tảo quay đầu: “Sao vậy ạ?”

Nhưng cảm giác bị xúc phạm.

“Con…” Xuân Sơ Trân giận tái mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đúng là cô muốn tra một số thứ có thể bị coi là “linh tinh” trong mắt mẹ —— Chỉ cần… năm phút, năm phút thời gian cho một bài hát mà thôi. Cô thực sự hy vọng mẹ có thể hiểu và đồng ý.

Kể từ khi bắt đầu đến trường, những cuộc cãi vã như thế này có thể xảy ra bất cứ lúc nào trong cuộc sống của cô, không có dấu hiệu báo trước và cũng chẳng có kết quả, cô giương s·ú·n·g, cũng bóp cò, nhưng cuối cùng chẳng bắn trúng gì, chỉ công cốc.

Xuân Tảo không động đậy.

Cô đứng dậy khỏi ghế.

Dòng đầu tiên: “Tôi đã phát mạng.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Điểm truy cập cá nhân của hệ điều hành iOS mới hiển thị hai vòng tròn đan chéo nhau

Xuân Tảo treo cặp sách lên lưng ghế rồi ra ngoài ăn bữa khuya.

Cuối cùng bà lạnh lùng đẩy máy tính bảng ra, giọng điệu nhẹ nhàng như ban ơn: “Con dùng đi, mẹ không nhìn, nhưng không được xóa lịch sử.”

Ngón tay cái của Xuân Tảo dừng lại.

Xuân Sơ Trân lắc đầu: “Làm gì có, mẹ không dễ bị mấy cái quảng cáo này đánh lừa đâu, chỉ xem g·i·ế·t thời gian thôi.”

Xuân Sơ Trân đứng một bên cảm thấy buồn chán nên đeo kính lão lên, lấy máy tính bảng từ phòng mình ra xem livestream.

Không đau.

Giọng nói của MC càng lúc càng cao.

Xuân Sơ Trân giọng đầy chắc chắn: “Không phải trong lòng mày có tật thì sao không dám xem trước mặt mẹ?”

Mặc dù bà đã mở âm lượng thấp nhất nhưng cái giọng điệu PR về chất lượng sản phẩm của người dẫn chương trình vẫn phô trương và cao vút như muốn xuyên thủng cả màn hình.

Lời tác giả:

Do hành động quá mạnh, cạnh máy tính bảng va vào mu bàn tay Xuân Tảo.

Tuy nhiên cô cũng không vứt vỏ chai đi mà nhét nó vào ngăn bên của cặp sách rồi mang về nhà.

Xuân Sơ Trân cười chê: “Điện thoại của con không tra được à?”

Xuân Tảo lập tức dùng cốc che lại.

Bốn cái tên wifi hiện ra.

Nhưng cô không thích đánh giá người khác nên lập tức chuyển đề tài: “Mẹ lại muốn mua gì à?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Ký hiệu hình tròn