Nhắm Mắt Vẫn Thấy Anh
Nguyễn Hạ Phi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Văn án-Hồi ức(1)
"Đúng vậy, anh là kẻ đáng thương đang trên hành trình thu thập giẻ rách của em."
Nghe xong câu này, nước mắt bà chảy dài, những hạt mưa tí tách xối xả rơi xuống, càng khiến mặt bà đau rát, số tiền ấy là số tiền bà dành dụm cho bảo bối của bà đi học.
"Không!Không! con của mẹ... ngày xưa mẹ nợ ông ấy, bây giờ mẹ không thể rời được...." Ánh mắt bà nhìn cô, sao đau thương quá.
Đột nhiên, một giọng nói hét thất thanh:
Rầm... rầm
Hy vọng của cô vẫn chưa dập tắt, cô đập đến khi mỏi nhừ cả hai tay, nhưng dường như đây là chất liệu tốt, không hề lay động.
Lại nhìn người đàn ông đã cứu mình một mạng, từ đáy lòng khẽ run rẩy, hắn ở đối diện cô, cả người đều là hào quang sáng chói, khí phách bức người, nam nhân này vừa tài năng vừa quá đỗi tốt đẹp.
+Trích dẫn:
Cô chính là như vậy, đê tiện bám lấy hắn.
"Ly hôn!"
...hắn không cho cô thoát khỏi lồng ngực vạm vỡ, cô im lặng suy nghĩ giây lát rồi mím môi nói:
Thoát khỏi những dòng miên man suy nghĩ là tiếng nói lạnh nhạt tràn đầy uy h**p của hắn.
Lại nhìn đơn ly hôn trước mắt, mi mắt nặng nề nhắm lại mở ra, tâm can cô đau đớn.
"Sao không chạy nữa?"
Đời này, cái gì cô cũng làm được, kể cả ép hắn ở cạnh, ông trùm dầu mỏ Châu Á? một tay xoay chuyển trời đất? sở hữu hàng ngàn nhà máy xí nghiệp lớn khắp thế giới? Ha...
Chương 1: Văn án-Hồi ức(1)
Tiền càng ngày càng vơi đi, đều do chủ nợ đến hăm he đe doạ.
2
Ngước nhìn người đàn ông mình yêu sâu đậm nói ra những lời như vạn dao nhọn cắt vào tim, nỗi đau như xé toạc cả lồng ngực, cô mím môi:
Một người đàn ông khuôn mặt nhăn nhúm lại, trên mặt còn có vài vết thương man rợ, thân thể mập mạp, bụng nhô ra do uống nhiều rượu, tay cầm một con dao sắc bén, nặng nề chạy ào tới phía này.
"Không! Con gái, rời xa nơi này..."
"Xin lỗi, Cảnh, có lẽ em vẫn không thích hợp với chuyện yêu đương lắm."
Cô khóc nấc lên, vốn dĩ không nghĩ bố sẽ nợ nhiều đến như vậy, những năm qua cuộc sống dù khổ sở cô vẫn cùng mẹ kiếm tiền. Số tiền 1, 2 triệu vẫn có thể gom góp, nhưng trăm triệu thì lấy đâu ra để trả?
Thứ cô muốn không phải vị trí Phàm phu nhân mà vạn vạn cô gái ngoài kia muốn, cũng không phải tiền bạc danh lợi gì.
Bà dùng bàn tay gầy gò đã in lên đó những nỗi cực khổ khuân vác trưa nắng, v**t v* lưng cô, run rẩy nói:" Con gái yêu, mẹ yêu con nhiều lắm, nếu con cũng yêu thương mẹ như vậy thì hãy rời khỏi đây đi, bố con, ông ta đã điên rồi, nghiện c·ờ· ·b·ạ·c, còn nợ hơn trăm triệu...."
"Em sẽ không ly hôn..."
Tiền có thể kiếm lại nhưng mẹ thì chỉ có một, làm sao cô nỡ đi mà không có bà.
"Tôi cần thứ tình yêu giẻ rách của cô sao?"
Bác Tài nhìn xuyên qua cái gương thấy người đàn ông trẻ nghiêm nghị, dù trẻ tuổi nhưng lại mang trong người một loại cảm xúc giống như hổ báo ẩn mình, hắn ngồi phía sau xe, trên người toả ra luồng khí lạnh, hắn ghét nhất là phiền phức, nếu không được sự cho phép, ông cũng không dám quyết định. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Anh bây giờ là đang cần thứ tình yêu giẻ rách sao?"
______
"Cứu tôi với, mau cứu tôi, ông ta sắp đến rồi!"
Cô sửng sốt:"mẹ ơi...." hai tay bất giác ôm chầm lấy, cô không muốn nghe câu tiếp theo của mẹ, dẫu biết mẹ luôn muốn tốt cho cô, nhưng rời xa mẹ cô sẽ hạnh phúc sao? Không, người yêu thương cô duy nhất cũng chỉ có mẹ. Sau này, ai sẽ nấu cho cô ăn những bữa cơm thơm phức, tuy đơn giản lại khiến cô thích thú ăn rất nhiều. Ai sẽ đưa cho cô chiếc ô, khi trời mưa lớn? Ai sẽ chăm lo khi cô đột ngột sốt nặng?...Không! chỉ có mẹ, chỉ có mẹ. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Bà đưa tiền cho tôi, hôm nay không đưa tôi g·i·ế·t bà! tôi g·i·ế·t bà!"
Ngoài trời mưa tầm tã, cô chật vật với bộ đồng phục ướt đẫm, mưa cùng mồ hôi hoà vào không phân biệt được.  (đọc tại Qidian-VP.com)
______
Mẹ cô tuổi không quá lớn nhưng vì làm lụng vất vả, mặt đã sớm nhăn nheo, tóc cũng bạc trắng, hai mắt bà vẫn còn quầng thâm do không ngủ được. Chừng ấy năm qua mẹ vẫn luôn là trụ cột gia đình gồng gánh bao nhiêu khoảng nợ lớn. Ánh mắt mẹ buồn bã nhìn vào trong, bên trong ngôi nhà nhỏ vì cũ kĩ đã bị tróc sơn, sớm đã bị tàn phá, chỉ nghe được những âm thanh đập phá, bàn tay chay sạm của mẹ càmg siết chặt cô hơn.
Bà gấp gáp lận từ túi quần ra một xấp tiền lẻ, khoé mắt bà hằn lên những vết chân chim, bà dúi vào tay cô, hai tay Lưu Châu Hân cẩn thận nhận lấy. Cô khe khẽ:
"Con mẹ nó! hôm nay tao sẽ lật tung căn nhà này tìm số tiền mà mày cất giữ!"
"Cảnh, em sẽ không yêu anh nữa đâu..."
" Con... con xin mẹ, đừng đuổi con đi, con sẽ nghe lời mà."
1 (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi trọng sinh:
" Con hãy sống thay cuộc đời của mẹ... đi đi con...."
Phía trước có một chiếc xe, trong xe hình như có người, cô chạy đến đập mạnh vào cửa kính:
Cô yêu hắn, cô muốn hắn cũng yêu cô.
Tiếng đập cửa càng mạnh bạo, Lưu Châu Hân đầu óc quay cuồng, không còn tỉnh táo mà ngất xỉu.
Dưới cằm truyền đến cảm giác đau thấu xương, hắn gần cô trong gang tấc, ánh mắt hắn tựa mãnh thú khiến lòng cô run sợ.
"Mẹ, con sẽ giữ hộ."
Ngày ấy, bà và ông yêu nhau sâu đậm, ông từng chuộc bà ra khỏi bọn buôn người, đến tận bây giờ bà vẫn còn nhớ rõ, người đàn ông bà yêu trước khi lâm vào trò đỏ đen.
Văn án:
*****
"Xin con mau đi, đi đi con, con của mẹ...." (đọc tại Qidian-VP.com)
Bàn tay mẹ chay sạm, gầy gò chạm lên khuôn mặt non nớt của cô.
"..."
________
Đập đến khi tay cô đỏ hết cả lên, lúc này cô mới để ý đến người đàn ông ngồi sau xe, qua cửa kính đầy nước mưa mờ mờ đục đục nhưng cô vẫn cảm nhận rõ rệt cái nhìn bén lạnh đến tận tâm can, cô chưa từng nhìn thấy ai như vậy, đôi mắt híp dài khó lường, không biết hắn đang nghĩ gì.
Lưu Châu Hân yêu Phàm Ngụy Cảnh sâu đậm, Phàm Ngụy Cảnh lại hận cô thấu xương. Sau trọng sinh mọi bí mật mới bắt đầu hé lộ.
Sấm đánh hai cái liên tục, Lưu Châu Hân chạy đi không dừng lại một bước, giọng nói của mẹ vẫn còn văng vẳng bên tai cô, hai mắt cay xè, nước mắt mờ không thấy được phía trước, chỉ cố chạy theo bản năng...
"Mẹ ơi, bây giờ còn kịp! nhanh lên mẹ! bố sắp đến rồi...."
"Đê tiện!"
"Anh sẽ khiến cho em thích hợp."
Bà cố vuột tay ra khỏi cô, ánh mắt nhìn cô đầy hy vọng:
Leng keng, rầm, phịch....
____
"Con, nghe mẹ nói, đừng vào nhà..."
Nhớ lại chuyện đêm đó rất lâu về trước, cô bất giác rùng mình, không biết làm thế nào đã vượt qua.
#1.Hồi ức(1)
Mưa rơi càng lớn, sấm chớp đã đánh đùng đùng phía trên bầu trời đen, trên mặt hai mẹ con cô đã nhuốm đầy nước mắt.
"Mẹ ơi, cùng con đi được không? con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt..."
"Dạ thưa cậu chủ, phía trước có một cô gái đang chạy, nếu chúng ta tiếp tục sẽ tông vào cô gái kia."
Còn cô, đến cuối cũng chỉ là một kẻ hèn mọn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
