Nhạn Bay Hướng Nam
Úy Không
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37: Em không có kinh nghiệm, chỉ sợ về sau hối hận
Chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng, may mà cốp sau của Lý Tư Duệ rất rộng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lễ tình nhân năm nay ngay mùng sáu, cũng chính là một ngày trước khi quay lại làm. Đối với tiệm hoa, đây là ngày quan trọng nhất. Thẩm gia ngoại trừ cung cấp không xuể nhưng đơn lẻ, còn có một đơn đặt hàng lớn. Một khách quen hôm đó muốn cầu hôn bạn gái, sớm đặt mua chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng ở cửa hàng bọn họ.
Lý Tư Duệ cười cười: "Mặc dù hiện tại anh không phải bạn trai em nhưng sớm muộn cũng phải, sớm một chút chẳng phải tốt sao?"
Thẩm Quang Diệu thấy cô nhắm mắt, vẻ rất mệt mỏi, đau lòng nói: "Con bận cả ngày rồi, nghỉ sớm một chút. Ngày mai ba gọi nhà cung cấp chuyển hàng đến."
Sau khi lên xe, Lý Tư Duệ cười nói: "Anh đặc biệt về sớm một ngày, vốn muốn cho em bất ngờ, cùng em trải qua nhưng không nghĩ đến phải bồi người khác trải qua."
Khóe miệng Thẩm Nam giật giật: "Hai chúng ta trải qua cái gì?"
Lúc đầu khách hẹn tự mình đến lấy nhưng bỗng dưng phát sinh biến cố, gọi điện cho Thẩm Nam để cô hỗ trợ vận chuyển đến khu mua sắm để cầu hôn.
Lý Tư Duệ buông nhóc ra, dắt nhóc vào nhà, nhìn thấy Thẩm Quang Diệu đang tính tiền ở quầy thu ngân, Thẩm Nam thì đang gói hoa một bên, cười nói: "Chú Thẩm, Nam Nam, bận lắm sao?"
"Hôm nay không phải ngày đặc biệt sao, nên về trước dự kiến."
"Em đang gọi đặt xe à?"
"Gọi gì chứ? Xe anh không phải xe sao, đi thôi, anh giúp em giao hoa."
Sau khi hôm anh giúp đỡ, đã một tuần rồi cô chưa gặp anh, cũng không có liên lạc, Chỉ lúc giao thừa 0h, anh gửi đến một tin nhắn chúc mừng năm mới.
Chương 37: Em không có kinh nghiệm, chỉ sợ về sau hối hận
"Ừm" Thẩm Nam gật đầu, kỳ thật lại nghe không lọt tai.
Thẩm Nam nói: "Bên Tinh Quang Thôi Xán." (đọc tại Qidian-VP.com)
Thời gian vừa vặn đến vậy, hẳn là đã hẹn trước thời gian gửi tin nhắn, cô cũng rập khuôn gửi về một tin. Cũng may mấy ngày này bận rộn, ngày nào cũng sứt đầu mẻ trán nên chút tâm tư nhỏ đó cũng sớm bị đá khỏi đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tóm lại, hết thảy đều khá thuận lợi.
Có đôi khi Thẩm Quang Diệu và Thẩm Nam rất đau lòng, trên đường về thường đặt nhóc ngồi trong lòng Thẩm Quang Diệu, Thẩm Nam đẩy một già một trẻ, chốc lát tiểu gia hỏa đã ngủ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bất quá mở tiệm này cũng có chỗ tốt với Thẩm Ngọc. Đứa nhỏ này nhát gan, ngày thường không dám nói chuyện cùng người lạ, nhưng vì giúp chị và ba nên cố gắng khắc phục thẹn thùng, mấy ngày ngắn ngủ đã trở thành cao thủ chào khách. Bộ dáng đáng yêu, miệng lại ngọt khiến khách hàng đến mua càng nhiều.
Thẩm Nam đang bận nhìn anh một cái, kinh ngạc: "Không phải mai anh mới về sao? Sao về sớm vậy?"
Trước Tết nhiều nhà sẽ mua hoa tươi trang trí nhà, tiệm hoa Thẩm gia mở trước đó mấy ngày vừa kịp lúc đón một đợt mua như vũ bao, lợi nhuận không ít, xem như có một khởi đầu tốt đẹp.
Thẩm Nam ném điện thoại lên sofa, mình cũng ngồi xuống: "Hỏi bừa chút thôi."
Thẩm Ngọc gật đầu: "Nhớ ạ"
Cô nhớ đến trưa nay Khương Nhạn Bắc gửi tin nhắn cho cô, hỏi hôm nay có bận không. Lúc đầu cô còn nghĩ, lễ đặc biệt này anh gửi tin nhắn cho mình, có phải có ý gì không? Nhưng sau khi cô trả lời, bên kia lại không nói thêm.
"Anh..." Thẩm Ngọc đứng trước cửa chào khách nhìn thấy anh, bước chân ngắn chạy đến.
Mặc dù trước đó không đáp ứng vận chuyển hàng, khoảng cách cửa hàng với khu mua sắm không gần, nhưng tiền lời tận hai ngàn, lại là chuyện cầu hôn, Thẩm Nam cũng muốn hoàn thành ước nguyện của người khác liền đồng ý lập tức.
Thẩm Nam: Được.
Thẩm Nam dừng động tác, nhìn xe của anh trước cửa, trong lòng tự nhủ sao anh cũng đã tới, cũng không cần khách khí. Thế nên cười nói: "Vậy làm phiền anh."
Thẩm Quang Diệu thấy cô nửa ngày không lên tiếng, kỳ quái hỏi: "Sao con đột nhiên hỏi chuyện này?"
Thẩm Nam biết rõ ý anh, nhưng không muốn nghĩ phức tạp, cô gói hoa lại: "Em phải đi giao hoa cho khash, khi về sẽ nói chuyện với anh." Lấy điện thoại gọi taxi.
"Tư Duệ à—" Thẩm Quang Diệu bị cô hỏi bất ngờ, một lúc sau mới nói được, "Đứa nhỏ này ba rất thích, từ nhỏ miệng đã ngọt, lúc trước ba xem nó như một nửa con trai, nhiều năm không gặp nhưng tính tình không đổi mấy, còn có bản lĩnh, đối với nhà mình cũng nhất mực quan tâm."
Lý Tư Duệ cười: "Khách sáo với anh làm gì, chúng ta là gì chứ!"
"Đang chuẩn bị."
Lý Tư Duệ: Vậy anh xem thử, hiện tại còn sớm nên anh định đến China town ăn sáng, em nghỉ ngơi đi.
Thẩm Nam trả lời không chút suy nghĩ: Không cần đâu.
Chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng chiếm diện tích không nhỏ, cô định chuẩn bị tìm xe chuyển hàng, bỗng có một chiếc xe màu đen quen thuộc dừng trước cửa, Lý Tư Duệ phong độ bước xuống từ bên trong xe.
Chỉ là mới mở nên các công đoạn cũng đều gặp vấn đề, hai người lớn cùng đứa bé bận rộn trong cửa hàng từ sáng sớm đến tối muôn, tựa như ba con quay. May mắn là để tiện cho Thẩm Quang Diệu nên đặt gần nhà cùng trung tâm thương mại, đi bộ nửa giờ là đến. Nhưng ngày nào về đến nhà cũng đã mười một giờ, hai người lớn còn tốt chứ Thẩm Ngọc về đến nhà là hai mí mắt lại đánh nhau.
Nhưng dù là Lý Tư Duệ hay Khương Nhạn Bắc, cô đều không có một đáp án chính xác.
Lý Tư Duệ cười ha ha ôm nhóc lên, hôn lên gương mặt nhóc một cái: "Có nhớ anh không? Tiểu bảo bối." (đọc tại Qidian-VP.com)
Lý Tư Duệ nhắn tin liên tiếp: Anh với ba mẹ nuôi của em muốn qua năm mới sẽ về nước, em muốn quà gì không?
"Ừm."
Lý Tư Duệ hỏi: "Giao hoa ở đâu?"
Thẩm Nam chắc chắn anh lại bày trò rồi, có như vậy mới không quá khó chịu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.