Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Gian Khúc
Unknown
Chương 18 Ban thưởng
Từ đầu đến cuối buổi tiệc nhỏ này của cả ba huynh đệ muội bọn họ đều chìm vào trong im lặng, Tần An không nói tự nhiên khiến cho tiểu muội nhỏ ngồi ở bên cạnh bàn không thể lên tiếng nhiều nhất vẫn là nghe được tiếng của Tần Phong không ngừng khen ngon ở ngay bên cạnh, lại kể cho cả hai nghe về những chuyện mà hắn đã làm còn có số cái bánh bao chiên mà ngày hôm nay thiếu niên đã ăn. Âm giọng từ đầu đến cuối đều rất lớn gần giống như là gào lên để tranh lượt được nói còn muốn lấn át luôn cả tiếng mấy người trưởng lão nói chuyện ở bên ngoài.
- Tiểu thư sinh của chúng ta từ khi nào lại hoạt bát giống như thế. Trò chuyện thoải mái sinh long hoạt hổ như vậy thật sự là lạ a.
Các vị trưởng lão cùng nhìn nhau mỉm cười đầy thâm ý, trước giờ tiểu thư sinh nổi tiếng trong thành là một đứa trẻ hiếm khi nói cười lúc nào cũng duy trì một bộ dáng bình hòa, nho nhã thậm chí còn thâm trầm kì lạ. Thường khi mọi người đều nhìn thấy tiểu công tử không có bạn bè lang thang khắp nơi hoặc trốn nơi nào đó đọc sách, đa phần mấy chỗ thường hay lui tới của công tử nhà mình đều là những chỗ hiếm người qua lại.
Đối với mấy vị trưởng lão cấp cao lúc nào cũng quản lí các sự vụ trong gia tộc lại có nhiều năm đi qua giang hồ hiểu biết xem như rộng rãi mà nói biểu hiện này hoàn toàn không hề phù hợp một chút nào với thân phận một đứa trẻ mới chừng ba bốn tuổi...bọn họ đa phần đều có những chuyện lo lắng khó bày tỏ thành lời...nhất là đối với chuyện công tử ca được nuôi lớn ở trong hoàn cảnh mất đi tình thương của cả cha lẫn mẹ từ khi mới sinh ra.
Tần gia có được chỗ đứng hàng đầu trong Thanh Sơn thành như thời điểm hiện tại không phải tất cả đều dựa vào bản lĩnh tự lực cánh sinh một phần công lao rất lớn ở trong đó đều nằm ở việc gia tộc có được mối quan hệ rất sâu rộng đối với các thế lực ở bên ngoài ngôi thành Thanh Sơn này. Môn phái tu hành trên núi cao cao tại thượng cũng có, hào phiệt thế gia nghìn năm bá đạo đương nhiên cũng có và đứa trẻ Tần Phong tiểu thư sinh hay nói cho đúng là đứa cháu trai đích tôn duy nhất của lão nhân gia cũng thuộc vào diện được ưu ái đặc biệt này.
Thế nên từ khi còn rất nhỏ mấy lão già trưởng bối trong gia tộc đối với thiếu niên này đều hết mực yêu thương chiều chuộng. Chỉ cần là thứ mà thiếu niên muốn mấy người bọn họ sẽ làm tốt nhất trong khả năng của mình, giả có thể kể đến lúc thiếu niên mới hơi nhận biết được mặt chữ đòi đọc sách, trên dưới Tần gia đã phái liền mấy mươi người đích thân lên tận kinh thành của Sơn Linh quốc tìm mua tất cả sách các đầu sách lớn nhỏ đem về gia tộc. Lần ấy vận chuyển một lần đến ba bốn xe ngựa đều là rương sách vậy mà nhóm người tốc độ đi về đều cực nhanh chừng hơn một tháng đã quay về.
Đương nhiên làm nhiều chuyện như vậy trong lòng của các bô lão Tần gia chưa chắc đã không có lòng riêng muốn kéo gần quan hệ, thậm chí là mua bán nhân tình thế nhưng nếu như nói tất cả chỉ là diễn kịch rằng trong lòng bọn họ không có thật tâm yêu thương thiếu niên này là sai hoàn toàn. Công tử ca từ khi còn bé đã thể hiện thiên tính hơn người, bình thường đều nhìn thấy đứa nhỏ từ buổi sáng cho đến giờ cơm trưa đều ngồi ở thư phòng đọc sách cùng với mấy lão tiên sinh chứ không hề chạy chơi quấy phá như mấy đứa trẻ cùng tuổi khác.
Thậm chí thằng nhóc ấy giống như vừa sinh ra đã có thiên tính hơn người bất cứ cái gì nằm trong tầm tay nó đều muốn tự mình làm lấy chứ không đòi hỏi sự giúp đỡ ở bất cứ ai, từ chuyện uống nước cho đến đi tiểu đều tự giác làm. Đáng yêu nhất chắc chắn là mỗi lần giờ cơm trưa đến nó lại cùng mấy bô lão tuổi cao dắt tay nhau đi ăn cơm, đứa trẻ bé xíu ước chừng mới hai ba tuổi ấy vậy mà biết tự động cầm cái mâm cơm nhỏ xíu được làm riêng cho nó để xếp hàng chờ lấy phần sau khi có được đủ đồ rồi mới từng bước chập chững ngồi lên cái bàn nhỏ để cầm muỗng xơi cơm, ăn xong lại tự biết đem phần bát đũa chén dĩa của mình về phía nhà bếp đằng sau để rửa.
Đối với phần đa những người lớn tuổi ở trong gia tộc mà nói, giờ cơm vào những dạo đó là khoảng thời gian đáng trông chờ nhất trong ngày nhìn công tử tay cầm cái muỗng còn muốn lớn hơn miệng múc từng muỗng cơm thật sự đáng yêu đến quên hết mọi mệt mỏi trong ngày. Về sau tuổi tác của đứa nhỏ càng lớn hơn anh tuấn càng anh tuấn nhưng tâm tính đặc biệt trầm lặng khó gần cũng không còn thường xuyên qua lại thư viện đọc sách nữa...nghĩ đến đây mấy lão nhân gia không thể giấu được một tiếng thở dài buồn bã...một đứa trẻ có thiên tính tốt, hiểu biết và cảm nhận đối với thế giới này đi trước tuổi thật sự là vô cùng cô đơn...
Ước chừng suy tư về quá khứ đến mấy phút họ mới lần nữa nhìn nhau sau đó quay về với công việc chính một tràn mắt đối mắt trao đổi hàng loạt các thông tin mà từ nãy giờ đã nói chuyện. Đôi phu phụ nhìn thấy cảnh này, tâm thần nhất thời có chút loạn động nhưng lại không dám có chút hành động quá phận nào chen ngang vào, chỉ dám cúi đầu hơi thấp hơn bàn chân di nhẹ lùi thẳng về phía sau chủ động cách càng xa cái bàn lớn nơi các vị trưởng lão đang suy nghĩ luận bàn càng tốt.
Ở trên thế giới này luôn có những quy tắc ngầm đặc biệt, đối với hoàn cảnh hiện tại mà nói vừa vặn có thể áp dụng chính là nghe thấy những điều không nên nghe biết được những thứ không nên biết chưa bao giờ là chuyện gì tốt lành. Đôi phụ hiểu rất rõ loại đạo lí này thế nên vẫn luôn kính cẩn tuyệt đối chỉ dám nói những điều nên nói làm những việc nên làm, dù sao họ sống cũng không phải chỉ vì mỗi bản thân mà còn là vì hai đứa trẻ kia nữa.
Không chỉ có hai người họ mà ngay cả Tần An cùng với tiểu cô nương a Ngân đều có dáng vẻ trầm mặt bất đắc dĩ như thế. Một nhà bốn người tuy mang tiếng là chủ gia nhưng thái độ thực sự có phần quá mức yếu thế, chung quy vẫn là Tần Phong bản lĩnh lớn cứ sang sảng mà hô chẳng sợ đắc tội với người nào.
Các trưởng lão bàn tính không tính là lâu lắm, rất nhanh đều đã đưa ra những quyết định cho mình, ánh mắt hướng thẳng về phía đôi phu phụ cúi thấp người ở xa nở nụ cười hòa ái. Lại là vị trưởng lão đầu trắng râu bạc khi nãy lên tiếng trước có chút hùng hồn nhưng lại không hề dọa người.
- Vẫn là các ngươi có con trai tốt nên được hưởng phúc là điều đương nhiên. Tộc trưởng đã xem cũng như thông qua chuyện làm ăn của gia đình các ngươi rất nhanh ngày mai có thể mở thêm hai cửa tiệm ở đường lớn Đào Hoa. Về phần giấy tờ sổ sách ở bên kia cũng không cần lo lắng sẽ có người chủ động đến bàn giao, chuyện làm ăn của các ngươi gia tộc cũng sẽ âm thầm nhúng tay giúp đỡ nếu như có vấn đề không thể giải quyết lập tức báo lên. Còn chuyện tiền bạc hàng tháng phân chia như thế nào vẫn là chăm lo tốt cho hai đứa nhỏ đi, hôm nay cũng không còn sớm nữa mấy lão già chúng ta còn chút việc không thể tiếp tục ở lại làm khách, các ngươi nghỉ ngơi cho tốt vài ngày đầu ban giao công việc sẽ tương đối bận rộn để làm quen.
- Đa ta tộc trưởng cùng các vị trưởng lão ban ân.
- Là con trai các ngươi tốt, chúng ta chỉ tận lực bồi dưỡng nhân tài trong tộc mà thôi.
Theo lời nói này cả ba người trưởng lão đều đồng loạt đứng lên rất nhanh quay người, hướng về bên ngoài mà đi. Đôi phu phụ trong bụng nãy giờ còn lo đến sốt ruột sợ rằng con trai con gái sẽ bị trách phạt, ai ngờ chẳng những không có trách phạt mà còn được trọng thưởng vô cùng hậu hĩnh nhất thời thực sự là chuyện vui quá lớn chẳng thể nào lập tức tiêu hóa hết cho nổi chỉ trong một lần.
Phải biết hai cửa hàng ở con đường lớn trong thành giá trị ở mặt bàn kinh tế là lớn đến mức độ không thể nào tưởng tượng được, có thể biến một hộ gia đình bình thường có thu nhập ở mức trung bình như họ một bước hóa thành thần long trên trời, là thực sự trở thành một hào phiệt môn hộ hàng thật giá thật ở trong thành hưởng vinh hoa phú quý ngàn vạn. Có thể nói loại chuyện một bước lên đến tận mây xanh này khiến cho cả đôi phu phụ nhất thời không thể tiêu hóa nổi cũng không phải là chuyện kì lạ.
Người mơ ngủ vừa tỉnh dậy còn đang mơ màng thì phát hiện mình đang nằm trên núi vàng biển bạc chắc là cách miêu tả tốt nhất về tâm trạng của đôi cha mẹ Tần An vào lúc này. Thậm chí đến cả thiếu niên ngồi ở bên trong cũng không thể không nuốt một ngụm nước bọt lớn nghe thấy cái ực, hắn đã đoán gia tộc nhất định sẽ chú tâm bồi dưỡng mình từ đó giúp cho gia đình xem như đỡ đi phần nào vất vả chỉ là chưa từng nghĩ đến bọn họ có thể quyết định bỏ ra con số lớn đến mức độ hoang đường như thế chỉ để nuôi dưỡng một thiên tài vừa mới thể hiện chút thành tựa có thể xem như không đáng nhắc đến này. Thực sự là không cách nào tin được chuyện này có thể xảy ra.
Phải biết tuy thành Thanh Sơn chỉ tính là một ngôi thành nhỏ nằm ở vùng cuối cùng của bản đồ Sơn Linh quốc, nhưng lượng tiền đổ về nơi này mỗi năm đều là con số khổng lồ đến khó mà tưởng tượng được. Một phần nguyên nhân chính là bởi vì Thanh Sơn thành này tiếp giáp với một cái Sơn Thú Linh Mạch có thể nói là Linh Mạch tự nhiên lớn nhất ở trong phạm vi mấy mươi nghìn dặm xung quanh Sơn Linh quốc là một phương phúc địa vô cùng hiếm hoi trong nhân gian, tự nhiên là bất kì lúc nào cũng là nơi thú hút những người thợ săn giang hồ, kiếm nhân lai khách, thậm chí là tu sĩ tiên gia hướng nơi này tìm kiếm một phần cơ duyên.
Mà muốn tiến vào Sơn Thú Linh Mạch bắt buộc phải đi qua thành Thanh Sơn mà cũng vì là thành nhỏ thế nên chỉ có một con đường giao thương duy nhất được xây dựng xuyên suốt từ đầu thành cho đến cuối thành. Ngươi nếu như muốn tiếp ứng lương thực nước uống, muốn có thuốc thang chữa bệnh, muốn bản đồ vào rừng vào núi tìm kiếm, muốn phòng trống ở lại đều tự nhiên phải bỏ tiền ra để mua hoặc là thuê, giá cả từ trên xuống dưới đều được quy định hợp lí và quản lí vô cùng chặc chẽ đảm bảo không có ai dám phá giá làm ảnh hưởng đến kinh doanh của thành.
Mà ở trên con đường lớn vào thành cũng là cửa ngõ giao thương buôn bán lớn nhất trong thành cũng chỉ có tổng cộng hơn sáu mươi cửa hàng trải dài thôi mà ở trong số đó Tần gia mạnh nhất từ xưa đến nay chiếm cứ hai mươi tư cửa hàng, hai nhà còn lại mỗi người chiếm mười tám cửa hàng. Quanh năm suốt tháng mấy gia tộc này kinh doanh với nhau đều trọng ở bốn chữ hòa khí sinh tài, tất cả đều quy về tiền bạc không có xem nhân tình thù hận nội bộ giữa ba bên đáng mấy đồng tiền.
Cái này theo như cách Tần Phong diễn giải thì chính là tụ hợp của cả ba thiên thời địa lợi cùng nhân hòa, chỉ cần tưởng tượng một chút cũng biết được số tiền khổng lồ có thể kiếm được mỗi ngày là nhiều đến mức khoa trương như thế nào. Ba gia tộc kinh doanh bình thường hòa nhã với nhau thế nên tự nhiên không có t·ranh c·hấp lớn nào nổi lên, đương nhiên lâu lâu cũng sẽ có vài tên ngứa đòn b·ị đ·ánh thảm một trận. Nhưng chung quy vẫn là sự việc nhỏ không lên được mặt bàn, thành chủ đại nhân quản lí công vụ thường cũng lười quan tâm.
Phần lớn những việc kinh doanh làm ăn đều sẽ được tam đại gia tộc Tần, Bạch, Hồng này phân chia rõ ràng để quản lí mục đích đương nhiên là để không ai phải nước sông phạm nước giếng. Chỉ có điều nếu như gia tộc bên ngoài muốn chen chân vào chuyện làm ăn này hòng kiếm một bát cơm lớn mà không thông qua ba đại gia tộc kia chia chát lợi nhuận chính là cùng muốn đắc tội với ba đại gia tộc tự nhiên trả giá cực kì khủng kh·iếp. Nhẹ nhàng thì vị gia chủ c·hết bất đắc kì tử trong đêm, nặng thì cả một gia tộc đến mấy trăm người già trẻ lớn bé sau một đêm đều chuyển hộ tịch xuống chốn âm ti cũng không phải là không có.
Phần số lẻ kia tam đại gia tộc đều thèm đến nhỏ dãi muốn độc chiếm, nhưng không kẻ nào dám đi trước dò đường, dù sao cũng không ai muốn đi thử thách giới hạn của vị thành chủ nơi này thế nên cục diện vẫn luôn được duy trì an tường như thế suốt rất nhiều năm. Ngày hôm nay sở hữu được hai cửa hàng, đối với cả gia đình Tần An mà nói là tương đương với việc đang cầm trong tay một phần mười hai tổng gia sản của cả gia tộc món hời này thực sự lớn đến độ làm người ta lạnh sóng lưng.
Bản thân thiếu niên đã từng đối mặt với đủ loại ma mưu quỷ kế của nhân gian lúc này cũng không khỏi có một hơi thở loạn nhịp trong lòng. Chỉ có Tần Phong vẫn thoải mái như cũ bước tới chào hỏi các vị trưởng lão trong tộc một tiếng. Ba người nhìn qua nhau một cái trong túi áo liền lấy ra một túi bạc lớn chuyền sang bàn tay của Tần Phong.
- Lão nhân gia có dặn chúng ta mua thêm chút rượu cho ông ấy, nhưng mà sắp tới trong tộc đang chuẩn bị đại điển khai mệnh bận bịu nhiều việc không thể tự mình làm đành nhờ cháu giúp đỡ, phần tiền thừa cháu cứ giữ lấy mà mua quà bánh. Rượu lại là loại cũ ấy nhé.
- Đa tạ ba vị trưởng lão đại nhân. Tần An đi ta mới ngươi ăn bánh bao chiên.
- Hả…à ừ đi, a Ngân cùng huynh đi nào.
Tiểu cô nương đảo ánh mắt qua một chút nhìn về hướng của mẫu thân cùng với phụ thân mình, hai người trầm mặt nhìn nhau cố nặn ra một nụ cười có chút gượng gạo bảo tiểu cô nương hãy đi cùng với đại ca không cần phải lo lắng cho hai người họ. Ba người cứ như thế rời khỏi ngôi nhà nhỏ lần nữa tiến về con phố lớn tấp nập người qua lại
- Phu quân chàng thấy chuyện lần này…
- Cũng không biết ân huệ lần này là phúc hay họa nữa. Dù sao cũng là gia tộc tín nhiệm giao cho, chúng ta cho dù không muốn cũng chẳng thể lên tiếng từ chối, xem như về sau hành sự cẩn thận thêm một chút, mong là không có sóng gió nào ít nhất là cho đến khi hai đứa nhỏ đủ trưởng thành.
Hai người lại lần nữa trầm mặt nhìn nhau không nói, bầu trời chiều với những cơn gió lượn lờ thổi khắp không gian lướt qua gương mặt khiến người ta càng thêm phần dễ chịu. Tần Phong cầm trên tay túi tiền lớn, trong lòng khi nãy còn đang buồn chán vì nhoáng cái đã tiêu hơn một nửa túi tiền tiền bây giờ lại càng thêm cao hứng hơn khi trong tay lại có thêm một cái nữa, hoặc có chăng thiếu niên cao hứng bởi vì lại có thêm tiền mua bánh bao chiên không chừng cái này ngoài bản thân hắn cũng chẳng có ai đoán được.
- Ngươi nghĩ gia tộc có mục đích gì không, đột nhiên ném ra một món hời lớn đến như thế. Một phần mười hai tổng gia sản...thật sự đến giờ hai lỗ tai ta vẫn còn lùng bùng không thể tin nổi những gì mình nghe đây.
- Không biết không biết, ngươi đừng có hỏi ta mấy chuyện này suy tính của mấy vị đại lão kia ta tâm tư bình thường không đoán được. Chưa kể cũng chỉ là hai cái cửa hàng thôi mà giá trị lắm sao, ông nội ta cũng có mấy cái đấy.
Tần Phong vừa nói lại thích thú lấy tiền ra vung vào một cửa hàng nhỏ đương nhiên vẫn là cái cửa hàng bán bánh bao chiên quen thuộc mà hắn luôn mua. Thiếu niên thích thú cầm trong tay mình túi bánh lại chia cho hai người huynh muội Tần An mấy cái để ăn chơi. Vừa vặn như nghĩ ra được một cái gì đó lại tiếp tục lên tiếng lần này là lời trấn an tinh thần.
- Chuyện của ngươi ấy thì không cần lo lắng, đoán chừng là mấy vị đại lão kia cũng chẳng có loại tâm cơ gì đâu chỉ đơn thuần là muốn bồi dưỡng ngươi mà thôi. Hoặc là cái này ta chỉ nói hoặc là thôi nhé mặc dù khả năng không cao nhưng cũng không phải là không thể, đào tạo ngươi làm đá kê chân cho ai đó chẳng hạn trong tộc có nhiều thiếu niên thiếu nữ rất có tiền đồ đoán không chừng rất có thể là khả năng này. Mà thôi mấy cái chuyện này ta không có biết gì đâu cũng lười đi đoán bụng dạ, là chuyện của ngươi tự mình suy nghĩ phương pháp đi, giả sử không được nữa thì tìm cô vợ nhỏ...à không không...phải là đi tìm bạn học Bạch Ngưng Sương bên kia hỏi xem sao, ta thấy cô gái đó cũng là một người thông minh đấy.
Tần Phong nói xong lời của mình, ánh mắt phát sáng như là đã tìm được một cái gì đó không tệ, lập tức ba chân bốn cẳng tức tốc chạy nhanh đi bỏ lại đôi huynh muội ở phía sau.